Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân phòng của hai vị tân nhân là Thượng Hoa Cung. Dọc đường, tâm tình của Lăng Giản từ đầu đến cuối vẫn duy trì hưng phấn như ban đầu, nàng rất vui vẻ, rất kích động, nắm tay Lam Ngữ Thần lúc chặt lúc lỏng, toét miệng cười khúc khích không dứt. Mãi đến khi vào tẩm cung Lăng Giản vẫn hưng phấn không thể hoàn toàn bình tĩnh.

Vui quá hóa buồn, trong lòng Lăng Giản nghĩ đến các cục cưng dễ thương của nàng không biết còn bao lâu mới ra đời, căn bản sẽ không thấy đậu tương đầy đất. Mới vừa đi hai bước, nàng trượt chân trực tiếp ngã sấp một cái, còn liên lụy Lam Ngữ Thần cũng ngã theo. Chỉ có điều, Ngữ Thần nha đầu tốt số, không cùng mặt đất tiếp xúc, mà là trực tiếp ngã lên người Lăng Giản, khiến nàng bị đậu tương cấn đặc biệt khó chịu, nhe răng toét miệng kêu lên: "Ai a! Ai thất đức như vậy rải đậu tương trong tân phòng! Ngã chết ta rồi!"
(Đậu tương đầy đất: phong tục ngày cưới cổ đại là rải đậu tương trên giường ngủ, trên sàn nhà - tùy vùng, có vùng thì rải hạt sen, quả nhãn, táo tầu - với ngụ ý đạt được ý nguyện)

"Tỷ tỷ, đùa vậy có hơi quá đáng không?!" ngoài cửa truyền đến thanh âm xì xào bàn tán của các nữ nhân, các nàng tự nhiên là trong lúc rãnh rỗi chạy tới xem náo nhiệt, dự định nhìn xong lập tức hồi cung nghỉ ngơi. Dù sao các nàng hiện tại không giống lúc trước, người mang thai dù thế nào cũng phải đặc biệt cẩn thận!

"Sao lại quá đáng? Ta chẳng qua chỉ rải chút đậu tương mà thôi." Tô Nguyễn Hân huých cánh tay Lam Nhược Y, liếm liếm ngón tay đâm một lỗ trên cửa sổ, nhìn thấy hai người bên trong vẫn quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên, không khỏi có chút bận tâm. Cũng may, một lát sau Lam Ngữ Thần đỡ Lăng Giản dậy, tảng đá treo trong lòng Tô Nguyễn Hân cũng theo đó hạ xuống, nàng nói: "Muốn nói quá đáng thì phải nói đến Linh Lung tỷ tỷ."
"Hả? Linh Lung tỷ tỷ, ngươi để gì vào đó?" vừa nghe lời này, ánh mắt của các nữ nhân sôi nổi thu lại trên người Ngọc Linh Lung, trong lòng không khỏi suy đoán đối với thứ Ngọc Linh Lung để vào.

"Nha, cái kia là... các ngươi xem." Ngọc Linh Lung bĩu môi, ý bảo các nàng nhìn lên giường tân hôn. Tiếc rằng các nàng nhân số đông đảo, một cái lỗ căn bản không đủ nhìn, nên đơn giản thọc thêm mấy lỗ nữa, mọi người kề vai dán mông, cùng làm chuyện nhìn lén không phù hợp thân phận.

Ai? Được Lam Ngữ Thần đỡ ngồi xuống giường, trên trán Lăng Giản không khỏi hiện mấy đường hắc tuyến. Vì sao, nàng rõ ràng chỉ sai nô tài mang một viên thuốc đến, điều này.... điều này.... nhìn thuốc viên rải đầy giường, Lăng Giản siết chặt nắm tay không ngừng hít sâu. Nhiều thuốc viên rải ở trên giường như vậy, rốt cuộc viên nào mới là thật!
"Lăng Giản, sao ngươi lại chuẩn bị nhiều thuốc như vậy chứ? Chẳng lẽ, ngươi muốn ta dùng hết tất cả sao?" nhìn thuốc đầy giường, Lam Ngữ Thần không khỏi lui về phía sau mấy bước. Nhiều thuốc như vậy, cho dù ăn thay cơm cũng phải ăn hai ba ngày! Lăng Giản nàng ấy không phải trúng gió chứ? Rõ ràng là ngày vui của nàng, lại rải nhiều thuốc như vậy trên giường. Không phải nàng ấy định động phòng cùng thuốc chứ?! Được, nếu như là trúng gió thì rất có thể phát sinh.

"Không có, không có! Không phải ta!" Lăng Giản gần như phát điên, đây là chuyện gì! Rõ ràng là ngày vui, lại làm giống như ngày để chỉnh nàng! Các nàng, nhất định là chuyện tốt các nàng làm! Các nữ nhân này, quả nhiên là e sợ cho thiên hạ không loạn! Quả nhiên, lúc ánh mắt Lăng Giản lơ đãng đảo qua cửa sổ, lập tức thấy các nữ nhân đang xem náo nhiệt thông qua mấy cái lỗ trên cửa sổ. Không còn gì để nói, Lăng Giản hất chăn khiến thuốc rơi đầy đất. Nàng siết nắm tay đi ra tẩm cung, vẻ mặt cười tươi, nói: "Các nương tử thân ái của ta, các ngươi ở chỗ này làm gì chứ?" đều sắp làm mẹ rồi, sao còn thích chỉnh nàng ác như vậy.
Nha, bị phát hiện rồi! Các nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng thống nhất cách nói: "Cảm thấy buồn bực nên đi dạo thôi"

"Phải không? Các nương tử, hôm nay là ngày vui của ta và Ngữ Thần, vừa rồi trên giường ta phát hiện rất nhiều thuốc, một mình Ngữ Thần không dùng hết, không bằng.... các ngươi cùng vào đi, lại dùng như lần trước, được không?".

"Khụ khụ, không cần, một người là đủ rồi. Được rồi, ta mệtc, Lăng Giản... ngươi chậm rãi động phòng đi, cẩn thận đau thắt lưng." Ngọc Linh Lung ho khan vài tiếng, Lam Nhược Y về Lâm Như Cung. Lúc này, nàng vẫn nên hồi cung nghỉ ngơi thì tốt hơn, để tránh không đốt được người khác đã tự đốt mình trước.

"Ai nha, nói đến mệt, người ta cũng thấy mệt quá!" Tô Nguyễn Hân giả bộ buồn ngủ, khẽ lắc eo đi theo Ngọc Linh Lung các nàng rời khỏi hiện trường.
"Lăng Giản, đừng trách bọn ta....bọn ta chỉ xem nháo nhiệt mà thôi." Cuối cùng là Ôn Nhứ Yên, vĩnh viễn không có cách nào làm cho người ta tồn tại oán khí với nàng. Nhất là khuôn mặt mỉm cười kia, càng làm cho Lăng Giản mềm lòng.

"Được rồi, được rồi, ta làm sao trách các ngươi ?! Mau trở về cung nghỉ ngơi đi, các ngươi cũng mệt mỏi rồi!" Lăng Giản bất đắc dĩ lắc đầu, các nữ nhân này thật đúng là... lúc nào cũng phải làm ầm ĩ một chút, một khi bị bắt hiện hình liền vội vàng giả vờ vô tội, hoặc là chuồn mất.

Tiễn chân các nữ nhân đến xem náo nhiệt không chê mệt nhọc, Lăng Giản cũng không tiện tiếp tục ở bên ngoài. Nàng phân phó nô tài chỉnh lý tân phòng một lần nữa, trong tay cầm theo khăn hỉ các ma ma đưa đến trở lại tân phòng. Nhìn thấy Lam Ngữ Thần bĩu môi ngồi ở bên giường, Lăng Giản biết nàng còn đang giận dỗi, không thể làm gì khác hơn là chủ động dùng khăn hỉ lần nữa trùm lên đầu nàng, bắt lấy bàn tay đang muốn kéo khăn xuống của nàng, ôn nhu nói: "Được rồi, được rồi, các nàng lại không phải cố ý, ngươi đừng nóng giận được không? Ngữ Thần nha đầu của ta ngoan nhất, hiểu chuyện nhất! Nha, vén khăn lên rồi sẽ là người trưởng thành, không được giận dỗi nữa biết không?"
"..."

Lăng Giản tự tay vén khăn lên, nàng quỳ một chân trên đất áp mặt vào đầu gối của Lam Ngữ Thần, ngửa đầu nói: "Tại sao không nói chuyện? Giận thật rồi ư? Không phải đã nói rồi sao? Vén khăn lên, Ngữ Thần nha đầu chính là người trưởng thành."

"Ngươi nói bậy! Rõ ràng vén khăn lên, ta chính là người của ngươi!" Lam Ngữ Thần bĩu môi, hai tay không ngừng xoa bóp gò má của Lăng Giản, tràn đầy mong đợi nói: "Lăng Giản, vén khăn xong rồi có phải nên động phòng hay không?" Nàng chờ ngày này, đã chờ rất lâu rồi!

" Ách... nhưng mà...." Lăng Giản đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lam Ngữ Thần, tùy tiện tìm một cái cớ: "Thuốc viên đều bị nô tài ném đi rồi!" không phải là Lăng Giản không muốn làm chuyện đó, hôm nay Lam Ngữ Thần đã trổ mã trở thành tuyệt đại mỹ nhân, cộng thêm mũ phượng hồng y, càng làm cho nàng thêm phần ý nhị không ai sánh bằng. Nhưng mà, lúc nàng bĩu môi, cảm giác non nớt từ đó toát ra khiến Lăng Giản không dám có ý đồ gì với tiểu loli nàng.
"Không sao, đúng lúc ta có một viên." Lam Ngữ Thần móc ra một viên thuốc đen kịt như biết làm ảo thuật, học theo các vị tỷ tỷ dạng chân ngồi trên người Lăng Giản, ôm nàng nói: "Thuốc bột ta cũng đã uống, Lăng Giản... lúc này chúng ta nên động phòng rồi chứ?" lần đầu tiên ôm Lăng Giản trong tư thế này, Lam Ngữ Thần hồi hộp khó có thể dùng lời diễn tả được, mặc dù nét mặt vẫn ung dung nhưng nhịp tim đã mất đi quy luật vốn có của nó.

"Ngươi...học theo ai?" tư thế dụ người như vậy, không phải là động tác dành riêng của hai yêu nghiệt kia sao?

"Ngươi đoán xem?" Lam Ngữ Thần cũng chưa trả lời, trái lại cứng ngắc đẩy vạt áo của mình ra, tháo mũ phượng, bỏ hỉ phục, chỉ mặc một cái yếm đỏ thẫm vô cùng khẩn trương đối mặt Lăng Giản.

Ực. Một ngụm nước bọt bị Lăng Giản chật vật nuốt xuống, nàng còn chưa từng nhìn qua thân thể Lam Ngữ Thần, mặc dù vị trí quan trọng đã bị cái yếm che khuất, nhưng da thịt phấn nộn bại lộ bên ngoài vẫn thành công câu lấy ánh mắt của Lăng Giản, khiến nàng không cách nào dời mắt khỏi Lam Ngữ Thần.
Dáng người của Ngữ Thần nha đầu thì ra tốt như vậy! Vậy... Lăng Giản chậm rãi gần kề khuôn mặt Lam Ngữ Thần, hai tay vòng qua phía sau đơn giản kéo mở dây yếm, khiến nó chảy xuống, lộ ra bộ ngực mượt mà cao ngất. Đẹp quá! Tay của Lăng Giản như có như không lướt qua thân thể Lam Ngữ Thần, dẫn đến nàng nhất thời run rẩy, không dám có động tác dường như thỏ trắng bị hoảng sợ.

"Ngữ Thần... học theo nhị hoàng tỷ của ngươi phải không?" Lăng Giản thổi khí nóng bên tai nàng, cần thận ôm nàng nằm trên giường lớn, rất sợ động tác quá nhanh sẽ hù dọa Lam Ngữ Thần.

"Sao ngươi...biết?" Lam Ngữ Thần kinh ngạc nhìn Lăng Giản, không lâu sau liền thua trận trước ánh mắt của nàng. Giơ tay nắm vạt áo của Lăng Giản, Lam Ngữ Thần cảm thấy cần phải tự cởϊ áσ ngoài cho nàng, nên cắn
răng một cái, nửa người trên không một mảnh vải, hai ba động tác rút đi y phục của Lăng Giản, khiến Lăng Giản và nàng tương đối khỏa thân.

Đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của Lăng Giản, trước đây lúc nàng ấy thân thiết cùng vài vị tỷ tỷ luôn có thể bị nàng bắt gặp. Nhưng hôm nay, lúc Lam Ngữ Thần từ người đứng xem biến thành nhân vật chính, hô hấp của nàng xuất hiện sự đình trệ ngắn ngủi, hai tay không tự chủ được mà vuốt ve thân thể Lăng Giản, nghiêm túc cảm thụ xúc cảm mang đến.

"Tiểu nha đầu, rất thích sờ ta sao?" lại dám sờ soạng lâu như vậy, Lăng Giản cong một bên khóe môi, cúi người nằm trên người Lam Ngữ Thần, có chút trầm, lại không đến mức đè ép Ngữ Thần nha đầu khó cử động.

"Đáng ghét!" Thân thể dán chặt vào nhau, Lam Ngữ Thần khẩn trương nắm lấy đệm giường, chờ đợi động tác kế tiếp của Lăng Giản. Trước đó, nàng có xem qua Ma Kính toàn Tập, nên cũng biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Mặt nàng bắt đầu nóng rần lên, nàng quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Giản, thúc giục: "Không phải muốn động phòng sao? Ngươi đè ta lâu như vậy còn không động!"
"Ngữ Thần nha đầu thật đúng là sốt ruột, vậy... chúng ta... động!" ngữ điệu của Lăng Giản lộ vẻ trêu đùa, chỉ thấy dáng vẻ Lam Ngữ Thần khẩn trương, nên cũng không nhẫn tâm đùa nàng nữa. Lăng Giản cúi người ngậm lấy cánh môi Lam Ngữ Thần, nàng dùng tư thái ôn nhu nhất che chở đối phương, ngay cả hôn môi thông thường cũng có vẻ thận trọng, không dám có chút vội vàng xao động.

"Đồ ngốc, đừng khẩn trương... ta sẽ rất cẩn thận." Lăng Giản đùa bỡn mái tóc của Lam Ngữ Thần, vén hết ra sau tai nàng, ôm nàng từng chút hôn lên da thịt của nàng. Động tác của nàng rất nhẹ, mỗi một lần hôn môi đều xen lẫn liếʍ ʍúŧ thăm dò, sẽ không mút quá mạnh, lại vừa lúc lưu lại trên người Lam Ngữ Thần những ấn ký thuộc về nàng.

"Umh...." Lam Ngữ Thần rốt cuộc vẫn là xử nữ chưa trải sự đời, cho dù cẩn thận như vậy nhưng thân thể nhạy cảm của nàng vẫn sẽ sản sinh một chút cảm giác kỳ lạ, thoải mái lại khó chịu, chỉ có thể chìm đắm trong động tác của Lăng Giản, không kiềm chế được mà ngâm khẽ: "Umh.... Lăng Giản, thật kỳ quái,.... ngực rất trướng."
"Ngoan, một chút nữa sẽ ổn.... ta giúp ngươi xoa xoa." Lăng Giản nhéo mũi Lam Ngữ Thần, sau đó quả nhiên dùng tay phủ lên ngực nàng, nặng nhẹ xoa nắn. Nghe Lam Ngữ Thần càng thêm lớn tiếng ngâm gọi, Lăng Giản vùi đầu vào ngực nàng, mút lấy khỏa trắng nõn mềm mại, hoặc dùng răng nhẹ nhàng cắn gặm nụ hoa thơm ngọt, hoặc dùng lưỡi trêu đùa nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt