Chương 1 : Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngôi làng nhỏ dưới chân núi, nơi người dân sống bình dị và yên bình, có một vị thầy lang trẻ nổi tiếng tên là Phác Thành Huấn. Anh được biết đến không chỉ bởi tài năng chữa bệnh mà còn bởi tấm lòng nhân hậu và sự tận tụy với nghề. Ngày nào, Huấn cũng tất bật với những ca bệnh từ khắp nơi trong vùng, nhưng mỗi khi mệt mỏi, ánh mắt anh lại hướng về phía ngôi trường làng - nơi có một bóng hình mà anh luôn nhung nhớ.

Ngô Ngọc Hưng, một thầy đồ trẻ, thanh tú và nho nhã, thường dạy học cho những đứa trẻ trong làng. Hưng không chỉ nổi tiếng bởi trí tuệ sắc sảo mà còn bởi vẻ ngoài nhẹ nhàng, khiến bao người ngưỡng mộ. Cả làng đều biết rằng Huấn và Hưng có mối quan hệ đặc biệt. Họ thường gặp nhau vào những buổi chiều tà, khi Huấn ghé qua trường làng để kiểm tra sức khỏe cho học sinh, và dần dần, giữa hai người nảy sinh một tình cảm mà không ai có thể phủ nhận.

Thầy Hưng là hình mẫu của một người thầy đồ với vẻ đẹp thanh tú và nho nhã. Khuôn mặt anh mang nét hiền hòa, đôi mắt trong sáng, đầy chiều sâu, như chứa đựng cả bầu trời tri thức. Đôi lông mày thanh mảnh, đậm nét nhưng không quá sắc, khiến khuôn mặt anh càng thêm phần hài hòa và cuốn hút.

Làn da của Hưng trắng ngần, mịn màng, như chưa từng bị nắng gió làm phai nhòa. Anh có vóc dáng cao ráo, thanh thoát nhưng không yếu đuối. Mái tóc dài được buộc gọn gàng phía sau, càng tôn lên sự tinh tế và chỉn chu trong phong cách của một người thầy. Mỗi lần anh cúi đầu giảng bài, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua ô cửa sổ, phản chiếu trên gương mặt thanh thoát của anh, tạo nên một vẻ đẹp vừa mộng mơ, vừa thực tế.

Nụ cười của Hưng, nhẹ nhàng nhưng ấm áp, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng cảm thấy yên bình. Giọng nói của anh trầm ấm, thanh thoát như một làn gió nhẹ, luôn mang đến cảm giác dễ chịu cho người đối diện. Sự lịch thiệp, điềm đạm của Hưng không chỉ thể hiện qua vẻ ngoài mà còn qua cách anh đối xử với mọi người, khiến anh trở thành một hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều người.

Vẻ đẹp của thầy đồ Hưng không chỉ nằm ở diện mạo mà còn ở cốt cách nho nhã, sự tinh tế, trí tuệ và lòng nhân hậu của một thầy đồ, khiến anh trở thành người trong mộng của không ít kẻ si tình, trong đó có Phác Thành Huấn. Thầy lang trẻ Phác Thành Huấn là một thầy lang trẻ tuổi nhưng nổi danh khắp vùng với tài năng chữa bệnh và lòng nhân hậu. Vẻ ngoài của anh khác biệt hoàn toàn với vẻ thanh tú của thầy đồ Ngô Ngọc Hưng, nhưng lại toát lên nét rắn rỏi và đầy sức sống.

Huấn có vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ, cơ thể săn chắc nhờ những năm tháng bôn ba chữa bệnh ở khắp nơi. Nước da của anh ngăm đen, đôi tay chai sạn vì công việc thường xuyên tiếp xúc với thảo dược và dụng cụ y học. Mái tóc đen ngắn, đôi khi hơi rối sau những ca chữa bệnh dài ngày, nhưng lại càng làm nổi bật phong thái giản dị và đầy nam tính của anh.

Khuôn mặt của Huấn góc cạnh, với đường xương hàm rõ ràng và đôi mắt sâu thẳm. Đôi mắt ấy, dù trông lạnh lùng, nhưng mỗi khi nhìn về phía Hưng lại hiện lên một sự ấm áp, tràn đầy yêu thương và sự bảo vệ. Mỗi khi Huấn cười, nụ cười của anh mộc mạc nhưng chân thành, làm xua tan mọi lo âu của bệnh nhân và mang đến niềm tin cho những người anh chăm sóc.

Huấn luôn khoác trên mình chiếc áo thầy lang màu nâu sẫm, vừa giản dị vừa tôn lên sự mạnh mẽ của anh. Phong thái của Huấn điềm đạm, chín chắn, nhưng cũng đầy quyết đoán. Anh luôn đối xử với mọi người bằng tấm lòng chân thành, không bao giờ ngần ngại giúp đỡ người khác, kể cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất. Điều này khiến anh được người dân vô cùng yêu mến và kính trọng.

Chiều hôm đó, sau khi thăm khám cho những học sinh cuối cùng, Huấn thu dọn đồ nghề của mình. Bóng dáng thầy đồ Ngô Ngọc Hưng vẫn ở góc sân, vừa dạy học vừa lặng lẽ quan sát. Khi Huấn vừa định quay đi, giọng nói trầm ấm của Hưng vang lên sau lưng:

- Cảm ơn thầy lang đã đến giúp các học trò hôm nay. Bọn trẻ thật may mắn khi có thầy tận tình như vậy !

Huấn dừng bước, quay lại và mỉm cười. Anh bước lại gần Hưng, cảm nhận được sự thanh nhã và dịu dàng toát ra từ người đối diện :

- Thầy đồ quá lời rồi, đó là công việc của tôi mà. Các em học sinh ở đây có vẻ khá ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành !

Hưng gật đầu, đôi mắt thoáng hiện lên nét tự hào :

- "Dù điều kiện làng quê không được đủ đầy, nhưng chúng đều ham học, mong muốn thay đổi tương lai. Có đôi khi, tôi nghĩ, mình chẳng khác gì những con thuyền nhỏ, chỉ mong đưa bọn trẻ vượt qua những giông bão của cuộc đời ! "

Huấn nhìn sâu vào đôi mắt Hưng, nơi hiện lên sự trăn trở của một người thầy luôn lo lắng cho tương lai học trò. Anh nói một cách chân thành:

- "Thầy đồ thực sự có tấm lòng đáng kính. Thời buổi này, không phải ai cũng kiên trì với nghề giáo. Còn tôi, chỉ mong góp một phần nhỏ để bọn trẻ khỏe mạnh mà học hành ! "

Hưng mỉm cười nhẹ, tay đưa lên vén lại một lọn tóc bị gió thổi bay :

- "Chúng ta đều có sứ mệnh riêng, phải không? Thầy chữa bệnh cứu người, tôi dạy dỗ tương lai. Nhưng có lẽ, cả hai chúng ta đều có chung một mong ước - giúp đỡ những người xung quanh ! "

Huấn gật đầu đồng tình :

- "Phải, nhưng đôi khi tôi cũng tự hỏi liệu mình có đủ sức vượt qua những khó khăn phía trước. Chiến tranh đang đến gần, chẳng ai biết tương lai sẽ ra sao."

Câu nói của Huấn khiến bầu không khí chùng xuống. Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua những tán cây. Hưng cúi đầu, giọng anh trầm lắng hơn: "Chiến tranh... Đúng vậy, nó đã bắt đầu ở những vùng lân cận. Không biết khi nào sẽ đến đây. Nhưng tôi tin rằng dù chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống, vẫn phải giữ vững niềm tin."

Huấn lặng nhìn Hưng, nhận ra sự kiên định ẩn sau vẻ ngoài mong manh của người thầy đồ. Anh khẽ cười, phá vỡ bầu không khí nặng nề: "Thầy đồ thật sự lạc quan. Đôi khi, tôi mong mình cũng có được sự bình tĩnh đó ! "

Hưng ngước lên, đôi mắt sáng lên với một sự ấm áp lạ thường :

- " Sống giữa những biến cố, chúng ta phải học cách kiên cường, phải không thầy Huấn ?"

Huấn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hướng về Hưng :

- " Phải, có lẽ tôi sẽ học hỏi từ thầy. Biết đâu, chính sự bình tĩnh và lạc quan của thầy sẽ giúp tôi vượt qua những khó khăn phía trước !"

Cả hai đứng đối diện nhau, bầu không khí trở lại nhẹ nhàng và ấm áp. Những lời nói tuy đơn giản, nhưng đã tạo ra sự kết nối sâu sắc giữa hai tâm hồn, và từ khoảnh khắc đó, họ biết rằng mối liên hệ giữa họ không chỉ là những cuộc gặp gỡ tình cờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro