33장

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon lái xe trở về nhà, trong lòng anh giờ đây như lửa đốt, điện thoại lại không thể làm gì được do hết pin từ tối hôm qua. Jihoon thầm mong rằng Hyunsuk sẽ không vì lo lắng cho mình mà làm loạn hết cả lên, trời bây giờ mới hừng sáng, lạy trời hãy để cậu vẫn còn đang yên giấc trên chiếc giường của mình. Chẳng mấy chốc, xe đã đậu trong khuôn viên nhà, sự sợ hãi thôi thúc sự khẩn trương của Jihoon. Anh dùng chìa khoá dự phòng của mình để mở cửa nhưng phát hiện ra cửa không khoá. Anh tưởng rằng Hyunsuk đã thức giấc nhưng khi đẩy cửa đi vào, cậu lại không ra đón anh như mọi như khi, anh cũng không còn cảm thấy sự ấm áp trong không gian này nữa. Jihoon thận trọng xem xét phòng bếp, phòng vẽ tranh rồi lại đến phòng ngủ, phát hiện Hyunsuk vẫn đang cuộn mình thở đều trong chiếc chăn ấm, Jihoon mới thật sự là thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là cậu đang đợi anh về nhưng ngủ quên mất nên mới không khoá cửa nhà, anh nhẹ nhàng tiến tới đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Hyunsuk rồi rời đi

Bước xuống gian bếp, mở chiếc tủ lạnh luôn luôn đầy ấp nguyên liệu và thức ăn nhưng Jihoon chỉ làm món trứng ốp la đơn giản. Đối với anh mà nói, tất cả những chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến giờ cứ giống như một cơn ác mộng trong hiện thực vậy. Anh vừa qua đêm với một người phụ nữ trong khi đã có người yêu, rồi lại quay về đây và cố gắng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Càng nghĩ, Jihoon càng thấy mình giống kẻ ngoại tình trong mấy bộ phim điện ảnh - hai mặt, lăng nhăng và lừa dối mặc dù anh không hề cố ý làm như thế. Jihoon đã cố gắng gột rửa đi sự dơ bẩn trên thân thể mình nhưng không có kết quả, người phụ nữ và nỗi ô nhục đó sẽ trở thành vết nhơ cả đời của Jihoon, biến anh thành một kẻ phản bội người yêu

"Về rồi đấy à?"

Giọng nói có phần mệt mỏi của Hyunsuk làm Jihoon thoáng giật mình, anh thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình và cố làm ra bộ mặt vui vẻ bình thường nhất có thể

"Ừ, anh có làm bữa sáng đây"

Ngay khi quay lại, đối diện với gương mặt phờ phạc cùng đôi mắt đỏ ửng của Hyunsuk chỉ sau một đêm, Jihoon lập tức hoảng hốt. Anh đặt hai dĩa ốp la lên bàn rồi chạy đến, đưa tay vuốt ve lấy khuôn mặt đó

"Bị làm sao thế?" - Giọng nói không ngăn được sự lo lắng, nhưng đáp lại anh, Hyunsuk chỉ khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng gỡ bàn tay của Jihoon xuống

"Hôm qua em có xem một bộ phim vô cùng cảm động, không kiềm chế được cảm xúc"

Jihoon biết rằng Hyunsuk đang nói dối, quen nhau gần ba năm, Jihoon chỉ cần nhờ vào cái liếc mắt cũng có thể biết được tâm trạng của Hyunsuk. Cậu hiện giờ đang không được tốt, chắc chắn là như vậy. Và anh biết Hyunsuk khóc không phải vì một bộ phim nào đó, nhưng có lẽ cậu chưa muốn nói ra nên cho dù cũng rất đau lòng, anh không muốn chất vấn cậu

"Anh xin lỗi, tối qua anh bận quá nên không kịp báo cho em là anh không về nhà được"

Lời nói dối thành thục thoát ra khỏi kẽ môi

"Không sao, em hiểu mà"

Hyunsuk từ tốn dùng bữa sáng, thái độ của cậu trông có vẻ dịu dàng nhưng thực chất rất lạnh nhạt. Jihoon cũng không nuốt nổi, anh đang thấy rất áy náy và khó xử trước bộ dạng này của cậu. Anh biết, Hyunsuk sẽ không bao giờ giận anh vì những chuyện nhỏ như vậy nên anh bắt đầu lo sợ. Như một đứa trẻ khi mắc phải sai lầm, Jihoon lo sợ rằng Hyunsuk có hay không đã biết được sự thật? Rằng anh đang lừa dối cậu?

"Sáng hôm nay anh có phải đi làm nữa không?"

"À, anh có"

"Vậy nhanh thay đồ đi, để dĩa đó em dọn cho"

Bữa sáng căng thẳng kết thúc như thế. Hyunsuk không hỏi Jihoon thêm bất cứ vấn để nào như trước đây nữa, cậu chỉ lặng lẽ làm những việc như thường ngày rồi giúp Jihoon chuẩn bị quần áo, sau đó là tiễn anh ra đến cửa nhưng không kèm theo lời chúc hay một nụ hôn nào cả. Jihoon đã rất mong chờ nó nhưng Hyunsuk chỉ đáp lại anh bằng nụ cười mờ nhạt rồi quay người vào nhà. Anh cứ thế buồn bã lái xe tới bệnh viện làm việc.

Sau khi Jihoon đi, Hyunsuk ngồi thẫn thờ trong nhà, khi nãy anh về, cậu có hay, nhưng lúc đó cậu không biết phải đối mặt với anh thế nào nên mới kéo mền giả bộ ngủ. Khi nghe thấy tiếng xào nấu dưới bếp, Hyunsuk mới miễn cưỡng ngồi dậy vệ sinh cá nhân và cố làm bộ mặt bình thường nhất có thể. Hyunsuk cũng cảm nhận được sự không thoải mái và thái độ khác lạ của Jihoon, rõ ràng tối qua anh không hề tới bệnh viện làm việc, vậy mà anh cũng nỡ nói dối không chớp mắt

"Reng reng~"

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là số lạ, Hyunsuk bắt máy.

"Alo, Choi Hyunsuk xin nghe"

"Chào anh, tôi là Han Yoh"

------------------

Một người phụ nữ, không biết bằng một cách nào đó có được số của Hyunsuk, hẹn cậu ra quán cà phê nói chuyện. Hyunsuk biết đây là người đã tặng hoa cho Jihoon ở bệnh viện, cũng là người ăn tối với Jihoon vào hôm nào đó. Cậu dễ dàng nhận ra qua giọng nói của cô ta, chỉ là cậu không ngờ cô ta lại dám hẹn riêng cậu như thế này. Dựa vào tình hình, Jihoon chắc chắn sẽ không hề hay biết về cuộc gặp mặt này

"Anh có thể gọi tên tiếng Hàn của tôi nếu không tiện, là Han Yooyeong"

Cái người tên Han Yoh ở trước mặt cậu đây cũng không khác gì hôm cậu gặp cô ta ở bệnh viện, chỉ có điều bộ dạng cợt nhả khinh thường đó khiến cậu đôi chút khó chịu. Hyunsuk kéo ghế ngồi đối diện Han Yoh, gọi cho mình một ly nước cam tươi

"Cô hẹn tôi ra đây có việc gì?"

"Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn nhé? Anh là người yêu của Jihoon đúng không?"

"Là vợ sắp cưới"

"Tôi không nghĩ là đến mức đó đâu"

"Cô không liên quan gì đến mối quan hệ của chúng tôi nên tôi không quan tâm cô nghĩ gì"

Giọng điệu của Han Yoh khiến Hyunsuk cực kì chán ghét, cô ta không hơn không kém chỉ là người ngoài trong mối quan hệ giữa Jihoon với cậu. Việc cô ta gần gũi mờ ám với Jihoon đã khiến cậu dường như tức điên đến không thể chịu được

"Rời xa Park Jihoon đi"

"Ở đâu chui ra mà ngồi đây ra lệnh người khác vậy?"

"Thôi được tôi nói thẳng cho anh biết? Chính anh đã cướp lấy người đáng lẽ ra là của tôi, mẹ của Jihoon cũng không đồng ý, anh tưởng rằng bà ấy sẽ chấp nhận cho mối quan hệ của anh với Jihoon sao?"

Người phụ nữ gằn giọng, cô ta bắt đầu thể hiện ra uy lực của phái mạnh nhưng cô ta càng làm vậy, Hyunsuk chỉ càng khinh thường cô ta

"Từ khi nào mà hạnh phúc của Jihoon là do chính người khác quyết định? Cô tưởng Jihoon là món đồ, thích giành là giành như vậy sao? Chuyện này còn chưa rõ ràng, tôi cần thời gian để giải quyết với Jihoon"

Nói rồi, Hyunsuk đứng phắt dậy, chẳng còn lý do gì để lưu lại bàn cãi với cái người vô lại này. Trước khi đi, Hyunsuk còn không quên đưa ra lời cảnh cáo

"Tôi mong cô hãy tránh thật xa Jihoon ra vì giờ đây anh ấy vẫn đang còn là người yêu của tôi. Và cũng đừng tỏ ra hùng hồn như thế bởi vì tôi cũng không phải là dạng vừa đâu"

Han Yoh nhìn theo bóng lưng của Hyunsuk, cười khẩy

"Rồi anh sẽ phải hối hận thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro