Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


---

Vì cứu vớt Lục Yến khiến nhiều người tức giận, buổi chiều hôm đó tôi đã kéo chàng đi chơi ở ngoài cả ngày.

Trước khi ra ngoài, Tiểu Mai nói cho tôi biết, lúc Liên Nhi quyết chí tự cường, khổ luyện chưởng thượng vũ thì đã cắm đầu xuống đất, tỉnh lại thì đóng cửa không ra ngoài nữa.

Tôi vẫn muốn hỏi một chút, lại bị Lục Yến vội vàng kéo ra ngoài, chỉ kịp dặn dò Tiểu Mai mời thầy thuốc đến khám cho Liên Nhi.

Gần tối, Lục Yến xách đèn con thỏ bên tay trái, tay phải khiêng xâu kẹo hồ lô cao bằng một người, hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt:

"Vợ ơi! Nàng ăn xiên thịt dê không?"

"Ta đi mua cho nàng!"

Tôi lau miệng cho chàng:

"Không ăn nữa, chúng ta đi cầu nguyện đi."

Bên cạnh dòng sông cầu nguyện, từng hóa hoa đăng cầu phúc lơ lửng trên mặt nước.

Tôi cũng thả một chiếc xuống.

Lục Yến đến gần:

"Vợ ơi, nàng cầu nguyện gì vậy?"

"Nếu nàng không muốn nói cho ta biết cũng không sao..."

Tôi ngắt lời chàng: "Ta cầu nguyện, duyên phận của ta và chàng ba kiếp không tan."

Dưới ánh đèn lờ mờ, Lục Yến mang dáng vẻ trợn mắt há mồm ngốc nghếch, trong ánh mắt lại lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Hồi lâu sau, chàng mới mở miệng:

"Vợ ơi, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

"Ừm, sẽ ở bên nhau."

"Vậy chúng ta về nhà ngủ đi?"

"... Cũng không phải là không được."

*

Ngày hôm sau, tôi vì mệt nhọc quá độ mà đã ngủ tới khi mặt trời lên cao.

Mở mắt ra thì Lục Yến đã không còn ở bên cạnh nữa.

Tôi ngồi bật dậy, cao giọng hô:

"Lục Yến!"

"Vương phi? Người tỉnh rồi à?"

"Vương gia vào cung rồi, hôm nay quốc chủ nước Yến chào tạm biệt, trong cung có cung yến."

"Hoàng thân quốc thích và các quan lại đều đi tham gia yến tiệc."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tự lẩm bẩm:

"Ăn tiệc tốt... ăn tiệc tốt!"

Tiểu Mai...

Chỉ cần tùy tiện qua hôm nay, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc cho nên tôi hạ quyết tâm, hôm nay không đi đâu cả.

Kiên quyết không cho Lục Yến có cơ hội hy sinh chính mình để cứu tôi!

Tiểu Mai hỏi tôi:

"Vương phi đói không?"

"Em lấy chút đồ ăn đến nhé?"

Tôi gật đầu đồng ý.

Tiểu Mai vừa đi, Liên Nhi đã không mời mà đến.

Tôi nhíu mày có chút không vui:

"Nghe nói ngươi bị té, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?"

Liên Nhi không nói lời nào, chỉ nhìn tôi.

Nhìn đến mức trong lòng tôi run rẩy, cảm thấy hôm nay Liên Nhi là lạ:

"Nếu như không có chuyện gì thì ngươi về đi."

"Mấy ngày nữa ta sẽ thương lượng với Vương gia đưa ngươi về nhà."

Liên Nhi vẫn không nói lời nào.

Tôi bước nhanh đi qua người nàng ta, muốn gọi người đưa nàng ta đi.

Ngay vào lúc xoay người, một vật nặng đập vào sau gáy tôi.

Trước mắt tôi tối đen, ngất đi.

*

Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi bị trói trong cung điện quen thuộc.

Trong lòng tôi siết chặt, lập tức nhận ra nơi này:

Đây chính là điện sau của đại điện mà hoàng cung mở tiệc.

Một giọng nói âm trầm vang lên:

"Vương phi tỉnh rồi à?"

Tôi quay đầu nhìn về phía đối phương, là Liên hi.

Thấy dáng vẻ không hiểu gì của tôi, Liên Nhi giống như trở nên sung sướng:

"Nghĩ mãi mà không ra à?"

"Nhờ có cú ngã ngày hôm qua mà ta đã được sống lại."

"Ngươi có biết kiếp trước ta chết như thế nào không?"

"Ngươi, Thẩm Tích Văn, sau khi Lục Yến chết, ngươi đã trở thành biến thái từ đầu đến cuối!"

"Ngươi sử dụng tiền và thế lực của mình, mua chuộc quan viên các nước."

"Ta chính là đồ chơi được ngươi mua tặng cho Hoàng thượng!"

"Nhưng Hoàng thượng hoàn toàn không chạm vào ta, nô tài trong cung mượn gió bẻ măng, ngày nào cũng tra tấn ta."

"Ta đã chết đói!"

"Nếu ta đã sống lại thì ta muốn ngươi chết trước mặt ta!"

Nhìn Liên Nhi dường như trở nên điên cuồng, trong lòng tôi không nói ra được là cảm giác gì.

Kiếp trước không có Lục Yến, tôi cuối cùng đã hắc hóa sao?

Tôi mím môi:

"Xin lỗi."

"Cô nên hận ta."

"Cô có thể giết ta."

"Nhưng đừng làm hại Lục Yến."

Liên Nhi chỉ vào đài vàng được đặt trong điện, lạnh lùng cười:

"Không đủ, ta muốn hai người các ngươi đều chết trước mặt ta."

Liên Nhi nói cho ta biết, nhờ có sự hiểu biết của nàng ta ở kiếp trước đối với đường lối trong hoàng cung.

Nàng ta mới phát hiện ra một mật đạo của tiền triều, từ bên ngoài cung thông đến đại điện này.

Nàng ta đã thông qua mật đạo này mà đưa tôi vào cung.

Bây giờ xung quanh đại điện đều là dầu hỏa.

Chỉ cần một chút lửa là có thể đốt trụi toàn bộ đại điện.

Liên Nhi đốt lửa cho cây châm lửa trong tay:

"Vương phi, ngươi sẽ kêu đau chứ?"

"Nếu ngươi kêu, Lục Yến nhất định sẽ tới cứu ngươi nhỉ?"

Ánh lửa rơi xuống, hóa thành biển lửa.

*

Tôi trợn tròn mắt nhìn ngọn lửa lan tràn trước mặt, trong lòng âm thầm khuyên bảo chính mình:

"Chịu đựng, không thể kêu đau được."

"Quyết không thể."

Điện trước vang lên tiếng ồn ào, có lẽ đã nhìn thấy ánh lửa.

Tôi an ủi chính mình:

Không sao, trong cung có nước, điện trước có lẽ sẽ không nghiêm trọng.

Đợi tất cả mọi người rút khỏi Lục Yến cũng sẽ đi theo, chàng sẽ sống tiếp.

Kiếp này, chàng sẽ bình an vui vẻ.

Tôi sẽ ở trên trời ngắm nhìn chàng.

Thế lửa lan tràn cực nhanh, chẳng mấy chốc đã cháy tới trước mặt tôi.

Tôi nhắm mắt lại chuẩn bị nghênh đón cái chết.

Ngay sau đó, cửa đại điện đột nhiên bị đá văng.

Một giọng nói lo lắng truyền đến:

"Vợ ơi!"

Tôi chợt mở mắt: Sao lại như vậy?!

"Chàng đi đi! Đừng vào đây!"

Nhưng mà đã muộn rồi, bóng dáng quen thuộc đó đã đi xuyên qua ngọn lửa, liều lĩnh chạy tới bên cạnh tôi.

"Vợ ơi, không sao rồi."

"Ta đưa nàng ra ngoài."

Tôi không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi xuống như hạt châu đứt dây:

"Chàng đi đi! Sống tiếp đi!"

Vào cung dự tiệc không thể mang theo vũ khí, Liên Nhi lại dùng xích sắt trói tôi.

Lục Yến cố gắng hồi lâu, cuối cùng cũng đỏ mặt, tay không kéo đứt xích sắt.

Nhưng lúc này chàng cũng đã hơi mất sức rồi.

Hai chúng tôi đỡ lấy nhau chạy ra ngoài.

Lúc sắp đến cửa chính, chợt có một thanh xà ngang đang cháy vỡ ra, rơi thẳng xuống người chúng tôi.

"Vợ cẩn thận!"

Lục Yến dùng hết sức đẩy tôi, tôi không khống chế được mà ngã về phía cửa chính.

Được mọi người lo lắng chờ đợi ngoài cửa tiếp được.

Nhưng Lục Yến lại bị nhấn chìm trong biển lửa.

"Không!"

"Lục Yến!"

Tôi xông vào như điên.

Hoàng thượng thấy thế thì vội vàng ngăn tôi lại, rống to:

"Em điên à?!"

"Lục Yến liều cả tính mạng cũng muốn để em sống sót!"

"Em xông vào cũng không cứu được nó đâu!"

Tôi không để ý đến tất cả mà đẩy Hoàng thượng ra:

"Em đã quyết sẽ không để Lục Yến lại một mình!"

"Đã nói là sẽ mãi mãi ở bên nhau, thiếu một giờ một khắc cũng không được!"

"Cho dù chàng có cháy chỉ còn lại một nắm tro, em cũng phải ở bên cạnh chàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro