Chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm Lăng Giản không ngủ được, lại ngủ thϊếp đi lúc Thiện Tuyết Nhu tình dậy. Lần này, nàng thật sự ngủ, ngay cả Thiện Tuyết Nhu có lay nàng hay không, rời đi lúc nào nàng cũng không biết. Điều duy nhất nàng biết là khi nàng xoa đôi mắt mơ hồ xuống giường thì Thiện Tuyết Nhu đã không ở nơi này nữa.

Không ở nơi này, không ở nơi này, tràn ngập tâm trí Lăng Giản đều là Thiện Tuyết Nhu không ở nơi này. Nàng duỗi người đứng trước cửa Càn Thanh cung, nhảy tới trước một bước rồi ngồi trên bậc thềm, dùng tay chống cằm đợi tin tức của Hứa Linh Nhược. Có nô tài thiện ý nhắc nhở nàng ngoài cửa quá lạnh, nhưng nàng chỉ phất tay một cái rồi tiếp tục thanh nhàn ngâm nga, nhưng đầu mày từ lâu đã nhăn lại thành một ngọn núi nhỏ.

" Lăng Giản? Sao ngươi lại ngồi ở đây? Lẽ nào trong cung không có ghế ngồi sao?" Lam Nhược Y từ thật xa đã nhìn thấy Lăng Giản xiêu vẹo ngồi trên bậc thềm, nàng trêu ghẹo mà nâng cằm Lăng Giản, thấy nàng chau mày, đại khái là trong lòng có điều lo lắng. Lam Nhược Y ngồi xuống cạnh nàng, dùng khăn lụa phẩy nhẹ qua gò má của Lăng Giản, hỏi: "Làm sao vậy?"
" Không có chuyện gì, chỉ là trong lòng có chút phiền muộn, chuyện gì cũng không muốn làm" tâm tình của Lăng Giản xuống thấp, nàng nghiêng đầu dựa vào vai Lam Nhược Y, cầm tay nàng vỗ nhẹ: "Gần đây xảy ra rất nhiều việc."

"Ừ, thật sự đã xảy ra rất nhiều việc." Lam Nhược Y gật đầu, nàng tuy rằng không biết cặn kẽ tình huống nhưng cũng biết đại khái. Thân là công chúa, nô tài của nàng luôn làm hết trách nhiệm báo cáo những tin tức tìm hiểu được cho nàng biết, thứ nhất là nàng quả thật quá nhàm chán nên cần chút chuyện để giải sầu, thứ hai nàng không muốn chuyện gì cũng biết sau cùng.

"Ngươi thông minh như vậy, hẳn là đã sớm biết rồi phải không? Ta đoán hôm nay Thanh Hàn sẽ tuyên bố ngọc tỷ truyền quốc bị hỏng, những tên giặc kia không có hành động, cũng vì đang đợi một thời cơ thích hợp mà thôi không phải sao? Nhưng đến bây giờ ta....vẫn không hiểu rõ mục đích của bọn họ, hoàn toàn không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, thậm chí... ngay cả thân phận của bọn họ ta cũng không biết." Lăng Giản vỗ vỗ đầu mình, sao nàng lại ngốc như vậy! Vì sao trước đây có thể dễ dàng nghĩ ra đáp án, hiện tại... một chút manh mối cũng tìm không ra.
"Đồ ngốc, sự việc cuối cùng rồi sẽ được phơi bày." Lam Nhược Y nhìn phong cảnh phía trước, không nói nữa. Nàng chỉ là một công chúa, cũng không phải là quân sư chuyên bày mưu tính kế. Duy nhất có thể làm, cũng chỉ là bồi bên cạnh đồ ngốc, không để cho nàng cảm thấy bất lực vì không ai bên cạnh.

"Ta cũng biết sự tình rốt cuộc sẽ được phơi bày, nhưng....đám bại hoại chết tiệt kia căn bản không có động tĩnh, vẫn luôn ở sau lưng quấy phá như vậy...aiz! Nếu như hắn đột nhiên xuất kích giống như ngươi nói thì cũng tốt, nhưng đằng này lại như kẻ nhát gan nấp phía sau màn, ngươi nói....Hắn ta quá nhu nhược? Hay là quá cẩn thận?!"

" Vậy ngươi nghĩ lại xem, có phải người này có lý do gì đó nên không thể lộ diện không. Hắn không thể lộ diện, có lẽ bởi vì một khi lộ diện, sẽ bị người người xem như con chuột qua đường cũng không chừng!"
"Đúng nha, chuyện này ta lại không nghĩ tới" Lăng Giản hít sâu một hơi, nghĩ đến tối hôm qua lại bị mùi hương kia mê hoặc, nàng không khỏi vùi mặt vào hõm vai Lam Nhược Y, ôm cổ nàng buồn bực nói: "Nhược Y, ta cũng thật mất mặt, bị mị hương mê hoặc một lần cũng đủ rồi, thế mà ta lại tự nguyện cắn câu lần thứ hai" Tuy rằng mùi hương kia nàng không muốn ngửi, nhưng nếu không phải nàng chủ động uống xong chén canh hạt sen thì sao lại bị mị hương hấp dẫn chứ!

" Được rồi! Bộ dạng này của ngươi, không biết còn tưởng rằng ngươi là con nít ba tuổi! Nào có con nít nào lớn xác như ngươi! Đồ ngốc, ngươi đói bụng không?" Lam Nhược Y liếm môi, nhìn thấy Lăng Giản lắc đầu, mị thanh nói: "Ngươi không đói, nhưng người ta đói! Đồ ngốc, người ta muốn ăn đại tiệc khoai tây do ngươi làm."
"Đại tiệc khoai tây? Ngươi nói đại tiệc khoai tây gì?" Lăng Giản ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút nói: "Ý ngươi là muốn ta chiên khoai tây cho ngươi ăn sao?"

"Phải. Vậy, chúng ta đến ngự thiện phòng đi!" Lam Nhược Y mỉm cười đứng dậy, đồng thời dùng sức kéo Lăng Giản lười biếng đứng dậy, kéo nàng chậm rãi tản ra. Dáng vẻ đó, không giống đến ngự thiện phòng chế biến thức ăn, trái lại càng giống như đến ngự hoa viên ngắm hoa ngắm phong cảnh.

Lam Nhược Y thích ăn khoai tây, cũng thích ăn nấm. Cho nên, Lăng Giản chiên khoai tây xong lại chiên thêm một đĩa nấm cho nàng. Hai người đứng trước bếp lửa ngươi đút ta, ta đút ngươi, "chơi" đến quên trời quên đất. Các nàng ăn thoải mái, các nô tài đứng bên ngoài lại chờ sốt ruột. Mắt nhìn đã qua canh giờ truyền lệnh, mà hai vị chủ tử lại chiếm cứ ngự thiện phòng không chịu đi ra, vậy....vậy bảo bọn họ chuẩn bị ngự thiện như thế nào?
"Ách....Ăn no rồi." Đặt chiếc đĩa rỗng xuống cạnh bếp, Lăng Giản sờ sờ cái bụng căng cứng, nhìn đôi môi bóng dầu của Lam Nhược Y, nói: "Ăn no chưa? Nếu no rồi, chúng ta nên ra ngoài. Các thái giám đã chờ ở ngoài một lúc lâu rồi!"

"Ngô...Đồ ngốc, người ta một chút cũng chưa no!" Lam Nhược Y cười khanh khách, lúc Lăng Giản còn nghi hoặc nàng liền ngậm lấy đôi môi đầy dầu mỡ của Lăng Giản, không ngừng đòi lấy. Một lúc lâu sau, Lam Nhược Y mới chậm rãi rời khỏi môi Lăng Giản, nói: "Bây giờ gọi là ăn quá no! Đi thôi, chúng ta cũng nên ra ngoài, đây là ngự thiện phòng a! Cho dù dọn dẹp sạch sẽ thế nào đi nữa, cũng luôn có chút mùi dầu mỡ!"

"Được, vậy chúng ta trở về đi."

Cuối cùng cũng ra rồi! Lúc Lăng Giản và Lam Nhược Y đẩy cửa đi ra ngoài, nô tài chờ ở bên ngoài gần như muốn quỳ trên mặt đất thiên ân vạn tạ. Nếu còn không đi thì tiền tiêu vặt tháng này của bọn họ đoán chừng phải bị trừ toàn bộ. Công chúa đi thong thả, Lăng chủ tử ngài đi thong thả! Nhưng... Các ngài vẫn nên "thong thả" một chút đi! Các nô tài hét ầm ĩ trong lòng, mãi đến các nàng đi xa, các nô tài lập tức như ong vỡ tổ tiến vào ngự thiện phòng bắt đầu bận rộn chuẩn bị thức ăn cho các chủ tử.
"Lăng Giản." vừa đi vào Càn Thanh cung, Hứa Linh Nhược muốn nói lại thôi nghênh đón Lăng Giản. Nàng rũ mi nhìn đôi giày màu tím Lăng Giản đang mang, nắm tay Lăng Giản không biết nên nói như thế nào.

"Linh Nhược! Có tin tức gì sao?" Lăng Giản hiểu con người Hứa Linh Nhược, nếu như không phải có thu hoạch nàng nhất định sẽ không xuất hiện ở nơi này.

"Tuyết Nhu muội muội nàng ấy..." Hứa Linh Nhược ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lam Nhược Y, lui về phía sau vài bước ngồi xuống mép giường, nói: "Ngồi xuống đi, ta...kể từ đầu cho ngươi nghe."

"Nhược Y, ngồi bên này." Lăng Giản gật đầu, cùng Lam Nhược Y ngồi xuống giường. Suy nghĩ một chút, Lăng Giản cảm thấy cần phải để Lam Thanh Hàn biết được việc này. Dù sao, nàng ấy là hoàng đế của Lam Triều, chuyện này cũng liên quan đến nàng ấy. Phân phó thái giám tìm Lam Thanh Hàn đến, đợi người nên đến đều đến đông đủ, Lăng Giản nghiêm túc nói: "Linh Nhược, hiện tại có thể nói."
"Các ngươi còn nhớ rõ chuyện lúc trước Lễ thân vương cải trang thành Tiên hoàng không? Hắn khi đó chính là lợi dụng mật đạo trong tẩm cung để thoát ra ngoài, mà nơi mật đạo thông đến chính là phủ đệ của Võ đại tướng quân. Nơi đó nếu như ta nhớ không lầm, Thanh Hàn hẳn là chỉ dùng giấy dán niêm phong mà thôi." nhận nước trà Lăng Giản đưa tới, Hứa Linh Nhược cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, tiếp tục nói: "Lăng Giản bảo ta âm thầm theo dõ Tuyết Nhu muội muội, sáng nay... nàng ấy, nàng ấy đi ra ngoài từ mật đạo.... về phần nơi nàng ấy đi, chính là phủ Thị lang. Trong phủ có bao nhiêu người ta cũng không biết, chỉ biết là Tuyết Nhu muội muội gọi một người trong số đó là Quốc chủ, thậm chí đem chuyện ngọc tỷ truyền quốc nói cho hắn biết. Sau đó... Tuy rằng ta không rõ vì sao nam nhân kia lại cho Tuyết Nhu muội muội uống một loại thuốc loại nào đó, nhưng lại mơ hồ cảm thấy sự thay đổi của nàng ấy liên quan đến loại thuốc kia kia."
"Thuốc? Quốc chủ? Vậy, ngươi có nghe nam nhân kia có tính toán gì không?" Lăng Giản nghe không hiểu ra sao, trái lại bắt được vài từ then chốt, trong đầu mơ hồ có chút manh mối.

"Không có, hắn chỉ bảo Tuyết Nhu muội muội về trước đi. Về phần đã nói gì với những người khác, ta cũng không có đi nghe. Nhưng, duy nhất có thể xác định hắn là người của Việt Lỗ"

"Vì sao khẳng định như vậy?"

"Bởi vì lúc hắn nói đến Việt Lỗ, thì nói là...Việt Lỗ nước ta..."

"Thật không? Thì ra là người của Việt Lỗ!" Lăng Giản gật đầu, nhớ đến Thiện Tuyết Nhu, lại hỏi: "Vậy Tuyết Nhu đâu? Nàng hiện tại ở nơi nào?" Người đã trở về, hay thật sự đã ....

Quả nhiên, theo một nghĩa nào đó, Hứa Linh Nhược vẫn vô cùng nghe lời Lăng Giản. Còn chưa chờ Lăng Giản nói hết, Hứa Linh Nhược đã cho đáp án: "Làm như ngươi nói, đã đánh nàng ấy ngất đi, điểm huyệt ngủ cho nàng nằm trên giường ở Thượng Hoa Cung."
"..." được rồi, ngươi thắng!!! Lăng Giản hít sâu một hơi, ngược lại nhìn Lam Thanh Hàn đang nhíu chặt chân mày, hỏi: "Thanh Hàn, chuyện này ngươi định làm như thế nào? Ta tin Tuyết Nhu vô tội... Chuyện của Việt Lỗ, Nguyễn Hân hiểu rõ nhất, không bằng.... Chúng ta hỏi nàng ấy trước, được không?"

"Cũng được..."

"Thế nào? Lúc này mới nhớ đến ta?" nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tô Nguyễn Hân chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở Càn Thanh cung, tuy rằng thân thể suy yếu nhưng trên mặt lại có chút hồng nhuận, không tái nhợt giống hôm qua. Nàng mỉm cười tựa vào lòng Lăng Giản, ngáp một cái: "Cũng không biết người nào không có lương tâm, dỗ ta ngủ rồi liền không thấy bóng dáng. Có lẽ, đang cá nước thân mật cùng tình mới rồi đi?!"

"Ha ha, ha ha...sao lại nói vậy! Tuyết Nhu đâu phải là tình mới, hơn nữa ngươi cũng không phải người cũ a!" bị Tô Nguyễn Hân nói móc đến da đầu tê dại, Lăng Giản không thể làm gì khác hơn là ân cần ôm lấy nàng, lấy lòng cọ vào bả vai nàng: "Cái kia, vấn đề này chúng ta để sang một bên trước đã. Nguyễn Hân, vừa rồi ngươi cũng đã nghe bọn ta nói rồi phải không? Về việc Tuyết Nhu bị dư đãng Việt Lỗ sai khiến, ngươi thấy thế nào?"
"Thấy thế nào? Nếu muốn biết đáp án, trực tiếp bắt đầu sỏ đến thì được rồi?" Tô Nguyễn Hân cố ý thừa nước đục thả câu, nàng dùng sức nhéo lưng Lăng Giản, dưới ánh mắt cầu xin tha thứ của nàng cuối cùng mới buông ra, cười nói: "Tuy rằng tỷ tỷ nghe được không nhiều lắm, nhưng cũng nói rõ thân phận của bọn họ. Phải biết rằng, Việt Lỗ từ sau khi sáp nhật vào Đại Dực thì chỉ có Vua mà không có Quốc chủ. Hơn nữa, biết được tẩm cung của Liễu Phi có mật đạo thì nhất định là người có liên quan đến Võ đại tướng quân hoặc Lễ Thân Vương, cho nên...."

"Ngươi muốn nói, người được gọi là Quốc chủ chính là..." thông minh như Lam Thanh Hàn, chỉ cần chỉ điểm một chút nàng có thể lập tức đoán được đáp án. Chỉ là người kia... lúc trước không phải đã bị nổ đến hài cốt không còn sao? Sao lại chạy khỏi Việt Lỗ thậm chí lẻn vào Lam Triều?
"Là Tư Đồ?!" Lăng Giản nói tiếp những gì Lam Thanh Hàn chưa nói xong, nàng cũng giống như Lam Thanh Hàn, đều cho rằng Tư Đồ đã chết, căn bản không thể xuất hiện tại Lam Triều. Nhưng mà, theo như Tô Nguyễn Hân nói, ngoại trừ Tư Đồ, các nàng nghĩ không ra còn có ai sẽ được xưng là Quốc chủ của Việt Lỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt