Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lăng chủ tử! Khởi bẩm Lăng chủ tử, hoàng thượng.... Hoàng thượng chờ ngài ở Thượng Hoa Cung, muốn ngài mau đến đó." Sáng sớm, Lăng Giản mới bò ra khỏi ổ chăn của Ngọc Linh Lung, thϊếp thân thái giám của Lam Thanh Hàn đã không ngừng gõ cửa tẩm cung như lửa cháy đến mông. Bình thường, hắn nhất định không dám làm vậy, nhưng hôm nay tình huống xác thực bất đồng. Hắn sợ hoàng thượng ở Thượng Hoa Cung chờ sốt ruột, nên cũng không quản bị phạt hay không, trước hết phải gọi Lăng chủ tử đến Thượng Hoa Cung rồi tính tiếp.

"Ngô... Có chuyện gì sao?" Phủ thêm ngoại bào, Lăng Giản mắt nhắm mắt mở xuất hiện trước mặt tiểu thái giám. Tóc của nàng tán loạn, vừa nhìn đã biết mới rời khỏi mộng đẹp, ngay cả hô hấp cũng nhàn nhạt màu hồng phấn.

"Hồi bẩm, Lăng chủ tử, hoàng thượng chờ ngài ở Thượng Hoa Cung, có chuyện quan trọng cần thương lượng." Đại khái là chuyện quan trọng, quan trọng nên tiểu thái giám bất chấp Lăng Giản là chủ tử của hắn, càng bất chấp dáng vẻ lười biếng mới vừa tỉnh ngủ của nàng, trực tiếp dắt ống tay áo kéo nàng về phía Thượng Hoa Cung.
Tiểu thái giám đi quá nhanh, khiến Lăng Giản đuổi theo đủ thảm. Nàng vốn mới ngủ dậy, y phục còn chưa mặc chỉnh tề, ngay cả tóc cũng xõa tung như ma nữ. Bị hắn lôi kéo, tâm tình của Lăng Giản cũng như mái tóc của nàng, lung lay trong gió. Mãi đến khi vào Thượng Hoa Cung, Lăng Giản khom người thở dốc: "Ai! Ta nói Thanh Hàn! Ngươi tìm tiểu thái giám này ở đâu vậy! Kéo...kéo chết ta! Hắn tuổi còn trẻ, ta....còn ta đã già rồi mà! Không chịu nổi...không chịu nổi hành hạ như vậy!!!"

"Tiểu Từ Tử, ai bảo ngươi....ai bảo ngươi cứ như vậy mà kéo nàng đến đây?!" Tốt xấu gì cũng cho nàng thời gian rửa mặt, ăn vận chỉnh chu a! Lam Thanh Hàn buồn cười nhìn mặt đỏ bừng của Lăng Giản, mái tóc tán loạn gần như che đi nửa gương mặt.

"Nô tài biết tội! Nô tài biết tội! Nô tài sợ hoàng thượng chờ lâu, cho nên mới,....cho nên mới...." Tiểu thái giám được gọi là Tiểu Từ Tử quỳ xuống, cúi đầu không dám nhìn thẳng Lam Thanh Hàn. Hắn sai rồi, đã sớm biết hoàng thượng rất sủng ái Lăng chủ tử, cho dù nóng lòng hơn cũng sẽ kiên trì đợi. Ai! Hắn hôm nay xem như làm sai chuyện rồi, kéo Lăng chủ tử đến trong bộ dạng quẫn bách thế này, hoàng thượng há có thể dễ dàng tha cho hắn?!
"Mà thôi mà thôi, ngươi lui xuống trước đi, trẫm có chuyện muốn nói với Lăng Giản!" Biết lòng tốt của tiểu thái giám, Lam Thanh Hàn cũng không nhẫn tâm trách phạt hắn, huống hồ nàng quả thật có chuyện khẩn cấp muốn tìm Lăng Giản, trên ý nghĩa nào đó mà nói, tiểu thái giám cũng không làm gì sai.

"Vâng." Tiểu thái giám may mắn hoàng thượng không phạt hắn, vội vàng khom người thối lui ra khỏi Thượng Hoa Cung, cũng thức thời đóng kỹ cửa lại, canh giữ ở bên ngoài cấm người rảnh rỗi đi vào.

"Thanh Hàn, tiểu thái giám bên cạnh ngươi.....đúng là làm tròn chức trách!" Cuối cùng cũng thở dốc đủ rồi, Lăng Giản ngồi bên cạnh Lam Thanh Hàn bắt đầu vuốt tóc, thuận miệng hỏi: "Tiểu thái giám nói ngươi tìm ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, là chuyện gì?"

"Lăng Giản, đặc sứ của phiên quốc bị hành thích mất mạng rồi."
"Cái gì?!" Một câu nói, thiếu chút nữa khiến Lăng Giản kéo đứt tóc mình, nàng không thể không nhìn Lam Thanh Hàn, cố gắng đơn giản hóa suy nghĩ trong đầu: "Ngươi nói đặc sứ của phiên quốc bị hành thích bỏ mạng, là ở.... Là ở quốc thổ Lam Triều ta sao? Hay là..." Còn chưa dứt lời, Lam Thanh Hàn đã lắc đầu dập tắt hy vọng trong lòng nàng, đứng dậy than thở: "Sáng nay nhận được tin tức, đặc sứ phiên quốc bị thích sát trên lãnh thổ Lam Triều ta, châu báo tơ lụa tiến cống bị cướp hết. Ngay cả binh sĩ và xa mã và mã phu cũng không ai may mắn thoát được."

"Tại sao có thể như vậy? Vậy... Vậy phiên quốc bên kia thế nào?"

"Quốc chủ phiên quốc đã biết, vô cùng tức giận đối với chuyện này, muốn Lam Triều ta cho một lời giải thích. Nếu như trong vòng một tháng không bắt được hung thủ, bọn họ sẽ liên kết với các bộ lạc lân cận, tiến đánh Lam Triều."
"Một tháng, một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Hơn nữa, ngươi cũng nói là thích khách rồi, thích khách ở Lam Triều đếm cũng đếm không xuể, thời gian ngắn như vậy bảo chúng ta đi đâu bắt hung phạm? Được rồi, thi thể của đặc sứ đâu? Nhiều người như vậy, không thể nào ngay cả một thích khách cũng không gϊếŧ được? Chỉ cần tìm được vật phẩm tùy thân của một thích khách trong số đó, thì có thể điều tra được thân phận của nhóm thích khách đi?!" Trong đầu Lăng Giản không ngừng phân tích, đặc sứ phiên quốc bị thích sát ở Lam Triều, chuyện này tuyệt đối không phải tình cờ. Có thể là có một số kẻ sợ thiên hạ không loạn gây ra. Về phần mục đích của hắn, đại khái là muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước? Nhưng binh lực của phiên quốc không đủ mạnh, cho dù giao chiến, cuối cùng bất quá là phiên quốc bị Lam Triều công chiếm, vậy hắn châm ngòi cuộc chiến này không phải chỉ là phí công thôi sao?!
"Ngươi nói không sai, thật sự có hai thích khách bị gϊếŧ. Thông qua vật phẩm tùy thân của bọn họ quả thật cũng có thể biết thân phận của thích khách." Lam Thanh Hàn sắc mặt ngưng trọng, nàng nhìn chằm chằm Lăng Giản một lúc lâu, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài từ đáy lòng: "Từ trên người thích khách tìm được hai lệnh bài, là....Ám Khách Minh của Đại Dực. Mà Ám Khách Minh, chỉ nghe lệnh quốc chủ Đại Dực."

"Cái gì?!" Ngữ điệu của Lăng Giản không khỏi nâng lên quãng tám, Ám Khách Minh?! Ám sát sứ giả phiên quốc lại là người của Ám Khách Minh sao? Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào! Ám Khách Minh chỉ nghe lệnh của quốc chủ Đại Dực, mà Đại Dực và Lam Triều đã liên minh, Nguyễn Hân và Thanh Hàn càng là tình như tỷ muội, làm sao có thể....làm sao có thể gây ra chuyện tổn hại lợi ích Lam Triều như vậy! Sẽ không, chuyện này nhất định sẽ không đơn giản như vậy!
"Sẽ không! Tuyệt đối không phải là Nguyễn Hân làm! Ta tin tưởng Nguyễn Hân, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy." Lăng Giản không ngừng lắc đầu, thậm chí nắm thật chặt tay Lam Thanh Hàn, sâu đậm nhìn nàng, nói: "Thanh Hàn, ngươi tin tưởng ta, chuyện này tuyệt đối không phải là Nguyễn Hân phái người làm. Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó. Ngươi và Nguyễn Hân là tỷ muội, thời gian ngươi ở hiện đại, nàng đã từng ngày đêm thay ngươi xử lý chính sự của Lam Triều, nếu nàng có mưu đồ, thì đã sớm nhân cơ hội đó chiếm lấy ngôi vị hoàng đế Lam Triều, sao phải chờ đến lúc này, còn hạ lệnh cho Ám Khách Minh làm loại chuyện này? Ngươi đừng quên, người của Ám Khách Minh võ nghệ cao cường, nếu là bọn họ ra tay, tất nhiên sẽ không để cho người của mình bị thương, thậm chí bỏ mạng."
"Tin, lúc này cho dù ta tin tưởng Nguyễn Hân muội muội thì có ích lợi gì? Lăng Giản, sợ là ngươi không biết đi? Nay đã có đại thần dâng tấu, muốn ta giải ước cùng quốc chủ Đại Dực. Nói là từ lúc Đại Dực và Lam Triều kết minh, hậu cung Lam Triều suy đồi bại hoặc, mà người khởi xướng, đó là Nguyễn Hân muội muội. Ai, Lăng Giản.... Ta mặc dù không biết chuyện hậu cung là như thế nào lại bị các đại thần biết được, nhưng tình huống hiện tại thật sự không mấy lạc quan. Hơn nữa, Nguyễn Hân muội muội lần này quay về Đại Dực quá lâu, tuy mấy ngày trước đã phái người truyền tin nói vài ngày nữa sẽ hồi cung, nhưng mà... Đến bây giờ, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của nàng. Lăng Giản, ngươi nói ta làm gì đây? Tin, làm sao tin? Chỉ là bởi vì ta và nàng cùng là nữ nhân của ngươi, cho nên phải liều lĩnh tín nhiệm nàng sao? Ta tin ngươi, bởi vì ngươi nên ta tin nàng. Mà nàng, đến nay không hề tin tức, ngươi nói... A, ta nên tin thế nào đây? Ta còn phải tin thế nào nữa? Ngươi đừng quên, nàng rốt cuộc là quốc chủ Đại Dực, còn ta...là nữ hoàng Lam Triều."
"Thanh Hàn, ta biết bây giờ sự tình rất kỳ lạ, cũng rất phức tạp. Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể tin tưởng Nguyễn Hân. Không phải còn có một tháng nữa sao? Một tháng này, chúng ta điều tra việc này, ta tin sẽ tìm ra manh mối. Về phần giải ước, có lẽ chỉ là các đại thần cho rằng do Đại Dực gây nên, không muốn Lam Triều và phiên quốc xảy ra giao tranh cho nên mới tận khả năng muốn phân rõ giới hạn với Đại Dực. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, mặc kệ làm như thế nào, tối thiểu.... Chúng ta chờ Nguyễn Hân trở về nghe xem nàng nói như thế nào trước đã được không? Thanh Hàn, xem như ta cầu xin ngươi, đừng quá sớm kết luận, càng đừng nghe lời nói của những đại thần kia mà giải ước với Đại Dực." Không biết còn có thể nói gì, Lăng Giản duy nhất có thể làm cũng chỉ có ôm lấy Lam Thanh Hàn, sự tình sao lại ra nông nỗi này?! Nàng không hiểu, nàng thật sự không hiểu. Giờ này khắc này, nếu như còn có thể làm gì đó phân ưu cùng Thanh Hàn, thì đó chỉ có thể là giống như mấy ngày hôm trước, phê tấu chương, thay nàng chia sẻ một phần vất vả.
"Ai! Có đôi khi, ta thật sự cảm thấy ngươi yêu Nguyễn Hân muội muội nhiều hơn yêu ta. Lăng Giản, một tháng! Trong vòng một tháng ta sẽ phái người tra rõ việc này, nếu như một tháng sau kết quả vẫn chỉ về phía Ám Khách Minh, mà Nguyễn Hân muội muội cũng không trở về nữa, thì đừng trách ta không nể tình ngươi, phân rõ giới hạn với Đại Dực."

"Ngươi yên tâm, một tháng quá nhiều rồi, ta tin tưởng Nguyễn Hân sẽ nhanh chóng trở về. Ta sẽ lập tức viết thư cho nàng, bảo nàng nhanh chóng hồi cung. Thanh Hàn, ta nghĩ ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngươi nghỉ ngơi đi! Càn Thanh cung bên kia, ta

sẽ xử lý tất cả tấu chương thay ngươi!" Nặng nề hít sâu một hơi, cơn buồn ngủ của Lăng Giản từ lâu đã biến mất theo nồng đậm nặng nề, nàng vỗ lưng Lam Thanh Hàn, đỡ nàng nằm xuống giường, mãi đến Lam Thanh Hàn bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi, nàng mới đứng dậy từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ cung bào, sau khi rửa mặt xong thì thẳng đến Càn Thanh cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt