32장

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Jihoon mơ màng tỉnh dậy, anh khẽ nhíu mày, cái cảm giác khó chịu lâng lâng liền xuất hiện, anh hiểu rất rõ. Là một bác sĩ, Jihoon biết đây chính là tác dụng của thuốc mê, phải nằm một lúc nữa mới tỉnh hoàn toàn nhưng lí trí của anh không cho phép. Tại sao Jihoon lại bị đánh thuốc mê? Hàng loạt câu hỏi cứ thế tràn vào đầu Jihoon

Cố gượng người dậy, tấm chăn che trên người Jihoon tuột xuống, lúc này anh mới nhận ra là mình đang trong tình trạng...khỏa thân. Jihoon giật mình, đầu óc cũng vì thế mà thanh tỉnh ra. Anh mới hoảng hốt bật dậy quan sát một vòng nơi mình đang ở

Cái quái quỷ gì thế này??!!

Nhìn cách bày bố này thì chỉ có thể là khách sạn thôi, nhưng sao anh lại ở khách sạn được? Đúng lúc đó, một vòng tay choàng qua eo kéo anh lại gần, là một người phụ nữ, cô ta nằm ngay bên cạnh anh, mặt cô ta quay về phía anh nên rất dễ dàng nhận ra, đó là Han Yoh. Jihoon điếng cả người đi, anh đứng bật dậy hoảng loạn lấy tấm chăn che lấp đi phần dưới. Phải mất một lúc anh mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra

Không!

Không thể như thế được!

Không!

Mình đã làm ra chuyện gì thế này?!

Jihoon ôm chặt lấy đầu mình, nội tâm đang không ngừng gào thét, cảm giác dơ bẩn cùng tội lỗi dần xâm lấn tâm can, khiến cho anh muốn nôn ngay lập tức

"Jihoon, em..."

"Cút!"

Người đó lồm cồm ngồi dậy, cô ta quấn tấm chăn che lấy thân thể. Bộ dạng lếch thếch khác xa với dáng vẻ hào nhoáng, chỉnh chu thường ngày. Cô ta lúng túng, cứ đứng ngồi không yên khi nhìn thấy Jihoon trở nên mất kiểm soát

"Khoan đã, anh đi đâu...?"

Jihoon lấy tấm chăn che lấp đi cơ thể rồi nhặt vội quần áo của mình, lao thẳng vào phòng tắm. Giờ không phải là lúc để mất bình tĩnh, nhưng bản thân lại không ngăn được từng hơi thở dốc đang mất kiểm soát của mình. Jihoon mặc lại quần áo, sửa soạn đầu tóc, anh đặt tay lên ngực để điều chỉnh nhịp thở của mình. Đây là chuyện mà cả đời này Jihoon không dám nghĩ đến. Dù chỉ là "sự cố", là vô tình hay bất cứ lý do nào khác đi nữa, anh cũng đã thề rằng sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Hyunsuk. Nhưng giờ thì sao đây? Anh đã chính thức phản bội lại lời thề đó, phản bội Choi Hyunsuk. Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, làm cản trở dòng suy nghĩ của Jihoon

"Jihoon, anh có làm sao không? Jihoon à?"

Lại nói tới người phụ nữ kia - Han Yooyeong, con chết tiệt. Lúc mới gặp nhau, cô ta bày ra cái vẻ hào hoa phong nhã để đánh lừa người khác, lừa cả mẹ anh làm bà ca ngợi hết lời, giờ thì rõ rồi, hoá ra cũng chỉ là một đứa con gái đê tiện thôi. Mà Jihoon lại ghét nhất là loại người đê tiện. Đối với những người như thế thì không cần phải nể nang gì. Nghĩ vậy, Jihoon quay phắt ra mở cửa mạnh đến mức khiến Han Yoh bị giật lùi lại. Cô ta lúc này đã đóng lại trang phục chỉnh tề, bối rối nhìn Jihoon

"Qua đây"

Ngữ khí cùng giọng điệu đáng sợ của Jihoon khiến Han Yoh lạnh cả sống lưng, cô ta máy móc làm theo lời anh, đến ngồi vào chiếc bàn tròn nhỏ được bày bố sẵn trong phòng khách sạn, đối diện với Jihoon

"Nói đi, rốt cuộc cô muốn cái gì?"

"Em...em..."

Jihoon gằn giọng, làm Han Yoh nhất thời lúng túng

"Nhanh! Tôi không có nhiều thời gian đâu"

"Em không muốn gì cả, chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi. Tất cả chỉ là sự cố"

"Ha! Sự cố thôi hả?"

Jihoon khẽ cười châm biếm, anh đập mạnh tay lên bàn, đôi mắt hằn những sợi chỉ đỏ nhìn thẳng vào Han Yoh

"Hôm qua cô không có say, Han Yooyeong, tôi nhớ rất rõ, biểu hiện của cô lúc tôi và mẹ ra về hoàn toàn không giống người say. Vậy nên đừng nói hai chữ 'sự cố' với tôi. Cô đừng nghĩ tôi khờ khạo tới mức không biết gì nhé!"

Tình cảnh bây giờ thật giống như người cảnh sát đang cố gắng tra hỏi phạm nhân. Qua lời nói, Han Yoh biết hiện giờ Jihoon đang mất kiểm soát và đang cố kiềm chế nó ra sao. Cô ta hoàn toàn không tưởng tượng được người bình thường hiền lành như Jihoon lúc giận dữ lại có thể trở nên đáng sợ tới như vậy. Khí thế hừng hực của anh dần áp đảo cả cô ta. Han Yoh nín bặt, cô ta không còn biết phải biện minh như thế nào nữa

"Hiểu rồi"

Jihoon nhẹ giọng nói, anh khẽ thở dài rồi đứng dậy. Suy nghĩ một hồi, vẫn là không nên cùng người này dây dưa thêm nữa

"Từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa, và cũng đừng bao giờ để lộ chuyện này ra với bất cứ ai. Nếu cô dám làm trái thì đừng có trách tôi"

Anh buông ra câu nói hờ hững rồi liền quay người rời đi, rời khỏi cái nơi dơ bẩn đó, anh không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Jihoon bắt lấy một chiếc taxi, đi thẳng tới nhà ba mẹ

-----------------

Vừa thấy Jihoon mẹ anh từ trong phòng liền vội vã bước ra, bà còn mặc trên người bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù

"Ô! con về rồi sao?"

"Tại sao hôm qua mẹ không đưa con về?"

"À, Yooyeong nó nói muốn đưa con về, nó thành khẩn quá nên mẹ không nỡ từ chối" - Bà nghe Jihoon hỏi vậy thì cơ mặt liền giãn ra, còn ngái ngủ vài cái

"Mẹ đang làm cái quỷ gì vậy? Con hỏi thật đấy!"

"Kìa, con đang lớn tiếng với mẹ đó hả? Yooyeong đưa con về thì đã sao? Con bé ấy là người tốt, con lo cái gì?"

"Ô hay nhỉ? Sao mẹ không thể nhớ là con đã có người yêu vậy? Mẹ biết hay là lúc đó mẹ giả vờ không biết? "

Mẹ Park vì lời nói của Jihoon mà tỉnh cả ngủ. Bà đưa tay chống hông, nhìn thẳng vào mặt Jihoon

"Rốt cuộc con muốn như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì chưa mà con lại chất vấn mẹ như thế?"

Hai người bắt đầu lời qua tiếng lại, Jihoon nói một câu thì mẹ Park cũng không ngần ngại đáp lại một câu. Một buổi sáng thanh tĩnh bị phá vỡ bởi cuộc cãi vã của hai người. Cứ thế ầm ĩ đến khi bố ra can ngăn, hai người mới chịu thôi

"Bộ con và con bé đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Bố quan sát khuôn mặt ửng đỏ vì tức giận của mẹ, thì thầm hỏi Jihoon nhưng anh chỉ đáp lại qua loa rồi nhanh chóng lấy xe rời đi. Hiện giờ vẫn còn có người đang chờ anh ở nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro