Chương77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm mặc một lúc lâu, Ngọc Linh Lung nhìn vào ánh mắt Lăng Giản, nâng tay khẽ chạm vào khóe mắt của nàng. Nơi đó, nước mắt theo khóe mắt trượt ra, dính ướt ngón tay Ngọc Linh Lung. Không biết có thể nói gì, cũng không biết nên nói gì. Trong lòng Ngọc Linh Lung rất hỗn loạn, nếu như nàng đủ rung động, nàng nhất định sẽ liều lĩnh đi cùng Lăng Giản, bất kể nàng ấy có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần trong lòng của nàng ấy có một vị trí cho Ngọc Linh Lung nàng là đủ rồi. Nhưng mà, hiện thực lại có rất nhiều vấn đề phải tự hỏi. Thế giới hiện đại, thế giới cổ đại, hai thế giới này đối với Ngọc Linh Lung mà nói là có bất đồng rất lớn. Ở chỗ này, nàng có nhà có xe, thậm chí còn có công ty Dư thị mà Lăng Giản không biết, còn ở cổ đại? Nàng ngoại trừ Lăng Giản, cái gì cũng sẽ không có, thậm chí càng có thể, sẽ bị những nữ nhân cổ đại kia khi dễ.
Suy nghĩ một chút, bàn tay của Ngọc Linh Lung trên gương mặt Lăng Giản chậm rãi rũ xuống, nàng xoay người đưa lưng về phía Lăng Giản, hít mũi nói: "Đi theo ngươi, ngươi có thể cho ta cái gì? Thật ra ngươi chắc ũng không biết ? Ngọc Linh Lung là tự ta đến sở cảnh sát đổi tên, ta vốn dĩ họ Dư, tên Dư Linh Lung. Chỉ là bởi vì cái tên Dư Linh Lung quá thô thiển quá khó nghe, nên mới cố chấp đổi họ. Tòa nhà Dư thị, ngươi biết chứ? Ngươi không phải kẻ ngốc, hẳn là rất rõ ràng quan hệ giữa ta và Dư thị. Nếu như muốn đi theo ngươi, ta sẽ đem Dư thị giao trả lại cho ba ta, thứ phải mất đi sẽ càng nhiều càng nhiều. Nếu đến cổ đại mà ngươi nói, ta có thể sống tự tại giống như bây giờ sao? Ta có cái gì? Ngươi có thể nói cho ta biết không?"

" Nói như vậy, ngươi đã quyết định xong rồi phải không? Tất cả ở nơi này ngươi không bỏ xuống được, cho nên ngươi sẽ không theo ta đi, đúng không?" Lăng Giản thất vọng nở nụ cười khổ. Ngọc Linh Lung nghĩ không sai, ở chỗ này nàng sở hữu tất cả nàng mong muốn, mà ở Lam triều, nàng không thể tự tại như ở đây, thậm chí người trước người sau còn phải cư xử nhún nhường.
" Ta không nói như vậy. Lăng Giản, cho ta chút thời gian, ta hứa với ngươi.... Chỉ cần ta có đáp án sẽ nói cho ngươi biết trước tiên. Nếu như ta đi với ngươi, ta sẽ xử lý tốt tất cả thích đáng, nhưng nếu như cuối cùng ta lựa chọn từ bỏ thì ta cũng sẽ đến gặp ngươi lần cuối cùng." Cố chấp như Ngọc Linh Lung, nàng rốt cuộc không thể nhất thời xúc đông vì Lăng Giản mà tự bỏ tất cả, mà từ bỏ tất cả, nàng yêu Lăng Giản, hơn nữa yêu rất sâu đậm. Không quay đầu lại, Ngọc Linh Lung quật cường nén nước mắt sắp tràn mi, siết chặt nắm tay bước nhanh đi ra bãi đỗ xe. Lăng Giản, ta bất quá là muốn hoàn toàn chiếm hữu ngươi mà thôi, tại sao phải đối mặt sự lựa chọn lưỡng nan như hiện tại? Nếu như ta từ bỏ tất cả đi theo ngươi, ngươi có thể không, có thể vĩnh viễn nhẫn nại trước những châm chọc khiêu khích của ta, sẽ không chán không phiền?!
" Ta chờ ngươi." Lăng Giản tự lẩm bẩm nhìn theo bóng lưng có chút run rẩy của Ngọc Linh Lung, hơn nửa tháng, nàng hy vọng Ngọc Linh Lung có thể suy nghĩ thật kỹ. Mặc kệ kết quả sau cùng ra sao, nàng cũng sẽ tôn trọng. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn muốn nói cho Ngọc Linh Lung biết nàng đã quen sự khi dễ chèn ép của nàng ấy, mà thói quen thì khó có thể bỏ được.

Lau xong giọt nước mắt vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống, Lăng Giản dựa vào cửa xe một mình thương tâm. Mãi đến có người đi vào bãi đỗ xe, nàng mới ngồi vào chỗ điều khiển lái xe về nhà. Có tâm sự như thế nào đi nữa thì cũng không thể để Thanh Hàn các nàng nhận thấy được! Cũng không thể làm cho các nàng lo lắng bận tâm vì nàng! Tự nhủ như vậy, hưng phấn trong lòng Lăng Giản gần như đã tiêu tán đi vào phòng khách lớn tiếng hô: "Mẹ! Thanh Hàn! Nhứ Yên! Linh Nhược! Nhược Y! Các ngươi mau xuống đây! Ta có tin tức tốt muốn nói cho các ngươi biết!"
Ba! Một chiếc dép từ trên lầu bay thẳng đến bên chân Lăng Giản, Lam Nhược Y kéo thân thể lười biếng đi xuống, tức giận trách cứ: "Gì chứ! Người ta đêm qua bị ngươi dày vò lâu như vậy, mệt muốn chết!"

" Ách..." Nhìn dáng vẻ lười biếng lại oán hận của Lam Nhược Y, Lăng Giản chỉ cảm thấy mấy ngày nay nàng quá mức quyến rũ, ngay cả tức giận cũng lộ ra quyến rũ mê người.

Lăng Giản nuốt nước bọt, mẹ nàng và các nữ nhân khác chậm rãi đi xuống, nhìn thấy Lăng Giản đứng ở phòng khách, trực tiếp ngồi trên sô pha bắt chéo hai chân, nhàn nhạt hỏi: "Làm sao vậy? Là ngươi làm gì Thiện cô nương hay là Thiện cô nương làm gì ngươi?"

Cái gì với cái gì a! Lăng Giản tiến lên nắm tay Lam Nhược Y và Ôn Nhứ Yên, nhấn mạnh từng chữ từng câu: "Ta nói với các ngươi! Lần này thật sự là tin tốt! Tin cực tốt! Vừa rồi lúc ta ăn cơm ở nhà Tuyết Nhu, nhận được một cú điện thoại! Các ngươi đoán xem là ai? Là đạo trưởng! Anh ta nói rằng lần cửu tinh liên châu tiếp theo sắp xuất hiện, nếu như không ngoài suy đoán thì chính là mười lăm nông lịch tháng sau!"
" Cái gì? Ngươi nói...." Nghe tin tức này, các nữ nhân đều bởi vì kích động mà đứng lên. Biểu tình trên mặt các nàng bất đồng, nhưng đều bao hàm hưng phấn không cách nào hình dung. Đúng rồi, ở một thế giới không thuộc về các nàng, cho dù có người yêu làm bạn, nhưng rốt cuộc vẫn không vui vẻ.

"Phải! Ý của ta là chúng ta có thể trở về. Thanh Hàn, lo lắng của ngươi sẽ không còn nữa! Bởi vì chỉ một tháng nữa, ngươi có thể nhìn thấy Ngữ Thần nha đầu, có thể trở lại hoàng cung xử lý chính vụ." Lăng Giản vừa cười vừa nói. Chỉ là, nàng quay đầu nhìn Nam mẹ không nói tiếng nào, vì sao trên mặt của nàng không có chút nào mừng rỡ?: "Mẹ, ngươi làm sao vậy? Hình như rất không vui."

" Không có gì." Nam mẹ vẫy tay bảo Lăng Giản ngồi vào bên cạnh bà, nói: "Lần này con trở về, mẹ đã có cảm giác con sẽ rời đi, chỉ là không nghĩ con muốn đi nhanh như vậy. Tiểu Giản à, thật ra mẹ rất quan tâm việc con thích nữ nhân, nhưng mẹ không có cách nào, mẹ chỉ có một đứa con gái là con, con cố chấp như vậy mẹ còn có thể làm sao? Mấy nha đầu này, con phải đối xử tốt với người ta, đừng ủy khuất các nàng."
" Mẹ, mẹ làm sao vậy a? Đang yên lành thương cảm như vậy làm gì?" Lăng Giản bị lời của Nam mẹ làm cho không hiểu ra sao, nắm tay bà nói: "Mấy ngày nay mẹ và Thanh Hàn các nàng muốn mua cái gì thì mua cái đó, chúng ta sẽ mang theo."

"Mấy nha đầu này muốn mua cái gì thì con dẫn các nàng đi mua đi, mẹ không đi."

" Mẹ?!" Vừa nghe lời này, sự hưng phấn của đám người Lam Thanh Hàn giảm hơn một nửa. Các nàng không hiểu, rõ ràng là chuyện tốt nhưng vì sao Nam mẫu không muốn cùng các nàng quay về Lam triều. Chẳng lẽ là không muốn sống cùng các nàng sao? Các nữ nhân nhất tề nhìn Lăng Giản, không hiểu hàm ý của Nam mẹ.

" Mẹ, có phải con làm sai chỗ nào hay không? Mẹ đang nói đùa đúng không? Sao lại không đi! Sống cùng nơi với con gái không tốt sao? Chí ít con có thể chăm sóc cho mẹ!" Lăng Giản nói.
"Con không làm gì sai, là bản thân mẹ không muốn đi." Nam mẹ vỗ vỗ bàn tay Lăng Giản, nở một nụ cười không mấy tươi đẹp với Lam Thanh Hàn các nàng: "Đừng thấy thường ngày mẹ luôn mắng con, nhưng thực ra mẹ không nỡ rời xa con. Mẹ cũng muốn đi cùng các con, nhưng mẹ không còn trẻ nữa, đã đến tuổi này rồi, theo đến đó thì có thể làm gì? Mẹ biết con là một đứa con hiếu thuận, luôn muốn cho mẹ hưởng phúc. Nhưng mẹ không muốn, cho dù con vẫn ở chỗ này, thì sớm muộn gì mẹ cũng phải quay về ngôi nhà ở ngoại ô, mẹ không thể rời khỏi nơi này. Những ngày ở chỗ này, nói thật ra, mẹ cũng không thấy dễ chịu chút nào. Mẹ đến tuổi này rồi, trò chuyện cùng các con căn bản không phù hợp, cũng là hàng xóm ở ngoại ô suốt ngày nói đông nói tây hợp với mẹ. Hơn nữa, nguyên nhân mẹ không muốn đi, là muốn trông chừng ba con."
" Mẹ! Con biết mẹ vẫn còn nhớ ba, nhưng ông ấy rốt cuộc đã đi rồi, mẹ thật sự nhẫn tâm rời xa con sao? Mẹ, đi cùng chúng con không tốt sao? Cầu xin mẹ, mẹ đừng trở tính khí trẻ con mà!" Lời nói của Lăng Giản xen lẫn nồng đậm nức nở, vì sao? Vì sao? Ngọc Linh Lung cần thời gian suy nghĩ có theo nàng đi hay không, mà mẹ nàng thì sao? Cứ gọn gàng dứt khoát nói không đi!

" Ra đi cái gì mà ra đi! Ba con vẫn luôn ở bên mẹ! Không hề đi đâu cả! Được rồi, con không cần nói nữa! Lão nương nói không đi chính là không đi! Con còn ép mẹ, lão nương trực tiếp thắt cổ cho con xem! Tiểu Giản, thật không phải mẹ không muốn đi, con cũng thay mẹ suy nghĩ một chút được không? Không phải người của thời đại đó, mẹ cũng đã lớn tuổi, thật sự không muốn lăn lộn nữa. Nếu như con thật sự hiếu thuận, thì thừa dịp còn chưa đi ở cùng mẹ đi, đừng suốt ngày đi đây đi đó như vậy, chả lúc nào rãnh rỗi."
" Lăng Giản..." Yên tĩnh nhất thời qua đi, Ôn Nhứ Yên từ trước đến nay luôn hiểu chuyện ngồi xổm trước mặt Lăng Giản, nàng đặt tay lên đầu gối Lăng Giản, ngẩng đầu nói: "Nếu tâm ý của mẹ đã quyết, ngươi hà tất đau khổ cưỡng cầu? Mẹ cũng không phải ở tuổi của chúng ta, theo chúng ta trở về trái lại sẽ mất tự tại. Lăng Giản, mẹ là người trọng tình, mẹ tưởng niệm chồng mình, ngươi hà cớ gì không thành toàn mẹ để mẹ ở lại? Đừng quên, dưa hái xanh không ngọt. Nếu như ngươi cố ý dẫn mẹ trở về cổ đại, chỉ sợ mẹ sẽ rầu rĩ không vui, không được hài lòng."

Rầu rĩ không vui sao? Lăng Giản quay đầu nhìn Nam mẹ, cho tới nay hình tượng của mẹ trong lòng nàng đều là người mẹ bạo lực, nàng ăn nói thẳng thắn, phương thức tư duy càng bất đồng với người thường, cũng chính là như vậy, nên Lăng Giản gần như chưa từng thấy Nam mẹ có lúc không vui. Nhưng mà chỉ cần là người, sao có thể luôn luôn vui vẻ. Nghĩ đến đây, người làm con như nàng thật sự rất ít suy nghĩ cho mẹ.
Bầu không khí vui vẻ bị trầm mặc thay thế, tất cả mọi người đang nhìn Lăng Giản, nhìn hàng mi của nàng buông xuống, cũng nhìn ánh mắt của nàng dần dần ảm đạm. Không ai mở miệng nói tiếp, lập tức sự hưng phấn vì sắp được trở về bởi vì vẻ u sầu của Lăng Giản mà ảnh hưởng đến các nàng.

Một lúc lâu sau, Lăng Giản lôi kéo Ôn Nhứ Yên ngồi trên đùi nàng, hai tay vẫn ôm lấy eo nàng, buồn bực nói: "Thanh Hàn, ý của các ngươi thế nào?"

" Lăng Giản, chúng ta đều rất hy vọng sống cùng mẹ, nhưng mẹ nói cũng không phải không có đạo lý. Ngươi là một đứa con hiếu thuận, suy nghĩ cho mẹ đi được không? Bất kể như thế nào, chỉ cần tôn trọng quyết định của mẹ là được rồi. Hơn nữa, ngươi còn có chúng ta, yên tâm... Chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi cô đơn." Lời nói của Lam Thanh Hàn rất đúng, Lăng Giản nghe xong trong lòng đột nhiên rung động, lại không tìm ra nguyên nhân rung động.
"Được rồi." Lăng Giản thỏa hiệp, thở dài nói: "Nếu mẹ đã quyết định, thì con sẽ không nói thêm gì nữa. Nếu như trước khi đi mẹ thay đổi chủ ý thì rất tốt, nếu như không thay đổi, con sẽ chuyển tất cả số tiền còn lại vào tài khoản của mẹ, còn có biệt thự cũng sang tên cho mẹ. Vốn định tìm một người giúp việc cho mẹ, chỉ có điều mẹ bây giờ hẳn là không cần nữa, sau này lúc nào cần thì thuê." Lăng Giản ôm Ôn Nhứ Yên đứng dậy, một mình đi đến dưới chân cầu thang, quay đầu nói với các nữ nhân trên ghế sô pha: "Ngày mai ta sẽ làm thủ tục xin thôi việc, ở nhà cùng với mẹ, ta hơi mệt, đi ngủ trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt