Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Hơiiii..mệt chết đi đựơc..đánh chết mình sau này mình cũng không muốn đám cưới thêm lần nào nữa_Hun tắm xong thì đang ngả lưng trên cái ghế trong phòng tân hôn của Ji và anh_ Nè, làm gì mà tắm trong đó lâu quá vậy?? _Hun quát lên khi thấy Ji ở trong đó phòng tắm nãy giờ mà vẫn chưa ra đã vậy còn hát nghêu ngao trong đó.
-Đợi một lát đi, tôi đang tham quan phòng tắm..công nhận phòng tắm nhà anh lớn thật_ Tiếng Ji vọng ra đáp lại lời Hun
-Đúng là người nghèo mà!!
Hun thở dài rồi cầm ly trà nóng định hóp một ngụm cho tỉnh táo tinh thần thì nghe tiếng Ji mở cửa bước ra.
-Hun!! Thấy được không??
Hun ngước lên nhìn thì thấy Ji đang mặc chiếc đầm ngủ màu xanh lá cây đứng trước mắt anh chớp chớp mắt nhìn anh. Ngụm trà trong họng Hun cũng phải phun ra ngay vào người Ji
-Anh làm gì vậy?? Tôi mới tắm đó_ Ji tức giận quát rồi lấy khăn lau
-Hun thì ôm bụng cười ngặt ngẽo.._ Cô..cô làm gì..mà cứ như con két xanh vậy..không phải là sâu lá mới đúng..hahaha..
-Ê, anh thật quá đáng…không phải anh nói đêm tân hôn phải cái gì gì đó_ Ji ngượng ngùng nói_ Nên tôi mới mua cái đầm này mặc cho hấp dẫn.._Ji tức giận khi thấy Hun vẫn còn cười
-Cô làm ơn đi, hấp dẫn thì mặc màu đỏ hay là trắng đó…cái gì mà xanh lá cây..tôi mới nhìn đã thấy mắc cười muốn lộn ruột lên làm sao còn tâm trí_ Nói xong Hun lại ôm bụng cười tiếp.
_Oh Sehun...anh thật quá đáng!!
Ji chống hai tay lên hông tức giận quát nhưng như vậy càng làm Hun mắc cười hơn khi mà anh đang tưởng tượng con két màu xanh đang **** mình.
-Thôi..tôi đi ngủ…buồn cười ghê!! _Hun cười đến chảy nước mắt rồi đi lên giường nằm
-Ê, hôm nay là đêm tân hôn mà…phải làm gì gì đó chứ_ Ji lập tức phản ứng mạnh nhảy lên giường kéo Hun ngồi dậy
-Cô làm ơn..tay chân tôi rụn rời ..hơn nữa…nhìn bộ đầm của cô tôi .._Hun nói được phân nửa thì bụm miệng cười tiếp

-Không đựơc, tôi muốn mau có em bé để kết thúc hợp đồng..mau lên làm đi_ Ji nằm xuống với cái vẻ mặt tự nguyện nhìn Hun
-Hun cố nhịn cười cuối xuống định hôn Ji nhưng môi chưa chạm môi Ji anh lại ngồi dậy cười tiếp _ Không…được…nhìn …cô ..tôi …mắc cười quá!!
-Anh thật quá đáng…_Mặt Ji hầm hầm nhìn Hun có nửa con mắt.._Đựơc vậy để tôi chủ động..
Ji nhào đến ôm lấy Hun còn Hun cứ đẩy Ji ra tiếng cười ầm ĩ vang lên trong căn phòng làm cho ông Oh bà Oh cũng không ngủ đựơc. Họ mỉm cười nhìn nhau khi nghe thấy con trai và con dâu đang giỡn trong đêm tân hôn.
-Ầm…
Một tiếng động lớn vang lên làm cho mọi người trong nhà điều phải giật mình. Hình như tiếng động đó phát ra từ phòng Ji và Hun họ lo lắng không biết chuyện gì xảy ra nên vội đi đến phòng Ji và Hun
-Ji!! Hun! Hai đứa có chuyện gì vậy?? _Bà Oh lo lắng gõ cửa phòng của hai người
Phải đến một lúc sau thì Ji mới ra mở cửa giờ cô đang khoác chiếc áo choàng ngủ lên để che cái áo đầm màu xanh của mình. Mở cửa ra Ji và Hun đứng cạnh nhau ái ngại nhìn mọi người
-Chuyện gì vậy Ji?? _Ông Oh chỉ vẻ mặt lo lắng của Ji cũng hốt hoảng theo
-Ba, mẹ…cái giường ..sập rồi!! _ Ji khẽ lên tiếng
Câu nói ngây thơ của Ji làm cho mọi người trố mắt ra nhìn họ nhìn vào bên trong quả thật cái giường của Hun và Ji đã sập xuống. Ông Oh và bà Oh nhìn nhau bụm miệng cười khúc khích. Còn Naeun thì tỏ vẻ tức tối họ cứ tưởng Ji và Hun hăng quá nên làm sập giường nhưng nội tình bên trong chỉ có hai đương sự mới biết. Hun thì ngước mặt lên lấy tay bàn tay che mắt lại vì ngượng ngùng vì ông bà Oh đang nhìn anh mà cười…
-Hai đứa mau đổi phòng đi!! _ Ông Oh lên tiếng nói với Ji và Hun
-Không đựơc, phòng tân hôn không thể đổi..sẽ không may mắn_ Bà Oh lập tức phản đối vì theo phong tục thì đêm tân hôn không đựơc đổi phòng khác như vậy vợ chồng sẽ không hạnh phúc.
-Thôi, bọn con sẽ ngủ dưới đất chỉ cần trải nhiều chăn lên thì sẽ không lạnh_Hun lên tiếng giải quyết vấn đề nhanh chóng vì mọi người cứ nhìn anh mới ánh mắt kì lạ..
-Ngủ dưới đất lạnh lắm!! _ Ji ngước nhìn Hun nói ngây thơ
Hun nhanh chóng bịt miệng Ji lại rồi lôi vào trong đóng cửa lại không để cho mọi người nói gì thêm. Ông bà Oh nhìn nhau cười vui vẻ họ luôn nghĩ Hun vì nóng lòng động phòng nên mới gấp gáp vậy..
-Nè, sau chúng ta không đổi phòng ngủ dưới đất lạnh lắm!! _ Ji ngây thơ hỏi Hun trong khi Hun đang nuốt cục tức xuống.
-Tôi buồn ngủ rồi…đi ngủ đi.._Hun đi đến cái giường bị sập lấy chăn lớn trải xuống đất rồi lấy thêm một cái chăn để đắp
-Nhà giàu mà mua cũng không nổi cái giường tốt_ Ji nhìn cái giường mà thở dài
-Cô làm ơn đi lúc nãy ai thấy cái giường quá êm sau đó cứ nhảy trên đó …nó bị vạt cái thanh chống nên mới gãy xuống…cô nhìn cô lại đi ăn cho lắm vào mập như con heo vậy_ Hun chỉ Ji rồi nhìn từ đầu xuống chân chê bai cô

-Anh cũng có phần mà ai biểu anh cứ chạy xuống rồi chạy lên dậm rầm rầm làm chi nên nó mới sập_Ji cũng kể tội Hun
-Tôi không chạy để cô cưỡng bức tôi sao??_ Hun cười nham hiểm nhìn Ji
Ji nhíu con mắt lại nhìn Hun với ánh mắt như muốn giết người cởi nhanh cái áo khoác ra chạy đến ôm chầm lấy Hun.
-Cô định làm gì hả?? _Hun quát lên đẩy Ji ra khỏi người anh
-Tôi muốn sinh em bé!! _ Nói dứt lời lại ôm chặt lấy Hun
-Làm ơn đi tay chân tôi rụng rời…dù hôm nay cô cởi hết quần áo đứng trước mặt tôi ..tôi cũng không có cảm giác đâu_ Hun đẩy Ji ra rồi nằm xuống trùm chăn lại ngủ
-Không được, chúng ta mau sinh em bé đi_ Ji ngồi xuống kéo tay, kéo chân Hun không cho anh ngủ nhất quyết bắt Hun động với cô
-Hun quay lại nhìn Ji gương mặt mếu máo_ Tiểu thư, cô tha cho tôi đi..hôm nay tôi thật sự rất mệt ..ngày mai chúng ta còn phải đi học_ Hun gương mặt khẩn cầu cứ như đang van xin Ji vậy.
-Không được..tôi muốn sinh em bé!!
Vẻ mặt Hun cũng không làm động lòng trái tim của Ji cô kịch liệt phản đối. Vậy là suốt đêm Ji cứ lãi nhãi bên tai làm phiền Hun không cho anh ngủ yên cho đến khi cô mệt và thiếp đi bên cạnh Hun thì cả hai mới có một giấc ngủ ngon.
**Nhà ăn Oh gia:
- Chào buổi sáng!! _ Hun chào mọi người rồi ngáp dài gương mặt thì bơ phờ còn hai con mắt thâm quầng như gấu trúc.
-Chào con!! _ Ông bà Oh mỉm cười nhìn Hun khỏi hỏi cũng biết trong đầu họ đang nghĩ gì.._ Ji nó vẫn chưa dậy sao?? _ Bà Oh mỉm cươì nhìn Hun
-Cô ấy..
-Hun chưa kịp nói gì thì từ trên lầu Ji
đã líu lo mặt rạng rỡ như mặt trời buổi sáng _ Chào cả nhà!! _ Chào mọi người xong Ji nhanh chóng ngồi vào bàn ăn
- Ji!! Con dậy sớm vậy sao không ngủ thêm một lát..vẻ mặt của con hồng hào thật_ Bà Oh nhìn Ji cười tươi lấy làm lạ khi thấy Hun thì mệt mỏi còn Ji thì tỉnh như sáo
-Con quen dậy sớm rồi mẹ!! Woa, đồ ăn buổi sáng ngon ghê luôn_Ji nói xong thì mắt lại quan sát bàn ăn rồi cười tít mặt cái vẻ mặt heo con như Hun nói lại xuất hiện
-Hun à!! Con phải tẩm bổ mới được…hình như con hơi yếu đó!! _ Ông Oh thấy Ji đang ăn ngon lành thì liếc nhìn Hun nói một câu đầy ẩn ý..
-Hun đang ăn bánh mì nghe xong bị nghẹn luôn vì anh biết ông Oh đang ám chỉ chuyện gì_ Ặc…ặc..
-Ji đang ăn thấy Hun bị nghẹn thì vuốt ngực đấm mạnh lưng cho Hun_ Anh không sao chứ?? Ăn từ từ thôi em đâu có dành ăn với anh đâu??_ Ji tỉnh bơ nói mà không hiểu nguyên nhân
-Lát mẹ sẽ đi mua cái giường khác cho hai đứa_ Bà Oh nhìn Ji cười dịu dàng.
-Ji vừa ngốn một họng bánh mì vừa nói_ Mẹ nhớ mua cái giường nào chắc một chút…nếu không lúc Hun nhảy lên nhảy xuống rồi chạy lên xuống dễ sập lắm.._Ji ngước nhìn Bà Oh nói tỉnh queo mà không biết mình đang gây hiểu lầm cho những người có đầu óc đen tối
Hun đang uống ngụm sữa nghe xong cũng phun ra luôn..đúng là một bữa sáng không suông sẻ với Hun.
-Anh sao vậy ông xã!! _ Ji lấy khăn giấy lau miệng cho Hun
-Cô làm ơn đừng có nói nữa, ngoan ngoãn ăn dùm tôi đi…_Hun mỉm cười nghiến chặt răng nói nhỏ vào tai Ji.
-Tôi nói gì sai sao??_ Ji ngây thơ nhìn Hun không biết mình đã nói chuyện gây cho mọi người hiểu lầm_ Nếu anh không thích thì thôi…_Ji chu cái mỏ quay lại ăn tiếp
-Bà xã à, trễ giờ rồi thôi chúng ta đi học thôi_ Hun sợ Ji lại nói bậy bạ nên đứng dậy nói lớn rồi kéo tay Ji đi_ Ba mẹ con đi học đây!!
-Nhưng…em chưa ăn xong mà!!
Ji bị kéo đi nhưng mắt vẫn quay lại nhìn liếng tiếc bàn thức ăn buổi sáng vì cô mới ăn có phân nửa đã bị Hun lôi đi. Ông bà Oh nhìn theo Hun và Ji bụm miệng cười khi thấy cái vẻ dễ thương của cả hai…
-Xem ra Hun của chúng ta phải tẩm bổ rồi..nếu không làm sao nó đấu lại với con bé Ji!! _ Ông Oh khẽ lên tiếng quay lại nhìn bà Oh
-Ừ, yếu như vậy làm sao có thể sinh con trai….để em nấu đồ bổ cho nó..như vậy chúng ta sẽ sớm có cháu bồng_ Bà Oh cười rạng rỡ khi nghĩ đến sẽ có cháu bồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro