Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Khụ khụ khụ ...

Diễm Tô vội vàng uống vài ngụm rượu, sửng sốt.

- Cô nói cái gì?

- Ngài ấy tối nay đã chuẩn bị tất cả chuyện này ...

Lâm Mạt chỉ vào căn phòng

- Tất cả đều là để đuổi theo tôi!

    " ... "

Diêm Tô giật mình mỉm cười không nói gì nhìn Lâm Mạt.

   Ở một căn phòng hạng sang khác.

  Âu Thần lắc ly rượu đỏ trên tay, ánh mắt nhìn vào màn hình điều khiển với vẻ thích thú, nhìn thấy mọi động thái trong căn phòng vừa rồi, hắn muốn đích thân giải quyết nhưng không ngờ người phụ nữ của hắn  lại giải quyết  điều đó dễ dàng như vậy. 

 - Thiếu gia,  kế tiếp làm sao?

Vệ Khanh  đứng sang một bên cung kính hỏi. 

    Tối nay đột nhiên nhận được mệnh lệnh của thiếu gia, hắn không khỏi ngạc nhiên vì sao thiếu gia lại tới tụ điểm ăn chơi như vậy, không ngờ lúc vào cửa lại thấy thiếu gia xem trên màn hình theo dõi.

    Thiếu gia ngày càng trở thành một người chồng cuồng vợ sao? Vợ đi đâu ngài ấy cũng đi theo sát vậy sao?

 - Hãy trừng phạt họ một chút. Từ giờ phút này, tôi không muốn nhìn thấy họ ở Đông Thành.

- Vâng!

    Nửa tiếng sau

 - Ông Bạch, tại sao công ty lại vô cớ sa thải tôi ? Tôi đã làm gì sai?

Hạ Mai hét lớn trong điện thoại

- Tôi bây giờ là cô gái Taobao nổi tiếng nhất, và danh tiếng của tôi có thể làm tăng mức độ nổi tiếng của cửa hàng! Ông đã rất vất vả đào tạo tôi trong nhiều năm như vậy, ông không mong đợi tôi kiếm tiền sao?

- Cô còn không biết xấu hổ mà nói ra điều đó?

Ông Bạch trên điện thoại giận dữ rống lên

- Bây giờ không chỉ tôi muốn sa thải cô mà tất cả các cửa hàng trên Taobao sẽ không yêu cầu cô chụp ảnh. Hiện tại cô đã bị đuổi khỏi ngành  này! Tôi đã đặt vé máy bay cho cô. Ba giờ sáng, lập tức rời khỏi Đông thành cho tôi! Nếu không, chúng tôi sẽ bị cô kéo xuống!

-  Tại sao? Tôi đã làm sai cái gì? Cho dù ông đuổi tôi đi, ít nhất cũng phải cho tôi một lý do!

-  Ai kêu cô xúc phạm nhà tài trợ lớn của chúng ta!?Anh ta là đối tác mà chúng ta không thể tùy tiện. Bây giờ vì chuyện của cô, anh ta vĩnh viễn không bao giờ hợp tác với nhóm của chúng ta. Chúng ta đều bị cô làm hại!

 - Tôi không làm!

Hạ Mai khẩn cấp kêu lên

- Tôi đã tham dự một cuộc họp lớp tối nay và không làm bất cứ điều gì huống hồ mà xúc phạm nhà tài trợ. ! Không phải có hiểu lầm gì đó chứ?

 - Hiểu lầm?

 Ông Bạch cảm thấy cần phải nhắc nhở cô ta

- Người bạn cùng lớp xuất hiện trong bữa tiệc với cô tối nay là vợ của nhà tài trợ lớn của chúng tôi! Cô đã thốt ra những lời ngông cuồng, vô pháp luật! Hình ảnh  đã được gửi cho tôi. Tôi xấu hổ cho cô! Cô bây giờ  gọi điện thoại có thấy  xấu hổ không? Tôi đã vất vả trau dồi, dồn tiền bạc vào cô bao năm qua, bây giờ cô lập tức nhổ ra cho tôi!

-  Ông Bạch, người ông nói có phải là...

" Khúc Diễm Tô?? "

Hạ Mai kinh ngạc lùi lại hai bước. Làm  sao có thể như thế được? Khúc Diễm Tô  cùng lắm là đứa  con gái bình thường.  Sao lại được các nhà tài trợ lớn chiếu cố? Trở thành vợ của ông ấy? 

- Chồng cô ấy là một người giữ chức vụ lớn trong tập đoàn Phong Thần , dễ dàng chặn đứng cô ở trong ngành  này! Không nói đến cô, chúng tôi vì cô mà khổ sở! Hạ Mại ơi là Hạ Mai , cô thực sự khiến chúng tôi thất vọng! Vì cô mà công ty tổn thất nặng nề. Tôi không thể giữ cô được nữa!

Bạch Dương dập máy trong tích tắc. Hạ Mai  đứng sững sờ ngây ngốc.

    Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại lại rung lên, Hạ Mai  tham gia thoại nhóm, mới phát hiện mọi người đều bị đuổi. 

 [..Chẳng lẽ chồng của Diễm Tô là chủ tịch tập đoàn Phong Thần?..] 

    Ngoại trừ  Âu Thần , chỉ có các thành viên trong  hội đồng quản trị mới có quyền lực kinh người như vậy, Khúc Diễm Tô chắc chắn không đủ tư cách kết hôn với Âu Thần, chẳng  lẽ  là giám đốc nào đó của tập đoàn Phong Thần?

.
[…Trời ơi, thật ra đêm nay tôi đã nói lời nặng như vậy với cô ấy! Chẳng trách tôi vừa nhận được tin nhắn sa thải. Hóa ra Diễm Tô  đã về nhà và làm đơn tố cáo!…]

[…Không ngờ chồng của Diễm Tô  lại quyền thế như vậy khiến tôi cũng bị đuổi việc. ! Chồng tôi  bán hàng ba năm liên tiếp vô địch doanh số, nhưng không ngờ rằng chỉ vì lời  nói của tôi mà phải phá sản. Tôi bị chồng mình đuổi ra khỏi nhà và đệ đơn ly hôn.…]

[… Còn tôi nhận được tin là  tương lai không thể sống ở Đông Thành này. Nếu còn xuất hiện thì tất cả mọi người xung quanh tôi sẽ phải trả giá từng người một…]

[…Sao có thể xảy ra chuyện này? Nếu mà tôi  biết chồng của Khúc Diễm Tô   quyền lực như thế tôi sẽ không bao giờ thô lỗ với cô ấy!…]

 […Thẩm Nguyệt , cô có sao không? Sao cô không nói chuyện? Tất cả chúng ta đều đã bị sa thải, phải không? ... ]

 […Tôi không sao.…]

    Cô ấy là người duy nhất không bị ảnh hưởng  trong đám người đó!

 […Chúng ta đi cầu xin Diễm Tô nhé? Cô ấy đã không đụng đến  Thẩm Nguyệt. Chắc chắn  cô ấy nhất định sẽ cho chúng ta một cơ hội xin lỗi …]

 […Chúng ta đã làm tổn thương cô ấy như vậy. Làm sao cô ấy có thể tha thứ cho chúng ta? Có lẽ số của chúng ta đã được an bài …]!

    ...... 

Mọi người cứ bàn tán nói chuyện làm sao để Diễm Tô tha lỗi cho mình. Không biết có phải bị nhắc  quá nhiều lần hay không, đứng trước câu lạc bộ lớn Diễm Tô  đột nhiên hắt hơi một cái, xoa xoa mũi," Là ai đang nói xấu mình à?"

 -  Anh tài xế.

Lâm Mạt thò đầu vào ghế lái và hướng dẫn tài xế trên xe đưa đón

-  Đây là địa chỉ của Tiêu Tiêu. Anh có thể cho cô ấy đỗ xe ở đây không! Đây là số gia đình của cô ấy. Khi anh  đến nơi, hãy gọi điện trực tiếp cho gia đình cô ấy.

Lâm Mạt xé tờ giấy trong cuốn sổ và đưa cho anh ta, sau đó đến xe tiếp theo.

- Địa chỉ của Mary là đây. Chỉ cần đưa cô ấy đến và  đậu xe ở đây. Chồng cô ấy đã đợi ở dưới lầu. Đến nơi thì có thể nhìn thấy anh ta!

    Nói xong địa chỉ cho tài xế, Lâm Mạt đi tới xe bên cạnh

- Anh tài xế, đây là địa chỉ của Phương Mạt An.....

    Diễm Tô đứng sang một bên nhìn cô ấy đang bận rộn. Sau tất cả công việc, một nụ cười nở trên khóe miệng, mặc dù đôi khi cô ấy bất cẩn nhưng cô ấy rất tốt. 

    Tất cả những đồng nghiệp say xỉn đều được dìu lên xe đưa đến nơi quy định, chỉ còn chiếc xe cuối cùng Lâm Mạt  gục đầu vào ghế lái

- Xin chào, anh tài xế, đồng nghiệp Diễm Tô sống ở ...

 Lâm Mạt  chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy về phía mình, ngước mắt lên nhìn:

- Chủ tịch Âu, sao anh lại ở đây?

 Lâm Mạt An gần như sửng sốt. !

- Không có đủ xe buýt đưa đón trong hội quán. Tôi vừa hoàn thành xong  công việc của mình và tiện đường đón cô ấy về.

Giọng điệu của Âu Thần  có vẻ thản nhiên

- Cô nói địa chỉ của Diễm Tô  ở đâu?

Hắn ta vờ như không biết. 

- À .đây!

Lâm Mạt An xé tờ giấy đưa cho Âu Thần

- Ngài Âu , sao ngài lại  muốn tự mình đưa nhân viên về nhà?Tôi biết cô ấy thường làm việc rất vất vả. Đã muộn như vậy nên đưa cô về nhà là tốt rồi.

    Dù sao câu lạc bộ Phương Ly là thuộc quyền sỡ hữu của Âu Thần và ngài ấy đã giúp đỡ công việc đó là điều hợp lý! 

 - Chỉ tịch Âu, anh thật tốt bụng!

Lâm Mạt bị hắn làm cho cảm động,nói

- Năm nay không có nhiều sếp thương  nhân viên như anh!

  Âu Thần  nhìn Diễm Tô  ở một bên

- Còn chưa lên xe?

 Diễm Tô  đứng ngây ngốc, sau lời nhắc nhở, cô vội vàng lên xe thắt dây an toàn

- Còn tôi thì sao?

Lâm Mạt nhận ra chiếc xe này là xe cuối cùng, đúng vậy giờ cô phải làm sao? 

 - Chủ tịch Âu anh có thể cho  tôi đi nhờ  đường được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro