Chương 13 - Kế sách chia tay 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật bị quái đánh chết, hơn nữa chơi tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Doãn Khởi tắt máy, cất gọn đàng hoàng, ánh mắt bất an nhìn đến chiếc điện thoại.

Có nên gọi cho Trịnh chủ hỏi tình hình không? Nhưng tính cách nghiêm nghị của Trịnh chủ, không đến nỗi để cậu ở nhà mà đi cùng với chuột lông vàng đâu nhỉ, cho nên chắc là Trịnh chủ đang có việc quấn thân rồi.

Nhưng Trịnh chủ dặn cậu phải chờ anh về nhà.

Doãn Khởi buồn rầu ngồi một hồi, bắt đầu ngủ gà ngủ gật, mắt thấy đồng hồ đã chỉ 12 giờ rưỡi, mắt Doãn Khởi thế nào cũng không mở ra được, cậu nằm ở cái bàn trong thư phòng, một tay lục lọi tới điện thoại di động, mắt nhắm mắt mở xem điện thoại.

Thật là nhớ Trịnh chủ về nhà a.

Hay là gọi điện thoại.

Cái cớ để gọi điện cậu cũng đã nghĩ xong, nếu như Trịnh chủ đã quên mất cậu, vậy cậu sẽ hỏi xin Trịnh chủ cho cậu ngủ ở phòng Trịnh chủ.

Hoàn hảo!

Doãn Khởi nhấc điện thoại lên gọi, bên trong “tút tút” hai tiếng, đường giây được nối.

Doãn Khởi tận lực làm bộ như không có việc gì kêu: “Trịnh tiên sinh.”

“Ngươi là ai?” Bên kia tiếp điện thoại lại là một âm thanh lạ lẫm.

Doãn Khởi sợ hết hồn, lập tức tỉnh ngủ, thầm nghĩ đây chắc là người Trịnh chủ mới bao nuôi đi, cả điện thoại cũng để cho người này cầm? Trịnh chủ không đến nỗi đó đi!

Trong lòng có chút không vui, Doãn Khởi quệt miệng nói: “Tôi tìm Trịnh tiên sinh.”

“Nửa đêm canh ba tìm Hạo Thạc ?” Bên kia rõ ràng cảm thấy rất hứng thú.

“…” Trong những người Doãn Khởi quen biết, đây là người đầu tiên gọi đầy đủ tên họ của Trịnh chủ. Nhớ đến việc hôm nay Trịnh chủ trở về nhà chính, trong lòng Doãn Khởi liệt kê tất cả những người trong nhà chính một lần, liền biết cái giọng bát quái này là của người nào.

Trịnh Quốc Lương, chú nhỏ của Trịnh chủ.

Mặc dù cái tên Trịnh Quốc Lương ngập mùi cũ kỹ, hơn nữa còn là chú nhỏ của Trịnh chủ, nhưng còn nhỏ hơn Trịnh chủ ba tuổi, nổi danh ăn chơi trác táng, khách quen của giới giải trí, quen thuộc toàn bộ minh tinh.

Bởi vì hắn đổi bạn gái như thay áo, cho nên Doãn Khởi thường xuyên thấy gương mặt hắn trên các loại báo giải trí, đối với gương mặt có vẻ tiện của hắn rất có ấn tượng.

Biết thân phận đối phương, Doãn Khởi khẩn trương, nhưng giọng lại không mang địch ý: “Tôi tìm Trịnh tiên sinh có chút việc, anh ấy có thể nghe điện thoại không?”

Đối phương rất dứt khoát: “Không tiện nghe.”

“… Vậy tôi có thể hỏi hắn đang làm cái gì không?”

Đối phương càng dứt khoát hơn: “Đại sự triều đình, không thể hỏi.”

Doãn Khởi phục luôn rồi, tên Trịnh Quốc Lương quả nhiên không đáng tin cậy. Cắn cắn môi, Doãn Khởi nói: “Vậy ngài có thể chuyển lời của tôi đến Trịnh tiên sinh không? Nói tôi không đợi anh ấy nữa, đi ngủ trước.”

Bên kia Trịnh Quốc Lương còn đang suy nghĩ cái gì là ngủ trước không đợi, Doãn Khởi liền cúp điện thoại.

Cậu buồn rầu ra khỏi thư phòng, giống như con mèo nhỏ nghịch ngợm, đông sờ một phát, tây sờ một cái, tò mò cái gì đều phải nhìn một lần, chắc chắn Trịnh chủ thật sự sẽ không gọi lại mới đi ngủ.

Bởi vì quả thực có chút mệt, Doãn Khởi làm cái gì cũng lười, động tác chậm rãi tắm, sau đó leo thẳng lên giường Trịnh chủ mà ngủ.

Dù sao cũng là hoàn cảnh xa lạ, Doãn Khởi còn tưởng rằng mình sẽ ngủ không được, kết quả không biết có phải cậu đang mang thai hay không, nằm trên giường Trịnh chủ không đến mười phút liền ngủ.

Không biết lúc nào, Doãn Khởi cảm giác cửa phòng bị người nào đó đẩy ra.

Cậu ngủ không có thói quen tắt đèn, liền để vậy, hơn nữa ngủ không sâu lắm, Doãn Khởi lung tung mở mắt, nhìn thấy là Trịnh chủ. Theo bản năng cậu ngồi dậy, bị Trịnh chủ ôm eo kéo vào lòng.

“Xin lỗi.” Trịnh chủ nói.

Doãn Khởi mơ mơ màng màng, lầm bầm nói: “Trên người ngài lạnh lắm, đi tắm đi đã.”

Trịnh chủ cười một tiếng, chóp mũi chạm vào trán Doãn Khởi , Doãn Khởi cảm giác Trịnh chủ ngày càng gần mặt mình, sau đó hôn lên môi cậu, một chút lại nghiền ép mà tấn công vào.

Doãn Khởi ngồi cũng ngồi không vững, thân thể như nhũn ra, hai tay gác trên vai Trịnh chủ mà hưởng thụ, trong cổ họng lại phát ra âm thanh rên rỉ nhỏ nhẹ.

Thật thoải mái a.

Được chủ nhân trấn an thật tốt. Lồng ngực ngọt như được bôi mật.

Trịnh chủ hôn xong, Doãn Khởi cố gắng nâng mí mắt, hoảng hoảng hốt hốt nhìn Trịnh chủ, bắt đầu làm nũng.

“Sao ngài lại về trễ như vậy?”

Trịnh chủ cười cười: “Lão thái thái ở nhà an bài người để ta xem mắt.”

Doãn Khởi bỗng nhiên mở to mắt, thần trí bị kéo trở về, khẩn trương dựng cái đuôi mèo: “Xem mắt?”

“Đều không đẹp bằng em, không uy hiếp em được.” Trịnh chủ đùa.

Khuôn mặt này của cậu có gì đẹp chứ, Doãn Khởi bất mãn: “Còn gì nữa không?”

“Một giờ một người, an bài tận năm người, điện thoại bị tịch thu.” Trịnh chủ nhớ lại trận chiến vừa rồi, có chút khó chịu. Nhưng mà chỉ cần không chạm vào Doãn Khởi , anh hoàn toàn có thể thỏa hiệp cùng lão thái thái.

Trong lòng Doãn Khởi không biết có tư vị gì, sao mà chọn vợ cho Trịnh chủ giống tuyển phi thế? Hơn nữa Từ Hi thái hậu quá trâu bò, để con gái người ta tới tận một giờ khảo hạch kiểm tra, còn sắp xếp thời gian tới tận sáng, loại việc tổn thương danh tiếng con gái này, thật đúng là chỉ có bà thái hậu như vậy mới làm được.

Nhưng Doãn Khởi đồng thời lại ý thức được, căn bản cậu không cần để ý đến chuột lông vàng hay chim hoàng yến gì cả, bọn họ đều là sủng vật nuôi trong lồng, uy hiếp chân chính mới là kẻ môn đăng hộ đối với Trịnh chủ, những kẻ như cậu, đều chỉ là sủng vật nuôi trong lồng mà thôi.

Trong cái tình huống thế này, làm sao cậu có thể nói cho Trịnh chủ biết cậu mang thai đây!

Trong lòng dâng lên từng trận khổ sở, Doãn Khởi không cười nổi nữa, cũng không khóc nổi, loại cảm giác khác hẳn sợ hãi ngày trước, trước ngực vừa đau vừa trướng, giống như là sắp mất đi cái gì, vô cùng sợ hãi.

“Kẻ đứng sau màn vụ kia đã có đầu mối.” Trịnh chủ đột nhiên nói.

Doãn Khởi a một tiếng, không thể hiểu được: “Cái gì là kẻ đứng sau màn?”

Trịnh chủ nhìn dáng vẻ dễ thương của cậu lại không nhịn được hôn cậu một cái: “Không có gì, trong vòng nửa tháng em phải ở trong nhà, không cho phép ra khỏi cửa, nghỉ đông cũng không cho phép về nhà, ta đi công tác một chuyến.”

Doãn Khởi cau mày, lại nghĩ tới một chuyện, tên chuột lông vàng kia có thể đang quay phim ở bờ biển đó!

Còn có nửa tháng nữa, bụng của cậu sẽ hiện ra.

Doãn Khởi u buồn, xoa tay kim chủ nũng nịu: “Không đi có được không?”

Trịnh chủ cắn môi hắn một chút: “Không cho phép nũng nịu, cũng không cho phép em phản kháng.”

Doãn Khởi càng u buồn, nhưng cậu không dám chống lại lệnh của Trịnh chủ: “Vậy em không thể về nhà ăn tết sao?”

“Ta bồi cùng em.”

“Ngài từ trước đến giờ đều không bồi em.” Trong lòng Doãn Khởi càng cảm thấy khó chịu, trong lòng giống như có cái gì đó nặng nề đè ép, chờ đợi Trịnh chủ đến nửa đêm đã làm cậu khó chịu lắm rồi, còn tận nửa tháng, vậy không bằng bảo cậu chết đi.

Luôn cảm thấy nếu như Trịnh chủ rời đi như vậy, bọn họ chắc sẽ cách xa vĩnh viễn, Doãn Khởi kéo tay Trịnh chủ đặt trên bụng mình, khẩn cầu nói: “Ngài sờ nó một cái được không?”

Trịnh chủ cho là Doãn Khởi đang nói “nó”, cười cười Doãn Khởi , ngón tay sần sùi nhẹ nhàng xoa xoa bụng cậu, sau đó áp đảo cậu.

Doãn Khởi thầm nghĩ: Con trai, nhớ nhé, đây chính là cha của con nha a!

Nếu cha con không tuân thủ chữ tín là nửa tháng, ta sẽ mang con đi!

Sau đó cậu liền không thể nghĩ nhiều nữa, bị Trịnh chủ làm cho thở hổn hển liên tục. Khi cậu sán lại gần Trịnh chủ trong lòng còn nghĩ, quả nhiên cậu nửa tháng mới gặp Trịnh chủ là đúng, bằng không sớm muộn gì cậu cũng tao quá mà chết. ><

Thật ra Trịnh chủ cũng không muốn bỏ cậu lại, buổi sáng trước khi ra phi trường còn đè cậu làm một hồi, ánh mắt Doãn Khởi dõi theo anh, cho đến khi Trịnh chủ xuống lầu, cậu ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, bản thân đứng ở bệ cửa sổ, kéo rèm ra một chút nhìn Trịnh chủ chạy xe dần đi xa.

Không biết tại sao, cậu có cảm giác phải chia xa mãnh liệt, cảm giác như lần này đi rồi cậu và Trịnh chủ sẽ không trở lại nữa.

Hi vọng đây là một cảm giác sai lầm.

Doãn Khởi muốn đi thi, toàn bộ thời gian dĩ vãng là đổ và game nay lại đổ vào học, cậu không muốn đi nơi đông người như thư viện, mỗi ngày đều ở nhà đọc sách.

Nhưng đến ngày thi cậu lại khổ, nhà trọ của Trịnh chủ cách trường học rất xa, mặc dù có tài xế đưa đón, nhưng trong thai kỳ lại bắt đầu phản ứng: nôn mửa.

Bởi vì quá mệt mỏi, thậm chí Doãn Khởi có khi ngủ quên ở trường.

Nhưng không dừng lại ở đó, số lần Doãn Khởi chạy vào nhà vệ sinh ngày càng nhiều, mỗi ngày khổ không chịu nổi, hơn nữa con trong bụng quấy phá, thêm ngực bị ứ sữa, vừa đau vừa trướng, mỗi ngày Doãn Khởi bị hành cho lên lên xuống xuống, đừng nói lên cân, ngắn ngủi chừng mười ngày thôi làm cậu cảm thấy tiều tụy không thôi, cảm giác mặt mình càng ngày càng xấu đi.

Lúc này, Doãn Khởi phải tiến hành kiểm tra thai kỳ.

-------------------------------🌱-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro