Chương 4. Đêm tân hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng không nghĩ thêm nhiều, chỉ nói một câu :"Muội phu, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng". Sau đó liền xoay người ly khai. Ninh Dương Lan Ngọc nhìn thân ảnh mới vừa rời đi, lại nhìn nhìn tân phòng, không nói gì lại nhìn trời, liền miễn cưỡng tiến vào. Trong tân phòng, nến đỏ lóa mắt  , Nguyễn Thùy Trang ngồi ở trên giường, vừa nghe thấy thanh âm mở cửa, đột nhiên tâm lại khẩn trương lên. Cuời chính mình thất thố, nàng bất quá cũng là nữ tử, cớ sao lại khiến cho mình như vậy. Vì thế định lại tâm thần, đợi chờ động tác của người đang tiến tới. Nhưng đợi đã lâu cũng không thấy động tĩnh.

Rốt cuộc thắt lưng mệt đến không đứng dậy nổi, Nguyễn Thùy Trang chỉ có thể nhẹ giọng gọi Ninh Dương Lan Ngọc. Đang lui vào trong góc phòng giống như con rùa, Ninh Dương Lan Ngọc vừa nghe đến tiếng gọi mới nhớ tới còn có việc chưa hoàn thành. Vội vàng chạy đến truớc mặt nàng, cũng ngồi xuống trên giường, chậm rãi vươn tay, xả hạ khăn hồng trên đầu nàng. Khuôn mặt tinh trí liền xuất hiện truớc mắt nàng. Nguyễn Thùy Trang vận hồng y trên người xem ra còn diễm lệ hơn bình thường rất nhiều, đẹp quá đi à, Ninh Dương Lan Ngọc hoàn toàn ngắm nhìn đến ngây ngốc

Nhưng thật ra Nguyễn Thùy Trang bị cô nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy không được tự nhiên. Nhẹ nhàng nói:" Đừng nhìn". Ninh Dương Lan Ngọc lúc này mới thu hồi ánh mắt, lại nhìn thấy Nguyễn Thùy Trang trên khuôn mặt đỏ ửng hiếm thấy. Tâm liền bắt đầu mãnh liệt nhảy dựng lên. Sau đó lập tức ý thức đuợc hành vi của mình có bao nhiêu bất ổn, nháy mắt nhảy đến bàn ăn, cầm lấy bình rượu rót hai chén rượu, lại đi trở về, đem một ly cho nàng, nói:" Chuyện kia... Về sau chiếu cố nhiều hơn nhé. " Sau đó trực tiếp nâng chén rượu uống cạn. Nguyễn Thùy Trang cũng đạm cười uống cạn. Cô lại đem chén rượu đặt lại bàn ăn, quay đầu lại nhìn thấy trên khuôn mặt nàng càng nhiều phần kiều mị

Hình như là bởi vì uống rượu, mặt đỏ đến thật đáng yêu. Ninh Dương Lan Ngọc nhất thời rất muốn đến sờ khuôn mặt hồng hào chín mọng kia, sau đó lại vô cùng cả kinh, mặt lập tức phiếm hồng. Nói :" Chà chà, đêm dài, đi ngủ thôi. " Nói xong liền nhảy đến ghế dựa bên giường chuẩn bị nằm xuống. Nàng không biết Ninh Dương Lan Ngọc bị làm sao vậy, nhưng thấy khuôn mặt cô lúc thì hồng lúc thì xanh trong lòng không khỏi buồn cười, mấy ngày nay nội tâm kích động, vây nhiễu, dường như bởi vì hôm nay gặp được cô ta mà bình tĩnh hơn. Nàng cầm lấy một cái chăn đệm đến chỗ Ninh Dương Lan Ngọc, đem chăn đắp lên người cô.

Nhưng người ở duới chăn nhắm nghiền hai mắt cũng không nguyện mở. Nguyễn Thùy Trang bất đắc dĩ cuời, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên cặp lông mày đang trói chặt Ninh Dương Lan Ngọc, nói :" Lan Ngọc, từ nay về sau, người và ta chính là vợ chồng. Ta gọi ngươi là Lan Ngọc, ngươi gọi ta là Thùy Trang, đuợc không? " Ngữ khí sủng nịch cùng thương lượng hỏi Ninh Dương Lan Ngọc, kỳ thật trong lòng đang tự trách, vì thành toàn phụ thân khổ tâm mà miễn cưỡng đẩy Ninh Dương Lan Ngọc này xuống nuớc, cho nên Nguyễn Thùy Trang thầm nghĩ mình phải đối với cô thật tốt.

Ninh Dương Lan Ngọc lúc này sớm bị ngón tay của Nguyễn Thùy Trang ôn nhu chủ động, trong lòng cảm thấy khác thường, cố gắng nghĩ đến chuyện khác. Mãi cho đến khi người ở kế bên lên giường tắt nến , Ninh Dương Lan Ngọc mới nhớ lại câu nói vừa rồi , về sau gọi nàng là Thùy Trang, Thùy Trang. Tên thật dễ nghe người cũng thật xinh đẹp , Ninh Dương Lan Ngọc không khỏi nhớ lại bộ dáng khi nãy của Nguyễn Thùy Trang , nháy mắt lại nóng lên, không được , vị Nguyễn tiểu thư này rất lợi hại, mỗi lần đều làm cho mình cảm thấy rất kỳ quái, Ninh Dương Lan Ngọc cảm thấy về sau nếu có thể phải giữ khoảng cách với nàng ta mới được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gaunho