Chương 11 - Kế sách chia tay 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ ra có người muốn hại Doãn Khởi , Lâm Cận Ngôn xoay người muốn vào phòng bệnh, lại bị Triệu Tân Đức kéo tay.

“Cậu muốn làm gì?” Lâm Cận Ngôn trừng hắn.

Triệu Tân Đức không biết phải làm sao, giang hai tay tỏ vẻ vô hại: “Là anh muốn làm gì?”

“Đương nhiên là nói cho Tiểu Khởi…” Nghĩ tới bây giờ mới nói cho Doãn Khởi cũng vô dụng, Lâm Cận Ngôn ngậm miệng, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Triệu Tân Đức: “Tiểu  Khởi không thù không oán với ai, bị người hại khẳng định liên quan đến Trịnh Hạo Thạc .”

Chuyện này rất dễ nhận ra, Triệu Tân Đức cười một tiếng: “Vậy anh đi vào làm gì, bởi vì thấy nguy hiểm nên muốn tách hai người họ ra?”

Lâm Cận Ngôn nghẹn một chút, hắn không biết đi vào để làm gì, nhưng cũng không thể ngồi một chỗ chờ.

Triệu Tân Đức than thở một tiếng: “Cửa phòng ấy có giá mà chúng ta không thể bước vào…”

“Cậu có gì ý?” Lâm Cận Ngôn cau mày.

Triệu Tân Đức nhận thấy, Hạo Thạc không nhốt Doãn Khởi lại đã là may mắn lắm rồi, cho nên hiện tại không thấy Doãn Khởi cũng tốt lắm.

Tuy nhiên những lời này không thể nói ra, Triệu Tân Đức lễ độ cười cười: “Bây giờ quan trọng nhất là ổn định tinh thần cho Doãn Khởi , lỡ như việc này lưu lại di chứng thì sao? Không ít người từng trải qua tai nạn xe bị một số ám ảnh nhất định, thậm chí cả đời không dám ngồi xe, cái này hẳn là Lâm tiên sinh đây hiểu hơn tôi chứ?”

Lâm Cận Ngôn trầm mặc.

Triệu Tân Đức khoác tay qua vai Lâm Cận Ngôn, cười: “Anh yên tâm, Trịnh tiên sinh sẽ xử lý, hay là chúng ta đi xem tên gây ra họa kia trước đi, anh cũng nên nói với bệnh viện một tiếng, bất luận như thế nào cũng phải cứu hắn lại, tôi thấy người sau màn chắc sẽ không dừng tay đâu.”

Lâm Cận Ngôn bất an nhìn phòng bệnh của Doãn Khởi, cuối cùng vẫn bị Triệu Tân Đức lôi đi.

Trịnh Hạo Thạc và Triệu Tân Đức có cùng chung ý nghĩ, bây giờ chuyện trọng yếu nhất chính là trấn an Doãn Khởi cho tốt, không để cậu lưu lại bóng ma tâm lý trong lòng. Cho nên anh cực kỳ tức giận, muốn để Doãn Khởi dưới thân dạy dỗ lại một phen. Dạy cho cậu biết không phải cứ muốn ra ngoài là ra, nhưng anh lại không phát tác trước mặt Doãn Khởi, còn giả bộ là một người chồng tốt.

Phòng bệnh rất im ắng, Doãn Khởi ngồi trên đùi Trịnh chủ khóc đến thiên hôn địa ám, nước mắt trong suốt rơi xuống từng giọt từng giọt, Trịnh chủ mạnh mẽ ôm cậu một hồi, nhẹ nhàng nói: “Mèo Tiểu Khởi ngoan, cho ta nhìn một chút em có bị thương không?”

Doãn Khởi không phản kháng.

Cậu cảm giác được hôm nay Trịnh chủ cực kỳ ôn nhu, ôn nhu đến lạ thường.

Trịnh chủ tự mình cởi quần áo cho cậu, cả người Doãn Khởi đều chôn vào lồng ngực của Trịnh chủ, nơi lộ ra duy nhất là cái cổ, nơi đó vẫn còn vết hôn Trịnh chủ lưu lại. Đến khi Trịnh chủ cởi ra cái áo cuối cùng, Doãn Khởi cảm giác cả thân thể tiếp xúc với không khí không khỏi có chút run rẩy, không kiềm được muốn từ chối, Trịnh chủ lại mỉm cười thân mật hôn cậu.

Doãn Khởi giống như một chú mèo nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn, cảm thấy Trịnh tiên sinh hôm nay thật là ngọt.

Tiếp theo là cởi quần, lần này thì cần Doãn Khởi phải phối hợp, tay Trịnh chủ lần đến mông, Doãn khởi phải khẽ nâng lên để Trịnh chủ cởi quần áo, đến lúc này Trịnh chủ cũng không buông tha cậu, cố ý bóp bóp mấy cái, làm mặt Doãn Khởi đỏ đến mang tai. Thật vất vả mới cởi xuống hết, Trịnh chủ nheo mắt nhìn thật kỹ, thậm chí còn lấy tay mở bắp đùi cậu ra, xác nhận Doãn Khởi không có bị thương. Nhưng bàn tay anh lại rất thô ráp, thỉnh thoảng tay lại cọ tới cọ lui nơi huyệt động, làm Doãn Khởi hít thở không thông.

Kiểm tra thương thế mà sao lại thế này!

Doãn Khởi sợ lại xảy ra chuyện, khuôn mặt càng đỏ phá hư bầu không khí: “Lúc nãy em cầm cái chậu đựng nước tiểu vẫn chưa rửa tay.”

Trịnh chủ buồn cười, con ngươi đen láy nhìn Doãn Khởi , chẳng những không thấy ngại, ngược lại còn cưng chiều dỗ dành cậu: “Vậy chúng ta mang mèo nhỏ đi rửa tay có được không?”

Doãn Khởi không ngừng gật đầu. Trịnh chủ trực tiếp bế cậu lên, Doãn Khởi vội vàng kêu: “Còn giày!”

Trịnh chủ không để ý tới cậu.

Trong mỗi phòng bệnh đều có một phòng tắm, Trịnh chủ tiếc nuối đôi chân trắng ngần của Doãn Khởi , làm sao nỡ để nó đạp lên sàn nhà chứ: “Nào, em đứng trên chân của ta, sau đó rửa tay được không?”

Bị cưng chiều như vậy, Doãn Khởi  cũng囧.

(*cái icon này mình cũng không rõ nó  có nghĩa là gì, bạn nào biết chỉ mình với)

Trịnh chủ cũng quá quá rồi.

Động tác rất khó, hơn nữa yêu cầu hai người phải đứng thật sát nhau, tư thế này lại càng giống động tác đang vào từ phía sau, Doãn Khởi lặng lẽ đỏ mặt, nhưng lại không cự tuyệt. Trịnh chủ buông cậu xuống, phần lưng dán sát vào ngực Trịnh chủ, cổ lộ ra không khí có thể cảm nhận rõ ràng áo của Trịnh chủ ma sát vào, tim Doãn Khởi đập rộn lên, xấu hổ nhìn lên gương, liền bị dọa.

Trong gương, thân thể xinh đẹp của Doãn Khởi toàn bộ dán lên người Trịnh chủ, giống như một nụ hoa phóng đãng chuẩn bị nở, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một cỗ yêu khí. Trong lòng Doãn Khởi rung động, khuôn mặt hàm chứa tình ái, tưởng tượng đóa hoa nơi ấy bị mở ra. Nhưng cậu sợ nơi đó chịu không nổi, hơn nữa hình như Trịnh chủ không có ý định này.

Cảm giác như Trịnh chủ rất lo lắng về vết thương của cậu.

“Còn sợ nữa không?” Trịnh chủ đặt cậu lên giường, mình thì ngồi ở mép giường hỏi.

Doãn Khởi chớ mắt mấy cái: “Sợ.”

Chuyện này không nhắc tới còn tốt, nhắc tới Doãn Khởi liền sợ hãi, cậu vừa phát hiện mình có chút thích Trịnh chủ, trong bụng lại mang theo thứ quan trọng nhất, cậu vẫn chưa muốn chết.

Nhưng may mắn cậu vẫn bình yên vô sự.

Doãn Khởi bây giờ có một có loại cảm giác không thật, tựa như trận tai nạn vừa xảy ra và bệnh viện là hai thế giới song song, căn bản là cậu đã chết, tất cả mọi thứ đều là ảo giác. Tại sao lại không đau được chứ ?

Nhưng Trịnh chủ đã đến, mang lại cho cậu cảm giác an toàn. Tuy nói vậy là không tốt nhưng Trịnh chủ đáng sợ như vậy lại có thể trấn an!

_(:3∠)_

Doãn Khởi không muốn kim chủ rời đi, bất an kéo tay Trịnh chủ đặt lên bụng mình, muốn cho anh biết bên trong có một bảo bảo.

Thế mà Trịnh chủ lại thấy thú vị: “Thế nào, ngứa?”

Doãn Khởi lập tức nhăn mũi, cậu muốn nói cho Trịnh chủ biết, cậu mang thai, là đứa trẻ của Trịnh chủ, nhưng Doãn Khởi lại không dám nói, chỉ có thể lấy hết toàn bộ dung cảm của hai mươi mốt năm cuộc đời, trịnh trọng nói: “Trịnh tiên sinh, hôm nay ngài ngủ cùng em được không?”

Trịnh chủ cười.

Doãn Khởi biết anh đồng ý, hơn nữa biểu tình sẽ không đụng chạm đến cậu.

Trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không còn gì phải sợ nữa.

Lần đầu tiên cậu không mặc cái gì yên ổn ngủ trong lồng ngực Trịnh chủ, mặc dù Trịnh chủ một thân tây trang nặng nề, nhưng Doãn Khởi lại cảm thấy mình hạnh phúc nhất trên đời.

Cậu nằm trong lồng ngực Trịnh chủ ngủ qua một đêm.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, lúc chạng vạng thì Doãn Khởi tỉnh lại, Trịnh chủ đút cho cậu một chén cháo. Tối qua Doãn Khởi ‘vui đùa cả một ngày’, mệt mỏi muốn kiệt lực, lúc này ăn xong là ngủ.

Màn đêm buông xuống.

Đất bao trùm một hơi thở nguy hiểm.

Doãn Khởi đang ngủ say bỗng nhiên cảm thấy một cỗ bất an lan rộng, cậu mở mắt thật to trong bóng tối, không khí yên lặng không tiếng động, Doãn Khởi sờ sờ phía giường bên cạnh đã lạnh ngắt, lòng đột nhiên tê rần.

Trịnh chủ đi rồi thì làm sao bây giờ?

Mọi người đều nói sau khi bị tai nạn sẽ để lại di chứng, lần đầu tiên Doãn Khởi cảm nhận rõ ràng tư vị này, ánh mắt trong bóng tối của cậu bỗng thay đổi quỷ dị, phảng phất cảm giác được trong không gian có ánh mắt của tử thần đang giám thị cậu.

Doãn Khởi cắn cắn môi, muốn mặc quần áo tử tế đi ra ngoài tìm người tâm sự. Nhưng tay cậu vừa đụng được đến cái quần, cảm giác được cánh cửa bên hông đột nhiên mở ra, một chút ánh sang lọt vào.

Doãn Khởi sợ hết hồn: “Ai!”

“Dậy rồi?” Là Trịnh chủ, hơn nữa anh vừa từ phòng tắm ra.

Doãn Khởi sững sốt một chút, hiểu ra không phải Trịnh chủ thất hứa với cậu, cậu lập tức mềm nhuyễn đứng lên, muốn kéo Trịnh chủ lại gần mình: “Em sợ…”

Ánh mắt Trịnh chủ trong đêm tối trở nên lạnh lùng, nhanh chóng bước đến mép giường ôm Doãn Khởi vào lòng, tận lực ôn nhu nói: “Không sao, lão công vẫn luôn ở đây, không phải sao?”

Doãn Khởi nghẹn ngào hai tiếng thật nhỏ, không giống như bình thường hay khóc, ngược lại giống như loài động vật nhỏ phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Nhất thời Trịnh chủ đau lòng gần chết, nhẹ nhàng nói: “Để lão công làm em được không? Như thế sẽ dễ quên hơn.”

Doãn Khởi chính là muốn như vậy, ngậm nước mắt lại đồng ý.

Trước kia cậu không nghĩ tới làm việc này sẽ giảm bớt đau khổ, đặc biệt khi Trịnh chủ dùng miệng làm cho cậu, chân mày Doãn Khởi nhăn nhó, ngón tay nhỏ trắng bệch cố gắng nắm lấy drap giường, dần dần lại quên đi sợ hãi. So với Trịnh chủ một mực thích thân thể của cậu, hình như hôm nay là lần đầu tiên cậu khát vọng Trịnh chủ như thế, linh hồn và thân thể hô ứng với nhau, làm Doãn Khởi càng thêm khát vọng.

Cậu mơ hồ muốn quên tất thảy. Thẳng đến khi cái thứ nóng rực kia của Trịnh chủ đang để trước miệng hoa huyệt, Doãn Khởi hoàn toàn không phản ứng kịp, đến khi Trịnh chủ chậm rãi đẩy mạnh, Doãn Khởi mới đột nhiên thức tỉnh, tuyệt vọng trợn to mắt, móng tay đâm vào cánh tay của Trịnh chủ: “Không! Không… muốn, không thể ở đó.”

Trịnh chủ sầm mặt, muốn rút ra.

Doãn Khởi không muốn buông tha, cậu không muốn làm mị thịt đều đau, nhưng cậu lại không dám đến thật, Doãn Khởi ỷ vào sự ôn nhu nhân nhượng của Trịnh chủ ngày hôm nay, nhanh chóng đáng thương cầu cứu: “Từ từ, từ từ thôi có được không?”

Nhưng đối với Trịnh chủ việc này giống như hành hạ, là trần trụi hành hạ. Từ từ động chính là tra tấn thống khổ, trán Trịnh chủ đã nghẹn ra một tầng mồ hôi, cái đó cũng lớn thêm một vòng, tím ngắt dọa người, cơ hồ anh muốn ăn tươi nuốt sống Doãn Khởi vào bụng, hận không thể ăn ngay lập tức.

Doãn Khởi lại đang khóc, Trịnh chủ cứng rắn không dám động, anh còn phải kiên nhẫn dỗ Tiểu Khởi: “Chỉ một lần thôi mà.”

Kết quả của đêm nay, chính là đày đọa Trịnh chủ xuống địa ngục, Tiểu Khởi thì mệt mỏi ngủ mất, còn không quên dặn anh không được ra ngoài, muốn được anh ôm cả đêm này.

Trịnh chủ trừng mắt với cậu, đôi mắt đỏ đến dọa người.

Một đêm không ngủ, hôm sau Trịnh chủ thức dậy với đôi mắt sưng đỏ, anh nhìn Doãn Khởi, thấy ngứa răng, muốn cắn khắp người cậu, trừng mắt nhìn Tiểu Khởi , một hồi sau mắt mới trở bình thường. Chân mày Doãn Khởi nhíu lại, bắt lại cánh tay đang sờ loạn kia, nơi đó vẫn còn cứng, sắc mặt Trịnh chủ xanh mét, chờ Doãn Khởi ngủ say lại lần nữa, mới cảnh tỉnh chính mình.

Đây hẳn là lần đầu tiên nếm mùi thất bại đi, Trịnh chủ cười khổ một tiếng.

Cứ như vậy, anh từ trong chăn của tiểu yêu tinh đứng lên. Đưa mắt nhìn Doãn Khởi , Trịnh chủ dùng tay giải quyết, còn cố ý lộng trên đùi của Tiểu Khởi , ác ý muốn Doãn Khởi vừa tỉnh lại liền bị dọa ngất.

Buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, Trịnh chủ dịch góc chăn cho Tiểu Khởi , chính mình lại chật vật rời giường.

Anh vừa ra khỏi cửa, Doãn Khởi lặng lẽ mở mắt ra, bàn tay ở trong chăn run rẩy xoa đùi, hướng dần về phía hậu huyệt, nhưng thời khắc chạm đến, con ngươi của cậu trong trẻo dọa người.

Doãn Khởi sờ sờ bụng mình, cảm thấy đứa trẻ đói rồi. Mắt cậu lóe lên một suy nghĩ, có thể nói cho Trịnh chủ việc mình mang thai không ?

Nếu Trịnh chủ thật sự thích cậu, nói hay không không quan trọng nữa. Doãn Khởi tự cổ vũ chính mình.

Nhưng chỉ khi cậu hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.


------------------------------🌱--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro