Chương 19: Sữa tươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đâm ngươi! Ngươi gọi ta tới đây là để hành hạ ta phải không? ! Trong cung nô tài nhiều như vậy, vì cái gì lại chọn ta! ! ! Lâm Duẫn Nhi quỳ trên mặt đất tức giận trừng mắt Trịnh Tú Nghiên, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Trịnh Tú Nghiên hiện tại đã chết đến N+1 lần. Lực hút trái đất xuyên qua đầu gối Lâm Duẫn Nhi, từ nhỏ tới giờ nàng chưa từng quỳ lâu như vậy, đầu gối bắt đầu đau đớn trở nên chết lặng.

"Ngươi không cần nhìn bổn cung như vậy, bổn cung chỉ là thay hoàng hậu giáo huấn nô tài mà thôi." Trịnh Tú Nghiên chớp chớp lông mi nồng đậm, dùng chân nhẹ nhàng nâng lên cằm Lâm Duẫn Nhi, nói: " Bổn cung chính là muốn ngươi nhớ kỹ, ở trong hậu cung này, nô tài chỉ có thể là nô tài, chủ tử vĩnh viễn là chủ tử. Nguyệt Như, giải á huyệt cho nàng."

"Dạ!" Nguyệt Như lên tiếng, nghe lời giải á huyệt cho Lâm Duẫn Nhi.

"Ta đâm. . ." Lâm Duẫn Nhi vừa muốn mở miệng mắng chửi người, chỉ thấy Trịnh Tú Nghiên ánh mắt lạnh lùng làm động tác muốn điểm huyệt, lập tức thức thời che miệng mình, ở trong lòng mắng to: "Ông nội ngươi, công chúa ngon lắm a! ! ! Một ngày nào đó, ta muốn đem ngươi đặt ở dưới thân khi dễ khi dễ rồi lại khi dễ! ! !"

"Bổn cung có nghe Ngưng Sương nhắc tới ngươi, nghe nàng nói ngươi biết làm thức ăn ở trong cung không có , là món ăn của quê hương ngươi. Bổn cung thật ra rất muốn biết, quê hương của ngươi là nơi nào?" Trịnh Tú Nghiên hỏi.

"Hồi bẩm Đại công chúa, quê hương của nô tài là một nơi cách nơi này rất xa rất xa." Lâm Duẫn Nhi bị chiêu điểm huyệt của nàng dọa sợ, hữu khí vô lực trả lời.

"Bổn cung cũng biết quê của ngươi rất xa, chính là bổn cung đối với thức ăn của quê hương ngươi có chút tò mò, ngươi nói cho bổn cung biết quê ngươi ở nơi nào, bổn cung cũng muốn đi tới đó du lãm một phen." Trịnh Tú Nghiên mặt không chút thay đổi nói, đôi mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi.

"Cái này. . .Quê của nô tài là một nơi vô danh, cho nên nô tài cũng không thể nói được tên của nó. Nếu công chúa cảm thấy hứng thú với món ăn của quê hương nô tài, nô tài có thể làm cho ngài ăn." Nói xong, Lâm Duẫn Nhi cũng không né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt Trịnh Tú Nghiên, nhưng đối diện với ánh mắt nàng, Lâm Duẫn Nhi chung quy cũng bại trận, tự giác đem ánh mắt chuyển qua nơi khác.

"Cũng được, nếu ngày nào đó bổn cung muốn ăn món ăn quê ngươi, tự nhiên sẽ gọi ngươi tới đây." Phát hiện Lâm Duẫn Nhi đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, Trịnh Tú Nghiên khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh như có như không , nói: "Bổn cung nghe nói ngươi là hoàng hậu tự mình đưa vào cung, nhưng mà hình như ngươi rất nhàn rỗi. Bổn cung có chút tò mò, vì sao ngươi là một nô tài, không đi hầu hạ chủ tử mà lại cả ngày lang thang ở ngự hoa viên?"

Cả ngày lang thang ngự hoa viên? Lâm Duẫn Nhi sợ run một chút, lúc ta đi dạo ở ngự hoa viên rõ ràng là không có ai, làm sao nàng lại biết? Không lẽ nàng theo dõi? Hay là đã phát hiện thân phận nữ tử của ta ? "Chuyện này. . ." Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, nói: "Hồi bẩm công chúa, Hoàng hậu nương nương bên người tất nhiên có nô tài hầu hạ, còn nữa, Hoàng hậu nương nương phân phó ta nếu có thời gian thì bồi bên cạnh Tiểu công chúa nhiều chút, nếu là có thể giúp Tiểu công chúa vui vẻ chắc chắn sẽ được trọng thưởng. Hơn nữa gần đây mỗi lần nô tài đi Ngọc Sương cung lại bị vị Nguyệt Như cô nương bên cạnh ngài đây đuổi ra, nô tài cũng chỉ có thể theo đường ngự hoa viên trở về hướng Hoàng hậu nương nương phục mệnh."

"Nga? Là như vậy sao ?" Trịnh Tú Nghiên có chút hứng thú bưng lên chén trà đã muốn lạnh ngắt, nói: "Bổn cung còn tưởng rằng ngươi cùng hoàng hậu có gì liên quan, cho nên mới không cần cả ngày hầu hạ hoàng hậu đây."

"Đương nhiên không có, Hoàng hậu nương nương thấy ta đáng thương mới đem ta tiến cung làm thái giám. Hoàng hậu nương nương đối với ta tốt như vậy, ta đương nhiên phải hết sức hoàn thành việc Hoàng hậu nương nương phân phó." Lâm Duẫn Nhi nói.

"Ha ha, nói như thế, nô tài ngươi là hiểu được tri ân báo đáp." Trịnh Tú Nghiên dùng ánh mắt ra lệnh cho Nguyệt Như, lại nói với Lâm Duẫn Nhi :"Ngươi trở về đi, việc hôm nay đều không phải là bổn cung cố ý làm khó dễ ngươi, chẳng qua là dạy cho ngươi làm nô tài thì phải biết quy củ."

Đều không phải là cố ý làm khó dễ? Ngươi đây là cố ý làm khó dễ đi! Được Nguyệt Như giải huyệt, Lâm Duẫn Nhi cố sức từ trên mặt đất đứng lên, nở một nụ cười giả mù sa mưa với Trịnh Tú Nghiên : "Nô tài thật sự là đa tạ đại ân đại đức của công chúa ! !!" Lâm Duẫn Nhi cố ý đem bốn chữ "đại ân đại đức" cắn rất nặng, thể hiện mình bất mãn. Thấy Trịnh Tú Nghiên vẫn là mặt không chút thay đổi ngồi tại chỗ, Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu :"Mặt than!" rồi xoay người rời khỏi Thượng Hoa cung.

"Sổ ghi chép ở Tịnh thân phòng thật sự không có tên của hắn ?" Lâm Duẫn Nhi đi rồi, Trịnh Tú Nghiên nhìn theo bóng dáng của nàng, có chút đăm chiêu.

"Hồi bẩm công chúa, Nguyệt Như đã tra kỹ, quả thật không có." Nguyệt Như đi theo phía sau Trịnh Tú Nghiên nói chi tiết.

"Ha ha, đúng là không đơn giản. Đi theo nô tài này, nếu hắn dám gây bất lợi cho Ngưng Sương, ngươi biết nên làm thế nào." Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng ra lệnh.

" Dạ, Nguyệt Như biết." Nói xong, Nguyệt Như như một trận gió biến mất ở Thượng Hoa cung.

-------------------------------------

Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló lên từ đường chân trời, trời âm u còn chưa có ánh sáng. Ngẫu nhiên truyền đến tiếng gà gáy báo trời sáng, đã có mấy thái giám cúi thấp thân thể rất bận rộn bên trong ngự thiện phòng. Lâm Duẫn Nhi hôm nay phá lệ dậy thật sớm, nói đúng hơn là cả đêm nàng lăn qua lộn lại không cách nào ngủ ngon giấc. Vì cái gì? Vừa mới bị người giáo huấn một phen, trong lòng tự nhiên mất thăng bằng, càng tức giận hơn là kẻ rắn rết ác ma kia cư nhiên còn thừa dịp nàng ngủ chui vào trong mộng khi dễ nàng.

"Mặt than! Đồ không biết cười !" Lâm Duẫn Nhi một bên gấp chăn một bên đánh ngáp lầm bầm lầu bầu. Ai, về sau ít chọc đồ mặt than kia, thấy thì vòng đường khác đi. Bất quá, dù sao người ta cũng là người nhà với nhau. Quên đi, về sau ta vẫn nên thu hồi cái tôn nghiêm nhỏ bé của mình lại mà quỳ xuống hành lễ đi, miễn cho lại làm chính mình chịu khổ.

"Lâm ca ca, Lâm ca ca ngươi thức dậy chưa?" Ngoài cửa, Trịnh Châu Hiền nhỏ giọng kêu.

Nha đầu kia tới cũng thật sớm. Lâm Duẫn Nhi tăng nhanh tốc độ thu dọn, đội mũ vào ra mở cửa, cái gì cũng chưa nói liền trực tiếp lôi kéo Trịnh Châu Hiền đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói với Trịnh Châu Hiền :"Châu Hiền nha đầu, về sau nếu ta gặp riêng ngươi hẳn là không cần quỳ xuống đi?"

"Tất nhiên là không cần, Lâm ca ca sao đột nhiên hỏi như vậy?" Trịnh Châu Hiền hỏi.

"Không có gì không có gì, chính là cảm thấy ở hậu cung không nên lộn xộn, về sau làm việc gì cũng phải cẩn thận." Lâm Duẫn Nhi cười ha ha, nàng cũng không dám nói cho Trịnh Châu Hiền biết ngày hôm qua đã xảy ra sự tình gì, nếu như bị Trịnh Châu Hiền biết, phỏng chừng sẽ to chuyện.

Chỗ nuôi bò ở phía bắc hoàng cung là vùng đồi núi xanh tươi, bò có thể tự do phân tán ở chung quanh chuồng bò , hoặc là ăn cỏ hoặc là nghỉ ngơi. Lúc Lâm Duẫn Nhi lôi kéo Trịnh Châu Hiền tới chuồng bò, trời đã muốn sáng rõ, nhìn một đám bò trên thân hai màu trắng đen đang nghỉ ngơi ở ngoài chuồng, chính là bò sữa !!! Lâm Duẫn Nhi hưng phấn chỉ vào chúng nó nói cho Trịnh Châu Hiền biết đó chính là bò sữa mà nàng muốn tìm.

"Châu Hiền nha đầu. . ." Vừa rồi lúc ra cửa trời rất tối, tầm mắt có chút mơ hồ, lúc này Lâm Duẫn Nhi mới nhìn rõ Trịnh Châu Hiền hôm nay cư nhiên mặc một thân ngoại bào màu đỏ.

"Lâm ca ca, làm sao vậy?" Thấy Lâm Duẫn Nhi khóe miệng run rẩy nhìn chằm chằm y phục của mình, Trịnh Châu Hiền không hiểu hỏi.

Ngươi đến tột cùng là có cỡ nào hy vọng bị bò húc a? ! Lâm Duẫn Nhi trên đầu ba đạo hắc tuyến, nói: "Cởi áo ra ! ! !"

"A? Cởi áo?" Trịnh Châu Hiền theo bản năng bắt lấy vạt áo của mình , đỏ bừng mặt nói: "Lâm ca ca, ngươi muốn ở đây sao ? Nơi này, không tốt đi? !"

". . ." Nha đầu kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì, Lâm Duẫn Nhi nắm chặt quả đấm cố gắng bảo trì trấn tĩnh, nói: "Bò thấy màu đỏ sẽ hưng phấn, đến lúc đó ta không dám cam đoan nó có thể tấn công ngươi hay không."

"Nhưng mà Lâm ca ca, ta, ta bên trong. . ." Trịnh Châu Hiền đỏ mặt không nói thêm gì nữa, bên trong trừ bỏ cái yếm thì không còn gì khác .

Tiểu tổ tông! Ngươi thật sự là tiểu tổ tông của ta ! Lâm Duẫn Nhi cau chặt mày cởi y phục thái giám trên người mình ra, chỉ mặc buộc ngực màu đen đứng trước mặt Trịnh Châu Hiền, nói: "Ngươi mặc quần áo này vào, nếu không đi ra ngoài sẽ bị bò điên tập kích."

"Ân!" Trịnh Châu Hiền gật gật đầu, nghe lời mặc y phục thái giám dài rộng lên người. Trong lòng vui vẻ nghĩ : quả nhiên có hương vị của Lâm ca ca đây.

"Nghe kĩ đây, ta nói trước với ngươi. Chờ một chút khi ta vắt sữa, ngươi thành thật ở một bên nhìn, không được lộn xộn! Được rồi, chúng ta dùng cái này đựng sữa tốt lắm." Lâm Duẫn Nhi thuận tay từ trong chuồng bò lấy ra một cái bồn gỗ nhỏ đưa cho Trịnh Châu Hiền.

Vắt sữa là một công việc cần kỹ thuật, Lâm Duẫn Nhi trước kia đã xem qua vài lần trên TV, về phần có thể thuận lợi vắt được sữa hay không, dùng lời của nàng nói chính là :"Nếu đã nhìn thấy heo chạy, chuyện ăn thịt heo còn có thể xa vời sao?"

Thừa dịp đám bò sữa đang lắc lắc đuôi nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Duẫn Nhi lôi kéo Trịnh Châu Hiền rón ra rón rén tiêu sái đến bên cạnh một con bò sữa nhìn có vẻ dịu ngoan. "Ngươi sang bên kia đem bồn đặt ở dưới bụng nó đi." Lâm Duẫn Nhi nhỏ giọng nói, sợ bị bò sữa phát hiện có người tới gần. Đợi cho Trịnh Châu Hiền đem bồn gỗ đặt ở nơi Lâm Duẫn Nhi chỉ định xong, Lâm Duẫn Nhi liền ngồi xổm trên mặt đất nhớ lại phương pháp vắt sữa bò trên TV. Hình như phải mát xa trước a? Vậy mát xa đi.

Lâm Duẫn Nhi hơi cúi người nghiêng về phía trước, hai tay cẩn thận bắt lấy vú bò sữa, từ trên xuống dưới nhẹ nhàng vuốt ve. "Ùm bòoo.." Bò sữa tựa hồ cảm giác được cơ thể khác thường, không phối hợp di chuyển về phía trước vài bước. "Ai ai, ngươi thành thật một chút, đừng nhúc nhích a." Theo bò sữa di chuyển, thân thể Lâm Duẫn Nhi đang ngồi chồm hổm cũng đi theo chậm rãi kéo về phía trước vài bước : "Châu Hiền nha đầu, bồn, bồn!"

" Nga, nga." Trịnh Châu Hiền gật gật đầu, đi theo di chuyển mộc bồn nhích tới .

"Ngươi ngoan ngoãn đừng cử động, chờ ta vắt đủ sữa khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi a." Lâm Duẫn Nhi vươn ra một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng bò sữa, tựa hồ là nghe hiểu lời của nàng, bò sữa quả nhiên không còn động , thành thật đứng ở nơi đó tùy ý Lâm Duẫn Nhi mát xa cho mình.

"Lâm ca ca, thành thục quá ha ?!" Trịnh Châu Hiền có chút đăm chiêu nhìn hai tay Lâm Duẫn Nhi đang mát xa cho bò sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vụt một cái đỏ hồng như quả táo chín.

". . ." Động tác trên tay Lâm Duẫn Nhi dừng một chút, trong lòng nói : nha đầu kia đây là làm sao vậy, cho dù là sức tưởng tượng phong phú cũng phải có mức độ đi: " Tập trung chú ý mộc bồn của ngươi đi, ta muốn bắt đầu vắt sữa." Lâm Duẫn Nhi nói.

"Biết rồi." Trịnh Châu Hiền thẹn thùng cúi đầu, lâu lâu ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái.

Vắt sữa! Vắt sữa! ! ! Lâm Duẫn Nhi cắn môi dưới cầm vú bò sữa, học theo tiết tấu vắt sữa trong TV, từng chút từng chút bóp vắt. Nhìn thấy từng dòng sữa tươi chảy vào trong mộc bồn, Lâm Duẫn Nhi suýt chút nữa kích động kêu ra tiếng. Đây là lần đầu tiên nàng vắt sữa, không nghĩ tới cư nhiên lại thuận lợi như vậy ! ! "Châu Hiền nha đầu, bằng này sữa là đủ rồi, lấy bồn ra đi thôi." Lâm Duẫn Nhi nói. "Ân, hảo!" Nhìn thấy sữa trong mộc bồn, Trịnh Châu Hiền vẻ mặt tò mò cộng thêm hưng phấn giữ chặt nó đứng dậy rời khỏi bò sữa.

"Hắc hắc, bò sữa ngươi cũng thật nghe lời. Ngươi xem này, trên mặt đất cây cỏ rất nhiều, ngươi ở đây từ từ ăn đi." Lâm Duẫn Nhi vỗ vỗ tay, cười hì hì đứng dậy. Kết quả vừa muốn rời đi, chợt nghe thấy bò sữa "Um bòooo..." một tiếng, một cái đuôi quất tới, nếu Lâm Duẫn Nhi không phản ứng nhanh né được, đoán chừng gương mặt hoàn mỹ này đã xong đời.

"Uy! Ngươi làm gì ? Ta không phải chỉ vắt chút sữa thôi sao? Ngươi còn phải trả thù ta sao?" Lâm Duẫn Nhi chỉ vào bò sữa lớn tiếng kêu lên. Bây giờ tốt lắm, cả đám bò sữa đang nhắm mắt nghỉ ngơi đều mở mắt ra nhìn về kẻ quấy rầy chúng nó.

"Sao....sao vậy ?!" Lâm Duẫn Nhi giống như đứa nhỏ làm chuyện sai cười cười chào hỏi đám bò sữa đang tới gần nàng .

"Lâm ca ca, sao ngươi còn không lại đây!" Trong chuồng bò cách đó không xa, Trịnh Châu Hiền buông mộc bồn đựng sữa xuống gọi Lâm Duẫn Nhi, trong lòng thắc mắc vì sao nàng còn không lại đây. "Ngươi ở yên đó đừng nhúc nhích!" Lâm Duẫn Nhi la lớn, trong lòng nói ngươi ngàn vạn lần đừng tới đây, ta hiện tại tự thân khó bảo toàn, nếu ngươi tới đây hai ta sẽ cùng nhau xong đời.

"Ùm..bòooooo" Con bò bị Lâm Duẫn Nhi vắt sữa kêu một tiếng ra hiệu, lập tức một con bò trên mình chỉ có vài đốm đen đá đá bùn đất về phía sau, thái độ địch ý ngút trời đem đầu nhắm ngay Lâm Duẫn Nhi húc tới. Đầu của ngươi như vầy là muốn thân mật với ta a? Lâm Duẫn Nhi có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, phát hiện có chỗ không đúng, lập tức nhanh chân bỏ chạy. Một bên chạy một bên hướng Trịnh Châu Hiền hô: "Châu Hiền nha đầu, ngươi chạy nhanh bưng sữa trở về đi! ! !

"Lâm ca ca! ! !" Trịnh Châu Hiền nóng vội hô.

Bên ngoài chuồng bò, Lâm Duẫn Nhi ở phía trước chạy, bò sữa ở phía sau đuổi theo. Mắt thấy Lâm Duẫn Nhi sẽ bởi vì chạy không nổi nữa mà bị bò sữa đuổi kịp, Trịnh Châu Hiền đột nhiên nhớ tới lời Lâm Duẫn Nhi nói lúc đầu, lập tức cởi y phục thái giám trên người , chạy ra ngoài la lớn: "Bổn cung ở đây ! Súc sinh ! Không cho phép đuổi theo Lâm ca ca! ! !"

". . ." Tiểu tổ tông của ta, bò sữa không biết ngươi là ai có được hay không. Lâm Duẫn Nhi liếc Trịnh Châu Hiền một cái, lại phát hiện nàng đang mặc ngoại bào màu đỏ lúc sáng đứng ở bên ngoài chuồng bò. Tiểu tổ tông! Ngươi đây là muốn thêm phiền sao ? ! Lâm Duẫn Nhi theo bản năng quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, bò sữa đã muốn buông tha Lâm Duẫn Nhi, và cả những con bò sữa khác cũng từ lỗ mũi phun ra nhiệt khí, đem tầm mắt dừng ở trên người Trịnh Châu Hiền một thân màu đỏ.

Không thể có chuyện, không thể có chuyện ! Lâm Duẫn Nhi chạy ở phía trước đám bò sữa tới bên người Trịnh Châu Hiền, thừa dịp chúng nó đang lúc nổi điên, bất chấp Trịnh Châu Hiền giãy dụa phản kháng, nhanh như cắt cởi bỏ quần áo trên người nàng, cuốn nó thành một đống ném tới chỗ cách các nàng rất xa. "Ùm....bòooooo" Trịnh Châu Hiền còn không kịp kêu to, đã thấy đàn bò sữa dường như nổi điên nhằm phía quần áo màu đỏ, dùng sừng bò đem nó hất lên hất xuống.

"Châu Hiền nha đầu, quay về chuồng bò!" Nhìn thấy Trịnh Châu Hiền đã muốn bị dọa đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Lâm Duẫn Nhi đau lòng ôm nàng đi vào chuồng bò, nhặt lên y phục thái giám trên mặt đất mặc vào cho nàng .

"Lâm, Lâm ca ca. . ." Trở lại chuồng bò, Trịnh Châu Hiền bỗng nhiên ôm lấy Lâm Duẫn Nhi khóc lên. Không phải bởi vì quần áo của mình bị đàn bò húc tới húc lui doạ sợ ,mà là bởi vì vừa rồi chính mình thế nhưng bị Lâm Duẫn Nhi cởi đến chỉ còn cái yếm, thân là công chúa, nàng chưa bao giờ bị đối đãi như vậy. . .

"Châu Hiền nha đầu, ta không phải cố ý, ngươi cũng thấy cái tình huống vừa rồi. . ." Lâm Duẫn Nhi vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, ôn nhu nói: "Châu Hiền nha đầu, ta như thế nào đều không sao cả, nhưng không thể để cho ngươi có việc gì, ngươi hiểu chưa?"

"Chính là Lâm ca ca, ô ô ô. . .Động tác của ngươi thật nhanh. . ." Trịnh Châu Hiền ủy khuất nói.

". . ." Nếu động tác ta không mau thì bây giờ bị húc lên trời sẽ không là bộ quần áo kia, Lâm Duẫn Nhi trên đầu ba đạo hắc tuyến, còn tưởng nàng muốn nói cái gì, không nghĩ tới cư nhiên là nói cái này. "Châu Hiền nha đầu, thừa dịp còn sớm chúng ta chạy nhanh trở về đi." Bằng không bị người trong cung phát hiện nàng mặc quần áo quái dị này thì thảm.

" Ân. . ." Trịnh Châu Hiền mang theo giọng mũi dày đặc nói.

"Vậy đi thôi." Tốt xấu gì sữa tươi cần có cũng đã tới tay, Lâm Duẫn Nhi ma xát hai cánh tay vì hoảng sợ mà lạnh run trong chốc lát, giống như nâng niu trân bảo nhấc lên mộc bồn đựng sữa tươi. Đây chính là việc kỹ thuật đầu tiên mà nàng làm từ khi đến Trịnh Triều, tuy rằng việc này. . . . .thực rất kỹ thuật.   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro