hợp đồng tình nhân: sa vào vòng tay của ác ma 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101: Yên bình
Rời khỏi gia đình đã lâu, Vân Mộng trở lại vào một buổi chiều nắng nhạt, tâm trạng cô cũng có chút lâng lâng. Mẹ và em trai cô sớm nhận được tin tức, đứng trước cổng biệt thự cùng ba mẹ của Lục Cẩn Hiên.

Khi nhìn thấy trên tay cô và anh mỗi người ôm một đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu, mẹ cô suýt thì tụt huyết áp mà ngất xỉu. Môi bà run bần bật:

"C-Con, con ai đây?"

Vân Kiên cũng trố hết cả mắt, cậu nhớ mấy bữa trước lúc còn ở trên đảo thì chị mới có thai thôi, sao bây giờ cháu cậu đã lớn đến mức này rồi?

Bà Vân xông lên đầu tiên, vẻ mặt hoảng hốt:

"Ôi trời ơi, con tôi, không, cháu tôi..."

"Mẹ..." Vân Mộng khó lòng giải thích.

Lục Cẩn Hiên lúc này ở bên cạnh giải vây cho cô:

"Bác gái, thật ra cháu và cô ấy đã có con với nhau lâu rồi, chỉ là vì vài chuyện mà chưa kịp nói với bác."

"Lâu rồi... Là khi con bé còn học đại học?" Bà Vân là người duy nhất không biết bí mật của gia đình Lục Cẩn Hiên, anh nói bà liền tin, sau đó sốc đến nỗi nói chuyện vấp tới vấp lui.

Lục Kình hắng giọng cứu vớt tình hình:

"Nếu hai đứa đã về thì vào nhà trước đi."

Lúc này, Vân Mộng mới chú ý đến ông và người đứng bên cạnh. Lục phu nhân trước kia già yếu không chịu nổi, hiện tại đã trở về dáng vẻ vốn có, mặc dù trông vẫn già hơn Lục Kình một chút, nhưng vẫn tính là một người phụ nữ xinh đẹp và đoan trang. Cũng vì thế, bà Vân ban đầu gặp Lục Kình còn hỏi có phải anh trai của Lục Cẩn Hiên không.

Bọn họ kéo nhau vào trong, bà Vân liền tranh ôm cháu ngoại. Một đôi trai gái song sinh vô cùng đáng yêu, trắng trắng mềm mềm lại còn ngoan ngoãn, vừa ôm là không nỡ buông xuống.

Hai nhà ngồi lại một chỗ, Lục Cẩn Hiên nhân đó thử hỏi bà Vân về chuyện cưới xin. Đối với chuyện này, bà cảm thấy cưới càng nhanh càng tốt:

"Đã có con lớn như vậy rồi, tất nhiên phải cưới! Chọn ngày lành, cưới ngay trong tháng đi thôi!"

Lục phu nhân cũng ôm một đứa cháu trong tay, dịu giọng đáp:

"Mẹ cũng cảm thấy vậy."

Lục Cẩn Hiên sờ mũi xấu hổ:

"Chuyện này con sẽ sắp xếp."

Anh còn chưa chính thức cầu hôn Vân Mộng nhưng cha mẹ hai bên đều đồng ý rồi, tìm cơ hội bù đắp cho cô ấy trước, sau đó sẽ tổ chức lễ cưới.

Những trận chiến trước kia đều đã kết thúc, yên bình trở lại với tất cả mọi người.

Từ khi sinh xong, Vân Mộng càng ngày càng khỏe mạnh, cô không hề có chút mệt mỏi hay khó chịu nào, cơ thể còn tốt lên một cách bất thường. Cô đoán có lẽ là nhờ sức mạnh của Vandelisa.

Lục Cẩn Hiên chăm sóc cô cẩn thận, ở bên cạnh lải nhải mãi, đòi cô nghĩ tên cho hai đứa trẻ. Cuối cùng, cô cũng nghĩ xong rồi, con trai sinh sớm hơn một chút, lấy tên Lục Trầm, con gái nhỏ là Lục Tư.

Bọn chúng rất hiếu động, hai tuổi, tuy rằng chưa biết nói vì mới chỉ ra đời được tầm ba ngày, nhưng đã có thể đi lại và chạy nhảy khắp nơi rồi.

Bà Vân cảm thấy chuyện hai đứa trẻ chỉ biết gọi "mẹ" là rất kỳ quái, vì vậy đòi đưa đi bệnh viện kiểm tra, nhưng Vân Mộng chỉ nói:

"Chỉ do bọn trẻ không thích nói chuyện thôi, mẹ đừng lo quá, dần dần sẽ tốt hơn, phải không, bảo bối?"

Cô quay sang gọi hai đứa nhóc đang chơi với gấu bông bên cạnh, Lục Trầm và Lục Tư đồng thời chạy về phía cô.

Lục Trầm ngọt ngào gọi:

"Mẹ mẹ mẹ!"

Lục Tư thì ngây thơ lặp lại:

"Phải không, bảo bối! Bảo bối!"

Vân Mộng ôm hai đứa nhỏ vào lòng, hôn mỗi đứa một cái. Trông chúng đáng yêu đến nỗi cô khó kìm được, đến gần liền ôm hôn mới thôi.

"Được rồi." Bà Vân thấy con gái đã lớn, tự biết quán xuyến mọi thứ cũng thôi nhắc về chuyện đi bệnh viện.

Hôm nay Lục Cẩn Hiên phải đến công ty giải quyết chút chuyện vì Lục Tử Tiệp lại trốn mất. Thằng nhóc này vừa được anh giao một ít việc liền phản đối, không biết trốn ở nơi nào.

"Ắt xì." Lục Tử Tiệp sờ lỗ mũi của mình.

"Em cảm à?"

"Không, ma cà rồng thì cảm thế nào được?" Thiếu niên tóc vàng khinh khỉnh.

Chu Lệ đi bên cạnh tức giận tát cho cậu một cái:

"Ô hay, chị quan tâm mới hỏi em, em trả lời kiểu gì vậy hả?"

"..."

Bà chị này càng ngày càng bạo lực, cái người lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền tỏ ra thân thiết, siêu cấp nhiệt tình đi đâu rồi chứ? Cô nàng sờ cằm và hỏi:

"Em nói xem sao gần đây thành phố lại yên bình thế nhỉ?"

"Chị muốn có chuyện mới vừa lòng à?" Lục Tử Tiệp khó hiểu.

"Không hẳn, chỉ tò mò thôi. Em không bắt bẻ chị là chết hả?"

Chu Lệ đang tới tháng, mấy ngày này dễ cáu kỉnh, cho nên Lục Tử Tiệp nói gì cũng đều bị cô vặn ngược lại. Nói thật, đến giờ cô còn chưa tin mình có thể chấp nhận thân phận của cậu ta dễ dàng đến thế...

Chương 102: Trời đất chứng giám (END)
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Vân Mộng trở về cuộc sống bình thường đã được vài ngày. Bởi vì hai đứa trẻ không phải người thường nên cô cũng đang tìm cách nói cho mẹ biết sự thật. Hiện tại cô cũng trở thành huyết tộc rồi, ngoại trừ việc tất cả các giác quan đều vô cùng nhạy bén và phải uống máu thay cơm thì mọi thứ vẫn như trước.

Cô cùng Lục Cẩn Hiên đến công ty làm việc, cố gắng giải quyết hết những thứ tồn đọng trong thời gian qua. Ngồi lên chiếc ghế thư ký mà mình từng ngồi, cô có chút ngẩn ngơ, đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng không và mường tượng về quá khứ. Khi đó, cô vẫn chỉ là một tình nhân bé nhỏ bị anh lừa gạt thành thức ăn. Vậy mà chớp mắt, cô đã sinh cho anh hai đứa nhỏ rồi!

Trong căn phòng làm việc ngập mùi thơm của thiếu nữ, Lục Cẩn Hiên có chút mất tập trung. Ngẩng đầu nhìn cô, anh thấp giọng hỏi:

"Em đang nghĩ gì vậy?"

"Nhớ đến chuyện trước kia... Anh có phải là người đàn ông đã từng hút máu em trong con hẻm không?"

"Phải." Lục Cẩn Hiên đơn giản thừa nhận, nụ cười bên môi mang theo chút tà tứ.

Mùi máu của Vân Mộng đối với Lục Cẩn Hiên rất hấp dẫn, nhưng mãi sau này anh mới nhận ra rằng mỗi huyết tộc sẽ có một khẩu vị khác nhau. Tuy rằng Lục Tử Tiệp cũng tương đối thích máu của Vân Mộng, nhưng mùi vị của Chu Lệ càng thích hợp hơn.

Vân Mộng bận cảm thán về duyên số giữa họ mà không biết từ lúc nào Lục Cẩn Hiên đã áp lại gần cô. Anh đặt hai tay hai bên ghế, đem cô bao trọn trong lòng, mùi hương nam tính thoáng qua chóp mũi, cô cười nói:

"Anh định làm gì vậy?"

"Ăn em."

"Trắng trợn như thế sao? Ưm..."

Vân Mộng còn chưa nói hết câu đã bị anh cúi đầu chặn lại, lưỡi anh nhẹ nhàng trượt vào trong miệng cô. Kỹ thuật hôn của anh ngày càng tiến bộ, mới mân mê môi cô một lát, cô đã không kiềm được mà đáp trả.

Hai người đặt công việc sang một bên, nhanh chóng quấn lấy nhau rồi ngã xuống sofa. Lục Cẩn Hiên vung tay lên, rèm cửa lập tức buông xuống che đi hai thân ảnh đang nhấp nhô.

Vân Mộng cong người ngửa đầu ra sau, cảm nhận được sự mơn trớn đầy điêu luyện, cảm nhận được những ngón tay mềm mại di chuyển khắp các vị trí mẫn cảm của mình, cô phát ra tiếng kêu rất nhỏ.

Một chút tiếng rên nhỏ vụn và đáng yêu kích thích tinh thần của Lục Cẩn Hiên, anh càng ra sức hơn nữa. Trước kia anh còn kiềm chế vì nghĩ cho cơ thể vợ, nhưng bây giờ cô cũng là huyết tộc, khả năng chịu đựng tăng cao hơn, thể lực tốt hơn, anh nào biết đến hai chữ "tiết chế" là gì.

Sofa chịu không nổi sự va chạm của Lục Cẩn Hiên mà phát ra âm thanh cạch cạch, Vân Mộng cắn chặt môi, sợ người bên ngoài nghe được, cô nâng tay lên, máu tươi liền hóa thành một cái kén bao bọc lấy họ.

Lục Cẩn Hiên sờ khuôn mặt đang đê mê của cô, cười nói:

"Tốt lắm, như vậy em có kêu thành tiếng cũng không sao."

"Khoan đã... A!"

Anh lật người Vân Mộng lại và để cô quỳ gối trên sofa, quần áo của họ vẫn chỉnh tề nguyên vẹn, chỉ có váy công sở của cô bị anh kéo lên cao.

Sau một màn vật lộn đầy kích thích, Lục Cẩn Hiên ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Vân Mộng, anh yêu em. Anh có thể vì em mà làm tất cả, thậm chí buông bỏ mạng sống của mình, trời đất chứng giám."

Không cần chứng giám, Vân Mộng cũng đã cảm nhận được tâm ý của anh từ lâu. Vì cô xông pha chiến trường, vì cô đối nghịch với đồng tộc, chỉ cần ai muốn làm hại cô, anh luôn ở đó che chắn.

Vân Mộng thấy trong lòng mềm nhũn, cảm động dùng hai tay ôm mặt anh, hôn trả một cái và ngọt ngào đáp:

"Em cũng yêu anh."

"Vậy thì sinh cho anh thêm vài đứa nữa đi."

Lục Cẩn Hiên vô liêm sỉ nói, đối với tuổi thọ gần như bất tử của huyết tộc, có lẽ ngày nào đó anh phải xây cả một tòa lâu đài để con mình có chỗ ở.

...

Đoạn tình cảm đẹp đẽ này không phân biệt chủng tộc hay thân phận địa vị, không tính toán được mất hơn thua, chỉ cần sau cùng có thể ở cạnh nhau là đủ mãn nguyện.

Lục Cẩn Hiên chầm chậm vuốt ve mái tóc dài của cô, đôi mắt dịu dàng như nước.

Anh hy vọng trong cuộc sống dài đằng đẵng sau này của mình sẽ có cô ở bên cạnh bầu bạn, cô cũng mong nửa đời còn lại được anh sẻ chia.

Tình yêu, đơn giản như vậy thôi.

Chương 103: Ngoại truyện (1)
Một buổi tối mấy ngày sau đó, khi Vân Mộng tan làm về nhà, đèn điện "phụt"một tiếng tắt hết, biệt thự Pandora đang sáng rực đột nhiên chìm trong bóng tối. Cô nhếch lông mày một cái, với thị lực của huyết tộc, cô thậm chí còn không cần ánh sáng để nhìn đường đi.

Lúc này, Lục Cẩn Hiên đột nhiên đưa tay bịt mắt cô lại, nói:

"Ít nhất em cũng giả vờ không thấy gì đi chứ."

"Được rồi."

Khóe môi Vân Mộng cong lên rất khẽ, cô biết anh định làm gì, nhưng quả thật lúc này cô nên phối hợp với anh.

Khi bọn họ đi đến sân vườn của biệt thự, Lục Cẩn Hiên rút tay về, bên ngoài có ánh nến lấp lánh trải thành hình trái tim đón tiếp Vân Mộng. Một lượng lớn hoa hồng được rải trên sàn nhà hết sức lãng mạn, hai đứa con của cô đứng hai bên, tay cầm giỏ hoa, mắt long lanh phấn khích. Chúng đồng thanh gọi:

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Lục Cẩn Hiên lúc này mới hơi ngượng ngùng rút trong túi áo ra một hộp quà đã chuẩn bị từ trước, bên trong là một loại ngọc thạch đặc biệt được tìm thấy dưới hải dương mênh mông, không phải ngọc trai bình thường, đó thật ra là nước mắt cầu phúc của mỹ nhân ngư.

Anh đã âm thầm đi một chuyến để xin được thứ này về, đổi lại, anh giúp họ làm chút chuyện. Tuy rằng mất thời gian, nhưng sau khi lấy được phần thưởng, anh thấy rất xứng đáng.

Trong truyền thuyết, nước mắt của mỹ nhân ngư sẽ biến thành màu trắng, nhưng thứ này lại có màu hồng ngọc rất đẹp.

Lục Cẩn Hiên nghe lời Vân Kiên - cũng chính là em trai Vân Mộng bày ra một màn cầu hôn đơn giản như vậy, quả thật có hiệu quả.

Anh quỳ trước người cô, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh nến đột nhiên chuyển đỏ, cánh hoa hồng dưới sàn nhà bay ngược lên. Thời gian ngay lúc ấy như ngưng đọng, Vân Mộng biết trước sẽ được cầu hôn, nhưng khi anh thật sự hạ thấp mình trước người cô, cô mấp máy môi không nói được lời nào. Tiếng tim đập nhanh đến nỗi cô khó kiểm soát được năng lực của bản thân, hai mắt đỏ lên.

Lục Cẩn Hiên nâng khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười có chút xấu hổ nói với cô:

"Kiếp này và cả những kiếp sau nữa, anh vẫn muốn được làm chồng của em. Em đồng ý gả cho anh nhé?"

Anh nâng tay cô lên, chờ đợi một câu trả lời. Vân Mộng kích động quá mức nên chưa thể tìm lại được giọng của mình, cô run run nắm lấy tay anh, dưới sự cổ vũ bằng mắt của hai đứa con, cô gật gật đầu trong nghẹn ngào:

"Em đồng ý."

Lục Cẩn Hiên đeo nhẫn vào tay Vân Mộng, sau đó tiến tới ôm chặt lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.

Những cánh hoa hồng đỏ thẫm như được thả tự do, theo gió bay đi thật xa, thật cao.

Vân Mộng cảm giác được môi mềm mại, khó lòng kiềm được trái tim đang đập vội của mình.

Trong khung cảnh hết sức lãng mạn ấy, một tiếng kêu ngây ngô vang lên dọa bọn họ giật nảy mình:

"Lục Tư! Lục Tư!"

Đó là giọng của con trai họ - Lục Trầm, thằng bé nhìn em gái đang bay bổng theo những cánh hoa mà vui vẻ vẫy tay.

Vân Mộng phát hiện con gái đang trôi theo những cánh hoa thì sợ hết hồn, vội vàng bắn người lên chụp được con bé. Lục Tư không hiểu hành động của bản thân đã làm mẹ mình hoảng thế nào, cười ngây ngô xòe tay ra khoe với cô cánh hoa vừa bắt được.

Khi Vân Mộng đáp xuống đất, Lục Cẩn Hiên đang khoanh tay đứng bên cạnh, lắc đầu nói:

"Anh cảm thấy tương lai thật sự không dễ dàng."

Nuôi dạy một đứa trẻ đã rất khó, đằng này bọn họ còn sinh đôi, mà hai đứa nhỏ vì chịu ảnh hưởng từ Vandelisa nên sức mạnh cũng xuất hiện quá sớm.

Sắc mặt Vân Mộng hơi đổi:

"Em bắt đầu có chút lo lắng rồi."

Khi vẫn chưa biết được năng lực của hai đứa nhỏ là gì, họ sẽ phải thấp thỏm trông chừng suốt cho mà xem. Về vấn đề này, Lục Cẩn Hiên có một đề nghị:

"Chúng ta nên đưa hai đứa về Lục gia cho cha mẹ anh chăm sóc."

Ở đó ít ra sẽ an toàn hơn bên ngoài.

Buổi cầu hôn lãng mạn này nhanh chóng kết thúc, Lục Cẩn Hiên hai tay ôm hai đứa bé giống nhau như đúc đi vào nhà. Lúc này, mọi người đang tụ lại chuẩn bị bữa tối. Anh ngại vấn đề cầu hôn trước mặt cả nhà nên mới dặn dò họ ở bên trong chờ đợi, cũng may, suýt thì để mẹ vợ biết con và cháu của bà không phải người thường.

Bà Vân hào hứng hỏi:

"Hai đứa xong rồi à? Vân Mộng có cảm động không? Có khóc không con?"

Vân Mộng nhìn cả nhà quây quần bên nhau, Lục Kình và Lục phu nhân cũng có mặt, khóe mắt cô ươn ướt:

"Cảm động đó, nhưng con không có khóc nha."

"Mắt đỏ hoe thế kia còn bảo là không khóc à?" Bà Vân chống nạnh lắc đầu.

Giọng của Vân Kiên có chút gấp:

"Được rồi, mọi người tới dùng cơm đi, con đói xót cả ruột."

Lục Cẩn Hiên trực tiếp chia hai đứa nhỏ trên tay vào trong lòng của mẹ ruột và mẹ vợ, sau đó kéo ghế cho Vân Mộng ngồi.

Cơm tối, mặc dù có người ăn người không, nhưng trò chuyện cũng vui vẻ hạnh phúc.

Chương 104: Ngoại truyện (2)
Sau khi Lục Cẩn Hiên và vợ tổ chức đám cưới không lâu, Lục Tử Tiệp cũng dẫn bạn gái về nhà. Lục gia giống như có truyền thống thích người thường, cha mẹ Lục không nói gì, chỉ nhìn xem con dâu thật lòng hay không.

Chu Lệ căng thẳng đến nỗi cả người cứng đờ:

"Cô chú khỏe, cháu tên Chu Lệ ạ!"

Lục Kình nheo mắt nhìn con trai út, thấy thằng bé mặt mũi cũng căng thẳng thì cười nói:

"Chào cháu, đừng sợ, cô chú rất dễ tính."

Chân Chu Lệ run lẩy bẩy, lần đầu tiên tiếp xúc với những huyết tộc khác ngoài Lục Tử Tiệp, cô sợ muốn chết, sợ họ đột nhiên không kiềm chế được xông lên cắn nát cổ cô.

Trong lúc cô không biết phải làm sao, Lục Tử Tiệp lén lút tới gần rồi nắm chặt tay cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay cậu như tiếp thêm sức mạnh cho cô vậy.

Thiếu niên nghiêng đầu về phía Chu Lệ, hỏi:

"Chẳng phải trước khi đưa chị đến đây chị vỗ ngực nói không sợ à?"

Chu Lệ nhỏ giọng mắng:

"Nhiều chuyện! Im lặng đi!"

Cô đã tham khảo Vân Mộng rồi, tuy rằng nghe nói huyết tộc không độc ác như cô nghĩ, nhưng cứ phải đề phòng cho chắc ăn.

Buổi ra mắt của cô không được thuận lợi lắm, bởi vì mối quan hệ giữa Lục Kình và Lục Tử Tiệp luôn rất xấu nên họ chẳng biết nên nói gì với nhau. Đến tận lúc rời khỏi biệt thự Lục gia rồi, Chu Lệ mới hỏi cậu:

"Sao vậy? Có phải có khúc mắc gì với ba không?"

"Không hẳn."

Mặc dù ngoài mặt thì trả lời như thế, nhưng rõ ràng có mà! Chu Lệ giữ chặt tay Lục Tử Tiệp không cho cậu trốn tránh, nói:

"Em giải thích cho chị, nếu không nói rõ ràng, chị giận đó!"

"..."

"Được rồi, chị hiểu rồi, em xem chị là người ngoài nên không muốn kể thì thôi."

Chu Lệ toan rút tay về, nào ngờ Lục Tử Tiệp níu cô một cái và nói:

"Chỉ là em cảm thấy hổ thẹn vì thua kém anh trai thôi!"

"Thua kém chỗ nào? Trừ việc Lục Cẩn Hiên ra dáng đàn ông hơn một chút thì chị thấy em không hề thua anh ta ở điểm nào hết!"

"..." Nói vậy chẳng khác gì mắng cậu không đàn ông?

Sắc mặt của Lục Tử Tiệp còn kém hơn ban nãy, Chu Lệ liếc qua liền biết bản thân xong đời rồi, nói câu này cứ như thấy người ta ngã lại bồi thêm một đá. Cô luống ca luống cuống giải thích:

"Ý chị không phải thế, nói chung, đối với chị thì em là tốt nhất!"

Cô nhón chân hôn một cái lên môi Lục Tử Tiệp và tiếp:

"Mỗi người có một điểm mạnh riêng, chị không cho rằng em thua kém bất kỳ ai cả. Hay khi nào đó em hãy tìm ba tâm sự đi."

Lục Tử Tiệp có cảm giác như Chu Lệ đang nhẹ nhàng vuốt ve nỗi lòng cậu, giúp cậu thấy bớt nặng nề hơn. Từ trước đến giờ cậu luôn cảm thấy cha thương anh trai hơn, mà bản thân cậu yếu kém sẽ khiến ông ấy thất vọng, vì vậy mới dẫn tới tình trạng bây giờ. Có lẽ đúng thật như Chu Lệ nói, nên nói chuyện rõ ràng với ông ấy một lần.

...

Một ngày mùa đông tháng mười hai, Tần Mạch từ chức và không làm thợ săn nữa. Đối với hắn, đây là công việc vô cùng thiêng liêng.

Mồ côi từ khi còn bé, cái ngày mà Tần Mạch nhìn thấy cha mẹ bị treo ngược trên trần nhà, máu chảy lênh láng dưới sàn, cậu đã lập lời thề sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho những con quái vật đáng ghê tởm kia. Nhưng bây giờ, hắn lại vì một con quái vật mà mất ngủ, gặp ảo giác liên tục.

Tinh thần của hắn không thể giúp hắn duy trì công việc của một thợ săn nữa. Bây giờ, khi xã hội đã trở nên yên bình hơn, thật ra cũng chẳng còn cần đến hắn.

Bước chậm trên con đường lớn phủ đầy tuyết, từng dấu chân của hắn như lưu lại một hơi tâm sự nặng nề.

Tần Mạch bất chợt dừng chân, nhìn con hẻm nhỏ tối om, hắn nhớ đến cái ngày mà mình suýt chút nữa đã bắn chết Lục Ảnh.

"Tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn..."

Hắn vì Lục Ảnh mà bị thương suýt chết, được cô cứu một mạng xem như là trả xong ân tình. Nhưng cái ngày định mệnh kia, cô đã lao ra chắn cho hắn, trút hơi thở cuối cùng mà chưa kịp nói lời nào với những người khác. Nghiệt ngã làm sao.

Tần Mạch còn không thể đặt chân vào khu mộ của huyết tộc, bởi cho dù thế giới có hòa bình trở lại, thì thân phận của hắn cũng sẽ bị cấm tiến vào nơi đó. Hắn, cho dù rất muốn cũng không thể thắp nhang cho Lục Ảnh.

Mưa tuyết tiếp tục phủ trắng xóa không gian, khi Tần Mạch rời khỏi nơi đó, giữa con hẻm nhỏ đã cắm một điếu thuốc đang cháy dở. Rất nhanh, nó bị phủ kín và dập tắt bởi những bông tuyết lạnh lẽo.

Nếu có kiếp sau, Tần Mạch nguyện làm một người bình thường.

Chương 105: Ngoại truyện (3)
Một thời gian dài sau khi trận chiến ở đảo kết thúc, hai đứa con của Vân Mộng lên bốn tuổi. Trí thông minh của chúng đã vượt xa những đứa trẻ cùng trang lứa, thậm chí còn có chút giống ông bà cụ non.

Lục Trầm cảm thấy việc trở về thừa kế ngôi vương gì đó quá chán, không thèm đi, vì vậy nói với em gái:

"Em không muốn làm nữ vương à?"

"Không." Lục Tư lắc đầu như trống bỏi.

Hai đứa trẻ tóc đen mắt đỏ trông hết sức khác thường ở thế giới loài người. Nhưng chúng có thể đeo lens mỗi khi ra ngoài để che đậy thân phận.

Trong lúc chúng ở ngoài vườn tắm nắng, rất nhiều người xuất hiện gần đó, cung kính quỳ xuống và gọi:

"Quân vương và nữ vương cao quý, xin hãy theo chúng tôi về đất tổ."

Cả hai đứa đều không thèm quan tâm, bỏ ngoài tai những lời của họ. Năm ngoái cũng đến vài lần rồi, cứ bảo chúng phải về đất tổ gì gì đó, đi thử mới biết hóa ra là một hòn đảo trông vừa cũ vừa quê!

"Ở đó không có vòng đu quay, không có máy chơi game, ti vi, không đi!" Lục Trầm ghét bỏ.

Lục Tư càng trực tiếp:

"Chán lắm ạ."

"..." Huyết tộc nào đó đau khổ ôm mặt. Tại sao có những kẻ điên cuồng muốn chiếm vị trí đó, mà đến phiên hai đứa trẻ được chọn thì luôn bày ra vẻ mặt ghét bỏ này chứ?

Dùng đủ mọi cách cũng khó lòng đưa được chúng về đất tổ, về phía Vân Mộng và Lục Cẩn Hiên thì chỉ nói nếu thuyết phục được chúng thì thử đi, hai người họ sẽ không can thiệp.

Lục Trầm và Lục Tư ở trong sân nhìn đám người kia, đột nhiên nảy ra một ý hay. Lục Trầm thay mặt em gái nói:

"Như vậy nha, nếu trong vòng mười phút, mấy chú bắt được một trong hai chúng cháu thì chúng cháu sẽ theo mấy chú về đất tổ."

"Thật sao?" Một tên huyết tộc mừng rỡ hỏi.

"Thật ạ!" Lục Tư ranh mãnh nở nụ cười.

Số huyết tộc cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng xem đây là cơ hội tốt, họ lập tức đồng ý.

Lục Trầm đếm ba, hai, một, sau đó liền trực tiếp biến mất tại chỗ. Một trong những năng lực rất hiếm có của huyết tộc, dịch chuyển tức thời.

Chỉ còn lại Lục Tư ở đó, con bé lơ lửng bay lên trời, vươn cả hai tay hai chân ngắn ngủn của mình ra mà bơi qua bơi lại giữa không trung.

Đám huyết tộc chia ra hai đội đuổi bắt bọn trẻ, mấy tên chạy theo Lục Trầm thì không có được bất kỳ dấu vết nào, nhưng nghĩ với khả năng hiện tại thằng nhóc sẽ không trốn xa, cho nên tản ra tìm kiếm.

Còn đám khác ở sân nhà định nhảy lên bắt lấy Lục Tư, một tên có cánh còn bung cánh ra chuẩn bị bay, nào ngờ cảm giác cả người nặng nề, lập tức cắm mặt xuống đất.

Rầm.

"Chuyện gì vậy?"

"Cơ thể nặng quá, không nhúc nhích được!"

Năng lực của Lục Tư chính là điều khiển trọng lực, muốn bắt được con bé à? Vậy trước tiên thích ứng với trọng lực gấp mười lần bình thường đã.

Những huyết tộc bên dưới đột nhiên nhận ra chúng không phải đang thỏa hiệp, mà là đang tìm người chơi cùng mình! Cái quỷ gì vậy? Mới bao tuổi đã thức tỉnh năng lực, lại còn đáng sợ như thế nữa?

Mất nửa ngày ở đó cố gắng, họ thậm chí còn không chạm vào được góc áo của Lục Trầm và Lục Tư. Hai đứa còn hỗ trợ nhau chơi trốn tìm, chạy nhảy lung tung trong biệt thự Pandora.

Thời điểm Vân Mộng về đến nhà, sân vườn của Lục Cẩn Hiên đã bị con gái phá nát bươm. Khắp nơi đều là những lỗ trũng, có lỗ còn mang hình dáng kỳ lạ giống như một khuôn mặt...

Vân Mộng khó hiểu:

"Hai đứa đã làm gì thế?"

"Mấy chú lại đến chơi với bọn con!" Lục Tư thích thú nhào vào lòng cô, mái tóc dài đến vai được búi gọn trên đầu, vô cùng đáng yêu.

Lục Trầm thì dịch chuyển trực tiếp ra phía sau vai, ôm mẹ và nói:

"Hôm nay vui lắm ạ!"

"Vậy sao? Vui thì đến chỗ mấy chú chơi nhé?" Vân Mộng trêu.

"Không không không, con không đi đâu!" Lục Trầm dùng cả tay cả chân bám vào lưng mẹ.

Chơi một chút là được rồi, sao có thể bắt họ đến cái chỗ khỉ ho cò gáy kia được?

Tương truyền, phải mất gần mười lăm năm, một trong hai đứa trẻ mới vì thua cá cược mà quay về trị vì đất tổ. Và rồi hai năm sau đó thì cao chạy xa bay, để lại một đất tổ không có người dẫn dắt...

Chương 106
Vẫn là những lời cảm ơn chân thành gửi đến các bạn độc giả theo Mộng đến đây, thật sự thì nhờ các bạn mà mình mới có sức viết nhiều như thế. Mỗi lần đăng truyện thấy có nhiều like và bình luận mình lại vui vẻ nhảy nhót cả ngày. Đối với mọi người mấy thứ đó cũng không là gì nhưng đối với tác giả like, cmt, vote như một sự công nhận, bởi vì truyện hợp gu, ổn, nên mới có được số liệu tốt, hơn nữa nó còn ảnh hưởng đến bảng xếp hạng, cho nên mỗi lần đăng truyện mình hay bảo mọi người tích cực like hộ mình là vậy.

Facebook: Nhược Mộng.
Truyện đã hoàn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff