Chương 102 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm, mưa phùn tưới ướt thế gian, sau đó hòa vào lòng đất, vạn vật tươi sáng. Có gió mát mềm nhẹ thổi qua, đèn lồng treo trước cửa cung điện lay động theo cơn gió, lắc lư tỏa ra ánh sáng của mình, soi sáng những nơi nó có thể chạm đến.

Két. Cửa tẩm cung bị người đẩy nhẹ, trên tay người đó bưng một chén "trà nóng" hương vị kỳ lạ, tay kia nắm thật chặt một viên đan dược đen như mực, rất sợ không cẩn thận khiến nó rơi xuống: "Thanh Hàn...." rón rén ngồi xuống bên giường, người kia ngậm trà nóng vào trong miệng, cúi người rót nó vào miệng Lam Thanh Hàn mới vừa tỉnh dậy, thấy nàng chau mày, không khỏi cười nói: "Thuốc đắng dã tật, có lẽ phương thuốc này thật sự hữu hiệu!"

" Lăng Giản, ngươi lại đang làm gì?! Còn nữa, hình như ta không cho phép ngươi ra khỏi hố?" Lam Thanh Hàn cười như không cười nhìn Lăng Giản. Đồ ngốc này, có cần gấp như vậy không? Thật sự xem nàng là kẻ ngốc? Bằng thính giác của nàng, đã sớm từ tiếng bước chân của đối phương nghe ra người đến là ai, bằng không.... nàng làm sao có thể ngoan ngoãn nằm trên giường, tùy ý Lăng Giản rót thuốc vào miệng nàng.
" Hắc hắc, không phải là do ta cao hứng quá sao! Thanh Hàn, ta thật không nghĩ Linh Lung lợi hại như vậy, có thể điều chế được phương thuốc này!" Lăng Giản cười rất vô sỉ, nàng mở bàn tay ra để Lam Thanh Hàn thấy viên thuốc trong tay, tay kia cũng không nhàn rỗi, hai ba động tác đã cởi hết quần áo, chỉ còn lại một món đồ lót vừa thay: "Thanh Hàn, thuốc cũng uống rồi.... Ngươi nói, có phải chúng ta nên...."

" Ngươi!" cởϊ qυầи áo nhanh thật! Lam Thanh Hàn xấu hổ vươn tay ngọc xỉa vào trán Lăng Giản, ánh mắt sáng quắc nhìn viên thuốc trong tay Lăng Giản, dường như xuyên qua nó nàng thấy được đứa con ngoan ngoãn dễ thương của mình trong tương lai. Đang lúc xuất thần, Lăng Giản đã rút đi vật cản cuối cùng, dạng chân ngồi trên người nàng đồng thời nắm kéo áo ngủ của nàng. Thân thể nhất thời tiếp xúc không khí lạnh khiến Lam Thanh Hàn hoàn hồn, lại vừa lúc đón nhận ánh mắt dịu dàng của Lăng Giản. Quần áo trên người sớm bị nàng cởi sạch, Lam Thanh Hàn đỏ mặt cầm lấy viên thuốc trong tay Lăng Giản, sau khi tỉ mỉ quan sát, nàng cắn môi nói: "Vậy... Viên thuốc này.... Phải dùng như thế nào?"
"Đồ ngốc, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Về phần hiện tại, hắc hắc... Nên làm việc chính trước đã!" Lăng Giản mở miệng cắn viên thuốc trong tay Lam Thanh Hàn, chậm rãi trườn lên người nàng, một bên dùng hai tay xoa nhẹ khỏa mềm mại của nàng, một bên nhấc chân nàng lên không ngừng ma sát hạ thể của nàng.

" Lăng Giản.... ngươi đây là...làm gì?!" thân thể bị Lăng Giản ma sát sinh ra cảm giác, Lam Thanh Hàn hô hấp dồn dập nhìn Lăng Giản, thấy nàng cũng không trả lời câu hỏi của mình, thậm chí chậm rãi trượt xuống, nâng chân mình khoác lên vai nàng, Lam Thanh Hàn lúc này khó chịu cử động thắt lưng, hy vọng Lăng Giản có thể buông hai chân nàng xuống. Dù sao, tận mắt thấy nơi tư mật của mình và vân vân, thật sự xấu hổ chết người!

Lập tức, lập tức ngươi sẽ biết! Lăng Giản nói thầm trong lòng. Nàng cúi đầu đẩy cánh hoa khép hờ của Lam Thanh Hàn ra, nhẹ nhàng đẩy viên thuốc trong miệng vào trong huyệt động của đối phương, nghe Lam Thanh Hàn kinh hô, Lăng Giản vội vàng buông hai chân của nàng xuống, giải thích: "Đừng sợ, viên thuốc này nhất định phải vào nơi đó. Đợi sau khi quan hệ, nó sẽ hoàn toàn dung nhập vào cơ thể ngươi, nếu như.... nếu như trong sách cổ nói không sai, ngươi sẽ có mang hài tử của chúng ta."
" Thật.... thật vậy sao?" Lam Thanh Hàn nhíu mày, nhưng thủy chung vẫn là dáng vẻ mong đợi. Mặc dù thân thể nàng rất bài xích dị vật đột nhiên tiến vào, nhưng Lam Thanh Hàn vẫn ẩn nhẫn cắn chặt môi dưới, nắm lấy bả vai Lăng Giản: "Lăng Giản, thật là khó chịu..."

" Ngoan, lập tức sẽ không khó chịu nữa." Lăng Giản hôn lên môi Lam Thanh Hàn, hai chân kẹp chặt lấy chân của Lam Thanh Hàn, nâng eo không ngừng dùng hoa kính của mình ma sát với đối phương, khiến vốn dĩ là một người ngâm khẽ biến thành hai người hô tô.

Viên thuốc trong cơ thể theo sự ma sát của hai người mà dần dần hòa tan, đồng thời hấp thu dịch thể ôn nhuận Lăng Giản và Lam Thanh Hàn sản sinh ra. Một lúc sau, sau khi Lam Thanh Hàn tiết thân, nàng rõ ràng cảm giác được có từng đợt nhiệt khí chảy vào bụng, sau đó từng chút tích tụ lại. Loại cảm giác này, ấm áp lại thoải mái, thậm chí.... cho nàng cảm giác muốn ngủ: "Lăng Giản, ta mệt quá..."
" Mệt thì ngủ một giấc đi, Thanh Hàn..." Lăng Giản lau đi một ít mồ hôi trên trán nàng, đợi nàng ngủ say trong lòng mình, Lăng Giản thay nàng kéo chăn, mặc quần áo chỉnh tề lui ra khỏi tẩm cung, nàng quyết định Thượng Hoa Cung của mình để rót một chén "trà nóng" mới. Cầm theo viên thuốc lén lén lút lút chạy vào Khôn Ninh Cung.

"Đồ ngốc, ta đã biết ngươi sẽ đến." mới vừa bước vào tẩm cung, Lăng Giản liền nhìn thấy Tô Nguyễn Hân dùng tư thái lười biếng nằm nghiêng trên giường, một tay thỉnh thoảng vuốt ve vành tai của mình. Dáng vẻ đó, ba phần câu dẫn, năm phần trêu đùa, còn có hai phần e thẹn.

" Hắc hắc, ngươi thật thông minh!" Lăng Giản liếm môi, bưng thuốc ngồi vào bên cạnh Tô Nguyễn Hân, nói: "Ngoan, uống thuốc trước đã được không?"

" Ngươi thật đúng là sốt ruột! Đồ ngốc, vết thương của người ta còn chưa lành mà!" Tô Nguyễn Hân cố ý đùa nàng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy chén thuốc ra, về phần tay kia Lăng Giản nắm thành quả đấm, Tô Nguyễn Hân biết rõ, ở trong đó nhất định là viên thuốc mà nàng đã xem qua không biết bao nhiêu lần.
" Còn chưa lành sao?" vừa nghe lời này, mi tâm của Lăng Giản không khỏi nhíu lại. Cũng không phải là bởi vì không thể "hành sự" nên nhíu mày, chỉ là lo lắng vết thương của Tô Nguyễn Hân chậm chạp chưa lành, có phải do vết thương quá sâu hay không. Nàng đặt chén thuốc trên bàn, cúi người kéo chăn đắp lên người Tô Nguyễn Hân, đau lòng nói: "Xin lỗi, ta cho rằng miệng vết thương của ngươi đã khép lại rồi. Nghỉ ngơi cho tốt, ta chờ ngươi ngủ rồi mới đi."

Rốt cuộc là người yêu của nàng! Tô Nguyễn Hân mím môi nở nụ cười, nàng ngoắc ngoắc ngón tay với Lăng Giản, sau đó hai tay lùi về trong chăn, ở bên trong rột rẹt không biết làm những gì. Một lát sau, có ý phục bị Tô Nguyễn Hân ném ra khỏi chăn, nhìn thấy Lăng Giản mở mịt cúi đầu nhìn quần áo trên mặt đất, Tô Nguyễn Hân đành phải mỉm cười nhắc nhở: "Ngốc à, vừa rồi là lừa gạt ngươi thôi! Còn không mau đem thuốc đến đây?"
"Nguyễn Hân ngươi? Ngươi xác định vết thương của ngươi khỏi rồi chứ?" Lăng Giản tựa hồ còn chưa phản ứng kịp, nàng đứng ở trước mặt Tô Nguyễn Hân không ngừng gãy đầu, nói: "Ta không sao, đừng bởi vì ta mà ủy khuất bản thân."

"Thật sự là đồ ngốc! Trong chăn lạnh như vậy, người ta cũng đã cởi hết quần áo rồi, ngươi còn chưa đến sưởi ấm?! Nếu không lấy thuốc đến đây, liền cho ngươi uống thay ta."

"Được được, ta đây lập tức lấy thuốc đến!" Tô Nguyễn Hân ngữ điệu hờn dỗi, chọc cho Lăng Giản xuân ý dạt dào, nàng vội vàng bưng thuốc đến thừa dịp Tô Nguyễn Hân uống thuốc tranh thử cởϊ qυầи áo trên người mình, rồi vèo một cái chui vào trong chăn, không ngừng cọ lấy thân thể của đối phương, nói: "Bây giờ còn lạnh không?"

"Nóng còn không kịp, sao lại cảm thấy lạnh được!" Hai tay Tô Nguyễn Hân yên lặng đặt lên lưng Lăng Giản, không ngừng vuốt ve da thịt mềm mại của nàng: "Lăng Giản, đêm nay còn muốn đi chỗ của những tỷ muội khác sao?"
" Ngô... ta chờ ngươi ngủ rồi mới...." lời chưa nói hết, Tô Nguyễn Hân lập tức ngẩng đầu hôn lên môi Lăng Giản, cuốn lấy đầu lưỡi của nàng không ngừng dây dưa. Một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi rời khỏi đôi môi của Lăng Giản, thở dốc nói: "Đêm nay không được đi đâu cả, muốn ngươi ở đây cùng ta. Đồ ngốc, người ta đã làm nhỏ rồi, không muốn hài tử sinh ra cũng giống ta! Cho nên, các tỷ muội khác, ngươi chậm một chút! Nếu không...Hừ, ngươi hiểu rồi đó." Tô Nguyễn Hân hừ lạnh, nàng mới mặc kệ dự định lúc ban đầu của Lăng Giản là gì! Nói chung, nàng muốn hài tử của nàng là đại tỷ! Tuyệt đối không thể kẹp ở giữa giống như nàng, cho dù thân là Quốc chủ Đại Dực, cũng phải mở miệng gọi Thanh Hàn là tỷ tỷ. Ngay cả Ngọc Linh Lung mới đến nàng cũng phải gọi một tiếng Linh Lung tỷ tỷ!
" Ách... Nguyễn Hân, ta phát hiện.... ngươi rất đáng yêu a!" Lăng Giản nở nụ cười, nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, cưng chìu nói: "Nghe lời ngươi, đêm nay, ta sẽ ngủ lại đây cùng Nguyễn Hân tiểu mỹ nhân của ta! Như vậy, ngươi hài lòng chưa?" nghĩ đến Lam Thanh Hàn còn đang ngủ say ở tẩm cung, Lăng Giản cầu nguyện trong lòng nếu như các nàng thật sự có thai thì nhất định phải để Nguyễn Hân sinh trước. Nếu như không.... nói không chừng Nguyễn Hân sẽ đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu nàng.

" Muốn nói đáng yêu, dáng ngủ như đồ ngốc của ngươi mới là đáng yêu nhất!" Tô Nguyễn Hân cười khanh khách, nhớ đến tướng ngủ của Lăng Giản trong hố đất sáng nay, quả nhiên là... rất đáng yêu.

"Được được, ngươi nói cái gì chính là cái đó. Tiểu yêu tinh, ta bắt đầu đây!" nói xong, Lăng Giản cúi đầu ngậm lấy nụ hoa của tiểu mỹ nhân, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh hạt đậu nhỏ cứng rắn.
"Umh... Lăng Giản, ngươi quá không đứng đắn rồi!" Tô Nguyễn Hân sẵng giọng, hai gò má đã đỏ ửng. Nàng khó chịu bãi động vòng eo, tùy ý tay của Lăng Giản liên tục mơn trớn nơi giữa hai chân của nàng.

"Nào có cái gì bất chính, chúng ta đang làm chính sự!" Lăng Giản giả vờ nghiêm túc nói. Nàng mở bàn tay trái vốn luôn nắm chặt, ngay trước mặt Tô Nguyễn Hân nhẹ nhàng cắn lấy viên viên thuốc, cười như không cười trượt xuống giữa hai chân nàng, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy mạnh viên thuốc vào trong thân thể Tô Nguyễn Hân, không ngừng cùng nàng ma sát: "Umh... Tiểu yêu tinh.... ta biết ngươi khó chịu, một chút nữa sẽ ổn....một chút nữa sẽ ổn."

"Umh a.... Lăng Giản.....thật... thật kỳ quái...viên thuốc.... Lăng Giản... ta, ta sắp đến..." Tô Nguyễn Hân ngửa đầu thở dốc, hai chân của nàng kẹp chặt bắp chân Lăng Giản, thân thể dần tiếp nhận rồi viên thuốc khiến nó dần dần hòa tan theo động tác ma sát.
Có nhiệt khí hội tụ ở tiểu phúc của Tô Nguyễn Hân, nàng nhắm mắt lại nỗ lực cảm thụ sự bất đồng trong cơ thể, ngoại trừ buồn ngủ, nàng chưa từng phát hiện thân thể mình có thể nhẹ như lúc này, tựa như ở trên đám mây, tất cả xung quanh đều trở nên kỳ diệu.

" Lăng Giản, mệt quá..." Mí mắt của Tô Nguyễn Hân phát trầm, nàng tìm một vị trí thoải mái trong lòng Lăng Giản, theo thói quen vuốt ve ngực nàng, nói: "Ngô.... không được đi nữa, đêm nay ở lại cùng ta..."

" Biết rồi! Ta không đi! Ngủ ngon!" Lăng Giản tựa cằm lên trán Tô Nguyễn Hân, nhìn nàng nhắm mắt ngủ say, Lăng Giản cũng cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng nàng từ bỏ ý nghĩ sẽ chuồn êm, ôm Tô Nguyễn Hân cùng nhau đi vào giấc mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt