Chương 18: Quỳ xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi hôm nay cực kỳ buồn bực, không, phải nói là từ lúc rời khỏi Nhiễm Lê cung đến nay đã là hai mươi ngày nàng luôn trong tâm trạng buồn bực. Vì cái gì? Đầu tiên là nhận được tờ giấy của Kim Thái Nghiên nói nàng có nhiệm vụ, tạm thời sẽ không tới đây. Tiếp theo đó là Châu Hiền nha đầu nói Đại hoàng tỷ mới vừa hồi cung, phải hảo hảo ở bên cạnh bồi nàng. "Không phải là Đại hoàng tỷ thôi sao? Nàng không tìm người khác ở bên cạnh được a? Ta cũng cần ngươi bồi bên cạnh đây!" Lâm Duẫn Nhi ai oán gục ở trên bàn nhìn chén cháo ngũ sắc trước mặt, lầm bầm lầu bầu .

Mỗi ngày vào sáng sớm nàng vẫn đi tới Khôn Ninh cung, nhưng mà mấy ngày này có vẻ như thật yên tĩnh. Không thấy Liễu Phi cũng không gặp An Phi, trừ bỏ lúc ở ngự hoa viên nhìn thấy mấy cung nữ thái giám vội vội vàng vàng đi ngang qua, cũng chỉ có mình nàng cả ngày giống như côn trùng lười biếng đi dạo . "A a a a, những ngày như vậy tới khi nào mới ngừng a!!!!" Lâm Duẫn Nhi ngồi thẳng lưng lên kêu to giống như động kinh. Nàng chịu không nổi nhất chính là kiểu cuộc sống mỗi ngày đều là hai điểm tạo thành một đường thẳng (cuộc sống cơ bản ), tốt xấu gì cũng nên có một vài điều mới mẻ kích thích đi chứ !

"Lâm ca ca, Lâm ca ca." Lâm Duẫn Nhi vừa muốn mắng trời, ngoài cửa liền vang lên thanh âm thanh thúy của Trịnh Châu Hiền. Điều này làm cho Lâm Duẫn Nhi mừng đến hỏng mất, hắc hắc, Châu Hiền nha đầu rốt cục không cần bồi hoàng tỷ của nàng nữa .

"Châu Hiền nha đầu, ngươi cuối cùng cũng đến thăm ta." Mở một cửa, Lâm Duẫn Nhi liền vẻ mặt hưng phấn ôm lấy Trịnh Châu Hiền, suýt nữa đem vui mừng trong lòng vãi hết ra ngoài mặt, rốt cục, rốt cục có người lại đây bồi nàng.

"Lâm ca ca, ngươi đã gần hai mươi ngày không đi Ngọc Sương cung tìm ta, ta tất nhiên phải lại đây hỏi một chút." Trịnh Châu Hiền chu chu miệng, trong giọng nói tràn đầy nén giận.

Ta không đi tìm ngươi? Ta mỗi ngày đều chạy tới Ngọc Sương cung thì có, còn không phải ngày đó cung nữ của ngươi đuổi ta ra, nói là ngươi phải trò chuyện với Đại công chúa không thể gặp ta hay sao? Bây giờ còn hờn giận hỏi ngược lại ta? Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, nói: "Châu Hiền nha đầu, ngươi không thể nói như vậy. Ta đi tìm ngươi rất nhiều lần a, mỗi lần đều bị cung nữ tên là Nguyệt Như trong cung ngươi ném ra ngoài đây!"

"Nguyệt Như?" Trịnh Châu Hiền sợ run một chút, lập tức cười nói: "Hắc hắc, Lâm ca ca, nàng cũng không phải là thị nữ cuả Ngọc Sương cung ta. Nguyệt Như là thiếp thân thị tì của Đại hoàng tỷ."

"Thì ra là thế, náo loạn nửa ngày thì ra chúng ta đều hiểu lầm nhau. Ha hả... " Lâm Duẫn Nhi cười mỉa nói. Nói cả nửa ngày mới biết thì ra là thiếp thân thị nữ của Đại công chúa cáo mượn oai hùm, hừ, người đàn bà chanh chua, một ngày nào đó ta cho nàng xơi vài thang thuốc xổ để nàng từ từ thoải mái a!

"Lâm ca ca, lần này ta tới đây là muốn tặng ngươi một vật." Trịnh Châu Hiền lấy từ trong tay áo ra một viên ngọc châu màu lam, ở giữa ngọc châu đã bị đục một lỗ, dùng dây đỏ xỏ qua thành một cái ngọc bội. "Cái này là Đại hoàng tỷ tặng cho ta, tổng cộng hai viên. Ta đưa viên này cho Lâm ca ca ngươi, còn một viên ta giữ lại cho mình." Xem như tặng cho ngươi tín vật đính ước, Trịnh Châu Hiền đỏ mặt ở trong lòng bổ sung một câu.

"Như vậy không tốt đâu, Đại hoàng tỷ tặng cho ngươi, ngươi đem...cho ta?" Lâm Duẫn Nhi có chút do dự, dù sao cũng là lễ vật tặng cho Châu Hiền nha đầu mà.

"Mặc kệ mặc kệ! Lâm ca ca, ngươi nhận lấy đi, nhất định mỗi ngày đều phải đeo nó trên người nha." Trịnh Châu Hiền cường ngạnh đem ngọc bội đeo ở trên hông Lâm Duẫn Nhi, lại chỉ chỉ ngọc bội đeo ở bên hông mình, nói với Lâm Duẫn Nhi : "Nếu ngày nào đó ta phát hiện ngươi không đeo nó trên người, ngươi nhất định phải chết!"

Chết chắc ? ! Lâm Duẫn Nhi vừa nghe lời này lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực hai chân khép lại lớn tiếng hô: "Tuân lệnh !" Trong lòng nghĩ nha đầu này không đắc tội được a, vạn nhất ngày nào đó nàng đột nhiên tâm huyết dâng trào chơi trò giết người a, ta không phải đi đời nhà ma? Đầu năm nay đắc tội ai cũng không thể đắc tội la lị ! ! ! Nhất là Trịnh Triều công chúa tiểu la lị ! ! !

"Hắc hắc, Lâm ca ca!" Trịnh Châu Hiền bị nàng chọc cho khanh khách cười không ngừng, một lát mới nhớ tới mục đích chính tới đây hôm na , nghẹn cười nói: "Lâm ca ca, hôm nay ta tới đây là muốn cùng ngươi thương lượng chút chuyện."

Thương lượng chút chuyện? Có chuyện gì phải thương lượng? Đơn giản chính là muốn ta làm khoai tây chiên cho nàng ăn đi? Lâm Duẫn Nhi hai tay đặt ở bả vai Trịnh Châu Hiền, mỉm cười nói : "Nói đi, Châu Hiền nha đầu có phải muốn ăn khoai tây chiên hay không ? Vậy đêm nay ta sẽ làm cho ngươi ăn!"

"Không phải, ngày mốt là sinh nhật của mẫu hậu, ta muốn vì mẫu hậu làm chút gì đó." Trịnh Châu Hiền cúi đầu, sinh nhật mẫu hậu năm ngoái bọn ta lại tặng những thứ châu báu trang sức mình thích, nghĩ đến chắc là mẫu hậu cũng không thích những thứ đó a.

"Sinh nhật a?" Sao ta không có nghe nói tới? Lâm Duẫn Nhi đặt ngón tay ở bên miệng tự hỏi một lát, hỏi: "Sinh nhật Hoàng hậu nương nương thì hẳn phải là Hoàng Thượng xử lý đi? Ngươi tuổi nhỏ như vậy, có phần tâm ý này thì tốt rồi a."

"Buổi trưa ngày mốt phụ hoàng sẽ thiết yến mừng sinh nhật mẫu hậu, nhưng mà nội dung hàng năm đều đại khái giống nhau. Năm nay ta muốn cho mẫu hậu chút kinh hỉ, muốn tự tay mình làm cái gì đó tặng cho mẫu hậu, nhưng mà suy nghĩ mãi cũng chưa biết nên tặng cái gì." Trịnh Châu Hiền nói.

"Ngô. . .Vậy không bằng tổ chức cho Hoàng hậu nương nương cái sinh nhật party ?" Lâm Duẫn Nhi đề nghị.

"Sinh nhật party? Đó là cái gì?" Trịnh Châu Hiền trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc còn có chờ mong. Quả nhiên, Lâm ca ca của nàng nhất định sẽ nghĩ ra chút ý tưởng không giống người thường.

"Chính là sinh nhật party, ở quê của ta rất lưu hành. Mỗi lần có người sinh nhật sẽ cử hành sinh nhật party tựu tập bằng hữu thân nhân đến cùng nhau, mọi người cùng nơi ăn bánh ngọt, nghe âm nhạc, nói chuyện phiếm. Như vậy có thể gia tăng tình cảm lẫn nhau, mọi người còn có thể cùng nhau nghe nhạc a." Nhớ tới bánh ngọt, Lâm Duẫn Nhi đột nhiên có chủ ý, nói: "Châu Hiền nha đầu, ngươi đã muốn tự tay mình làm cái gì đó, không bằng làm cái bánh kem sinh nhật tặng cho Hoàng hậu nương nương đi."

"Bánh kem sinh nhật? Ta ngay cả bánh kem sinh nhật là cái gì cũng không biết, làm sao mà làm ?" Trịnh Châu Hiền khó xử nói.

"Hắc hắc, sợ cái gì! Có ta đây!" Lâm Duẫn Nhi vỗ vỗ bộ ngực, đắc ý nói: "Tốt xấu gì ta cũng là người có thể lên được giường xuống được bếp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, quyền Anh Judo đều là cao thủ, nhân tài toàn năng tung hoành khoa nội khoa ngoại Viện y học , việc nho nhỏ này sao làm khó được ta? Châu Hiền nha đầu yên tâm, party này ta giúp ngươi bao hết !" Chê cười, Lâm Duẫn Nhi ta là ai? Tuyệt đối là một người hoàn mỹ thế gian ít có nhân loại khó tìm ! Ai nha, ông trời làm sao sinh ra ta hoàn mỹ như vậy đây? Ta chính mình cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Vậy Lâm ca ca, bây giờ chúng ta đi làm bánh kem đi?" Trịnh Châu Hiền vẻ mặt hưng phấn nói.

"Ách... Hoàng hậu nương nương ngày mốt mới sinh nhật, trước tiên phải bố trí địa điểm tốt một chút , không bằng tổ chức tại Ngọc Sương cung của ngươi đi, đến lúc đó cho Hoàng hậu nương nương một kinh hỉ." Lâm Duẫn Nhi cầm lấy giấy bút trên bàn, viết tài liệu cần để làm bánh kem lên trên giấy. Bơ? Cổ đại khẳng định là không có, gạch bỏ. Sữa tươi? Sữa tươi có không?

"Châu Hiền nha đầu, nơi này có sữa tươi không a?" Lâm Duẫn Nhi hỏi.

"Sữa tươi? Sữa tươi là gì ?"

". . ." Lâm Duẫn Nhi khẽ vuốt cái trán của mình , hít sâu một hơi hỏi: "Ngay cả bò sữa cũng không có sao ?"

"Khu đồi núi ở phía bắc Hoàng cung có nuôi bò, nhưng mà không biết có phải bò sữa Lâm ca ca nói hay không a." Trịnh Châu Hiền nói.

"Như vậy sáng sớm ngày mai ta đi đồi núi bên kia nhìn xem." Lâm Duẫn Nhi tiếp tục viết trên giấy, bỗng nhiên nhớ tới đã lâu mình không có chơi đàn ghi-ta, sau đó lại thêm vài thứ trên giấy. "Châu Hiền nha đầu, những thứ ghi trên giấy này ngươi có thể làm được cho ta không?"

"Những thứ này? Tất nhiên có thể." Trịnh Châu Hiền tự tin gật gật đầu, nói: "Nhưng mà Lâm ca ca, ngày mai ta cũng muốn cùng ngươi đi đồi núi bên kia."

"Điều này sao được ? Ngươi là công chúa, ta là nô tài, hơn nữa nếu thật sự có bò sữa ta còn phải vắt sữa a, ngươi cũng không làm được!" Vạn nhất ngươi bị bò làm tổn thương, ta làm sao ăn nói với Hoàng hậu nương nương!

"Ta mặc kệ ta mặc kệ! Trong lòng ta Lâm ca ca không phải nô tài!" Trịnh Châu Hiền mân mê miệng lắc lắc ống tay áo Lâm Duẫn Nhi, nói: "Lâm ca ca, Lâm ca ca, ngươi mang ta đi đi. Ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, hơn nữa ta thực thông minh có thể hỗ trợ ngươi nga."

"Vậy cũng không được!" Nói cái gì cũng không được! Vạn nhất ngươi không giúp được gì còn gây họa thì làm sao bây giờ? !

"Hừ! Lâm ca ca, nếu ngươi không mang theo ta đi, ta liền đi cáo trạng với phụ hoàng ngươi lớn mật khinh bạc ta. Đến lúc đó á nha. . ." Trịnh Châu Hiền trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

"Ngươi không phải đã cam đoan sẽ không lấy chuyện đó ra nói nữa sao?" Bị hoàng hậu biết còn có thể giải thích, nếu như bị Hoàng Thượng biết, hắn không đem ta đánh về nguyên hình mới là lạ.

"Ta mặc kệ ta mặc kệ, Lâm ca ca, ngươi chỉ cần nói là mang theo ta đi hay không mang theo ta đi? !" Trịnh Châu Hiền không đạt được mục đích không buông tha.

Ngang cũng là chết, dọc cũng là chết, mang nàng đi còn có cơ hội sống, nếu không mang theo sẽ thật sự chết lềnh bềnh. Nghĩ vậy, Lâm Duẫn Nhi cắn răng một cái, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ : "Ta mang!"

"Hắc hắc, ta biết Lâm ca ca là tốt nhất mà." Trịnh Châu Hiền vừa lòng đem tờ giấy gấp lại nhét vào trong ống tay áo của mình, nói: "Mấy thứ này ta chắc chắn đem đến cho Lâm ca ca, sáng sớm mai ta lại đây tìm Lâm ca ca." Nói xong, cười hì hì nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Tiểu tổ tông, trên đời này chỉ có ngươi là rất không dễ chọc!" Lâm Duẫn Nhi thở dài, cuối cùng có chút việc để làm, không cần làm cho chính mình cả ngày bởi vì nhàm chán mà giống như cái tử thi.

"Tiểu Lâm Tử ở đây phải không?" Trịnh Châu Hiền chân trước mới vừa đi, một giọng nữ xa lạ liền vang lên, Lâm Duẫn Nhi vừa mở cửa ra đã thấy, chính là cung nữ mấy lần trước đã đuổi nàng ra khỏi Ngọc Sương cung.

"Chuyện gì ?" Lâm Duẫn Nhi tức giận hỏi.

"Trưởng công chúa cho mời." Nguyệt Như trắng mắt liếc nàng một cái, không đợi Lâm Duẫn Nhi phản ứng đã ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở phía trước, lạnh lùng quăng một câu: "Còn không đuổi theo."

Trưởng công chúa cho mời? Mời một nô tài như ta làm gì? Lâm Duẫn Nhi đầu óc nghi hoặc đi theo phía sau Nguyệt Như, đây là trận gió nào thổi trúng? Lúc thì rảnh rỗi muốn chết không thấy mặt ai, bây giờ lại như ong vỡ tổ tìm tới cửa ? "Cái kia. . . không biết Đại công chúa tìm ta có chuyện gì?" Trên đường đi đến Thượng Hoa cung, Lâm Duẫn Nhi vô thức cúi thấp thân thể theo sát ở phía sau Nguyệt Như, cười cười hỏi. "Cứ đi đến sẽ biết !" Nguyệt như lười phản ứng nàng, trong lòng nói Trưởng công chúa cho mời là phúc khí của ngươi, thắc mắc nhiều như vậy làm gì? Stop ! Có gì ghê gớm, không nói thì thôi, dù sao sớm muộn gì ta cũng biết. Lâm Duẫn Nhi khinh thường hừ một chút, bước từng bước nhỏ đi theo phía sau Nguyệt Như.

"Vào đi ." Tới cửa Thượng Hoa cung, Nguyệt Như vẫn là một bộ dáng lạnh lùng đứng ở một bên chỉ chỉ vào bên trong .

"Nga." Lâm Duẫn Nhi gật gật đầu, hai tay vén vén hai ống tay áo rộng thùng thình rồi đi vào. Trong cung, Trịnh Tú Nghiên mặc váy dài màu trắng ngồi ở trên ghế thảnh thơi uống trà, tóc dài chạm tới thắt lưng tùy ý xoã xuống phía sau người. Thấy Lâm Duẫn Nhi đến, chỉ là thoáng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái rồi tiếp tục bưng chén trà thưởng thức.

"Đại công chúa tìm ta có việc sao ?" Trầm mặc đã lâu, Lâm Duẫn Nhi đứng ở trước mặt Trịnh Tú Nghiên rốt cục nhịn không được mở miệng. Đây là cái chuyện gìa? Gọi ta đến là để đứng đây nhìn ngươi uống trà? Ân, ngươi uống trà bộ dáng thật là đẹp, rất tao nhã ! ! !

"Ngươi còn biết bổn cung là công chúa ?" Trịnh Tú Nghiên buông chén trà trong tay, mặt không chút thay đổi đánh giá Lâm Duẫn Nhi, càng nhìn càng cảm thấy nàng không giống con dân Trịnh Triều, ngay cả dung nhan tuyệt mỹ cũng có chút quái dị.

"Biết a! Làm sao vậy?" Lâm Duẫn Nhi khó hiểu nghiêng đầu. Đây là làm sao vậy? Mở miệng ra lại là một câu khó hiểu như vậy, Đại công chúa sẽ không vì ở bên ngoài ngốc lâu quá đại não không dùng được nữa đi ? "Nếu biết, nhìn thấy bổn cung vì sao không quỳ?" Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng nói, tuy rằng là một câu hỏi cực kỳ bình thường, lại vô hình trung làm cho người ta có loại cảm giác áp bách hít thở không thông.

"Hồi bẩm Đại công chúa, nô tài cũng là người, mọi người đều có tôn nghiêm, ngay cả nhìn thấy trưởng bối của mình cũng không cần quỳ xuống, vì cái gì nhìn thấy công chúa thì nhất định phải quỳ xuống? Với lại vừa rồi ta đã làm lễ cúi chào với công chúa rồi, chính là ngài không nhìn thấy mà thôi." Cảm giác áp bách? Đó là dành cho người cổ đại thôi, nàng là một thanh niên thế kỷ mới, ngay cả động đất sóng thần đều thấy qua thì sợ gì cảm giác áp bách?

"Tôn nghiêm? Nếu ngươi muốn tôn nghiêm, cớ gì lại vào hậu cung làm nô tài?" Trịnh Tú Nghiên ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nói: "Hậu cung có quy củ của hậu cung, chủ tử của ngươi có thể bỏ qua ngươi vô lễ , nhưng bổn cung thì không chấp nhận được. Bây giờ ở đây, ngươi quỳ hay không quỳ ?"

"Ngượng ngùng, nô tài chân sẽ không quỳ, đầu lại càng không cúi." Lâm Duẫn Nhi hơi hơi giương đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy kiên định. Chê cười, không quỳ là vô lễ sao? Mọi người đều có tôn nghiêm, làm sao có thể tùy tùy tiện nói quỳ là quỳ? Nếu là lễ mừng năm mới ta quỳ xuống ngươi còn phải cho ta tiền mừng tuổi đây. Còn nữa, dựa vào cái gì nô tài là phải quỳ? Mỗi người đều là bình đẳng, công chúa thì làm sao? Công chúa thì ngon a?!!

"Chân sẽ không quỳ ?" Trịnh Tú Nghiên nghiền ngẫm nheo lại nửa con mắt, nói: "Vậy hôm nay bổn cung sẽ dạy cho ngươi quỳ, Nguyệt Như!!"

"Có Nguyệt Như!" Nguyệt Như vốn đang đứng canh ở cửa, không biết khi nào đã đi tới bên người Lâm Duẫn Nhi, thấy Trịnh Tú Nghiên hướng nàng gật gật đầu, lập tức liền hiểu được ý của công chúa, hung hăng đá một cước vào chỗ tiếp nối giữa đùi và bắp chân Lâm Duẫn Nhi. "A!" Bởi vì Nguyệt Như đột nhiên đá một cước, đầu gối Lâm Duẫn Nhi lập tức cùng mặt đất thân mật tiếp xúc, vừa muốn quật cường đứng lên đã bị Nguyệt Như thô bạo đè lại bả vai không cho nàng đứng dậy.

"Ngươi đây là ý gì ? Chẳng lẽ ngươi phải coi thường tôn nghiêm của một nô tài sao? Bắt nạt một nô tài tay trói gà không chặt như ta không biết xấu hổ a?" Lâm Duẫn Nhi không phục trừng mắt với Trịnh Tú Nghiên: "Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua phải lấy đức thu phục người sao?! Lấy đức thu phục người, lấy đức thu phục người a! Ngươi đối với ta như vậy, ngươi nói những người khác như thế nào phục ngươi, chưa kể ta là người của Khôn Ninh cung, cho dù như thế nào. . ."

"Câm miệng!" Trịnh Tú Nghiên ghét nhất là la hét ồn ào, nàng nhẹ nhàng vươn tay điểm lên á huyệt Lâm Duẫn Nhi, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, ngồi yên nhìn bộ dạng Lâm Duẫn Nhi bất lực muốn nói lại nói không nên lời.

". . . ." Ngươi tiểu nhân, ngươi là ác ma phúc hắc tâm địa rắn rết. Bởi vì bị điểm á huyệt, Lâm Duẫn Nhi có dùng hết sức bình sinh cũng nói không ra một chữ. Nàng ở trong lòng không ngừng mắng Trịnh Tú Nghiên, đang muốn giãy dụa đứng lên lại bị Trịnh Tú Nghiên nâng tay điểm lên định thân huyệt. Lúc này đây, Lâm Duẫn Nhi chỉ có thể a a giữ nguyên tư thế quỳ không thể động đậy.   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro