Phiên Ngoại 2-Quân Vương (4)(5)(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(4) Vãn Ca

Lại ở trong trò chơi gặp được người Thất Nguyệt yêu — Dã Vãn Ca, làm ta bất ngờ.

“Bối bá đặc thúc thúc.” Đón lấy ánh mắt thoáng kinh ngạc của ta, nam nhân trước mặt một thân lục bào thanh nhã, vẻ mặt lễ phép mỉm cười, chỉ là ở sâu trong đáy mắt mị hoặc, ẩn giấu vô tình trời sinh che lấp ánh sáng mặt trời.

Không nghĩ tới hắn sẽ là song chức nghiệp ẩn dấu, hơn nữa còn là người chơi duy nhất trong “Hồng trần” có một “Thân phận” đặc biệt.

NPC Bối bá đặc này có một đoạn ký ức ban đầu: ta có hai bằng hữu, một là Ngôn linh sư, một là Vũ nương. Phu thê bọn họ hiện tại đang ngao du sơn thủy. Bọn họ có một hài tử, gọi là Bảo bảo. Ta rất yêu quý hài tử kia, tuy là chỉ ở khi uống rượu đầy tháng gặp qua hắn một chút, nhưng đem hắn yêu quý giống như người thân. Hiện tại hài tử kia cũng đã trưởng thành, thực sự rất muốn nhìn thấy hắn.

Đoạn ký ức này rất kỳ quái, càng khiến cho ta cảm thấy kì quái chính là toàn bộ NPC đã từng cùng Bối bá đặc tiếp xúc qua,bản thân cũng đều có một đoạn ký ức như vậy.Hệ thống không hiểu sao lại đặt ra cái loại thiết đặt khó hiểu này,ngoại trừ có thể do nhân viên thiết kế quá nhàm chán mà đặt ra thì ta cũng không nghĩ ra cái gì khác có thể giải thích được, chung quy không có khả năng là do máy chủ của hệ thống nảy sinh ý thức tự chủ mà cố tình đặt ra đi?

Nhưng lo nghĩ trong lòng rất nhanh bị quét sạch không còn tí gì, khi ta thấy hắn vì nghe thấy thanh âm cùng bản thân không tương xứng chút nào của ta mà nhếch lên khóe môi, vô tình trong mắt cũng đã lui đi phân nửa — có thể bởi vì một việc nhỏ như vậy cũng khiến cho ngươi cười, chí ít là phi thường dễ thỏa mãn. Khi ở cùng Thất Nguyệt,vô tình ẩn sâu trong mắt hắn, nhất định sẽ hoàn toàn biến mất đi.

“Vì cái gì phải hối hận?” Hắn hỏi lại, trong đôi mắt yêu mị, là một mạt đơn thuần đương nhiên, phảng phất như câu hỏi của ta là ngu xuẩn cỡ nào.

“Không hổ là người Thất Nguyệt yêu thương, ngay cả phản ứng cũng giống nhau như vậy….” Ta khe khẽ cảm khái.

Nhớ lại khi Thất Nguyệt bước lên con đường sát thủ đầy máu tanh, ta từng hỏi qua hắn câu hỏi giống như vậy, kết quả là hắn thờ ơ mà hỏi lại, “Ngươi hối hận sao?”

Ta lập tức hiểu được câu hỏi của bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn — nếu đã lựa chọn rồi, không bị quy luật thế gian trói buộc, chúng ta lại làm sao có thể hối hận.

“Bối bá đặc thúc thúc, ngài hẳn là nên làm giáo hoàng, có điều nhất định phải nhắm mắt lại.” Hắn cười khẽ trêu chọc khiến ta biết một việc — Thất Nguyệt nhất định không nói cho hắn biết ta là người thù dai cỡ nào.

Thừa dịp hắn lơ đãng , ta liền đưa hắn ném tới Dạ mị sâm lâm, sau đó rời khỏi trò chơi liên lạc với Thất Nguyệt, nói cho hắn biết người yêu thân ái của hắn hiện tại ở nơi nào, tiện thể đối với ánh mắt của hắn bày tỏ chấp nhận và tán thưởng. Thất Nguyệt giống như đã bị kích thích, đơn giản mà nói một câu “Nếu như ngươi dám thích Dạ thì ta đập bể máy tính bảo bối của ngươi!” sau đó liền cắt điện thoại.

Ta làm sao dám thích loại người thông minh như thế này, ta thích người ngu ngốc một chút, chẳng hạn như…..

 (5) Tái kiến (gặp lại)

Một ngày nào đó sau khi hệ thống nâng cấp, Thất Nguyệt liên lạc với ta muốn ta ở trong trò chơi giúp hắn một chuyện.

“Ta và Dạ đã từng xuất hiện ở Thú liệp thành, chỗ đó là đại bản doanh của “Sát thủ đường”, Hưu Tư nhất định sẽ phái người tới tìm chúng ta. Ta hiện tại ở trong Huyễn cảnh làm nhiệm vụ, Dạ ở đầm lầy Mộ Vũ. Ngươi đi xung quanh đầm lầy Mộ Vũ nằm vùng,nhất thiết phải đem Hưu Tư ngăn lại, đừng cho hắn gặp được Dạ.”

Về tình hình gút mắc tình cảm của mấy người bọn họ, Thất Nguyệt cũng từng hướng ta tiết lộ một ít. Hưu Tư cái người này, quả thực không thể đánh giá là tốt. Dù sao ta chưa bao giờ ở vào vị trí kia của hắn, bởi vậy cũng không đánh giá tốt được. Có điều Thất Nguyệt hiện tại rất hạnh phúc, ta không hy vọng người khác đi phá hư, cho nên, ta sẽ giúp hắn.

Bởi vì một sự tình mà trì hoãn một chút thời gian, khi ta đến đầm lầy Mộ Vũ, thì Dạ Vãn Ca đã không còn ở đó nữa. Chỉ có điều đụng phải Á đặc lan đế tư khiến cho tâm tình ta vốn có chút uể oải, liền biến mất không dấu vết.

Hắn vừa thấy ta liền vung quyền trượng kim loại, một tia sấm sét cắn nuốt linh hồn hướng ta ầm ầm hạ xuống, trong mắt xanh đối với ta tràn đầy thù hận và hy vọng mối thù lớn được báo.

Thực là ngu ngốc. Ta là luyện hồn sư, ngươi dùng cái gì không dùng lại dùng chiêu này a.

Cấp tốc phóng ra một linh hồn vốn bị giam giữ dẫn sấm sét rời đi, ta đơn giản mà đem một cái bình ném đến bên chân hắn, sau khi bình vỡ bụi phấn lan ra có thể xuyên thấu tất cả mọi yêu ma quỷ quái cản đường, rất nhanh khiến hắn mất đi cảm giác.

Thực sự không muốn thả ngươi đi a.

Ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, đầu ngón tay ta khẽ vuốt lên mí mắt hắn, che khuất đi tất cả thù hận.

Tiếc là ta hiện tại không có thời gian cùng ngươi chơi đùa. Lần sau nếu như còn gặp ngươi, sẽ không dễ dàng như vậy đâu.

Ta có chút khổ não mà nhìn hắn, cho dù đang mê man cũng cắn chặt môi, đột nhiên nghĩ tới một chủ kiến tuyệt hay.

Lập tức rời khỏi trò chơi liên lạc với Họa gia, ta hướng hắn xin viện trợ, “Có phương pháp học thôi miên cấp tốc hay không? Ta muốn thôi miên ám thị một người đến một chỗ vài ngày.”

Sau khi Họa gia trầm mặc 5 giây cho ta đáp án, “Không có. Có điều ta có thể thôi miên ngươi, để ngươi đi thôi miên hắn.”

Sau khi đáp ứng Họa gia cũng nói cho hắn nội dung muốn thôi miên ám thị, ta bắt đầu tiếp nhận thôi miên của hắn….

Khi đem thần chí khôi phục thanh tỉnh, ta vẫn giữ nguyên tư thái ban đầu, giống như chưa từng có cái gì phát sinh.

“Ta đã làm theo như lời ngươi ám thị. Nếu như không chuyện gì khác thì đi xem xem.” Họa gia mở miệng đánh vỡ cơn tỉnh ngủ của ta, sau đó tín hiệu liền bị cắt đứt.

Tuy là không chỉ một lần bị Họa gia thôi miên, nhưng không thể không nói, thôi miên, thực sự là loại vũ khí tối hữu dụng cũng đáng sợ nhất. Nhất là luyện đến như Họa gia cái loại trình độ này.

——————————————————————–Lại một tuần trôi đi……Hồi thương huyễn lệ thân….Ta là rất thích LOVELESS, chỉ có điều ta chỉ thích Katsuyuki ….(đây là người lồng tiếng cho nhân vật Agatsuma Soubi trong anime Loveless)

(6) Lập kế hoạch

Ba ngày sau “sự kiện thôi miên”, Thất Nguyệt để ta xâm nhập vào hệ thống mạng của tổ chức “Hưu miên” một tổ chức Hoa kiều ngầm lớn nhất nước Mĩ,đi thăm dò tìm kiếm toàn bộ ghi chép nhiệm vụ hai năm trước.

Không rõ nguyên nhân lắm. Ta chỉ cần đem hồ sơ ghi chép sao chép lại sau đó đưa cho hắn là được.

Một ngày sau, Thất Nguyệt hỏi ta trong trò chơi có chỗ nào cho dù có phát sinh chuyện gì cũng không bị hệ thống ghi lại hay không.

“Nếu như cần sử dụng vũ lực, vậy đi Thẩm phán chi sơn; nếu như ôn hòa mà xử lý , vậy đi Thiên Tề tửu lâu.”

Thiên Tề tửu lâu nằm ở Kinh đào thành Đông phương đại lục. Phố buôn bán của Kinh đào thành là nơi hệ thống an toàn yếu kém nhất Đông phương đại lục. Thiên Tề tửu lâu là ta mượn danh nghĩa Thất Nguyệt lập nên , đã thoát khỏi khống chế của hệ thống, là nơi có thể mặc cho ta muốn làm gì thì làm.

Đương nhiên, Thất Nguyệt lựa chọn tửu lâu.

Ngày thứ năm, là ngày Thất Nguyệt hẹn người gặp mặt, cũng là ngày Á đặc lan đế tư trung thành với chỉ thị mà đi đến Tửu lâu.

Không tốn bao nhiêu sức lực để lại lần nữa gặp mặt ta, Á đặc lan đế tư lại lâm vào hôn mê. Ta theo kế hoạch đưa hắn cởi đến sạch sẽ.

Rất mê người.

Cố gắng đè xuống dục vọng cường liệt bị “mỹ thực” trước mắt dẫn ra,ta nửa chăm chú nửa đùa giỡn mà bắt đầu ở trên da thịt trắng nõn của hắn “trồng ô mai”.

Không ngờ tới kế hoạch tiến hành được một nửa thì Dạ Vãn Ca lại chạy vào, thấy biểu tình hắn vô cùng kinh ngạc, ta liền minh bạch hắn không phải cố ý, hắn nhất định không biết gian tửu lâu này đối với Thất Nguyệt và hắn đều không bố trí phòng ngự, có điều hắn cũng không phải là người hiền lành gì, cho nên ta không có một chút hoảng loạn.

Quả nhiên hắn tùy ý qua quýt hai câu liền chuẩn bị chạy trốn, ta gọi hắn lại, nói cho hắn biết chuyện cửa ngầm.

Kỳ thực cửa ngầm kia nguyên là ta tự mình chuẩn bị. Ta đối với Thất Nguyệt ở dưới tình huống người yêu không biết, như thế nào sạch sẽ lưu loát đem tình địch triệt để mà xử lý rất là hiếu kỳ, cho nên định bụng thu lại tìm thời gian rảnh rỗi sẽ nghiên cứu.

Ta nghĩ Thất Nguyệt hẳn là sẽ không trách ta, dù sao thì Dạ Vãn Ca cũng có quyền được biết, hơn nữa dựa vào cái loại tính cách đà điểu về mặt tình cảm này của hắn, hắn hẳn là chỉ mong sao Thất Nguyệt đem hai người kia dọn dẹp sạch sẽ. Đương nhiên đây là dưới điều kiện tiên quyết hắn hiểu rõ bản thân chỉ thích Thất Nguyệt.

Sau khi Dạ Vãn Ca tiến vào cửa ngầm, ta lại tiếp tục ở trên người Á đặc lan đế tư gặm một trận, sau đó làm chút vết tích khác, tiếp đó liền vẻ mặt tươi cười mà rời khỏi trò chơi.

Xách theo vali da đã chuẩn bị tốt từ trước, ta lặng lẽ mà nhớ lại tư liệu thật của Á đặc lan đế tư điều tra vài ngày trước, mở cửa phòng ra,bắt xe taxi,đi hướng sân bay…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro