Chương 1 - Kế sách chia tay 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Doãn Khởi gần đây thường mơ mơ màng màng, hay ngủ gật.

Tối hôm qua, sau khi Trịnh chủ hoàn thành chuyến công tác thì ghé qua Kim Ti Lung Tử của cậu. Có thể là đang vui, Trịnh chủ mang cho cậu bữa tối cực kỳ phong phú ngay trên giường. Mẫn Doãn Khởi từ khi khai trai đến giờ còn chưa được hưởng thụ qua ôn nhu thân mật như vậy. Xuân thủy trong huyệt trào ra, cả người cực kỳ thoải mái.

(*Kim Ti Lung Tử: lồng sắt bằng tơ vàng, mình nghĩ để hán việt nghe hay hơn nên không sửa nhé >.<)

Sau đó liền ngủ mất _(:3∠)_ Trịnh chủ vuốt vuốt tóc cậu, đột nhiên Mẫn Doãn Khởi mở to mắt, Trịnh chủ thấy thế liền đen mặt lại hỏi cậu: "Tối hôm qua lại chơi game suốt đêm?"

"Không. . ." Thật sự Mẫn Doãn Khởi không có nói láo, để đón chờ Trịnh chủ trở về mà cậu ngủ suốt một ngày. Nhưng không biết thế nào mà càng ngủ càng buồn ngủ, thân thể như không còn sức lực, lại lười ăn, cậu cũng buồn bực lắm đó chứ.

Trịnh chủ xuống giường, duỗi tay áo đã bị đè đến nhăn. Mẫn Doãn Khởi bị dọa sợ, cậu không dám nói Trịnh chủ ở lại, đành phải mặc quần áo ngay ngắn, cúi đầu đi theo Trịnh chủ giống như chủ nhà tiễn khách.

Đến thang máy, Trịnh chủ liếc cậu một cái,khiến Mẫn Doãn Khởi nhất thời đứng thẳng lưng. Trơ mắt nhìn thang máy "Đinh " một tiếng, cửa thang máy từ từ đóng lại, Mẫn Doãn Khởi khóc không ra nước mắt.

Sao cậu lại đi ngủ chứ? Tại sao khi ở cùng Trịnh chủ cậu lại buồn ngủ chứ? Không chuyên nghiệp tí nào!

Mẫn Doãn Khởi sờ sờ móng, nghĩ thầm mai phải đi bệnh viện kiểm tra cơ thể một chút, còn phải làm Trịnh chủ vui vẻ trở lại nữa. Cũng sắp thi cuối kỳ, năm sau là năm tư rồi phải đi thực tập. . . Hôm nay chọc giận Trịnh chủ rồi, có khi nào sẽ bị trừ tiền thưởng cuối năm hay không ? Mẫn Doãn Khởi nghĩ nghĩ, lại ngủ quên ở trên salon.

Hôm sau tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường, chăn đắp gọn gàng. Mẫn Doãn Khởi xoa xoa cái đầu rối bù, nghi ngờ mình bị mộng du.

Cũng như rất nhiều người khác, Mẫn Doãn Khởi rảnh rỗi rất thích nghịch di động, ngay cả khi đang rửa mặt cũng không ngừng, một bên súc miệng một bên quẹt quẹt màn hình. Trang đầu tin tức hôm nay là thời tiết, báo rằng nhiệt độ sẽ thấp xuống, nhất thời mắt Mẫn Doãn Khởi sáng lên vui vẻ.

Cậu thích nhất là mùa đông, có thể mặc thật nhiều thật nhiều. Rửa mặt xong, Mẫn Doãn Khởi lấy áo choàng nhung đã sớm chuẩn bị trong tủ quần áo ra, choàng khăn quàng cổ thật dày lên, đội mũ len, cầm túi giữ nhiệt thẳng tiến đến bệnh viện.

Mẫn Doãn Khởi là cô nhi, cũng là người song tính nên khi ở viện mồ côi cậu lại càng phải cẩn thận hơn những đứa trẻ khác. Lớn lên xinh đẹp, người ta lại càng thích ăn hiếp cậu. Ngày qua ngày, tính cách Mẫn Doãn Khởi rất nhút nhát, giống như một con mèo con, một chút gió thổi cỏ lay cũng làm cho nó co người lại.

Nhưng may mắn là cậu lại gặp được dì viện trưởng tốt tính, giúp Mẫn Doãn Khởi khi lớn lên mặc dù không khỏe khoắn như những đứa con trai khác nhưng cũng coi như là tốt hơn một chút.

18 tuổi, cậu được tuyển, bắt đầu nghiệp người mẫu. Người mẫu thì người mẫu, nhưng cậu lại bị Trịnh chủ nhìn trúng.

Lúc đó, Mẫn Doãn Khởi mới mười tám tuổi lẻ ba tháng bảy ngày, cậu vốn muốn chống lại lời dụ dỗ của Trịnh chủ một chút, nhưng khi nhìn thấy sáu con số không lấp lánh làm tiền lương mỗi năm, Mẫn Doãn Khởi thất thần đáp ứng.

Nửa năm, cậu chỉ cần nửa năm làm giải phẫu trở thành người đàn ông chân chính, có tiền thì cậu có thể dùng phương pháp tốt hơn để chữa bệnh, cho đỡ đau đớn khi bỏ đi bộ phận kia, dù sao thì cắt thịt sẽ rất đau mà. Mẫn Doãn Khởi muốn đổi bao dưỡng lấy mơ ước của mình.

Mục đích của Mẫn Doãn Khởi lần này là bệnh viện tốt nhất thành phố. Đến bệnh viện, cậu đỗ xe ở hầm đậu xe. Khi chữa bệnh ở đây Mẫn Doãn Khởi có quen được một vị bác sĩ. Cũng không phải là Trịnh chủ không an bài được bác sĩ tốt, mà bởi vì đặc thù thân thể, chỗ này lại có một vị bác sĩ cũng có loại thể chất này, cho nên Mẫn Doãn Khởi từ nhỏ đến lớn đều khám bệnh ở chỗ này.

Bác sĩ Lâm là một người kiêu ngạo, cả ngày không cho ai được sắc mặt tốt. Mẫn Doãn Khởi biết bác sĩ Lâm là một người khẩu xà tâm phật, hoàn toàn không sợ. Cậu nói cho bác sĩ Lâm toàn bộ triệu chứng, tò mò hỏi ︰ "Lâm thúc thúc, cháu có phải bị tiểu đường không? Dạo này cháu rất thích ăn đường."

Lâm Cận Ngôn mặt không đổi sắc mà trừng cậu một cái ︰ "Nói bậy bạ cái gì, còn có triệu chứng nào khác không?"

Mẫn Doãn Khởi nhớ lại ︰ "Triệu chứng khác? Tháng này cháu vẫn luôn ở nhà không thôi. . . A!" Mẫn Doãn Khởi đột nhiên nghĩ đến, nói nhanh ︰ "Đúng rồi, tháng này bà dì vẫn chưa tới."

(*bà dì: kinh nguyệt)

"Bà dì?" Lâm Cận Ngôn sửng sốt một chút.

"Đúng a, cháu không. . ." Mẫn Doãn Khởi ngây ngốc nói một hồi, ngẩn người.

Cậu cũng không ngốc, dĩ nhiên biết mình vừa nói cái gì, mặc dù thân thể có chút quái dị, nhưng Mẫn Doãn Khởi một mực nghĩ mình là con trai hoàn toàn không ý thức được mình sẽ mang thai.

Cậu sao có thể mang thai?

Mẫn Doãn Khởi vẫn nghĩ như vậy, tự lựa chọn làm nam nhân mặc dù trong thân thể có buồng trứng, ống dẫn trứng, tử cung. Cậu đã sắp cắt bỏ những bộ phận này, hơn nữa có rất nhiều người song tính coi như làm giải phẫu thành phụ nữ cũng không thể mang thai.

Cậu thế nào lại mang thai? !

Mẫn Doãn Khởi điên rồi, cơ thể lảo đảo một chút, ánh mắt hỗn loạn, bắt lấy tay Lâm Cận Ngôn ︰ "Lâm thúc thúc, Lâm thúc thúc, cháu phải làm thế nào đây? Cháu muốn giải phẫu. . ."

"Kiểm tra trước đã." Lâm Cận Ngôn sa sầm mặt, trực tiếp cắt lời cậu, ông không đưa Mẫn Doãn Khởi đi lấy đơn xin kiểm tra, mà tự mình dẫn cậu tới phòng thí nghiệm tiến hành tiểu kiểm tra, đích thân nhìn kết quả.

Hai mươi phút sau, Mẫn Doãn Khởi trở lại phòng chuẩn đoán, cả người vác theo hai chữ u ám. Cậu lại phải đối mặt với sự lựa chọn cực lớn trong đời, cậu mang thai, mang thai con của Trịnh chủ, còn không biết đứa trẻ là con trai hay con gái, hay giống như cậu là một người song tính.

Trong ấn tượng của Mẫn Doãn Khởi , người như Trịnh chủ sẽ không bao giờ để cho những ngọn cỏ dại ngoài luồng sinh con, hơn nữa thân thể cậu lại quái dị, nếu như sinh ra một đứa bé song tính nữa thì như thế nào đây? Nếu Trịnh chủ biết, nhất định sẽ bóp chết hai cha con họ mất.

Mẫn Doãn Khởi bắt đầu sợ hãi. Lâm Cận Ngôn nhìn cậu một cái, lạnh giọng nói: "Một tuần sau lại tới kiểm tra thai kỳ."

"Kiểm, kiểm tra thai kỳ?" Mẫn Doãn Khởi cảm thấy khó mở miệng, ánh mắt lộ vẻ giãy giụa nhìn về phía Lâm Cận Ngôn nói : "Không thể phá thai sao?"

"Có thể phá, nhưng vừa khám ra thai đôi. Nếu phá thì một lớn hai nhỏ đều chết."

". . ."

Mẫn Doãn Khởi cúi đầu khó chịu. Lâm Cận Ngôn nhìn cậu, sắc mặt càng thêm khó coi. Ông chính là người đã nhìn tiểu hài tử Mẫn Doãn Khởi này lớn lên. Lúc mới vào viện mồ côi chỉ là một đứa bé năm, sáu tuổi, khuôn mặt luôn luôn tái nhợt, khi nhìn người khác sẽ luôn phòng bị giống như một con mèo nhỏ, vết thương trên người cậu rât nhiều, nhưng cậu không than vãn lấy một lời. Sau khi kiểm tra, Lâm Cận Ngôn phát hiện, đứa trẻ hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu ông nói ra thì ngay cả súc sinh cũng không bằng.

Thầm hít sâu một cái, Lâm Cận Ngôn an ủi một câu ︰ " Doãn Khởi , thật ra thì sau khi sinh con thì vẫn có thể giải phẫu, vẫn còn cơ hội mà."

"Thật sao ạ?" Mẫn Doãn Khởi khẩn cầu nhìn về phía Lâm Cận Ngôn, tựa như hy vọng đặt toàn bộ trên người ông.

Lâm Cận Ngôn gõ đầu cậu một cái︰ "Còn muốn gì nữa chứ?Cháu phải tin ta, bắt đầu từ bây giờ cháu phải cẩn thận chăm sóc chính mình, xem mình là một quốc bảo mà đối xử."

(*pháp bảo: vật báu cấp quốc gia)

Thấy Mẫn Doãn Khởi gật đầu, Lâm Cận Ngôn híp mắt cảnh cáo ︰ "Còn phải chú ý cái này, khi mang thai, tuyệt đối không thể quan hệ."

Mẫn Doãn Khởi bối rối. Đột nhiên, điện thoại di dộng của cậu rung lên, Mẫn Doãn Khởi cúi đầu nhìn túi áo mình , lật đật lấy điện thoại ra.

Gọi tới chính là phụ tá đắc lực của Trịnh chủ, Triệu Tân Đức. Nhưng sao Triệu Tân Đức lại gọi tới vào lúc này?

------------------------------🌱--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro