Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Hun!! Từ từ thôi cho tôi thở với!!
Ji bị Hun lôi đi không kịp thở cố gắng nói mong Hun sẽ dừng lại cho cô thở một lát. Nhưng Hun vẫn lôi Ji đi không thèm nghe cô nói cho đến khi anh cũng bị mệt thì mới ngồi xuống nghỉ thở hồng hộc.. Cả hai ngồi xuống vừa thở vừa nhìn đối phương mà nói
-Cô…cô…đó….làm…ơn…cẩn…thận… .lời nói.
-Tại…sao….tôi…nói…sai…cái gì??
-Cô có biết nãy cô nói làm mọi người hiểu lầm chúng ta không..đã vậy thì thôi đi…còn làm tôi bị bẽ mặt…ba mẹ còn tưởng tôi…_Hun ngập ngừng nói không nên lời khi cái vẻ mặt ngờ nghệch của Ji đang nhìn anh chờ anh nói tiếp
-Tưởng gì?? _Ji chờ lâu không thấy Hun nói tiếp tỉnh queo hỏi
-Tưởng…ax..không biết nên nói sao cho cô biết_ Hun gãi đầu tức bực bội _ Lại đây nói cho nghe_ Hun đưa ngón tay ngoắc Ji ngồi xích lại
-Là gì?? _Ji cũng tò mò ngồi xích lại chỗ Hun
Hun nhìn xung quanh không có ai rồi kế miệng vào tai Ji nói nhỏ nhỏ gì đó với Ji làm cho cô thay đổi sắc mặt liên tục. Lúc thì ngượng ngùng ái ngại, khi thì ngỡ ngàng sau cùng là cười phá lên.
-Hahaha….họ tưởng anh vậy sao??
-Ji ôm bụng cười ngặt ngẽo nhìn Hun sau cùng cũng có dịp cười lại Hun một trận ra trò.
-Cô cười đủ chưa?? Biết là làm mất mặt tôi lắm không?? _Hun trừng mắt vòng tay khi bực bội khi thấy Ji cười đến chảy nước mắt.
-Buồn cười thiệt chứ..nhà anh ai cũng đầu óc phong phú ghê!! _ Ji vừa cười vừa lau nước mắt chảy ra
-Cô đợi đó, tối nay tôi về sẽ xử cô…_Hun nhìn Ji cười gian rồi kê mặt sát vào mặt Ji còn Ji cừ lùi lại
-Hôm nay là ngày lẻ…không được làm chuyện đó…ai biểu tối qua tôi rủ anh mà anh không chịu bữa nay tôi hết hứng rồi_ Nói xong Ji lập tức chạy một nước
-Đứng lại cho tôi!!


Hun lập tức đuổi theo Ji và họ cứ kẻ chạy người đuổi cho đến khi đến trường. Cuộc sống của Hun càng lúc thêm phong phú khi có sự hiện diện của Ji. Nhưng không biết đó là may hay rủi khi bước vào họ Oh cô lại gây biết bao phiền phức!! Xem ra sau này Oh gia sẽ còn những chuyện đầy bất ngờ..
............
-Hơiii…buồn quá cả ngày chỉ ở nhà không được đi đâu!! Hun thì đã đi họp nhóm làm luận án tốt nghiệp bỏ mình ở nhà buồn chết đi được
Ji từ trên lầu bước xuống mà than ngắn thở dài vẻ mặt thất thỉu vì quá buồn, miễn buồn thì bụng Ji lại reo lên vì đói. Cô xoa cái bụng rồi đi nhanh xuống bếp thấy người làm đang lén lút nhỏ lông mấy cái tổ yến..
-Woa, tối nay có tổ yến ăn hả?? _Ji mừng rỡ vì tổ yến chưng đường phèn chính là món cô khoái nhất từ khi bước vào Oh gia.
-Mợ ba à, đây là tổ yến chưng riêng cho mợ hai thôi ạ!! _Người làm cúi xuống lí nhí nói vì biết sẽ làm Ji của chúng ta thất vọng
-Sao?? Nhiều như vậy chỉ mình chị ta ăn thôi…không sợ bị bổ chết sao?? _
Ji tức giận đứng chống tay lên hông
-Tôi không sợ bổ chết chỉ sợ có người thèm chết mà thôi_Naeun từ phiá sau lưng Ji bước đến cầm cây quạt giấy trên tay quạt quạt mà nghinh cái mặt lên nhìn Ji_Có mấy đứa chết thèm vì không thể nào ăn được những món đắt tiền như vậy…đúng không em dâu?? _Naeun nhìn Ji cười khinh bỉ
-Ji ghét Naeun đến tận xương tuỷ nhìn cái vẻ mặt kênh kiệu, nếu là bình thường chắc Ji đã tát vô mặt cô ta một cái nhưng vì sợ làm lớn chuyện nên Ji cố nhịn_Cũng đúng, chị hai nên tẩm bổ nhiều một chút cho nhan sắc được mặn mà lại bới nếp nhăn nếu không thì anh hai dễ sinh tâm lắm…còn em thì ít ăn cũng không sao vì tuổi xuân cuả em vẫn còn nhiều..
Ji tự tin nói rồi cười khẩy một cái đi một nước lên lầu để Naeun đứng đó với cục tức và ngọn lửa nghi ngút trên đầu. Phụ nữ ghét nhất là ai dám động đến nhan sắc của mình huống chi là Naeun lại bị Ji chê già, lại còn nói cô có nhiều nếp nhăn nữa chứ!!
Ji  hậm hực lên phòng đóng chặt cửa lại tức giận vì bị con nhỏ đó móc họng, ném tứ tung gối trong phòng Ji ngồi phùng má bỗng ánh mắt cô loé sáng, trên môi nở nụ cười gian tà…
-Kì này cho cô bổ đến chết luôn_Ji đi đến mở hộp tủ lấy ra một lọ thuốc rồi lấy viên thuốc trong đó ra mài thành bột…không biết cô định giở trò gì.
Buổi cơm tối của nhà họ Oh kết thúc, mọi người lại quây quần bên nhau tại phòng khách để trò chuyện. Ji và Naeun cứ không ngừng dùng ánh mắt để mà đấu nhau dù miệng thì mỉm cười thân thiện.
-Mợ hai, tổ yến của mợ!!
Một cô người hầu bưng chén tổ yến ra trước mặt Naeun để lên bàn ..Ji thì nhìn chén tổ yến cười nham hiểm. Khi Naeun cầm muỗng lên định ăn thì…
-Naeun à, còn đừng ăn hôm qua không phải con bị chảy máu cam sao?? Ăn đồ bổ nhiều sẽ không tốt không chừng phản tác dụng ngược lại_Bà Oh ngăn Naeun lại bà đang lo lắng cho sức khoẻ của Naeun
-Nhưng mà, .._ Naeun nhìn chén tổ yến luyến tiếc, còn Ji thì đang hồi hộp
-Hay là để cho Hun ăn đi, dạo này mẹ thấy con yếu lắm đó_Bà Oh đẩy bát tổ yến sang cho Hun
-Đúng đó Hun, con cần tẩm bổ mới được đàn ông mà không tẩm bộ thì dễ tiêu đời lắm.._Ông Oh cũng đồng tình với bà Oh ông con trai mình thua con dâu đó mà^^
-Cũng được!! _Hun cầm chén tổ yến lên
-Khoan!! _Ji ngăn Hun lại _Anh yêu à, không phải anh nói là rất ghét ăn tổ yến sao??_ Ji cười gượng với Hun.cô luống cuống khi thấy Hun sắp ăn chén tổ yến có vấn đề này


-Anh có nói vậy khi nào, em không cho anh ăn không lẽ em định ăn!!
Hun nhìn Ji cười gian vì anh biết đây là món Ji rất thích nhưng nghĩ để con heo ham ăn này ăn riết nó tròn vo chắc anh khỏi trị, nên Hun đã ăn một hơi làm cho mặt Ji cười méo xẹo. Cô nuốt nước miếng cái ực vì không dám tưởng tượng đến cảnh tiếp theo của Hun sẽ ra sao đây??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro