Chương 22: Khương Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Ngươi không tham dự hôn lễ củata, điện thoại di động cũng tắt máy. Thậm chí, ngươi cố ý bốc hơi khỏi thế gianđể ta không tìm được sao? Hơn hai năm, ngươi cũng không chủ động liên lạc vớita.

. . Tiểu Giản, nếu như không phải sáng hôm nay ta ở trên xe nhìn thấy ngươi, tathật sự đã cho rằng ngươi liền như vậy mà biến mất khỏi thế giới của ta.'Khương Lạc mở miệng, cả thanh âm cũng giống với Quyền Du Lợi đến cực điểm.

Nàng cười với Lâm Duẫn Nhi , trong đáy mắt hội tụ một loại tình cảm nhớ nhung.Hốc mắt bất tri bất giác bất đầu ướt át, rốt cuộc cũng nhìn thấy người làm chonàng ngày nhớ đêm mong, Khương Lạc không kìm lòng được, nhấc bàn tay bởi vì cóchút kích động mà run rẩy của nàng lên, định như bình thường tiến lên xoa mặt LâmDuẫn Nhi . Ba! Một thanh âm chói tai vang lên, Trịnh Tú Nghiên không biết từlúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh Lâm Duẫn Nhi , tàn nhẫn đánh lên bàn tay sắpchạm được vào Lâm Duẫn Nhi của KhươngLạc .

Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Lạc, nhếch miệng giương lên một nụ cườitrào phúng: 'Khương Lạc, ngươi tới nơi đây làm gì vậy? Ngươi còn chê không tổnthương Lâm Duẫn Nhi đủ sao? Nơi này,không phải là nơi ngươi nên đến.'

Nhớ tới năm ấy Lâm Duẫn Nhi nói mê ởngoài, Trịnh Tú Nghiên khi đó, điều duy nhất có thể làm là ôm chặt Lâm Duẫn Nhi, nắm chặt tay nàng để nàng coi mình là Khương Lạc. Khi đó, trong lòng Trịnh TúNghiên cũng đã tồn tại rất nhiều bất mãn đối với Khương Lạc. Nữ nhân nhẫn tâmcỡ nào, mà lại có thể thương tổn Lâm Duẫn Nhi đến như vậy. Có điều, cũng may là Khương Lạcnhẫn tâm, mới có thể tác thành cho nàng cùng Lâm Duẫn Nhi .

'Ngươi là?' Khương Lạc xác định nàng không quen biết 'băng sơn' trước mắt,càng không hiểu tại sao trong lòng nàng mang địch ý với mình như vậy. Cái đánhban nãy, người khác thì không biết, nhưng Khương Lạc thân là người trong cuộc,tay nàng đến bây giờ còn thấy đau rát, có thể thấy được cái đánh kia của TrịnhTú Nghiên có bao nhiêu tàn nhẫn.

'Ta? Nếu ngươi hỏi, vậy thì không ngại để Lâm Duẫn Nhi nói cho ngươi biết ta là ai. . .' Trịnh TúNghiên ngữ khí lạnh lẽo, nàng quay đầu đối mặt với Lâm Duẫn Nhi , thanh âmtrong nháy mắt hòa tan thành nước: 'Lâm Duẫn Nhi , ngươi liền nói cho nàngbiết, ta. . . Còn có tỷ tỷ, bọn ta cùng ngươi đến tột cùng là quan hệ thế nào.'

'Các nàng, các nàng. . .' ngay ở thời điểm Lâm Duẫn Nhi do do dự dự không biết làm sao mở miệng, TrịnhTú Nghiên đãthâm tình nắm chặt tay nàng, đem kiên định giấu ở trong lòng từ bàntay truyền sang cho Lâm Duẫn Nhi , tựa hồ nói cho nàng biết: Đừng do dự, đừnglùi bước, bọn ta đều ở bên cạnh ngươi.

Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt lại, trong đầu nhớlại lúc trước Khương Lạc quyết tuyệt* rời khỏi nàng: 'Khương Lạc, các nàng làngười yêu của ta.' Không có ai vĩnh viễn làm tên ngốc, Lâm Duẫn Nhi minh bạch, người lúc trước bên nàng là KhươngLạc, nhưng bỏ rơi nàng cũng là Khương Lạc; nhưng mà trước và sau, bồi ở bêncạnh nàng, là Trịnh Tú Nghiên các nàng, mà các nàng, là người mà nàng muốndùng cả đời đi quý trọng, thương yêu.

*[đoạn tuyệt; cắt đứt quan hệ]

Các nàng? Khương Lạc nhìn Trịnh Tú Tinh cùngHoàng Mĩ Anh ngồi ở trên sofa, lại đảomắt sang Quyền Du Lợi dung mạo tươngđồng với nàng, cùng với Trịnh Tú Nghiên đang nắm chặt tay Lâm Duẫn Nhi ,phátsinh ra tiếng cười không tin tưởng: 'Lâm Duẫn Nhi ? Ngươi đang nói đùa đúngkhông? Các nàng làm sao có khả năng đều là người yêu của ngươi đây? Ngươi đangtrách ta có đúng hay không? Tráchta lúc trước bỏ rơi ngươi. . . Nhưng mà TiểuGiản, ta lần này đến đây, chính là muốn nói cho ngươi biết. . . Ta đã sớm cùnghắn ly hôn, sau khi ba tháng kết hôn, ta đã ly hôn với hắn. . . Không có ngươi,ta thật sự không biết làm sao mà có thể hạnh phúc được.'

Khương Lạc xòe tay trái nàng ra, để cho Lâm Duẫn Nhi thấy từ lâu trên ngón áp út đã không còn nhẫncưới. Lần nữa nhìn sang các nàng, Khương Lạc làm sao cũng không thể tin cácnàng đều là nữ nhân của Lâm Duẫn Nhi . Cho dù Lâm Duẫn Nhi mị lực bắn ra bốn phía, tướng mạo cũng là tuấnmỹ phi phàm, nhưng các nàng cũng không thể nào mà ủy khuất chính mình cùng làmngười yêu của nàng được. Thử hỏi, nữ nhân nào mà không có tính chiếm hữu mãnhliệt với ái tình? 'Chia sẻ người yêu' ? Đầu óc các nàng bị nước vào hay sao?

'Ngươi ly hôn?' nghe được tin này, sau khi Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc thì lại thấy không có chút mừng rỡnào. Nàng chỉ là nhìn...Khương Lạc... từ trên xuống dưới..., cuối cùng ở trên gươngmặt nàng mà tìm ra được mệt mỏi cùng tang thương: 'Công ty của ngươi đây? Ngươily hôn, công ty của ngươi làm sao bây giờ?' rõ ràng, khi đó ngươi vì lợi íchcông ty mà quyết định kết hôn cùng một gã đàn ông trung niên óc đầy bụng phệ.Ngươi thậm chí, đã đánh đổ hẹn ước của chúng ta, không chờ ta nhận bằng tiến sĩxong, càng không chờ ta chân chính đi làm, đã phủ nhận quyền lợi được tiếp tụchạnh phúc của chúng ta.

'Sau khi cùng hắn ly hôn, tài sản của hắn chia ra phân nửa. Hiện tại công tyvận hành rất tốt, thứ duy nhất không tốt là, không có ngươi ở bên cạnh.' KhươngLạc miễn cưỡng cười, nàng đột nhiên tiến vào trong lòng Lâm Duẫn Nhi , nhìn QuyềnDu Lợi biểu tình phức tạp đứng ở mộtbên, nói: 'Ngươi yêu ta đúng không? Vì lẽ đó mà tìm một người có tướng mạogiống ta như thế, hoàn toàn là bởi vì còn yêu ta đúng không? Tiểu Giản, chúngta lại bắt đầu lại từ đầu có được hay không? Tha thứ cho sai lầm trước kia củata, chúng ta. . . bắt đầu lại từ đầu được không?'

Bày tỏ lớn mật như thế, khiêu khích rõ ràng như thế, dễ kích động trước hếtchính là Trịnh Tú Nghiên vốn có thành kiến sâu nặng với Khương Lạc. Nàng đangmuốn kéo Khương Lạc ra, nói gì đó với nàng, nhưng tay còn chưa duỗi ra đã bị QuyềnDu Lợi kéo lại, lắc đầu ra hiệu nàng'không nên như vậy' . Tâm tuy làđau nhói, hô hấp trì độn, nhưng Quyền Du Lợi vẫn cười nhìn vào mắt Lâm Duẫn Nhi , sau đóbuông cặp mắt xuống rồi nhẹ giọng, nói: 'Lâm Duẫn Nhi , ta mệt rồi. . . Vềphòng nghỉ trước. Ngươi liền ở đây cùng Khương cô nương trò chuyện đi, cònnhững lời ngày hôm qua ngươi nói với ta. . . Xem như ta không nghe thấy đi.'
Ngày hôm qua đã nói cái gì? Ký ức Lâm Duẫn Nhi ở lúc Quyền Du Lợi kéo Trịnh Tú Nghiên vào trong mà cấp tốc xoaychuyển. Đúng rồi, ngày hôm qua thời điểm nàng thấy bức ảnh chụp chung cùngKhương Lạc, nàng rất kiên định nói với Quyền Du Lợi : Ngươi là ngươi, nàng lànàng. . . Thế giới của ta, chỉ có các ngươi.
Thậm chí, tối hôm qua thời điểm tán gẫu với Trịnh Thanh Hàn, nàng cũng từng nói, nàng chưa hềđem Quyền Du Lợi xem là Khương Lạc, QuyềnDu Lợi là độc nhất, là một trong nhữngnữ nhân nàng yêu.

Nghĩ như vậy, Lâm Duẫn Nhi lập tức lắcđầu đẩy Khương Lạc ra, nàng hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhưng khôngnhìn thấy hình bóng của Quyền Du Lợi : 'Khương Lạc, lúc trước là ngươi muốn rờikhỏi ta để kết hôn với lão nam nhân kia. Giữa chúng ta, đã không thể quay lạinữa. . . Ngươi cũng nhìn thấy, ta hiện tại rất hạnh phúc, ta có các nàng. Hơnnữa, ta chưa hề đem Linh Nhược xem là ngươi, nàng chỉ trùng hợp là người cótướng mạo giống y như đúc với ngươi thôi.

Ngươi. . . Ngươi đi đi, ta vừa mới trở về. . . Cần phải thu dọn một hồi.'

'Tiểu Giản, chuyện cười kể một lần là tốt rồi, ta nghĩ các nàng đều là bằng hữucủa ngươi phải không? Ngươi nhất định đoán được hôm nay ta sẽ đến có đúng haykhông? Cho nên mới tìm các nàng đến thay ngươi diễn trò này? Nhưng mà TiểuGiản, ngươi đã quên rồi sao? Hiện tại là thế kỷ 21, người khác phái yêu nhaucũng là một chọi một, ngươi như vậy. . . kể chuyện cười thật là khoa trươngnha.' trong ký ức, Lâm Duẫn Nhi xưa naycũng sẽ không chủ động đẩy Khương Lạc ra, trừ phi bản thân nàng yêu cầu, cho dùKhương Lạc ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào, Lâm Duẫn Nhi cũng sẽ phấn đấu quên mình mà chạy theo KhươngLạc. Vậy mà hôm nay, hành động của Lâm Duẫn Nhi làm cho Khương Lạc thật bất ngờ, thậm chí. . .Nàng cảm thấy Lâm Duẫn Nhi đứng trướcmặt nàng chỉ là người có tướng mạo giống Tiểu Giản mà thôi, không phải là LâmDuẫn Nhi thật sự.

'Ta không có nói đùa, xin mời ngươi đi đi.' Trong giọng nói Lâm Duẫn Nhi tựa hồ mang theo một tia không muốn. Dù saoKhương Lạc cũng từng là nữ nhân nàng yêu nhất, muốn nàng lập tức lạnh lùng vớiKhương Lạc, thật sự là quá mức làm khó nàng a!!!

'Được rồi, ngươi hiện tại cũng không trốn đi được, vậy lần sau ta lại tìmngươi. Tiểu Giản, ngươi đổi số điện thoại rồi sao?'

'Không có, chỉ là tạm thời bị cắt. . . Hiện tại đã khôi phục.' Lâm Duẫn Nhi trả lời có chút mất tập trung, nàng hiện tạirất muốn lập tức ôm lấy Quyền Du Lợi , nói cho nàng biết Khương Lạc đến chỉ làngẫu nhiên, nàng cũng không biết.

'Cái kia, chúng ta liên hệ qua điện thoại đi.' Khương Lạc làm động tác Call me,nàng lần nữa liếc nhìn vào phòng khách trống rỗng, giống như trước đây ôm lấy LâmDuẫn Nhi , hôn lên mặt nàng một cái không sâu không cạn, thanh âm tràn ngập mêhoặc: 'Tiểu Giản, ta đã về.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonx