Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì cơ?" Rõ ràng Lee Heeseung không ngờ Park Sunghoon lại nói câu đó, anh chớp mắt ngơ ngác, lắp bắp.
"Tại sao, đột nhiên..."
"Hôn em rất dễ mà phải không?" Park Sunghoon đứng dậy, tiến sát về phía Lee Heeseung.
"Huyng không làm được sao?"

Tim Lee Heeseung đập thình thịch, mặt đỏ bừng, sự thay đổi đột ngột của Park Sunghoon khiến anh không biết làm thế nào.
"Không phải, em nên cho anh một... lý do chứ."
Park Sunghoon cúi đầu.
"Em thích anh."
Lee Heeseung mở to mắt, "Gì cơ??"

"Lý do này đủ chưa?" Park Sunghoon nắm lấy cổ tay Lee Heeseung rồi đặt tay anh lên gáy mình, sau đó mới tiến sát về phía Lee Heeseung đang hoảng loạn và hôn lên khóe môi anh.

Ngọt, ngọt lắm. Vị còn ngon hơn tưởng tượng, ngọt hơn cả những vệt nước mắt còn sót lại trên ngón tay hôm đó, đôi môi này mang theo hương hoa quả tươi mát. Park Sunghoon không thể dừng lại, cậu liên tục mút môi Lee Heeseung, lưỡi cậu luồn vào, mạnh mẽ cuốn lấy mọi ngóc ngách trong miệng, nhưng vẫn kiểm soát lực để không khiến anh khó chịu.

Lee Heeseung chỉ cảm thấy Park Sunghoon càng hôn càng mãnh liệt, khi anh sắp không thở được nữa thì Lee Heeseung quay đầu tránh ra.
Cảm nhận được sự phản kháng của Lee Heeseung, Park Sunghoon dừng lại. Cậu nhìn về phía anh, người đang khóc, hình như anh rơi nước mắt vì nụ hôn của Park Sunghoon.

Park Sunghoon tiến tới, hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt của Lee Heeseung, vị ngọt lại tan ra trên đầu lưỡi cậu.

Lee Heeseung cố gắng điều hòa nhịp thở trong vòng tay của Park Sunghoon. Anh không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên biến thành một người khác như vậy, cũng không hiểu tại sao khi Park Sunghoon hôn anh, phản ứng đầu tiên của anh là nhắm mắt lại chứ không phải đẩy cậu ra.

Cả căn phòng chìm trong sự im lặng, nhìn Lee Heeseung đang cố gắng điều hòa nhịp thở trong vòng tay mình, Park Sunghoon dần tỉnh táo trở lại. Cậu đột nhiên nhận ra mình vừa làm gì, bản thân đột nhiên mất kiểm soát trước mặt anh, thậm chí Lee Heeseung còn khiến cậu mất nhận thức rất nhiều lần.

Mặc dù việc Fork mất kiểm soát trước mặt Cake là điều có thể xảy ra do phản ứng bản năng không thể kiềm chế, nhưng đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra với Park Sunghoon, hơn nữa sau khi mất kiểm soát, cậu không chỉ không muốn giết Lee Heeseung, mà còn muốn hôn anh, còn kiểm soát lực như thể sợ anh đau. Park Sunghoon thực sự không hiểu kiểu mất kiểm soát này là gì.

Không đúng, điều này không đúng. Trước đây, Park Sunghoon từng hạ dao giết một Cake mà không cần lý do, nhưng bây giờ cậu lại phải tìm một lý do mới có thể hôn Lee Heeseung, và lý do đó lại vô lý đến mức không thể tin được.

Park Sunghoon buông Lee Heeseung ra, cậu lùi lại vài bước, quên mất phía sau là ghế sofa, nên vô tình ngã ngồi xuống. Park Sunghoon có thể cảm nhận rõ ràng vị ngọt của anh vẫn còn lưu lại trên đầu lưỡi, cũng có thể cảm nhận rõ rằng Lee Heeseung đang nhìn cậu.

Park Sunghoon khẽ nói: "Em xin lỗi."
Lee Heeseung không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên cằm của Park Sunghoon. Dưới ánh mắt bối rối của cậu, anh nhẹ nhàng trao cho Park Sunghoon một nụ hôn.

Park Sunghoon như bị đóng băng, cậu không thể hiểu nổi tình huống hiện tại. Cậu ngây ngốc nhìn khuôn mặt gần gũi của Lee Heeseung, mở miệng nhưng chỉ có thể thốt ra một âm tiết.
"...Anh."

Lee Heeseung vẫn không nói gì, chỉ im lặng lùi lại, đi đến cửa để bế cơm nắm ra khỏi balo dành cho mèo, rồi mở lời như chưa có chuyện gì xảy ra, "Đến giúp anh thử đồ cho cơm nắm nào."
Sau đó, Lee Heeseung mặc đồ cho cơm nắm, đưa hộp đựng cho thức ăn cho Park Sunghoon, rồi tiễn cậu ra cửa. Trước khi đi, anh mỉm cười vẫy tay với cơm nắm, sau đó dịu dàng nói:
"Cơm nắm ngoan nhé, anh sẽ thường xuyên đến thăm em."

Mọi thứ bình thường đến mức khó tin.
Park Sunghoon mang theo balo mèo và hộp đựng thức ăn về nhà, cố gắng nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi những gì đã xảy ra tối nay. Cậu thả cơm nắm ra khỏi balo, để nó chơi đùa tùy thích trong phòng khách. Cơm nắm vừa được thả ra đã hăng hái chạy khắp phòng, chạy được một lúc thì nó bước tới rồi nằm yên bên chân của Park Sunghoon.
"Meo~~~"

Cơm nắm cọ vào lòng bàn tay của Park Sunghoon. Cậu nhìn vào đôi mắt to tròn của nó, rồi bất chợt nhận ra chúng có phần giống với mắt của Lee Heeseung.
Park Sunghoon ngây người, nhìn chằm chằm vào cơm nắm một lúc rồi bật cười, "Mày thật giống với anh ấy."

Mấy ngày qua, hai người không gặp lại nhau, đúng hơn là Lee Heeseung không gặp Park Sunghoon. Cậu vẫn đứng đợi ở khu chung cư và trước nơi làm việc của Lee Heeseung như thường lệ. Dù họ không gặp nhau, nhưng tin nhắn vẫn không thiếu. Lee Heeseung thường xuyên hỏi về tình trạng của cơm nắm, còn Park Sunghoon thì nhắc nhở anh mặc ấm hơn. Tối hôm đó giống như chỉ là một giấc mơ mơ hồ không thực.

Park Sunghoon đến đậu xe ở bên kia đường đối diện khu chung cư của Lee Heeseung đúng giờ như mọi khi. Mỗi ngày Lee Heeseung đều đi làm về nhà rất đúng giờ, có lẽ chỉ còn khoảng mười phút nữa anh sẽ về đến nhà.

Park Sunghoon dựa đầu vào cửa sổ xe, ánh mắt vô thức lướt qua các phương tiện đi lại trên đường, bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua. Cậu nhận ra rằng hình như mình thực sự không nỡ giết Lee Heeseung. Dù họ không tiếp xúc quá lâu, cũng không tiếp xúc quá sâu, nhưng tại sao lại như vậy? Có lẽ là vì hương vị của anh quá hợp khẩu vị.

Park Sunghoon tự an ủi bản thân rằng thay vì giết ngay lập tức, thưởng thức từ từ có lẽ sẽ tốt hơn.

Khi đang mải suy nghĩ, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của Park Sunghoon. Đó là Lee Heeseung, ánh mắt của Park Sunghoon vô thức dõi theo từng bước chân của anh, bỗng nhiên cậu nhận thấy một bóng dáng lạ mặt đang bám theo anh ở khoảng cách không gần không xa.

Park Sunghoon ngồi thẳng dậy, cậu nhìn kỹ bóng dáng lạ mặt đó. Người đó mặc một bộ đồ thể thao rộng thùng thình, nhưng vẫn có thể thấy thân hình gầy gò, chiều cao có vẻ thấp hơn Lee Heeseung một chút, có lẽ khoảng 178cm...
Là Fork đó!

Park Sunghoon lập tức ra khỏi xe, cố gắng chạy theo. Những chiếc xe qua cản trở bước chân cậu. Khi Park Sunghoon chạy đến bên kia đường, người đó đã theo Lee Heeseung vào khu chung cư rồi.
"Chậc."

Park Sunghoon lạnh lùng tặc lưỡi một tiếng, sau đó nhanh chóng tiến vào khu chung cư. Cậu dựa vào trí nhớ để tìm đến tòa nhà của Lee Heeseung. Khi cậu chạy đến tòa nhà của Lee Heeseung, thang máy vừa kịp đóng cửa trước mặt cậu. Park Sunghoon chạy tới nhanh chóng nhấn nút, nhưng vẫn chậm một bước, thang máy đã đi lên.
Park Sunghoon nhanh chóng bấm mở thang máy trống khác.

Khi lao vào thang máy, cậu liếc nhanh màn hình hiển thị của thang máy. Ngoài thang máy cậu đang đứng, có hai thang máy khác đang lên, trong đó một chiếc đang lên cao hơn hai tầng so với chiếc còn lại, có thể Lee Heeseung đang ở trong thang máy cao hơn hai tầng đó.

Chờ thang máy lên đến nơi, hai mươi giây bỗng trở nên dài đằng đẵng. Park Sunghoon nghiến răng, thầm nghĩ ngay cả cậu cũng chưa từng nỡ xuống tay với Lee Heeseung, nếu tên Fork đó dám chạm vào một sợi tóc của anh thì sao?
Cửa thang máy vừa mở, Park Sunghoon lập tức lao ra khỏi thang máy, chạy về phía cửa nhà Lee Heeseung. Vừa rẽ khỏi thang máy, cậu đã nhìn thấy Lee Heeseung và bóng dáng lạ mặt đó cùng ngã lăn ra đất. Park Sunghoon đứng khựng lại, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trên mặt đất, Lee Heeseung đang dùng đầu gối để khống chế người đàn ông lạ mặt, một tay anh vặn tay tên đó lại phía sau, tay kia đang còng tay hắn lại. Trên chiếc còng tay có khắc biểu tượng bạc của tổ chức FC.

Thấy Park Sunghoon, Lee Heeseung không tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau khi còng tay xong, anh hất người đàn ông đó sang một bên rồi đứng dậy.
"Số Một, phải không?"
Điều này là một cú sốc lớn đối với Park Sunghoon, nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra tình hình hiện tại. Park Sunghoon cười nhạt nói:
"Bây giờ FC còn phải để Cake ra làm mồi nhử để bắt Fork nữa à?"

"Quả nhiên cậu là Số Một."
Lee Heeseung, đội trưởng đội hành động của tổ chức FC ở thành phố A, anh là một Cake. Hai tháng trước, sau khi nhận được thông tin mới nhất rằng "Số Một" có thể đang ẩn náu tại thành phố A, anh bắt đầu thường xuyên không dán miếng áp chế khi ra ngoài, tự lấy mình làm mồi để thu hút sự chú ý của "Số Một."

Ban đầu, khi Park Sunghoon xuất hiện, anh không hề nghi ngờ gì, vì hành vi và cử chỉ của cậu ấy rất bình thường, không có điểm nào đáng nghi ngờ. Sự nghi ngờ về Park Sunghoon chỉ nảy sinh vào bữa tối đầu tiên mà họ ăn cùng nhau. Chủ của quán ăn mà Lee Heeseung đưa Park Sunghoon đến đã gọi cho anh.

Người kia nói hôm đó đã có hai phần mì xương hầm, nhưng một trong những học viên đã vô tình bỏ nhầm muối thành đường, vì sợ bị trách mắng nên hôm đó không nói với chủ quán. Sau một đêm suy nghĩ, cậu ta quyết định thú nhận, vì vậy chủ quán liên hệ với Lee Heeseung để đề nghị hoàn tiền.

Nhưng hôm đó Lee Heeseung ăn mì rất bình thường, nên phần mì của Park Sunghoon là không bình thường. Tuy nhiên, cậu ấy lại không có phản ứng gì bất thường khi ăn phải món ăn có vị lạ.

Mà "Số Một" lại là một Fork có thể giữ bình tĩnh và giao tiếp bình thường với Cake mà không mất kiểm soát. Nếu Park Sunghoon không thể cảm nhận được mùi vị, thì cậu có thể là một Fork, hơn nữa kết hợp với sự bình tĩnh mà Park Sunghoon có thể duy trì khi đứng trước mặt mình, rất có thể cậu chính là "Số Một."

Vì vậy, Lee Heeseung đã giả vờ giữ liên lạc với Park Sunghoon, dần dần kéo gần khoảng cách giữa hai người, dự định sẽ xác nhận cuối cùng trong lần gặp mặt tiếp theo.

Trong lần ở nhà Lee Heeseung, anh đã hoàn toàn chắc chắn rằng Park Sunghoon chính là Số Một. Cốc nước mà anh đưa cho Park Sunghoon là nước muối có nồng độ cực cao. Khi Park Sunghoon hôn anh, vị mặn đến đắng chát truyền qua đầu lưỡi của Park Sunghoon, khiến Lee Heeseung chắc chắn 100% rằng Park Sunghoon chính là "Số Một."

Ánh mắt của Park Sunghoon lạnh lùng, cậu bước một bước nhỏ về phía Lee Heeseung. Từ cầu thang và trong nhà Lee Heeseung lập tức tràn ra một nhóm người mặc đồng phục của tổ chức FC, bao vây Park Sunghoon.

"Cậu Park, cậu đã chính thức bị bắt."
Nhưng Park Sunghoon không hề tỏ ra hoảng sợ, cậu đứng đó rồi giơ tay lên.
"Tôi cho các người bắt đấy, tôi không chạy."
Giọng điệu của cậu mang sự khinh thường khiến Lee Heeseung cau mày.
"Đừng giở trò, bây giờ cậu cũng không chạy nổi nữa đâu."

"Thì tôi tự bước vào bẫy mà." Park Sunghoon nhìn chằm chằm vào Lee Heeseung, "Anh có biết không, đêm đó ở nhà anh, tôi có vô số cơ hội để giết anh ngay lập tức."
Đương nhiên Lee Heeseung biết điều đó. Khi anh cúi người xuống, anh đã cảm nhận được Park Sunghoon đã ở rất gần mình. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Lee Heeseung, trong đầu anh suy nghĩ về việc làm thế nào để lật người và rút con dao dưới gối bên cạnh ra nếu Park Sunghoon bước vào phòng, nhưng cậu lại bỏ đi.
"...Vậy tại sao cậu không giết tôi?"

Park Sunghoon không trả lời thẳng câu hỏi kia.
"Tại sao anh lại hôn tôi?"
"Chuyện gì?"
"Tại khi ở nhà anh, sau khi tôi hôn anh, anh lại hôn tôi vậy, Heeseung huyng."
Đối diện với câu hỏi này, Lee Heeseung chọn cách im lặng, anh thậm chí còn né tránh ánh nhìn của Park Sunghoon.

Park Sunghoon cảm thấy buồn cười, cậu bắt đầu cười, cười đến mức không thể đứng thẳng, không biết đã cười bao lâu Park Sunghoon mới dừng lại.
"Sir, thì ra anh cũng không giữ được sự lý trí của mình mãi nhỉ."

"Khoá cậu ta lại." Lời của Lee Heeseung vừa dứt, ngay lập tức có mấy người xông tới đè Park Sunghoon xuống, vặn tay cậu lại để còng tay.
Park Sunghoon bị đè chặt xuống sàn, cậu cảm thấy vô cùng chán nản.

"Tôi đã nói là tôi không chạy rồi, còn cần đến bốn năm người để đè tôi xuống nữa cơ đấy."
Nhìn thấy cằm của Park Sunghoon bị ép đỏ khi bị đè xuống sàn, Lee Heeseung cảm thấy không nỡ.
"Tôi chỉ bảo các người còng cậu ấy lại, không cần đè cậu ấy xuống."

Park Sunghoon nghe thấy vậy thì nhướng mày nhìn Lee Heeseung, nhưng anh không nhìn cậu, ngón tay hơi run lên để lộ rằng trong lòng anh đang không bình tĩnh. Nhìn thấy Lee Heeseung như vậy, Park Sunghoon bỗng cảm thấy rất thú vị, cậu bắt đầu hối hận, hối hận vì không giết anh ngay lúc đó.

Vốn cậu có thể bắt được con bướm, có thể xé toạc đôi cánh của nó, khiến nó không bao giờ có thể bay nữa, nhưng cậu đã chọn thả con bướm đi. Thế mà con bướm này lại dụ dỗ cậu bước vào chiếc lồng sắt.

Khi Park Sunghoon bị áp giải ngang qua Lee Heeseung, cậu khựng lại một chút, cúi người nói nhỏ vào tai Lee Heeseung.
"FC không giữ được tôi đâu. Tốt nhất là anh nên bắt đầu trốn đi, đợi đến khi tôi ra ngoài và tìm thấy anh, tôi chắc chắn sẽ ăn anh đến không còn xương."
---
Editor: Bất ngờ chưa, một chiếc kết cảm lạnh T^T Thiết lập này hợp để viết pỏn lắm nè, mà chúng ta không húp được xíu nước thịt nào🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro