Chương 79-85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79: Ngực của anh thật ấm áp (6)

Nhưng cô không muốn thừa nhận cái danh tiếng này, cô còn muốn ở nơi này tiếp tục làm.
"Không biết, không biết mà có thể tùy tiện quyến rũ người đàn ông của tôi rồi hả? Cái tiện nhân này, nhìn trúng anh Trụ thì nhận đi. Thế nào? Anh Trụ chưa cho cô tiền à, cô còn phải tự mình ra ngoài kiếm tiền a. Xem ra anh ấy không để ý tới cô lắm."
Âu Nhã Nhi liếc xéo Phương Thê, nói những câu châm chọc.
"Câu dẫn đàn ông của cô? Vậy chỉ có thể nói rõ sức quyến rũ của cô chưa đủ. Lại nói, ta căn bản là không làm, cô cũng không phải là kẻ điên khùng, có muốn tôi giúp cô một tay không gọi điện thoại kêu xe bệnh viện bệnh thần kinh tới nhận cô."
Cô không phải người người cũng có thể khi dễ, nếu lời có ích cô có thể nghe, Cô cũng lười nhiều lời cùng cô ta.
"Tiện nhân, cô mới điên."
Âu Nhã Nhi vừa mắng, vừa chỉ vào người đàn ông trung niên ở một bên nói: "Ông tới đây, lập tức đuổi việc người đàn bà này."
Ông chủ của ông ty vội vàng nói: "Tôi biết rồi, Âu tiểu thư."
Lại xoay người nói với Phương Thê: "Cô bị đuổi việc."
"Ông dựa vào cái gì có thể làm như vậy?"
Phương Thê cũng không nguyện ý rồi, mình không có làm gì sai, tại sao ông có thể nói đuổi việc liền đuổi việc, bọn họ cũng đã ký qua hợp đồng.
"Chỉ bằng ông ta không dám trái ý của tôi. Nếu không ông ta chỉ có thể phá sản."
Âu Nhã Nhi nhẹ giọng hừ nói, ngôn ngữ chứa đầy đắc ý.
Âu gia sao?
Đã ở thành phố H này 2 năm, chuyện tình trên thị trường, Phương Thê vẫn hiểu rõ đấy.
Cô nghĩ, người phụ nữ này là người của Âu gia đi.
Nhà giàu đứng thứ hai thành phố H.
Không trách được người phụ nữ này lại lớn lối như thế.
Dĩ nhiên nhà giàu có thứ nhất chính là gia đình Doãn Văn.
Cô không nghĩ tới ban đầu đáp ứng điều kiện của Doãn Văn Trụ, còn có thể đưa tới một phiền phức đến như vậy.
"Thức thời liền lập tức rời đi anh Trụ, nếu không tôi sẽ làm cô ở thành phố H này không có chỗ đứng."
Âu Nhã Nhi mở miệng ra uy hiếp.
Giờ phút này, Phương Thê rất bình tĩnh.
Cô buông tay Âu Nhã Nhi ra, nhẹ giọng cười nói: "Chỉ sợ tôi rời khỏi rồi, anh ấy cũng sẽ không thích cô, người cô tìm không phải là tôi, mà nên suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để lấy lòng anh ấy đi."

Chương 80: Ngực của anh thật ấm áp (7)

Chuyện giữa Âu Nhã Nhi và Doãn Văn Trụ cô không biết.
Nếu như Âu Nhã Nhi thật sự có thể quyến rũ Doãn Văn Trụ, đối với cô mà nói cũng là một chuyện tốt.
Lời như vậy, có lẽ cô có thể có thời gian tự do trước cũng không chừng.
"Cô——"
Âu Nhã Nhi bị nói trúng tim đen, tức giận không dứt.
Phương Thê thu thập đồ đạc của mình, xoay người rời đi.
Thôi, cô cũng không muốn ở lại chỗ này rồi.
Nếu không cũng chỉ có thể làm trò cười cho người khác trong công ty.
"Cô đứng lại, tiện nhân."
Âu Nhã Nhi ở sau lưng cô cực kỳ tức giận.
Mà dĩ nhiên Phương Thê sẽ không ngừng lại, cô cũng không phải là tiện nhân.
Đón một chiếc taxi, Phương Thê nói địa chỉ, không chút nào để ý đến những câu mắng của Âu Nhã Nhi.
Thật xin lỗi, cô không phải những người phụ nữ mềm yếu có thể khi dễ.
Âu Nhã Nhi ở sau xe, hung hăng giậm chân, cô nhất định sẽ không bỏ qua cô ta.
Khi Phương Thê về đến nhà gặp được người mấy ngày không thấy Doãn Văn Trụ.
Những ngày qua anh không trở về, thứ nhất là bởi vì chuyện của công ty xác thực rất nhiều, thứ hai, là tính xa lánh Phương Thê.
Chẳng qua là đối với chuyện Phương Thê, anh biết hết, bao gồm mới vừa rồi Âu Nhã Nhi đến công ty cô đại náo.
Anh biết mấy ngày nay cô quả thật rất bình tĩnh, không chút nào bởi vì anh không có ở đây mà khổ sở.
Như vậy anh phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng lại cảm thấy có chút tức giận.
Hình như chỉ có mình anh là rối rắm thôi.
"Đi đâu?"
Doãn Văn Trụ dựa vào ghế sa lon, lười biếng nhìn cô.
"Đi ra ngoài dạo một chút."
Phương Thê cũng không muốn cho anh biết chuyện cô đi làm, cũng cảm thấy không cần thiết nhắc tới chuyện về Âu Nhã Nhi.
Quan hệ giũa bọn họ chỉ là khế ước.
Nhìn cô chỉ lạnh nhạt, nghe lời nói của cô, Doãn Văn Trụ cười, anh vẫy vẫy tay về phía cô, "Tới đây."
Người phụ này thật sự là không nói.
Anh đoán được, nhưng cũng nhiều phần thú vị.
Anh đột nhiên rất muốn xé nát vẻ mặt lạnh nhạt của cô ra, chỉ có một mình anh rối rắm thật sự quá không công bằng.
Phương Thê không rõ cho nên đến gần Doãn Văn Trụ.

Chương 81: Ngực của anh thật ấm áp (8)

Ngay sau đó, Doãn Văn Trụ duỗi tay ra, kéo cô vào ngực anh, giữ lại thật chặt.
"Anh muốn làm gì?"
Ngực của anh thật ấm áp, bị anh ôm vào trong ngực như vậy, không khí trong lúc đó đều là hương vị của anh.
Nằm trong ngực anh, khoảng cách gần như vậy, khiến cô cảm thấy bối rối.
Cô còn chưa bao giờ cùng đàn ông tiếp xúc gần như vậy.
Cho nên một tíc tắc này, cô muốn chạy trốn.
Doãn Văn Trụ lại gần cô hơn, lười biếng mang theo vẻ tà mị, "Em là bà xã anh, em nói anh muốn làm gì?" (NH: bắt người ta hok đc iu a ta mà cứ quyến rũ người ta, thật là…..)
Vốn không có tính đụng đến Cô, chỉ là muốn trêu đùa cô một chút.
Nhưng mà lúc này, thế nhưng anh lại bị kích thích.
Giống như lần đó, dễ dàng bị cô trêu chọc nổi lên dục vọng.
Trên người cô không có mùi nước hoa, chỉ có một mùi thơm thoang thoảng, có điểm giống mùi chanh, rất dễ chịu.
Không phải là không có phụ nữ, nhưng có thể nhanh như vậy khiến anh có phản ứng thì không nhiều.
Có lẽ anh không nên lãng phí cơ hội này.
Hình như cô không nói là anh không thể đụng cô.
" Tổng giám đốc Doãn Văn, quan hệ giữa chúng ta chẳng qua là khế ước."
Phương Thê ở trong ngực anh giãy giụa, nhưng lúc cô đụng phải chỗ không nên đụng, cô mới giựt mình dừng lại động tác.
Mặt có chút nóng, lời nói ra khỏi miệng cũng có chút bất mãn.
Anh xem đây là cái gì?
"Nhưng em chính là bà xã anh, em cũng không nói không thể làm chuyện như vậy a." (HN: thật vô sỉ hết sức)
Doãn Văn Trụ nói có chút vô lại, môi cắn vành tai cô, khiêu khích cô.
"Còn nữa..., gọi tổng giám đốc Doãn Văn rất xa lạ, em có thể gọi tên anh."
" Tổng giám đốc Doãn Văn——"
Phương Thê còn muốn nói điều gì, nhưng bị Doãn Văn Trụ hung hăng cắn một cái, "Đã nói em có thể kêu tên anh mà."
Kêu tên anh?
Doãn Văn Trụ? Dường như quá vô lễ.
Trụ? Quá thân mật, căn bản kêu không ra miệng.
Sau khi cân nhắc, Phương Thê kêu họ anh Doãn văn vậy.
"Doãn văn, có thể hay không không nên như vậy?"
"Không được."
Doãn Văn Trụ quả quyết cự tuyệt, môi của anh cũng từ nơi vành tai trượt đến cổ cô.
Trên người truyền đến cảm xúc tê dại, khiến Phương Thê có chút ngượng ngùng.

Chương 82: Ngực của anh thật ấm áp (9)

Cô đưa tay nắm lấy tay đang đặt trên eo cô, dùng sức muốn gỡ nó ra.
Nhưng cô lại không có biện pháp rung chuyển anh.
Doãn Văn Trụ nhìn cô một bộ dạng nóng lòng, đột nhiên khẽ cười nói: "Anh thuộc 8 đẳng đai đen của taekwondo."
Phương Thê luyện qua taekwondo, anh biết đến.
"Anh——"
Phương Thê quay đầu trừng anh.
Anh căn bản là cố ý nói cho cô nghe.
"Như vậy sinh động hơn, không cần luôn là vẻ bất cần đời."
Doãn Văn Trụ giữ ót Phương Thê lại, môi cũng đi lên.
Cô bây giờ, tương đối đáng yêu.
Đáng yêu đến khiến anh bắt đầu hoài niệm hương vị của cô.
Nghĩ như thế, cũng làm như thế rồi.
Anh tùy ý công chiếm môi lưỡi của Phương Thê, hấp thu hương vị của Cô.
Về phương diện này, Phương Thê căn bản là không ngăn được thế công của anh, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Vừa hôn lên môi cô, càng cảm thấy kích thích hơn.
Dường như tìm về cảm giác của đêm hôm đó.
Thì ra mình vẫn chưa quên hương vị của cô.
Anh giữ chặt người cô, khiến mặt cô hướng về phía anh.
Động tác trên môi không ngừng, tay cũng không an phận từ phía dưới vạt áo chui vào.
Phương Thê muốn giãy giụa, muốn lên tiếng phản kháng, nhưng cái gì cũng không làm được.
Vì vậy nhìn mình bị áp đảo trên ghế sofa, lại nhìn môi của anh, tay anh trên người cô tùy ý dạo quanh, nhen nhóm một ngọn lửa, thiêu đốt lý trí của cô.
Chẳng biết từ khi nào quần áo đã bị lấy ra.
Anh kề sát vào cô, cô chỉ có thể cảm nhận được một cổ lửa nóng.
"Không cần."
Cổ lửa nóng đó khiến cô sợ.
Cô không nhớ rõ đêm hôm đó, cho nên những chuyện này đối với cô mà nói còn rất xa lạ.
Cô thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.
Bất an ra tiếng, bất an giãy dụa thân thể của mình.
Nhưng những thứ này trong mắt Doãn Văn Trụ cũng thành sự hấp dẫn.
Cô như vậy, rõ ràng không làm gì hết, chẳng qua là nhìn anh, lại khiến anh bị kích thích thật lớn.
Đưa tay sờ gò má phiếm hồng của cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô, lại thấp giọng an ủi: "Đừng sợ."

Chương 83: Ngực của anh thật ấm áp (10)

Ngay cả chính anh cũng không biết giọng điệu mình lại dịu dàng như thế.
Phương Thê nhìn về anh, nhìn đến ánh mắt anh một mảnh dịu dàng, dịu dàng như vậy làm cho người ta không khỏi đắm chìm.
Không cách nào phản kháng, cũng vô lực phản kháng, cuối cùng chỉ có thể trầm luân, trầm luân khi anh mang tới sung sướng cho cô.
Mới đầu có chút đau, có chút khó chịu, đến cuối cùng từ từ trở nên sung sướng.
Một loại cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm, trong vui sướng lại có chút sợ.
Mà cô nhớ anh rất dịu dàng, vẫn luôn rất dịu dàng.
Bị ánh mắt nhìn như thế, sẽ cảm thấy mình như món bảo bối anh quý trọng.
"Sơ Nhi."
Nhưng một tiếng gọi kia, khiến tất cả tan nát.
Phương Thê trong nháy mắt khôi phục lý trí.
Phút chốc kia rõ ràng nên vui sướng nhất, lại xen lẫn nỗi đau lớn nhất.
Chỉ là thế thân, thì ra còn là thế thân.
Nhưng vì sao nhất định phải trêu chọc cô?
Coi như không thích anh, cô cũng không muốn làm thế thân của người khác.
Doãn Văn Trụ từ trên người cô lật xuống, ngồi ở một bên, anh có chút ảo não.
Anh hoàn toàn trầm luân trong ngọt ngào cô mang tới, không muốn buông tay, chỉ muốn không ngừng đoạt lấy.
Ý thức lúc này, có chút sợ, vì vậy tiếng gọi đó lại vô thức kêu ra miệng.
Rốt cuộc là muốn kêu cho cô nghe, hay kêu cho mình nghe?
Mới vừa rồi một khắc kia, anh thật sự hoàn toàn quên mất Hạ Sơ, trong mắt đều là người phụ nữ này.
Thấy Cô vì tiếng nói kia mà trở nên kinh ngạc, anh lại đau lòng.
Hình như đã làm thương tổn đến cô.
Nhưng không biết làm sao nói, không biết nên nói những gì.
Rõ ràng lời thề son sắt nói nhiều như vậy, rõ ràng nên thích Hạ Sơ, nhưng vì sao ngắn ngủi mấy ngày, lý trí đã bị cô nhiễu loạn?
Phương Thê từ trên ghế salon bò dậy, nhặt quần áo trên đất lên, lặng lẽ mặc xong, lúc này mới đi về phòng mình.
Rõ ràng không thích anh, thế nhưng lại trầm luân, mình như vậy thật sự rất đáng ghét rồi.
Lần đầu tiên vì say rượu, như vậy lần thứ hai này thì sao?
Phương Thê đi vào phòng tắm, mặc cho nước chảy xuống.
Chuyện mình đã chọn, cô cũng không nghĩ sẽ hối hận, chẳng qua là cảm thấy uất ức thôi.

Chương 84: Ngực của anh thật ấm áp (11)

Chuyện về những năm gần đây, từng thứ một hiện lên.
Cha mẹ, Tần Tiêu Nhiên, công việc, cuối cùng là Doãn Văn Trụ.
Nhiều chuyện xen lẫn ở chung một chỗ, nhiều phần uất ức cùng nhau dâng lên.
Mình khi nào trở nên ẩn nhẫn như vậy rồi hả?
Một mực lui, một mực thối lui, không phải muốn sống được tốt hơn sao?
Khi nước chảy xuống, nước mắt cũng theo đó mà hòa lẫn.
Rất nhiều chuyện, không phải không thèm để ý, chẳng qua là làm bộ không thèm để ý mà thôi.
Khóc không phải biểu hiện mềm yếu, nhưng nếu như không có người thương tiếc nước mắt của mình, khóc cũng vô dụng, sẽ chỉ làm mình nhếch nhác hơn thôi.
Cho nên ở trước mặt người khác, cô sẽ không dễ dàng rơi lệ.
Chẳng qua là vào lúc không người, lúc không ai nghe thấy, sẽ trút hết ra.
Giống như giờ phút này, một người đứng dưới vòi hoa sen, coi như khóc thành tiếng, cũng bị tiếng nước chảy che dấu đi.
Cho nên không muốn nhẫn nại nữa rồi.
Doãn Văn Trụ ngồi ở ghế sofa một lúc, cuối cùng đứng lên, đi tới cửa phòng Phương Thê.
Nhẹ nhàng gõ một cái, bên trong không có phản ứng.
Do dự một lúc, anh đẩy cửa phòng cô ra.
Đây là lần đầu tiên anh vào phòng cô.
Căn phòng cũng như trước, không nhúc nhích qua, cũng không có đồ thuộc về cô.
Nếu không phải cái hành lý cô để dưới đất, anh sẽ cho rằng nơi này vẫn là cái phòng khách không người.
Túi hành lý mở, bên trong có quần áo của Cô.
Đến nhiều ngày như vậy rồi, đồ của cô đều không lấy ra.
Giống như tùy thời chờ rời đi.
Rõ ràng cô làm như vậy cũng không có lỗi, nhưng Doãn Văn Trụ cảm thấy có chút khó chịu.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, mơ hồ còn có thanh âm khác.
Anh đến gần mấy bước, cách một cánh cửa, sau đó nghe được tiếng khóc bị cô kìm nén.
Nghĩ tới trong ngày thường cô vẫn lạnh nhạt, khi nghe tiếng khóc của cô, anh cũng cảm thấy lòng mình cũng đau theo.
Tay cầm chốt mở cửa, muốn đưa tay mở cánh cửa kia ra, đem cô ôm vào trong ngực.
Nhưng cuối cùng anh không làm như vậy, mà là xoay người rời đi căn phòng cô.

Chương 85: Ngực của anh thật ấm áp (12)

Có một số việc, có lẽ không thể trở thành thói quen.
Phương Thê tắm xong, lại làm khô tóc.
Nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều.
Cô nghĩ Doãn Văn Trụ đã đi rồi, cho nên liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
Chỉ là vẫn thấy anh ngồi ở đó.
Có loại xúc động muốn lập tức đóng sập cửa lại, nhưng cuối cùng cô vẫn không có làm như vậy, mà là rộng rãi đi ra ngoài.
"Tôi muốn nấu cơm tối, có cần nấu phần anh không?"
Đi tới phòng bếp, cô vẫn quyết định mở miệng hỏi anh.
Doãn Văn Trụ nhìn cô, tâm tư có chút phức tạp.
Nếu như mới vừa rồi không phải chính tai nghe được, anh thật sự không cách nào tưởng tượng trước mắt cái người với vẻ mặt lạnh nhạt này chính là cái người vừa khóc đến thương tâm kia.
Dường như cô che dấu rất giỏi.
Bởi vì không muốn làm cho người khác nhìn thấy phần yếu đuối của mình sao?
Nghĩ tới ban đầu tra được một ít chuyện, cùng với những chuyện vừa xảy ra, anh đột nhiên có chút hiểu cách làm của cô.
Há miệng, muốn nói gì, rồi lại không nói ra.
Đến cuối cùng, chỉ hóa thành một tiếng nhẹ nhàng, ừh.
Phương Thê nghe câu trả lời của anh, liền nấu phần ăn dành cho hai người.
Doãn Văn Trụ vẫn nhìn người phụ nữ bận rộn trong phòng bếp, một cái chớp mắt cũng không, cho đến Phương Thê xoay người nói với anh: "Món ăn xào xong rồi, một lát nữa cơm sẽ chín, nếu anh muốn có thể uống chút rượu trước khi ăn."
Sống cùng một mái nhà, cô cũng không muốn cùng anh ầm ĩ.
Bây giờ tới tuổi này, trải qua những năm nay, làm cho cô hiểu mình không cách nào tùy hứng nữa.
Không đợi Doãn Văn Trụ trả lời, Cô lại bưng món ăn ra.
Doãn Văn Trụ tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, lúc này mới hỏi: "Cô có cần uống chút rượu không?"
"Không, cám ơn."
Phương Thê trả lời một câu, cũng không cho Doãn Văn Trụ có cơ hội nói chuyện, ở trong phòng bếp đợi cơm chín.
Sau đó hai người lặng lẽ ăn cơm.
Ăn xong, Phương Thê rửa chén, sau đó trở về phòng.
Trong lúc này, một câu nói hai người cũng chưa nói qua.
Phương Thê nghĩ, người xa lạ nên có dáng vẻ của người xa lạ.
Khoảng cách như vậy, như tương kính như băng (kính trọng lẫn nhau như người xa lạ), có lẽ mới là đạo lý ở chung tốt nhất.
Sau này sẽ không đến gần nữa, cũng sẽ không cố gắng cách xa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro