Phiên Ngoại 2-Quân Vương (1)(2)(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 2 —— Quân vương

(1) Quân vương.

Ta là một cô nhi.Từ khi có ý thức liền bắt đầu lang thang lưu lạc. 4 tuổi thì vào cô nhi viện. Cô nhi viện do một nhà thờ Tây ban nha tài trợ. Tôn chỉ là “Thần ái thế nhân” (Thần yêu thương con người trần thế), viện trưởng chỉ cần nhìn thấy trẻ em lang thang vừa mắt liền mang về, cho nên trong cô nhi viện này có trẻ em đủ loại màu da.

Trong cô nhi viện, ta có kết giao hai người bạn, bạn tốt vĩnh viễn— một búp bê Trung quốc đôi mắt đen như mực, thanh thanh tú tú như bầu trời đêm đầy sương mù lúc vào đông; một cậu bé Scotland đầu óc nhạy bén nhìn xa trông rộng,với một trí tuệ vô cùng to lớn giống như biển cả.

Chúng ta cùng nhau ngày ngày cầu nguyện và hát thánh ca mà lớn lên, kết quả — búp bê Trung quốc trở thành một thôi miên vương giả (ông chúa thôi miên)trong lĩnh vực tinh thần, yêu thích thi thể còn hơn cả vật còn sống — “Họa gia”; cậu bé Scotland lớn lên, hứng thú bình thường nhưng toàn bộ tâm trí đều liên quan đến việc dồn người vào chỗ chết, là một sát thủ toàn năng — “Thất Nguyệt”; thiếu niên hoa tu-líp — ta, trở thành một vị thần mạng internet yêu thích phá hoại và xâm lược– “Quân vương”.

Nếu như năm đó viện trưởng biết được “nghề nghiệp” của bọn ta bây giờ,không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

(2) Trò chơi

Khi “Hồng trần online” còn đang trong giai đoạn test thử nghiệm, ta liền xâm nhập vào hệ thống. So với trong tưởng tượng khó khăn hơn. Hơi ngạc nhiên vì hệ thống an toàn trò chơi từ lúc nào lại vững chắc như thế, ta nghiêm túc hẳn lên. Nhiều lần trắc trở mới xâm nhập được vào kho dữ liệu của một NPC, sau khi hao phí rất nhiều thời gian, phát hiện mắt xích hệ thống an toàn yếu kém nằm ở Thẩm phán chi sơn trong trò chơi, thế là ta sửa chữa một ít số liệu của NPC kia, ở trong trò chơi, sử dụng hắn ở Thẩm phán chi sơn tìm kiếm lỗ hổng của hệ thống.

Trò chơi mở cửa được vài ngày, T hất Nguyệt hỏi ta có biết điều kiện gây ra chức nghiệp ẩn dấu ở Tây phương hay không, hắn muốn thăng cấp nhanh một chút.

Vong linh vu sư (phù thủy linh hồn người chết), quỷ hút máu — đây là một trong những thu hoạch của ta khi test thử nghiệm.

Thất Nguyệt chọn quỷ hút máu, lý do là Vong linh vu sư thăng cấp so với Quỷ hút máu chậm hơn một chút.

Kỳ thật hai cái này đều tương đương nhau,chỉ là Vong linh vu sư chỉ có bộ xương. Nguyên nhân Thất Nguyệt để mắt tới quỷ hút máu hẳn là bởi điều này — ngoại trừ Họa gia, không ai nguyện ý cùng một bộ xương khô ngốc ở cùng một chỗ. Huống hồ Thất Nguyệt còn muốn ở trong trò chơi bảo vệ một người, hẳn là không ai hy vọng bản thân trong lòng người mình yêu lại lấy một hình tượng bộ xương khô làm bạn.

Người Thất Nguyệt yêu ta chỉ gặp qua một lần. Hai năm trước hắn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Ta chỉ liếc mắt một cái đã bị Thất Nguyệt đá ra ngoài. Ấn tượng duy nhất là — thanh lệ tinh tế, so với Thất Nguyệt còn không giống như một sát thủ.

Kết thúc trò chuyện cùng Thất Nguyệt, ta lại nhiều chuyện mà liên lạc với Họa gia, hỏi hắn có hứng thú đi vào trong trò chơi, chơi một bộ xương khô hay không. Nhận được câu trả lời là —

“Thi thể biến mất quá nhanh,chỉ có độc mỗi một kiểu chết này, không có giá trị nghiên cứu.”

Kỳ thực lý do cự tuyệt của Họa gia chỉ là lấy cớ mà thôi. Họa gia cũng có người muốn bảo vệ, có điều không giống như Thất Nguyệt, Họa gia chỉ là muốn bảo vệ hắn, chưa từng có tình cảm khác.

Hắn có bệnh — cơ quan trong cơ thể suy yếu gấp ba lần người bình thường, nguyên nhân sinh bệnh không biết. Họa gia không ngừng dùng cơ thể sống thậm chí thân thể của chính mình làm thí nghiệm, mong muốn tìm được phương pháp trị liệu, nhưng đến nay không hề có bất cứ đột phá gì. Mà nội tạng của Họa gia lại bị chính hắn hành hạ đến rách nát không chịu nổi. Thuộc tính ban đầu của người chơi trong “hồng trần online” là do hệ thống đối với cơ thể người chơi tiến hành chụp quét mà đạt được phản ánh chân thực. Bằng cơ thể nát vụn kia của Họa gia, cho dù chơi cái gì cũng không có tiền đồ.

Búp bê Trung quốc và cậu bé Scotland ngày trước đều đã tìm được mục đích nỗ lực của mình, chỉ có thiếu niên hoa tu-líp vẫn càng ngày càng lún sâu vào trong buồn tẻ vô vị….

(3) Mị dược

Bối bá đặc, tên của NPC kia.

Bối bá đặc là một luyện hồn sư, sở thích là phối chế đủ loại dược vật hiếm lạ cổ quái. Phạm vi quan hệ chật hẹp, chỉ cùng pháp sư Ngả Nhĩ phụ trách truyền tống trận lục giới của Tây phương đại lục, kỵ sĩ Lai Tây,và nữ hoàng săn bắn Lilith ở đầm lầy Mộ Vũ có chút quen biết.

Bởi vì không có người biết, không có người quấy rối, ta dễ dàng không hề cố kỵ mà sử dụng hắn cả ngày ở Thầm phán chi sơn đi loanh quanh, buồn chán thì tùy tiện làm chút dược vật không biết tên loạn thất bát tao cổ quái đến cực điểm,ngày ngày trải qua đến tiêu diêu tự tại.

Gợn sóng duy nhất trong cuộc sống yên ả là từ một nhiệm vụ dẫn tới.

Cái nhiệm vụ kia rất phức tạp, ta phụ trách chỉ là giao xong nhiệm vụ cùng quyết định nghiêm phạt. Thông thường, nhiệm vụ này thích hợp để người chơi trên 30 cấp làm, nhưng người chơi tìm được ta kia mới có 12 cấp.

Như dự đoán, hắn đã thất bại.Vật thí nghiệm đưa đến cửa,ngu mới không cần. Vì vậy ta đem chất lỏng trong lúc vô ý đã chế ra được hai ngày trước đổ vào hai cái bình, nói cho hắn, ” Dù sao thì ngươi cũng là người chơi đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ của ta, tuy rằng thất bại, nhưng dũng khí cũng đáng khen ngợi, ta cho ngươi một cơ hội nữa. Ở đây có hai cái bình, trong một bình là kịch độc khiến cho người ta lập tức mất mạng, một bình khác không phải độc dược, ngươi chọn một cái uống đi. Thử xem vận khí của ngươi như thế nào.” Thực ra cái chất lỏng kia có độc hay không ta cũng không biết.

Kết quả là hắn cảm kích cẩn thận lựa chọn một bình, uống.

Không nghĩ tới mấy thứ hỗn tạp đó lại có thể chế thành mị dược, chính là dược hiệu phát tác chậm a.

Dược hiệu giằng co một giờ đồng hồ, ta từ đầu đến cuối đứng ở một bên bình tĩnh mà nhìn hắn khổ sở mà giãy dụa trong bể dục, quật cường mà không rên rỉ một tiếng, chỉ là cắn chặt môi dưới gắt gao nhìn chằm chằm ta, trong mắt xanh biếc khi thì ý xuân dập dờn, khi thì hận ý liên miên.

“Ta nhất định sẽ giết ngươi.” Thoát khỏi dược hiệu phát tác, hắn suy yếu mà nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo khiến ta không chút nào nghi ngờ quyết tâm của hắn.

“Tùy ngươi.” Ta mặt không biểu tình mà nhìn hắn logout.

Á đặc lan đế tư — từ ngày ấy trở đi, ta liền nhớ kỹ cái tên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro