Chương 61: Dò thám tình cảm trong phòng tắm hơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Tiểu thư, đến sân bay rồi.' Giọng nói của bác tài xế cắt đứt dòng hồi tưởng của Lăng Giản, nàng mơ hồ nhìn dòng người trước mặt, rồi trả tiền sau đó tiến vào khu vực khách chờ bay. Các đồng nghiệp của bệnh viện đã chờ ở đây từ lâu, trừ Ngọc Linh Lung, bác sĩ Tống cũng đã ở giữa các đồng nghiệp.

Bởi vì đi du lịch cho nên Ngọc Linh Lung phá lệ mặc quần áo thường ngày. Nàng đơn giản để tóc xõa ra sau vai, giày cao gót yêu thích cũng được đổi thành giày đế bằng thoải mái. Phát hiện Lăng Giản đã đến, Ngọc Linh Lung không nhanh không chậm đem vé máy bay thuộc về Lăng Giản giao cho nàng, rồi sau đó nói với tất cả mọi người: 'Đi thôi, cũng đến giờ làm thủ tục rồi.'Đi thôi, đi thôi. Tựa hồ như tất cả mọi người đã xem Ngọc Linh Lung là người dẫn đầu đội hình, chỉ cần nàng mở miệng, thì bọn họ thì sẽ làm theo đầu tiên. Có lẽ chỉ mình Lăng Giản không biết, lần du lịch nàng mang tiếng là du lịch tự phát, nhưng trên thực tế đều do Ngọc Linh Lung lấy tiền túi ra chi trả. Thử nghĩ xem, ai lại đi cự tuyệt một chuyến du lịch miễn phí mà lại còn sang trọng như vậy đây? Không ai cả.Những chuyện nên làm cũng đã làm xong, đến khi chờ lên máy bay Lăng Giản mới bi kịch phát hiện nàng và Ngọc Linh Lung được sắp ngồi cạnh nhau. Được rồi, đối với người thầm mến như Ngọc Linh Lung thì đây là chuyện tốt trời ban; nhưng đối với Lăng Giản thì không ổn chút nào, nàng vẫn bị chuyện đêm đó làm cho rối rắm không hết, lại càng bị hương cam trên người Ngọc Linh Lung hành hạ. Cuối cùng chính là loại mâu thuẫn hạnh phúc khi biết có người yêu mình.Không dám đối mặt với con mắt thâm tình kia của Ngọc Linh Lung, cũng không biết nói chuyện gì phù hợp với nàng ta. Không có chuyện gì làm, Lăng Giản cũng chỉ có thể đeo tai nghe nhạc sau đó chìm vào giấc ngủ. Có lẽ, nàng ngủ say cũng không phải bởi do tiếng nhạc dìu dắt, mà là bởi vì hương nước hoa dễ chịu của Ngọc Linh Lung đưa nàng vào mộng.Nàng đã ngủ, nhưng Ngọc Linh Lung lại rất tỉnh táo. Tai nghe đang phát nhạc, Ngọc Linh Lung nghiêng đầu thâm tình nhìn Lăng Giản ngủ say. Dung nhan ấy gần như hoàn mỹ, bất luận là chân mày, là mắt, là mũi, hay là đôi môi mỏng đơn bạc, đều khiến người khác bị hấp dẫn không thể cưỡng lại. Có lẽ là do nằm mơ thấy chuyện không vui, chân mày Lăng Giản nhíu chặt lại, đôi môi sau đó lại hơi mở ra, theo thói quen nói mớ: 'Linh Lung. . . Linh Lung. . . Đừng đi sang đó, không thể! Linh Lung. . . Đừng!' Tựa hồ là một cơn ác mộng đầy ghê sợ, sau nhiều lần Lăng Giản cũng đã tỉnh lại, khi mở mắt ra liền hô hấp dồn dập sau đó nhìn sang Ngọc Linh Lung, khi thấy đấy chỉ là mơ thì tiếp tục nhắm mắt lại, hô hấp dần trở nên đều đặn.Lăng Giản, thật ra thì ngươi rất quan tâm ta đúng không? Quay đầy sang, Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay Lăng Giản, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ. Lăng Giản, nếu như ngươi quan tâm ta thì tất cả mọi thứ đều đáng giá.Sau mấy giờ đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống Tam Á.Xuống máy bay, Ngọc Linh Lung kêu mấy chiếc taxi đưa cả bọn đến khách sạn đã định trước. Bởi vì lần du lịch này do Ngọc Linh Lung đứng đầu tổ chức, chi phí cũng do nàng chi trả, cho nên 'nhiệm vụ' đặt phòng khách sạn cũng là do Ngọc Linh Lung đảm nhận. Mặc dù các đồng nghiệp cũng đã từng suy đoán về việc lần trước Ngọc Linh Lung hôn Lăng Giản, nhưng Ngọc Linh Lung cũng không có chút ý niệm muốn tránh bị nghi ngờ chút nào, trực tiếp để mình và Lăng Giản ở cùng phòng thượng hạng với một chiếc giường to tướng, những người còn lại thì được an bài vào phòng tiêu chuẩn hai giường.Các đồng nghiệp cũng không chút phản đối nào với sự sắp xếp này. Lăng Giản thì lại ngược lại, thời điểm biết mình phải ngủ chung giường với Ngọc Linh Lung, đầu óc lại bắt đầu nhớ đến cái đêm xảy ra quan hệ bất chính ấy. Đặt hành lý xuống, Lăng Giản rất muốn đặt một gian phòng khác, ai ngờ khi gọi điện thoại đến, bên kia đã trả lời là không còn phòng. Lăng Giản đành bất đắc dĩ ngồi ở mép giường, nhìn Ngọc Linh Lung như không có chuyện gì xảy ra lấy khăn tắm và một loạt các món đồ đắt tiền khác từ trong vali ra.'Đi thôi, khách sạn này còn có phòng tắm hơi đấy, đặc biệt thích hợp giúp giảm bớt mệt mỏi do đi đường. Cũng chạng vạng tối rồi, muốn đi dạo cũng chẳng còn sức đâu mà đi. Chẳng bằng đi xông hơi một lát, khi trở về ngủ một giấc cho thoải mái.' Ngọc Linh Lung đề nghị, nàng thấy Lăng Giản tựa hồ như không có hứng thú lắm, liền chủ động cầm một cái khăn tắm sạch rồi khoác vai Lăng Giản, kéo nàng ấy đứng dậy, lại nói: 'Nhanh lên chút đi, làm gì lười biếng ở đây vậy? Ngươi cũng đừng có làm bẩn giường, ta sợ dơ lắm. Hay là ngươi cảm thấy phòng tắm hơi nóng quá, sợ củ cải nhà ngươi sẽ biến thành nhân sâm nên không dám đi. . .''Ai không dám đi chứ hả! Đi thì đi! Đi ngay bây giờ đây! Ta nói cho ngươi biết, thứ ta không sợ nhất chính là nóng đó!''Chậc chậc, cũng đừng có ra vẻ lão luyện như thế! Có bản lãnh thì chúng ta so tài đi, xem ai ở trong đó lâu nhất!''So thì so! Người thua nhất định là ngươi!' mặc dù biết Ngọc Linh Lung đang dùng phép khích tướng để kéo nàng đi tắm hơi, nhưng mà Lăng Giản cũng không muốn bị nàng xem thường. Nói gì mà củ cải sợ biến thành nhân sâm, cái gì mà không dám đi xông hơi?! Hôm nay nàng sẽ cho Ngọc Linh Lung thấy, rốt cuộc thì ai là củ cải biến thành nhân sâm! Ai mới sợ nóng!!!Đi vào phòng thay quần áo, vì để tránh nhìn thấy cơ thể khiến người nổi lên dục vọng của Ngọc Linh Lung, Lăng Giản cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất để cởi hết quần áo ra, đơn giản tắm rửa sau đó tiến vào phòng tăm hơi lớn ấy. Nhiệt độ trong phòng không cao lắm, trừ Lăng Giản ra còn có hai người phụ nữ trung niên vóc dáng mập mạo. Các nàng thấy Lăng Giản vào đều rối rít gật đầu chào, sau đó tiếp tục cùng đối phương nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.Độ khoảng năm phút sau, Ngọc Linh Lung rốt cuộc cũng đã mở cửa phòng tắm hơi ra, trên người quấn lấy khăn tắm màu trắng. Ngực nàng căn bản là đã rất lớn, bây giờ khăn tắm quấn chặt như thế lại càng ra vẻ kiêu ngạo, thậm chí 'khe hở' cũng trở nên sâu hơn thường ngày. Tựa hồ như không muốn hai người phụ nữ kia tiếp tục ở đây, lại tựa hồ như muốn so tài 'chịu nhiệt' với Lăng Giản, mới vào một hồi mà Ngọc Linh Lung đã đứng dậy đổ ba gáo nước thật lớn vào trong lòng. Trực tiếp làm cho hai người phụ nữ chịu nóng không nổi mau chóng lên tiếng chào hỏi các nàng rồi đi ra ngoài.Sau khi hai người phụ nữ đóng vài 'kỳ đà' ấy rời đi, trong phòng cũng chỉ còn Lăng Giản và Ngọc Linh Lung ngồi thành hàng. Bầu không khí có chút nóng bức, Lăng Giản ngẩng đầu tựa vào trong góc nghỉ ngơi, hô hấp bởi vì nhiệt độ cao mà càng lúc càng sâu. Dĩ nhiên nhiệt độ trong phòng cũng không phải là quá khó chịu, thứ khó chịu đựng nhất lại chính là hương thơm khiến người say mê tản ra từ cơ thể Ngọc Linh Lung.'Lăng Giản. . .' thật lâu sau Ngọc Linh Lung quyết định chủ động mở miệng. Nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa nhìn, sau khi chắc chắn không còn ai ở bên ngoài mới ngồi xuống bên cạnh lăng Giản, nắm lấy cằm Lăng Giản để nàng ta nhìn thẳng vào mình nói: 'Biết vì sao ta lại kéo ngươi đến đây không?''Ngọc Linh Lung, đừng như vậy. . . Chẳng qua là ta đến tắm hơi thôi, chuyện lần trước chỉ là một giấc mơ.' Lăng Giản trốn tránh, nàng biết hiện tại Ngọc Linh Lung muốn làm gì. Nhưng mà khi nhìn thấy khăn tắm bao lấy cơ thể mình rơi xuống, Lăng Giản liền biết hết thảy đều là kế hoạch câu dẫn Ngọc Linh Lung bày ra. Nhưng mà như vậy thì thế nào, không thể chính là không thể, cho dù hiện tại nhịp tim nàng đập đến lợi hại; cho dù nàng biết nàng đã sinh ra không biết bao nhiêu dục vọng và tình cảm với Ngọc Linh Lung.Trong lòng nghĩ không thể, nhưng thật sự có thể không thể sao? Khi đó mới thật sự không được ấy chứ! Ngọc Linh Lung hơi nhếch miệng hừ một tiếng, nàng đưa tay ma sát lấy đùi Lăng Giản, cái tay khác kéo khăn tắm của bản thân xuống, nghiêng người làm cho thân thể cả hai dán sát vào nhau: 'Ngươi nói mơ thì chính là mơ sao? Ta không gạt ngươi nữa, chuyến du lịch lần này chính là do ta tổ chức. Mục đích chính là để ngươi và những nữ nhân của ngươi tách ra một khoảng thời gian. Lăng Giản, ta không thích vòng vo, ta yêu ngươi. . . Muốn ở bên cạnh ngươi.''Ngươi nói đùa đúng không? Ngươi biết sao ta sẽ không bỏ rơi bọn họ, vậy thì tại sao làm thế này? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý cùng các nàng chia sẻ ta sao?''Không muốn, hơn nữa là tuyệt đối không muốn.' Ngọc Linh Lung nghiêng đầu hô hấp lấy khí tức ở cổ Lăng Giản, lại dùng răng khẽ cắn lên phần thịt mềm mại ở đó, ngẩng đầu lên nói: 'Ta muốn ngươi chỉ thuộc về ta, thuộc về một mình ta, không muốn phải chung đụng với người khác.''Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng nói cho ngươi biết, ta không thể nào chỉ thuộc về riêng ai, ta thuộc về tất cả các nàng.' Hô hấp của Lăng Giản càng lúc càng nặng nề, nàng hơi híp mắt lại ngắm chiếc đèn trong phòng tắm hơi, mắt hơi nhức nhưng có thể chấp nhận được.'Bây giờ không phải là thời điểm nói những lời này, bởi vì hiện tại... ngươi thuộc về ta, nơi này chỉ có hai chúng ta. Còn nhớ không? Đêm hôm đó ta đã nói, nơi trời băng đất tuyết chỉ có mình ta ở bên cạnh ngươi. . . Mà bây giờ, ở trong phòng tắm hơi nóng bức cực hạn này, người hầu hạ ngươi cũng chính là ta. Lạnh và nóng mặc dù đối lập cực hạn, lại có một điểm giống nhau, chính là cần sự dung hợp cực hạn. . .' Ngọc Linh Lung vừa nói vừa chôn mặt hõm vài Lăng Giản. Lần này nàng cũng mở miệng ra cắn vào phần thịt mềm ở đấy, mà mang theo một phần bá đạo muốn chiếm Lăng Giản làm của riêng, mút vào thật mạnh, thậm chí còn dùng đầu lưỡi phẩy nhẹ một cái.Phòng tắm hơi đã nóng lại càng bởi vì hành động của Ngọc Linh Lung mà tăng thêm nhiệt độ, Lăng Giản giơ tay lên chống đỡ bả vai Ngọc Linh Lung, trong hô hấp là dục vọng nồng đậm. Nàng nghĩ rằng Ngọc Linh Lung sẽ buông bỏ khi nàng nói nàng không thể thuộc về riêng ai, nàng thật sự cho rằng Ngọc Linh Lung sẽ buông tay. Nhưng mà nàng không ngờ đến Ngọc Linh Lung không có đóng sầm cửa rời đi, ngược lại còn lấy phương thức này kiềm chế nàng.'Ngọc Linh Lung, đừng. . . đừng làm như vậy, đừng làm ta ghét ngươi.' Lăng Giản vô lực cự tuyệt Ngọc Linh Lung, bản thân đã bị sự nóng bức của phòng tắm hơi làm cho mệt mỏi rã rời, hơn nữa cơ thể lúc này lại vì dục vọng là nóng lên, nàng càng không có biện pháp dùng sức đẩy Ngọc Linh Lung ra.'Ngươi tự hỏi trái tim của ngươi xem ngươi ghét ta thật sao? Lăng Giản, có lúc ta tình nguyện để ngươi hận ta, chí ít khi đó ta sẽ tồn tại trong lòng ngươi.' Ngọc Linh Lung nửa ôm lăng Giản nằm xuống, tấm ván nóng bỏng làm Lăng Giản muốn vùng dậy.'Ngọc Linh Lung, nóng quá. . . Để ta đứng dậy đi.' Eo Lăng Giản bị nóng trở nên đau nhức, nàng dùng sức chống đỡ ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn thủy chung dán chặt vào người Ngọc Linh Lung. Xúc cảm mềm mại, mồ hôi cũng cùng nhau chảy xuống. Nhìn gương mặt Ngọc Linh Lung, Lăng Giản dùng tay vuốt đi những giọt mồ hôi ấy: 'Ngọc Linh Lung, không phải là không thể sao? Chúng ta làm bạn không được sao? Giống như trước đây ầm ầm ĩ ĩ không tốt sao?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt