Chương 23: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đóng cửa phòng, lúc này Lâm Duẫn Nhi mới phát hiện các nàng cũng không còn ở trong phòng khách chơi cờ nhảy nữa. Nàng biết, có thể các nàng đã bồi bên người Quyền Du Lợi nói chuyện; nàng cũng minh bạch, điều hiện tại nàng phải làm không phải là trốn tránh, mà là nói rõ quá khứ nàng vẫn che giấu.

Khương Lạc đột nhiên đến làm nàng bất ngờ, đặc biệt là thời nói ra câu 'Tiểu Giản, ta đã về' kia, trái tim Lâm Duẫn Nhi lần nữa bị bóp chặt lại, mờ mịt như vậy, mâu thuẫn như vậy. Khương Lạc a Khương Lạc, ta đến cùng là nên thế nào với ngươi đây?! Lâm Duẫn Nhi dựa ở cửa phòng, cúi thấp đầu, với phần tình cảm đã kết thúc này, đến tột cùng là nên làm gì mới không là tổn thương đến người nàng lưu tâm đây.

Vào trong phòng, Trịnh Tú Nghiên các nàng đang gắn bó ngồi ở trên giường, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đi vào, các nàng không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nàng, tựa hồ đều đang chờ nàng mở miệng giải thích gì đó.'Ta cùng nàng, tình cờ gặp phải ở trong bệnh viện thuộc y học viện của ta.' do dự, Lâm Duẫn Nhi quỳ một chân trên đất rồi nắm chặt tay Quyền Du Lợi , ánh mắt thành kính mà nghiêm túc, đồng thời cũng bí mật mang theo đau khổ ẩn ẩn từng có: 'Sau đó, ta với nàng lại cùng gặp nhau lần nữa, cả hai đều cho rằng rất có duyên với nhau, liền trao đổi phương thức liên lạc cho nhau.'

'Khi đó, ta vẫn chỉ là một sinh viên đại học bình thường, mà nàng, đã là người phụ trách một công ty. Thời gian từ khi bọn ta biết nhau đến xác lập quan hệ rất ngắn, ta vẫn cho rằng nó rất thần kỳ, bởi vì không có người nào như nàng có thể để cho ta toàn tâm trong tình yêu. Nàng cho ta tự tin, cho ta dũng khí cùng mẹ ngả bài. Đoạn thời gian đó, chính là đoạn thời gian sau khi ngả bài, ta hầu như rơi vào trong một thung lũng, chỉ có nàng. . . vẫn bồi tiếp ta, yêu ta. Nàng từng nói với ta, cho dù cả thế giới bỏ rơi ta, nàng cũng sẽ không làm vậy.'

'Sau đó, ta bắt đầu lợi dụng thời gian sau giờ học để đi làm thuê, ta thuê nhà trọ này. . . Cùng nàng ở đây hưởng thụ thế giới hai người ngọt ngào.' hồi tưởng lại đoạn thời gian kia, khóe môi Lâm Duẫn Nhi nổi lên ý cười nhàn nhạt, nàng vuốt ve tay Quyền Du Lợi , đồng thời đem hồi ức nói cho nàng, cũng như là hướng về Trịnh Tú Nghiên các nàng nói rõ quá khứ của nàng: 'Mọi thứ ở nơi này, đều là do ta từ chối nàng, chủ động dựa vào năng lực của mình mà kiếm tiền để mua. Khi đó, việc ta thích làm nhất, chính là ở thời điểm nhàn rỗithì cùng nàng ở trong phòng bếp bận rộn, làm những món ăn mà chúng ta yêu thích.'

'Sau đó, công ty của nàng không biết tại sao lại gặp cảnh nguy hiểm, thiếu hụt tài chính, nếu như không thể bơm đủ tài chính vào đúng lúc, thì công ty nàng có thể liền phá sản. Đoạn thời gian đó, ta cũng giống như nàng mà bồi tiếp nàng, an ủi nàng. Ta nỗ lực học tập, vì muốn nhanh lên một chút có được bằng bác sĩ, để hảo hảo chia sẻ nửa phần gánh nặng với nàng. Nhưng mà, ở thời điểm ta cho rằng nàng đã hồi phục như trước, thì nàng lại biến mất một ngày một đêm. Ha ha, các ngươi biết không? Vào lúc ấy, ta như người điên gọi điện thoại cho nàng, gọi điện thoại cho bạn nàng. Mãi đến khi ta định đến cục cảnh sát báo mất tích, nàng mới gọi điện thoại tới cho ta, nói với ta là nàng rất tốt, không cần phải lo lắng.'

'Sau khi cúp điện thoại, trong lòng ta liền mơ hồ có chút dự cảm không tốt. Chỉ là, ta không nghĩ loại dự cảm này lại vào một ngày nào đó trở thành sự thật. Lúc nàng trở lại, cũng mang theo một tấm thiệp mời hôn lễ. Nàng nói với ta: Tiểu Giản, ta phải kết hôn. Ngươi sẽ đi dự đúng không? Không có ngươi, ta không có cách nào chân chính cười lên. Tiểu Giản, ta phải đi. . . Ngươi biết, hiện thực có bao nhiêu tàn khốc, thì tình yêu. . . Liền, liền. . . có bao nhiêu bất đắc dĩ. . .'
Tựa hồ đã không có cách nào nói tiếp, nhớ lại đoạn chuyện cũ hầu như đã làm cho tâm nàng như tro nguội kia, khuôn mặt mang theo ý cười của Lâm Duẫn Nhi lại không một tiếng động mà chảy xuống hai hàng nước mắt. Nàng dùng sức nắm tay Quyền Du Lợi , nhìn gương mặt giống Khương Lạc như đúc kia, ủy khuất dồn nén trong lòngtrong khoảnh khắc tràn ra. Nàng khóc thành tiếng, không một chút hình tượng nào mà khóc, nàng gục trên đùi Quyền Du Lợi , nước mắt đã thấm ướt áo ngủ tơ tằm của Quyền Du Lợi .

'Lâm Duẫn Nhi . . .' Hoàng Mĩ Anh không đành lòng để cho Lâm Duẫn Nhi khóc đến thê ai như vậy, nàng muốn ngồi xổm xuống ôm lấy Lâm Duẫn Nhi , nhưng lại bị Quyền Du Lợi lắc đầu ngăn cản, nhẹ giọng nói: 'Để nàng khóc đi, có lẽ những chuyện này đã làm cho nàng quá mức mệt mỏi, khóc như vậy, cũng không phải là chuyện xấu.'

Không biết đã khóc bao lâu, Quyền Du Lợi thủy chung đều vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, không phát một tiếng an ủi. Khóc quá lâu, Lâm Duẫn Nhi rốt cục nức nở ngẩng đầu lên, thật ngại ngùng lau nước mắt ở hai bên gò má, nói: 'Xin lỗi, không biết sao, đột nhiên không thể kiểm soát như vậy. Du Lợi , xin ngươi tin tưởng ta, chuyện nàng đến ta không hề biết. Có thể lần đầu tiên ta thấy ngươi. . . có đem ngươi nhận thành Khương Lạc, thế nhưng. . . Thế nhưng sau đó, ngươi đã không có quan hệ gì với Khương Lạc, ngươi là độc lập, cũng là duy nhất.'

Xòe tay trái ra, Lâm Duẫn Nhi chỉ vào nhẫn cưới vàng ròng trên ngón áp út nàng, lại đưa tay đảo qua mu bàn tay Trịnh Tú Nghiên các nàng, nói: 'Nàng kết hôn cũng tốt, ly hôn cũng được. . . Những chuyện này đã không còn quan hệ gì với ta, các ngươi còn nhớ chiếc nhẫn trên tay không? Đó là do ta lệnh cho hai người dị quốc chế tạo, là nhẫn cưới của chúng ta. Đã đeo nó, chẳng khác nào là mang theo nhân duyên của chúng ta, cả đời không tách ra được, cũng không thể cắt đứt.'

'Chiếc nhẫn này chặt như vậy, cho dù muốn tháo, cũng tháo không xuống đây!' Trịnh Tú Tinh đùa giỡn, trong đáy mắt có sâu sắc yêu thương dành cho Lâm Duẫn Nhi , nàng đứng dậy khẽ nâng mặt Lâm Duẫn Nhi lên, hôn môi nàng, sau đó kéo Trịnh Tú Nghiên cùng Hoàng Mĩ Anh đứng dậy, nói: 'Lâm Duẫn Nhi , ngươi liền cùng tỷ tỷ hảo hảo tâm sự đi, cờ nhảy của bọn ta còn chơi chưa xong đây! Hôm nay, nhân gia quyết định phải thắng tỷ tỷ mới được!'

'Cảm tạ, có các ngươi thật tốt.' chờ Trịnh Tú Tinh các nàng đóng cửa, ra đến phòng khách tiếp tục chơi cờ nhảy, Lâm Duẫn Nhi vẫn nửa quỳ như thế ngẩng đầu thâm tình nhìn Quyền Du Lợi . Nàng nắm tay Quyền Du Lợi , đem nó để trên gò má còn đầy nước mắt của Lâm Duẫn Nhi , nói: 'Du Lợi , đừng giận ta được không? Quá khứ đó, không phải ta có ý định gạt các ngươi. . . Ta chỉ là. . .'

Lời còn chưa dứt, Quyền Du Lợi đã lập tức duỗi ngón tay xanh miết như ngọc rađể ở trên môi Lâm Duẫn Nhi , nàng khẽ lắc đầu, cười nói: 'Ta làm sao tức giận? Ngươi làm thế nào mà nhìn ra ta tức giận vậy? Lâm Duẫn Nhi , có một số việc. . . nói rồi vẫn tốt hơn không nói, mà chuyện này, không phải chỉ tốt với ta, muội muội và tỷ tỷ, mà cũng tốt cho ngươi. Chuyện của Khương Lạc, ta không can dự. . . Ngươi chỉ cần làm việc ngươi nên làm là được rồi.'

'Du Lợi . . .'

'Ngốc tử, sao vẫn chưa chịu đứng dậy? Chẳng lẽ ngươi đã quên mất thân phận của mình?' đường đường hoàng phu, lại quỳ xuống với một 'người nhàn rỗi', nếu bị người khác biết, chẳng phải sẽ bị chê cười đến chết sao?!

'Du Lợi . . .' Lâm Duẫn Nhi một mặt cảm động lại trong khoảnh khắc cảm thấy vặn vẹo, nàng tựa như cầu viện mà nhìn Quyền Du Lợi , rốt cục ấp a ấp úng nói với nàng nguyên nhân tiếp tục quỳ mà không đứng dậy: 'Du Lợi , ta. . . Chân của ta. . . Quỳ đến tê mất rồi, không đứng dậy nổi.'

'Ngươi! Ngươi ngốc tử này!' Quyền Du Lợi bị Lâm Duẫn Nhi làm cho dở khóc dở cười, nàng cứng rắn kéo tay Lâm Duẫn Nhi , kết quả Lâm Duẫn Nhi vừa ngồi thẳng lên, cũng bởi vì đùi phải đã tê mà trực tiếp làm ngã Quyền Du Lợi , thẳng đem nàng áp xuống giường, hô hấp lẫn nhau cũng gần trong gang tấc.

'Ngốc, ngốc tử. . . Ngươi, sao ngươi vẫn chưa chịu dậy?' bị Lâm Duẫn Nhi không đầu không đuôi bổ một cái như vậy, Quyền Du Lợi nguyên bản bình tĩnh liền biến mất không còn tăm tích, hô hấp của nàng trở nên gấp gáp, hai tay nắm lấy quần áo của Lâm Duẫn Nhi , nhìn nàng thì không tốt. . . nhưng lại không kềm lòng được mà dùng dư quang liếc trộm nàng

'Du Lợi , ta đột nhiên đang suy nghĩ. . . Ngươi có phải là luôn yêu thích lén lút nhìn ta như thế không?' Lâm Duẫn Nhi nhìn Quyền Du Lợi chăm chút, tay nàng theo gò má Quyền Du Lợi nhẹ nhàng trượt xuống, vuốt ve cổ nàng một chút, bảo đảm nói: 'Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ xử lý tốt quan hệ với Khương Lạc, ta không muốn bởi vì kéo dài của ta mà làm ngươi khó chịu.'

'Ta biết, ta biết. . . Nhưng mà Lâm Duẫn Nhi , ngươi trước tiên ngồi dậy có được không? Ngươi như vậy, ta sẽ. . . Ta sẽ cho rằng. . .' không thể nói được lời tà ác, mặt Quyền Du Lợi đỏ lên có thể so với cà chua. Nàng rất muốn ngăn bàn tay đang liên tu bất tận vuốt ve cổ nàng kia của Lâm Duẫn Nhi , nhưng một mực lại bị Lâm Duẫn Nhi áp tới mức không thể động đật, lại không thể dùng nội lực đẩy nàng văng ra, như vậy tiến thoái lưỡng nan, Quyền Du Lợi cũng chỉ đó thể đem quyền chủ động sao cho Lâm Duẫn Nhi .

'Cho rằng? Tại sao ngươi lại cho rằng vậy chứ?' chung quy, vẫn là quá mức coi thường tay Lâm Duẫn Nhi , ở thời điểm đối phương không phát hiện đã yên lặng dò vào trong áo ngủ, chạm đến da thịt mềm mại kia.'Du Lợi , cho rằng của ngươi. . . có phải cũng giống với cho rằng của ta không?' Lâm Duẫn Nhi cúi người, cọ cọ vào gò má Lâm Duẫn Nhi . Nàng thừa nhận, Quyền Du Lợi quá mức hiểu ý như vậy, cũng quá mức làm cho nàng say mê, làm cho nàng thích thú, làm cho nàng. . . kìm lòng không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonx