Chương 40 đến 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


C.41

  Hai tiếng súng vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh nãy giờ , tôi nhắm mắt chờ cái chết cận kề với mình . Nhưng không sao , tôi mở mắt ra , thấy mình vẫn toàn vẹn không bị sứt mẻ chút gì . Phù ! Đúng là thoát chết trong gang tấc . Tôi liều mạng cầm tay Huy cắn mạnh một phát rồi thoát ra . Chạy đến chỗ Kỳ , nhảy lên ôm hắn , vui vẻ nịnh nọt nhằm thoát tội trốn hôn :

- Em biết anh sẽ đến mà ! Moa ~~~ !

- Nhóc con ! Đợi khi về nhà xem anh xử lí em như thế nào ? _ Kỳ lườm tôi

- Em làm gì nên tôi chứ ? Bọn chúng bắt cóc em cơ mà ! _ Tôi vẫn ra vẻ ta đây không có tội , hồn nhiên ngây thơ vô ( số ) tội nói

- Đợi lát về nhà rồi muốn nói gì thì nói ! _ Kỳ đe dọa tôi , sau đó sai tên Nam - Trói chúng lại ! ( sau đó họ được dẫn đi ! )

Còn lại tôi và Kỳ , hắn đi lên chiếc ghế của mình , ngồi bắt chân chữ ngũ một cách rất nhàn nhã , còn tôi chạy lon ton đi tìm ghế ngồi cho mình vì không muốn ngồi vào lòng Kỳ như trước nữa . Khi mà tên Nam áp giải tên Huy cùng đồng bọn đang bị thương vào , mắt hắn mở trừng trừng , trợn lên nhìn tôi , nói :

- Ta có biến thành ma cũng không tha cho cô đâu !

- Tôi nhất định sẽ chờ anh biến thành ma để trở về tìm tôi , còn bây giờ vẫn chưa phải lúc . Anh biết tại sao khẩu súng đó lại không có đạn không ? _ Tôi vẫn ung dung , tự nhiên nói

- Là cô giở trò lúc nào ? _ Huy gằn giọng

- Xin lỗi không nói cho anh biết , tôi đã nhờ người canh cửa lấy hết đạn ra trước khi đưa trở lại cho anh , không thì sao họ có thể dễ dàng trả lại mấy người như thế _ Tôi nói . Chuyện này tôi đã dự tính từ trước , nếu trả súng cho bọn họ thì rất nguy hiểm nhưng muốn lấy được lòng tin của bọn họ thì không thể không làm như vậy . Vì thế hai phát súng vừa nãy là do thuộc hạ của Kỳ bắn hai tên thuộc hạ bên Huy khi họ giơ súng lên . Thế mới nói lúc Huy chĩa súng vào đầu tôi mà tôi vẫn còn ung dung như vậy .

- Em đúng là yêu nghiệt ! _ Kỳ nựng tôi

- Bây giờ anh muốn tôi nên xử lí anh như thế nào đây ? _ Bỏ mặc câu nói của Kỳ , tôi đi xuống chỗ Huy , hỏi

- Muốn chém muốn giết tùy cô ! Hồ li !

- Tôi thực sự không muốn giết anh đâu ! Một soái ca đẹp trai như thế giết đi tôi cũng thấy tiếc nhưng có một cách có thể giữ mạng của anh , tuy hơi mất mát một chút , anh có muốn thử không ? _ Tôi hỏi , vẻ mặt rất gian xảo , Huy ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của tôi . " Muốn ' chảnh ' thì bà đây ' chảnh ' với mi " _ Tôi trong lòng thầm nghĩ rồi tiếp

- Kéo đâu ? Mang ra đây ! _ Sau khi bọn thuộc hạ cảu Kỳ cầm kéo ra , tôi huơ huơ trước mặt Huy , nói - Tôi muốn cho mọi người biết một soái ca đẹp trai như vậy lại không phải đàn ông . Cảm giác sao ta , chắc mấy nàng sẽ hối tiếc lắm nhỉ ??? Việc này có vẻ rất thú vị , có khi còn làm cho bang Hắc Điểu các anh trở thành điểm nóng nữa đó và anh thì trở lên nổi tiếng cũng không chừng !

- Cô ... _ Hắn tức tới nỗi trên mặt nổi đầy gân xanh trông rất khiếp sợ , gằn giọng - Nếu cô dám , tôi sẽ ... sẽ ...

- Sẽ làm gì tôi ? Giết tôi ? Ôi , tôi sợ quá ! Nhưng anh hãy nhớ anh đang ở trong tay tôi , quyền sống chết của anh là do tôi quyết định , không đến lượt anh quản sống chết của tôi đâu ! _ Tôi cười mỉa

[ Kỳ ngồi nghe nãy giờ mặt cũng xám lại , cô chơi chiêu cũng độc thật đó chứ . Việc này không phải một đứa trẻ con như cô có thể lên tiếng tự quyết , vậy mà cô có thể thay mặt anh xử lí bọn chúng , cũng không tồi , về sau nếu có lấy cô , những việc nào cần thiết sẽ giao cho cô quản hết , anh đỡ phải nhúng tay vào * anh cũng biết tận dụng qua ha ! * . Nhưng cái cách mà cô nếu ra có phần hơi quá khiến anh cũng phát sợ , chỉ sợ một ngày nào đó cái trò này sẽ rơi vào người anh , đến lúc ấy chắc anh chạy không kịp mất . * ôi ~~ ! Một cô vk dã man * ]

- Thôi ! Bây giờ ta không có hứng , nhốt chúng vào chờ ngày xét xử * nghe cứ như Bao Công xử án vậy ! * _ Tôi sai thuộc hạ của Kỳ , tiện dặn họ đối xử tốt với chúng một chút , sau đó kéo Kỳ ra về . Về đến nhà đã thấy mấy lão phụ huynh ngồi lù lù trên ghế sofa , mặt xám ngắt toàn sát khí , tôi run rẩy trốn sau lưng Kỳ , lần này về chắc lại bị tra tấn cái lỗ tai và cho uống " coca cola " miễn phí rồi . Tôi với Kỳ mon men lại gần , ba tôi quát lên :

- Ngồi xuống ! _ Tôi nghe theo họ , kéo Kỳ rồi run rẩy ngồi xuống , không dám ngẩng đầu lên nhìn   

C.42

  - Tại sao lại bỏ trốn ? _ Ba tôi gằn giọng , tôi không vì thế mà sợ hãi lúng túng , bình tĩnh cho ba một lí do mà thường thì người ta coi đó là cãi lại ba mẹ - Con đâu có bỏ trốn , con bị bắt cóc chứ bộ !

- Nói láo ! Mày không bỏ trốn thế sao cái Châu nó lại trở thành cô dâu thay mày ?

- Ừ thì ... lúc đầu con định trốn nhưng về sau đúng thật là bị bắt cóc chứ ! Ba không tin cứ hỏi anh Kỳ , có phải anh vừa cứu em không ? ( quay sang Kỳ )

- Dạ ! Con vừa đưa cô ấy về từ tay bọn bắt cóc ! _ Kỳ gật đầu

- Con không sao chứ ? Có bị thương không ? _ Mẹ tôi quan tâm hỏi . Tôi cười hì hì nhìn mẹ , trên đời này quả thật chỉ có mẹ quan tâm tôi nhất .

- Đám cưới này chưa tổ chức xong , khi nào phải tổ chức lại . Bây giờ hai đứa về nghỉ đi , mệt cả ngày rồi !

- Dạ ! Con đi đây ! _ Tôi nói rồi kéo Kỳ chuồn nhanh . Tôi sợ ở lại thêm chút nữa sẽ bị ung thư tai mà chết mất

Về đến nhà , tôi chưa kịp đặt chân xuống xe đã bị Kỳ bế thốc lên rồi mang đi , tôi dẫy dụa , đoán " quả này chết chắc " . Kỳ ném tôi lên giường rồi đè lên , tôi liều mạng dẫy dụa , khóc thét :

- Anh muốn làm gì ? Đừng làm bậy đó !

- Em nghĩ tôi muốn làm gì ? ' Ăn cơm trước kẻng ' như thế không phải tốt hơn sao ? Gạo nấu thành cơm sẽ không sợ em bỏ trốn nữa ! _ Kỳ hơi kích động , nói

- Anh điên rồi ! Nếu anh làm bậy em sẽ hận anh cả đời !

- Em ... ! _ Kỳ tức nghẹn nhìn tôi , tôi mở to đôi mắt ngập nước và xanh mét do sợ hãi nhìn hắn .

Mặt hắn càng tới gần , tôi nhắm tịt mắt , nín thở chờ đợi sự trừng phạt của Kỳ . Một luồng điện nóng hổi và một đôi môi mềm mại đặt lên môi tôi nhưng lần này đâu còn dịu dàng như lúc trước , Kỳ như đang trút giận vào môi tôi , hắn hung hăng vừa hôn vừa cắn , dày xéo môi tôi làm tôi cảm thấy đau , kêu lên không ít lần . Chờ đến khi tôi như sắp tắt thở do thiếu oxi và xụi lơ trong ngực hắn thì hắn mới bỏ qua cho tôi , không cam lòng mà bỏ tôi ra . Tôi lấy lại tinh thần , xoa xoa cái môi đã sưng lên do bị hắn hôn , nhìn Kỳ đầy oán hận . Tối nay lại là một buổi tối chán ngắt , như mọi khi tôi muốn trở về phòng ngủ sớm nhưng lại bị Kỳ lấy mấy cái lí do củ chuối ép ở lại . Tuy vậy nhưng nằm trong lòng Kỳ cực kì dễ chịu , ấm áp , tôi ngủ rất ngon . Hôm nay tôi bắt đầu đi học trở lại , biết được tin Tuấn cũng đã đi học , tôi lon ton chạy tới lớp hắn . Lúc tôi tới , gọi hắn mấy câu hắn mới quay ra , tôi vui vẻ rủ hắn đi chơi . Thế nhưng lần này không hiểu sao hắn từ chối tôi , nói là vẫn còn mệt , không muốn đi chơi khiến tôi có chút hụt hẫng , tôi làm gì sai chứ ? Lúc vào lớp , cứ tưởng sẽ không phải học cùng Kỳ nữa nhưng lại thấy cái bản mặt mà tôi không muốn thấy nhất , tôi hậm hực đi vào chỗ , ngó lơ hắn luôn :

- Sao ? Lại giận gì à ? Không phải sáng nay em nằm trong lòng anh ngủ như heo chết hay sao ? _ Kỳ cười cợt trêu đùa tôi , tôi không thèm so đo với hắn , không để ý cũng chẳng nói gì . Tiết học trôi qua thật êm ả nhưng cũng thật tẻ nhạt , chán ngắt . Kết thúc ngày hôm nay , tôi bỗng ngớ người khi nhận ra thái độ kì lạ của Tuấn : rất hờ hững và có phần lạnh nhạt , như trước khi chúng tôi thông báo yêu nhau vậy . Trôi qua mấy ngày , tôi lại càng thấy thái độ của Tuấn lạnh nhạt , còn thường xuyên trốn tránh tôi . Giác quan thứ 6 của phụ nữ khá nhạy bén khiến tôi nghi ngờ tình cảm mà Tuấn dành cho tôi đã phai nhạt rồi * chắc thế ! chứ có người con trai nào chịu nổi khi bạn gái nói yêu mình trong khi vẫn sống chung với một người con trai khác , số lần thân mật ( ý mình là nói hôn hít , nắm tay đó ! ko có ý gì khác đâu nha ! ) còn vượt qua cả tình cảm giữa cậu ta và cô nữa * Cũng đúng thôi , yêu một người mà trong khi có quá nhiều rào cản , lại còn suốt ngày cận kề với nguy hiểm , có khi còn suýt phải đối mặt với Tử thần thì ai mà chịu nổi chứ . Vì thế trong mấy ngày , tôi thường xuyên ngồi trong phòng tự kỉ , suy nghĩ về việc có nên chia tay Tuấn hay không , tôi biết họ sẽ không chịu buông tha cho tôi đến khi nào tôi phải ngoan ngoãn gả sang bên đó . Vì thế nên tôi rất khó đưa ra quyết định , tôi thích Tuấn là thật và tôi cũng thật sự không muốn chia tay trong hoàn cảnh như thế này nhưng nếu không chia tay sẽ làm liên lụy với Tuấn , với lại cũng thấy thái độ của cậu ta rồi đó . Nhưng nếu chia tay tôi biết mình sẽ bị tổn thương đến nhường nào và tôi cũng sợ bị tổn thương lắm chứ . Tuy nhiên tôi cũng không thể quá ích kỷ , chỉ vì lo nghĩ cho mình mà làm hại đến người vô tội , như thế quá không công bằng với tuấn . Vì thế hôm nay , một ngày đẹp trời , tôi đưa ra lựa chọn cuối cùng . Tôi hẹn Tuấn đi chơi để nói rõ về vấn đề giữa hai người

C.43

 Chỉ một lần này thôi , cho tôi ích kỉ nốt lần cuối , nếu như vừa gặp đã nói lời chia tay , tôi sợ mình không có can đảm . Ngày trước người tỏ tình là Tuấn nhưng đến bây giờ người đề nghị chia tay lại là tôi , như vậy quá không công bằng với Tuấn nhưng tôi không thể không làm như thế , cũng là tốt cho cả tôi lẫn cậu ấy . Cả buổi chiều hai đứa đi chơi rất vui vẻ cứ như buổi đầu chúng tôi hẹn hò vậy , Tuấn cũng rất phối hợp với tôi nhưng tôi biết rằng trong lòng hai đứa đều hiểu sau buổi hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì . Cuối cùng địa điểm mà tôi chọn để nói lời chia tay vẫn là gốc " cây tình nhân " vì tôi nghĩ " nếu khởi đầu chọn nó thì khi kết thúc cũng nên chọn nó , để nó lưu giữ hồi ức và những kỷ niệm tốt đẹp của hai chúng tôi , cũng là nơi tôi sẽ đến khi nhớ về Tuấn " . Tôi đứng đó , nghẹn lời không dám nói . Lúc này đây ngay cả việc mở miệng đối với tôi cũng là một việc rất khó khăn . Tôi biết nếu bây giờ mình mở miệng , tất cả sẽ lập tức bay theo làn gió , trở về thời điểm ban đầu , bắt đầu bằng con số 0 . Nhìn vào thân ảnh Tuấn , tôi run rẩy mở miệng :


- Có thể cho mình hôn cậu lần này ! Được ... không ? _ Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của mình

Đúng ! Nguyện vọng cuối cùng của tôi là dành nụ hôn cuối cùng cho người mình yêu để cả hai cùng ra đi trong êm đẹp , chia tay không tiếc nuối . Tuy nhiên , điều mà tôi cảm thấy nuối tiếc nhất là khi còn có thể quan tâm đến cậu ấy thì tôi lại vô tâm , chỉ biết nghĩ cho mình và coi cậu ấy như một người bạn bình thường nhưng vẫn ích kỉ muốn giữ cậu ta bên cạnh , để đến bây giờ chính tôi phải tự tay cắt đứt nó . Cũng có thể nói tôi chính là nguyên nhân gây ra cái kết như ngày hôm nay , cũng chính là kẻ đã nhẫn tâm giết chết tình yêu của hai chúng tôi khi nó mới chớm nở . Tuấn không nói gì , lẳng lặng nhắm mắt lại và tôi vẫn là người chủ động , tôi nhón chân , một nụ hôn dồn hết tình yêu của tôi dành cho Tuấn . Tôi thực rất muốn thời khắc này dừng lại vì tôi biết ngay sau nụ hôn này thôi chúng tôi sẽ không còn là gì của nhau cả . Tuy nhiên chuyện gì đến vẫn phải đến , không có bữa tiệc nào không tàn , đó là quy luật tự nhiên của cuộc sống . Nụ hôn của tôi kết thúc trong niềm nuối tiếc vô bờ bến của tôi , tôi ngẩng lên nhìn , tôi phải kết thúc nó càng sớm càng tốt nếu để lâu thêm chút nữa tôi sợ mình không thể nói ra :

- Mình có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ! _ Tôi giọng kiên quyết

- Mình ... cũng có chuyện muốn nói với cậu !

- Cậu nói trước đi ! _ Tôi có phần ngạc nhiên nhưng cũng đoán được phân nửa

- Không ! Cậu phải là người nói trước ! _ Tuấn rất kiên quyết , tôi đành thuận theo , nói với giọng nhàn nhạt như không có chút cảm xúc nào nhưng trong lòng đang đau tới tận xương tủy - Mình ... chia tay đi !

- Mình ... cũng muốn nói với cậu như vậy !

- Cho mình một lí do được không ? Đã nói sẽ không buông tay cơ mà ?

- Vậy tại sao cậu lại buông tay ? _ Tuấn hỏi vặn lại khiến tôi có chút buồn cười . Mục đích hai đứa đã hứa với nhau là sẽ bám trụ đến cuối cùng nhưng bây giờ cả hai lại thất hứa , tự nguyện buông tay để tìm lối đi riêng cho mình .

- Mình xin lỗi ! Mình không thể tiếp tục . Mình mệt mỏi quá rồi , mình không thể tiếp tục đấu tranh nữa . Có thể cậu nói mình nhu nhược cũng được nhưng mình thật sự không thể chống lại lệnh của cha mẹ được , cũng như không thể nào từ họ để chạy theo cậu . Mà cũng cứ coi mình chẳng may đã yêu anh Kỳ mất rồi , mình không thể cứ coi cậu là người thay thế , như thế quá không công bằng với cậu ! _ Tôi nói dối không chớp mắt , cho dù tôi biết nếu Kỳ nghe thấy sẽ cảm thấy đau lòng vì tôi vẫn chưa cảm nhận được tình cảm mình dành cho Kỳ là loại tình cảm nào nhưng cũng không còn bài xích như trước . Tuy nhiên chỉ có Kỳ mới là lí do chính đáng nhất để chia tay cũng như là lí do hợp lí nhất   

  C.44

Tôi chạy thật nhanh ra " bờ hồ Hạnh Phúc " , đứng đó khóc một mình , thầm tự nhắc nhở bản thân cho tôi yếu đuối nốt lần này thôi, tôi nhất định sẽ mạnh mẽ đứng lên mà không vấp ngã nữa . Tôi vẫn đứng đấy , nước mắt vẫn tuôn , mặc cho những cơn gió đông se lạnh tạt vào người . Tôi nhắm mắt lại , cảm thấy khung cảnh hôm nay sao nó ảm đạm đến thế ? Rõ ràng hôm nay trời rất đẹp : nắng nhẹ , bầu trời hơi xám nhưng vẫn trong lành và có chút gió đông . Tuy nhiên tôi lại không cảm nhận được một chút không khí trong lành nào . Dân gian quả thực nói đúng " tình yêu sẽ làm con người ta mù quáng , làm giảm đi chỉ số IQ và EQ ( * ) " , có lẽ ngay từ đầu mối tình này không nên diễn ra và tiếp tục . Nhưng sao tôi không cảm thấy hối hận mà lại có chút tiếc nuối khi chia tay Tuấn . Nếu như không quen biết cậu ta , không trao tình cảm cho cậu ta và không chia tay với cậu ta thì tôi sẽ không đau đến như vậy nhưng bên Tuấn là khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất mà tôi từng được sống , nó cho tôi cảm giác mọi vật vẫn đang tồn tại theo quy luật của nó . Còn bây giờ , có muốn thời gian trở lại cũng không kịp nữa rồi . Bỗng nhiên có chiếc áo khoác vào người tôi , tôi giật mình định quay lại , con người kia còn luồn tay kéo tôi vào lòng và ôm tôi . Tôi ngửi được mùi vị quen thuộc và giọng nói ấm áp :


- Muốn khóc thì cứ khóc đi !

- Không cần ! _ Tôi đẩy Kỳ ra , lau lau chút nước còn vương trên đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều của mình . Rồi cũng phát hiện ra cái gì đó bất ổn ở đây , tôi hỏi - Giờ này không phải anh đang ở công ty làm việc sao ?

- Anh rất rảnh , vừa hay mới đi kí hợp đồng về , đi ngang qua thấy em thì tới thôi . Trời lạnh nên mặc nhiều áo , đừng để cảm lạnh , anh sẽ rất đau lòng !

- Anh đau lòng ? _ Tâm trạng tôi có chút kích động , tôi giằng ra , nói giọng nghẹn ngào như khóc - Anh đau lòng thì đã không ép em , để đến bước này bọn em chia tay rồi , anh vừa lòng rồi chứ ?

- Anh xin lỗi ! Anh không biết sự việc sẽ đến nước này ! _ Kỳ ôm chặt lấy tôi , nói - Có thể cho anh cơ hội thay cậu ta mang lại cho em hạnh phúc không ?

[ Anh thấy cô đau lòng thì cũng rất đau lòng . Sự việc này anh đã lường trước , chỉ là không ngờ người chủ động nói chia tay lại là cô . Thực ra không phải anh đi kí hợp đồng về mà là anh cố tình . Anh cho người đi theo bảo vệ cô , thuộc hạ của anh báo cáo lại với anh cô đang gặp bạn trai " cũ " , lại còn ôm hôn nhau thắm thiết giữa thanh thiên bạch nhật . Máu ghen nổi lên , anh cảm thấy rất khó chịu . Vội bỏ cả công việc để chạy đến chỗ cô định lôi cô về , ai ngờ nghe được tin sét đánh , cô chia tay với Tuấn , lí do lại vì anh khiến anh vui mừng không sao tả nổi . Anh cũng biết đó chỉ là cái cớ thôi nhưng trong lòng không thể vơi đi nỗi vui mừng , bây giờ cô chưa yêu anh nhưng trước sau gì rồi cô cũng phải khuất phục trước anh thôi . Anh đi theo cô cả quãng đường , thấy cô đứng ở bên bờ hô khóc , anh định chạy ra an ủi cô nhưng chỉ sợ cô phát hiện nên một lúc lâu sau , khi cảm thấy cô có vẻ không biết anh theo cô mới có dũng khí tiến lại an ủi cô ] . Tôi không nói gì , bây giờ tôi đã đi đến bước đường ngày hôm nay , còn sự lựa chọn nào tốt hơn chứ , tôi cũng ôm chặt lấy Kỳ , khóc nức nở . Bây giờ tôi thật sự cần một bờ vai vững chắc thì cũng chỉ có Kỳ mới cho được . Tôi khóc một lúc lâu , khi đã nguôi ngoai không ít , tôi mới thút thít lau nước mắt . Nhìn chiếc áo sơ mi của Kỳ bị tôi làm cho ướt hết , lại còn bị dính nước mũi của tôi , áy náy nói :

- Xin lỗi làm bẩn áo anh !

- Không sao ! Giờ có muốn đi ăn kem không ? _ Kỳ lôi kéo

Nghe đến kem mắt tôi sáng hơn đèn pha ô tô , quên hết vừa rồi mình vì chuyện chia tay Tuấn mà khóc thương tâm như thế nào . Gì chứ kem thì làm sao bỏ lỡ được , tôi liền vui vẻ gật đầu rồi theo Kỳ đi ăn kem . [ Kỳ cũng là đến buồn cười vì cô , vừa nãy còn trong lòng anh khóc như chết đi sống lại , bây giờ nhắc đến ăn là mắt sáng hơn đèn rồi . Nhưng cô như thế anh mới thấy yên tâm , cô vui tươi trở lại còn gì tốt hơn chứ , vẫn luôn vui tươi hồn nhiên như đứa trẻ như thế mới là cô chứ ! ] Tôi cười như vậy chỉ là để cho Kỳ vui thôi chứ thực ra trong lòng tôi bây giờ đang đau khổ muốn chết . Đến bây giờ không hiểu sao tôi vẫn muốn che dấu vẻ bề ngoài yếu đuối của mình . Có lẽ tôi cần một khoảng không gian riêng tư để suy nghĩ về những chuyện đã qua . Tôi ăn liền tù tì mấy cái kem liền mà không lo thiếu tiền . Đương nhiên rồi , lấy một ông chồng giàu mà không tiêu xài thì để hắn làm bù nhìn à ? Tại sao lại không mượn tiền của hắn đối đãi với bản thân mình tốt một chút chứ . Người ta nói cấm có sai " người hiểu mình và yêu quý mình nhất chỉ có mình bản thân ta "   

C.45

  Mấy ngày qua , tôi ngồi trong lớp mà cứ ngẩn ngơ ngơ ngẩn hoài , đầu óc lúc nào cũng lên tận chín tầng mây , tâm hồn vi vu theo làn gió . Tôi đang nghĩ đến Tuấn , không biết giờ này hắn sao rồi ? Tôi đang rất muốn bay ra khỏi đây để chạy đến bên Tuấn . Nhưng tôi hiểu một sự thật tàn khốc rằng tôi với Tuấn không thể làm lại như lúc ban đầu được nữa rồi . Tôi là người của thực tế , vì vậy cho dù có phải chấp nhận sự thật tàn khốc đi chăng nữa tôi cũng sẽ không để mình rơi vào ảo tưởng viển vông , mơ mộng hão huyền mà đánh mất chính mình . Mỗi lần cso thời gian rảnh tôi đều chạy tới gốc " cây Tình Nhân " để ôn lại chuyện cũ . Tôi biết chuyện này sẽ làm cho mình càng đau khổ thêm nhưng biết làm sao được , cho dù tôi muốn tự nhăn cản chính bản thân mình nhưng bước chân cứ vô thức mà đi đến đó . Nếu muốn ngăn cản mình không đến đó nữa thì tôi phải tìm nhiều công việc để làm cho mình thật bận rộn để tạm thời quên đi chuyện tình cảm . Buổi tối , tôi thường trằn trọng suy nghĩ về chuyện của Tuấn , nói thực tôi còn rất yêu cậu ấy nhưng vẫn nên giải thoát cho cả hai và cho cậu ấy được hạnh phúc , tôi chấp nhận ra đi . Hôm nay là ngày chủ nhật đẹp trời , tôi ra gốc " cây Tình Nhân " ngồi buồn . Tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng cho mình , đó là phải cố gắng quên Tuấn , tự hứa với bản thân " đây sẽ là lần cuối cùng tôi ôn lại kỷ niệm , tôi không muốn cứ mãi vùi mình trong kí ức của quá khứ " . Quá khứ thì vẫn là quá khứ , nó đã qua đi rồi sẽ không cứu vãn lại được , chỉ trách lúc đó mình ngu ngốc thôi , nhưng tôi là thân bất do kỉ (*) mà . Đây là lần cuối cùng , chắc chắn sẽ là lần cuối cùng để tôi nhớ về Tuấn , rồi tôi nhất định sẽ quên . Lần cuối cùng để tôi có thể buông tay và chôn chặt nó vào sâu trong nỗi nhớ . [ Cũng ở chỗ này , một góc khuất khác , người con trai đó ( Tuấn ) cũng đang ngồi buồn mà nhớ thương cô . Quả thật nơi đây chôn giấu rất nhiều kỷ niệm đẹp của bọn họ khiến Tuấn không thể ngừng nhớ nhung . Thời gian sắp tới , cậu thực phải đối mặt với sự khó khăn của mình trong tình cảm , cậu phải quên cô ]

Thế là trong cả một tuần tự kỉ , tôi cuối cùng cũng nguôi ngoai và buông xuôi được . Chuyện trước mắt bây giờ là giải quyết chuyện đính hôn . Nhưng trước hết tôi muốn đi thăm mấy kẻ bị nhốt trong nhà lao ở bang Thiên Điểu . Tôi vào trong , , người đứng canh chặn tôi , tôi nói vài câu vào tai hắn rồi tiếp tục đi vào , trực tiếp đem người thả đi . Trước khi tha đi , tôi đã hẹn với bang chủ Hắc Điểu bên đó tuần sau ra gặp mặt rồi lén dẫn lũ người của tên Huy trốn đi . Lúc tôi trở về , thấy Kỳ nhàn nhã ngồi trên ghế bắt chân chữ ngũ , bộ dạng lười biếng , hỏi :

- Tại sao em làm như vậy ? _ Hiển nhiên hắn đã biết từ trước rồi

- Thích mà ! Điệu hổ li sơn sẽ giúp chúng ta thu mẻ cá lớn !

- Tiểu yêu nghiệt ! _ Kỳ cười cười cưng nựng tôi

- Khi nào tổ chức lại đám cưới ? _ Tôi vào luôn vấn đề chính

- Sao chưa gì em đã vội như vậy ? Có phải sớm muốn trở thành cô dâu đi ! _ Kỳ cười cợt

- Bớt giỡn đi ! Anh có thể kí vào bản Hợp đồng này không ? _ Tôi giơ tờ hợp đồng mà tôi đã sớm nghĩ đến và soạn thảo . Kỳ cầm lên , nhíu mày - Hợp đồng hôn nhân ! Cái này dùng để làm gì ?

- Anh không cần biết , có kí không ? Nếu không kí tôi sẽ không cưới ! _ Tôi đe dọa

- Được ! Được ! Anh kí ! _ Kỳ vui vẻ kí vào hợp đồng

[ Cơ hội tốt cô chủ động muốn kết hôn như vậy , tại sao anh không đáp ứng chứ ? Chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân vô dụng trên giấy thôi mà , nếu không thích anh cũng có thể hủy bỏ nó , lo gì ? Mà cô cũng là ghê thật nha , để xem cô viết những gì ? Thứ nhất : sau khi cưới tuyệt đối không được động vào người cô . Thứ hai : sẽ không xen vào cuộc sống tự do của nhau . Thứ ba : phải tôn trọng lẫn nhau , không được chửi và đánh người . Thứ tư : nếu một trong hai người tìm được người mà mình thích , người kia phải đồng ý kí vào bản ly hôn để giải thoát cho cả hai . Thứ năm : Nếu vi phạm những điều trên , ly hôn ngay lập tức . Không ngờ cô nghĩ chu toàn như vậy , cái bản Hợp đồng này phần nào cũng bất lợi cho anh ]

- Anh thấy điều thứ nhất hình như hơi lỗ vốn thì phải

- Sao ? _ Tôi hỏi

- Nếu như không động vào người em cũng được , nhưng anh thì sao ? Nó đắt lắm đó , không phải muốn đụng là có thể đụng được đâu !

- Tôi không cần biết , anh đọc lại cho tôi nghe ! _ Sau khi Kỳ đọc xong , tôi giằng lấy - Trả đây ! ( cắt vào trong người )

Chủ nhật tuần sau , tôi theo như lời hẹn tới gặp bang chủ Hắc Điểu . Lúc gặp mặt , tôi vui vẻ giới thiệu :

- Xin chào ! Tôi là Lâm Như Nguyệt , người đã bị mấy anh bắt hôm trước . Anh tên gì ?

- Hạo Thiên ! _ Một chữ ngắn gọn nhưng lạnh lùng .

Tôi thấy hắn từ trên xuống dưới đều mặc bộ đồ màu đen kín mít , đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai cũng màu đen nốt , che đi toàn bộ khuôn mặt hắn nhưng không mất đi vẻ quyến rũ . Đúng là cái tên bang Hắc Điểu , ngồi gần hắn cũng thấy ám ảnh toàn Hắc khí . Cho dù tôi thích màu đen đi chăng nữa thì cũng chả thích người ngồi cạnh tôi đen từ đầu đến chân , nó làm cho tôi cảm thấy ngạt thở vì căng thẳng . Vì thế , chẳng kịp suy nghĩ , tôi nhảy lên giật mũ lưỡi trai của Thiên ra . Do hắn quá cao , tôi phải dùng rất nhiều sức mới với lên được . Khi chiếc mũ bị đoạt đi , một gương mặt đẹp trai ngoài sức tưởng tượng của tôi khiến tôi ngây ra trong phút chốc , tại lần trước ở chỗ hắn quá mờ ảo khiến tôi không nhìn kĩ được mặt hắn , bây giờ được chiêm ngưỡng , đúng là không thể ta . Hắn giận dữ gầm lên :

- Cô làm cái gì vậy ? Trả đây !

- Tôi rất thích cái mũ này , anh không phải nhỏ mọn tới mức đòi lại chứ ? _ Tôi giật mình kịp thời hoàn hồn , nói - Mà tôi không thích người nói chuyện với tôi cứ dội cái mũ sụp sụp như vậy đâu . Anh có xì - căng - đan gì sao mà phải giấu mặt chứ ? _ Tôi có chút tò mò . Thiên nhíu mày , trên trán đã có vài nếp gấp :

- Cô thử nói tại sao hôm ấy lại gài bẫy chúng tôi , cô quả thật không muốn sống nữa hả ?

- Tôi không làm vậy hắn giết tôi lâu rồi . Tôi không cần mạng sống mà hôm nay đến đây gặp anh , anh nghĩ có phải quá vô lí hay không ? Dù sao tôi cũng thả hắn đi rồi , cũng không nợ mấy người cái gì cả . Giờ có gì cần nói thì nói đi ! _ Tôi vào thẳng vấn đề

(*) thân bất do kỉ : bản thân không thể tự mình làm chủ   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro