Chương 14+15 - Kế sách chia tay 14 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì đặc thù thân thể, Doãn Khởi phải kiểm tra toàn bộ cơ thể, Doãn Khởi vô cùng khẩn trương.

Lâm Cận Ngôn đang siêu âm B cho cậu, mặt dí sát vào màn hình, Doãn Khởi liền nhìn ông chằm chằm. Lông mày của Lâm Cận Ngôn nhíu đến dính sát vào nhau làm Doãn Khởi sợ run, sợ bảo bảo của cậu có vấn đề gì.

Làm kiểm tra xong, Doãn Khởi ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, cảm giác mình mệt đến lả.

Nhưng cậu cũng chẳng thể nghỉ ngơi lâu, phòng siêu âm B chủ yếu là phụ nữ, nhất là bà mẹ đang mang thai, Doãn Khởi mới vừa ngồi xuống đã cảm giác được vài ánh mắt dừng trên người mình, như gai mọc trên lưng.

Doãn Khởi ngồi không yên, nâng đầu nhìn quanh, lúc lướt qua cửa nhìn thấy một thai phụ đang ngồi khóc, chồng của cô ngồi xổm trước người cô, ôn nhu cầm tay an ủi.

Doãn Khởi có chút hâm mộ nhìn bọn họ một hồi, đầu cúi thấp, cậu cũng muốn được Trịnh chủ bồi bên mình như thế.

Buồn phiền tìm một chỗ yên tĩnh, điện thoại đột nhiên vang lên. Doãn Khởi lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên trong điện thoại liền vui mừng: "Trịnh tiên sinh."

"Tiểu Miêu đã kiểm tra xong chưa?"

Hai ngày nay Doãn Khởi ói đến lợi hại, chỉ có thể lấy cớ ăn phải đồ làm đau bụng, cũng không biết ai nói với kim chủ, làm Trịnh chủ trong một ngày gọi cậu cả mấy lần.

Trong lòng Doãn Khởi ngọt ngào, thấp giọng nói: " Dạ, đã kiểm tra xong, nhưng chưa có kết quả."

Trịnh chủ cười một tiếng: "Tiểu Miêu cố gắng chờ, ngày mai lão công sẽ trở lại thương em, được không ?"

Mặt Doãn Khởi bị nói đến đỏ bừng, cả người nhũn ra.

Lâm Cận Ngôn đi ra, đưa Doãn Khởi đến phòng hắn khi trực ban.

"Kích thước đứa trẻ nhỏ hơn dự tính 5 ngày."

"Nghĩa là sao?" Doãn Khởi liền vội vàng hỏi.

"Nghĩa là đứa trẻ trong bụng cháu đang bị thiếu dinh dưỡng."

Doãn Khởi vừa vội vàng vừa tự trách, đưa tay lên bụng hỏi: "Có phải do cháu chăm sóc bảo bảo không tốt?"

Lâm Cận Ngôn lắc đầu: "Thân thể cháu vốn đặc thù, chắc chắn khổ hơn phụ nữ mang thai nhiều, cháu cũng đừng lo lắng, ăn nhiều một chút là được. Nhưng có một chuyện cháu phải chú ý, bởi vì là người song tính, cho nên khả năng dựng dục rất thấp, cháu phải chú ý thân thể một chút, nếu như thấy chảy máu hoặc nước tiểu khác màu nhất định phải tìm ta."

" Dạ." Doãn Khởi nhìn Lâm Cận Ngôn, nghiêm túc gật đầu.

Lâm Cận Ngôn cười một tiếng, cầm tờ giấy siêu âm B vừa chụp ra.

Doãn Khởi mắt chử sáng lên, vui vẻ nhón người qua nhìn.

Ngón tay Lâm Cận Ngôn chỉ vào hình ảnh đứa bé nói: "Cháu xem, bây giờ bảo bảo đã hai tháng, đây là đầu, đây là chân, nhưng bây giờ em bé còn rất nhỏ, tứ chi giống như chồi non đang mọc ra vậy. Nhìn thấy cái nhỏ nhỏ này không? Đây là "cái đuôi", đang từ từ nhỏ đi, rồi biến mất."

Tiểu Khởi tò mò nói: "Cái đuôi?"

(*thai nhi khi phân hóa các bộ phận cũng sẽ phân hóa cái đuôi giống như loài tinh tinh, tuy nhiên đến tháng thứ ba, tức 12 tuần tuổi, cái đuôi sẽ tự động biến mất, xương cứng lại ở phần xương cụt)

Lâm Cận Ngôn buồn cười: "Đứa bé sẽ không chỉ có cái đuôi, sẽ còn cử động, chỉ là bây giờ cháu chưa cảm nhận được."

"Sẽ động?" Doãn Khởi sững sờ mà sờ mình bụng, cảm thấy thật thần kỳ, sẽ có một đứa bé chạm vào bụng cậu.

Thật manh a~.(*manh: dễ thương)

"Cháu nghĩ bụng cháu còn giấu được bao lâu, định khi nào thì đi?" Lâm Cận Ngôn đột nhiên nghiêm túc hỏi cậu.

Doãn Khởi vẫn chưa nói cho Lâm Cận Ngôn ý định cậu muốn nói cho Trịnh chủ biết cậu mang thai, nghe vậy sắc mặt mất tự nhiên mà nói lập tức, sau đó chạy mất dạng.

Về đến nhà chị Lâm đã nấu cháo xong, còn làm một vài món thanh đạm.

Hôm nay Doãn Khởi kiểm tra thấy bảo bảo không có vấn đề lớn, tâm tình buông lỏng chút, hơn nữa Lâm thúc thúc cũng dặn cậu ăn nhiều một chút, Doãn Khởi nghiêm túc chăm chú ăn, thành công diệt đi một nửa thức ăn trên bàn. Sau khi ăn xong, Doãn Khởi lặng lẽ nói thầm với bảo bảo không thể phá.

Kết quả, dĩ nhiên là không thể nào.

Chị Lâm còn chưa cất xong chén đũa, Doãn Khởi lại đột nhiên cầm thùng rác lên, ói vào.

Chị Lâm vội vàng rót cho cậu ly nước sôi để nguội, cô nhìn Doãn Khởi ói còn nhiều hơn ăn, lúc sau ói ra cả mật vàng, cả người co ro trên ghế trông đáng thương, trong mắt ánh lên vẻ đau lòng.

Tuy bị bao dưỡng đã bị xem không phải là người, nhưng đứa nhỏ này quá đáng thương, tính cách lại đơn thuần như vậy, làm sao mà cô không thích?

Chờ Doãn Khởi ói xong, chị Lâm đem nước súc miệng đưa cho Doãn Khởi , không ngừng nhắc nhở: "Đứa nhỏ này, không biết cháu ăn thứ gì bên ngoài, có muốn ta đi mua chút thuốc đau bụng cho cháu?"

Doãn Khởi lắc đầu một cái, trong mắt toàn là nước: "Hôm nay cháu mới đi khám rồi ạ."

Chị Lâm suy nghĩ một chút, xem xem hôm nay trả lời với Trịnh tiên sinh bên kia thế nào.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Trong nhà này bình thường không có ai tới, chị Lâm nghe tiếng chuông mà vui mừng, còn tưởng rằng Trịnh chủ trở lại, vội vàng để Doãn Khởi tự lau mặt một chút, mình thì chạy ra ngoài mở cửa.

Chờ chị Lâm đi xong, Doãn Khởi cau mày, tay che dạ dày, trong dạ dày đã trống rỗng, nhưng vẫn còn muốn ói. Mang thai thật khổ, quá cực khổ, nhất là thời khắc này, cậu không có lấy một người để sẻ chia cùng mình.

Doãn Khởi khó chịu nhắm mắt, tay phủ lên bụng mình, vì bảo bảo cậu nhất định phải kiên cường.

Hiện tại, cậu là một thai phu trách nhiệm nặng nề.

"Mẫn tiên sinh." Chị Lâm là người đi mở cửa trở lại với vẻ khó xử: "Dưới lầu hình như là Trịnh Quốc Lương tiên sinh, nhưng mà hắn còn mang theo một người đàn bà, cháu có muốn mở cửa không?"

Tâm tư Doãn Khởi đơn giản, chỉ nghĩ đó là người thân của Trịnh chủ, có thể họ có chuyện cần, liền đồng ý.

Để tỏ lòng tôn trọng, cậu còn ôm cái dạ dày đau từ sô pha đứng dậy mở cửa, kết quả cửa vừa mở chờ đón cậu là một người đàn bà.

Cô ả nhìn qua chắc cũng chỉ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, nhưng cách ăn mặc hết sức chỉnh tề khéo léo, tỏ ra có chút nghiêm túc, làm khí chất của cô ta trở nên già hơn.

" Mẫn Doãn Khởi ?" Còn là người đàn bà này mở miệng trước, ánh mắt bắt bẻ kén cá chọn canh đánh giá cậu.

Doãn Khởi ánh mắt mê mang, lại cảm thấy người đàn bà này hình như là tới thị uy, không kiềm được khẩn trương: "Xin, xin chào."

"A." Người đàn bà cười khẽ một tiếng, vòng qua cậu bước vào bên trong mấy bước, hứng thú bừng bừng quan sát nhà trọ: "Trịnh tiên sinh thật khiêm tốn a."

"Cậu ấy tất nhiên khiêm tốn." Trịnh Quốc Lương hì hì cười tiếp lời, đứng trong tối nháy nháy mắt với Doãn Khởi , lại quay sang đắc ý với người đàn bà, nói: "Em nhìn đồ đạc trong nhà làm gì, ta nói với em cháu trai ta ở nhà có bao dưỡng người, bây giờ thì tin chưa?"

Trong mắt nữ nhân hiện lên một tia ảo não, ngoài cười trong không cười nói: "Trịnh tiên sinh chỉ là nuôi con chó con mèo, chính anh cũng thích nuôi những thứ này, chẳng lẽ còn không hiểu?"

Tính cách Doãn Khởi khá là tốt, nhưng bị người ta nói là "Những thứ này", cũng không nhịn được mà trầm mặt.

"Cô là ai ?" Con mèo nhỏ nổi giận rồi.

Kẻ đàn bà kia bất ngờ nhướng mày: "Yêu, vật này còn biết nói tiếng người, ta là bạn gái Trịnh tiên sinh."

Bạn gái....Trịnh tiên sinh?

Doãn Khởi lập tức bối rối, trong đầu chỉ còn từ bạn gái vọng lại, lông mèo dựng lên, phòng bị nhìn về phía người đàn bà: "Ngươi đi ra ngoài!"

Người đàn bà và Trịnh Quốc Lương đều sững sờ.

Ánh mắt Doãn Khởi đỏ lên, móc điện thoại trong túi ra, lật tìm tấm ảnh cậu ở trên giường kéo tay Trịnh chủ, hung hăng đưa cho người đàn bà xem: "Ngươi xem, ta mặc kệ ngươi là bạn gái gì, nhưng người ngủ cùng Trịnh chủ chính là ta!"

Trịnh Quốc Lương, người đàn bà: ... Trịnh tiên sinh lại bị ngủ cùng...

Biểu tình một lời khó nói hết.

Doãn Khởi đuổi được khách nhân kia ra ngoài, quay đầu nhìn chị Lâm biểu tình kinh ngạc nhìn cậu, hỏi một câu không sao chứ?

Doãn Khởi dùng sức lắc đầu, cho chị Lâm đi nghỉ. Cậu còn tính cứng rắn ăn chút gì vào bụng, lần này tinh thần còn chẳng có, ngây ngốc mờ mịt đi tắm, sau đó ngủ.

Nhưng cậu lại chốn vào chắn bắt đầu khóc, Trịnh chủ đi coi mắt có bạn gái, nhưng cái gì cũng không nói cho cậu, cậu còn ngây thơ cho là Trịnh chủ thích cậu, nhưng Trịnh chủ sao có thể thích một người như cậu, thân thể nam không ra nam, nữ không ra nữ, ngay cả ba mẹ cũng không cần cậu, làm gì có ai sẽ cùng ở với quái vật cả một đời?

Nghĩ đến thân thể quái vật, tim Doãn Khởi cực kỳ đau, cả người co rút, thế mà cậu lại thấy mất thể diện, hung hăng cắn môi dưới, không để cho tiếng khóc thoát ra ngoài, phảng phất như có thể tạo ra cảnh thái bình giả tạo. Khó chịu hơn nữa chính là không biết có phải bị cảm xúc ảnh hưởng không, nơi tử cung của cậu cực kỳ đau, Doãn Khởi chán ghét xoa xoa nó, lại muốn đi tiểu một chút.

Mang thai làm cậu khóc cũng không yên.

Con mèo nhỏ buồn bực thức dậy, khi bước vào phòng tắm tình cờ nhìn thấy chính mình ở trong gương, rõ ràng trở thành tiểu hoa miêu. Lần này cậu càng thương tâm hơn, cảm thấy mình khóc đến một ngày một đêm, nhưng bởi vì buồn ngủ, khi nằm lên giường liền ngủ mất.

Buổi tối lại không ăn cái gì.

Cả buổi tối này, cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại rất nhiều lần, nhưng không chống cự được cơn buồn ngủ, cọ cọ khăn trải giường.

Mấy ngày nay, Doãn Khởi hoàn toàn dựa vào ý chí mà chống đỡ, lần này khóc đến nỗi đầu óc không còn gì nữa, cảm giác mệt mỏi tràn đến, lại lâm vào ngủ sâu.

Ngày hôm sau mới chỉ năm giờ sáng, Doãn Khởi bị mắc tiểu đến tỉnh, khó chịu đi vào phòng vệ sinh.

Bởi vì chẳng có chút kinh nghiệm nào, Doãn Khởi nhìn thấy nước tiểu màu nâu đậm còn chưa kịp phản ứng, đi ngủ thêm một hồi lại mơ màng tỉnh lại, nghi ngờ không phải mình tiểu ra máu chứ?

☆CHƯƠNG 15: KẾ SÁCH CHIA TAY(15)

Đúng là có máu, ngay cả trên quần cũng có.

Doãn Khởi bối rối, vô cùng lo lắng, để cho tài xế đưa mình đưa đến bệnh viện. Lúc này còn chưa tới giờ làm việc, nhưng trong bệnh viện bắt đầu có bệnh nhân, vốn Doãn Khởi rất sợ hãi người lạ, nhưng nghĩ đến bảo bảo trong bụng phải cùng cậu chịu đựng đau khổ, liền phải cứng rắn chen đầu vào.

Đám đông người rất hỗn loạn, nhưng lại ấm áp hơi người.

Doãn Khởi cúi thấp đầu.

Rất nhanh, Lâm Cận Ngôn đã chạy từ nhà tới, nhìn thấy Doãn Khởi cực kỳ bất an ngồi trong đám đông, hắn vội vàng đi qua, thấp giọng hỏi: "Thật sự có máu?"

Doãn Khởi nhìn thấy Lâm Cận Ngôn liền khẩn trương hơn, đôi mắt ánh lên sự cầu cứu: "Buổi sáng mới phát hiện, Lâm thúc thúc, tất cả mọi việc cháu đều nghe lời thúc, người nhất định phải giúp bảo bảo của cháu, dù cháu chết cũng không sao..."

"Cháu nói bậy cái gì!" Lâm Cận Ngôn giận đến trừng cậu một cái, đưa Doãn Khởi đến nhà trọ của mình, để cậu lên giường nghỉ ngơi, tận lực không thể để cậu di động.

Lúc này 7 giờ 40, nơi thu lệ phí và phát thuốc vẫn còn bận bịu. Lâm Cận Ngôn vì thế mà phải nói lời hay, bận trước bận sau chạy qua chạy lại kê đơn, trả tiền, lấy thuốc.

Doãn Khởi nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng.

Cậu chưa từng biết cảm giác thất tình là thế nào, nhưng bây giờ cậu lại có cảm giác cả người bị đào rỗng.

Một hồi lâu sau Lâm Cận Ngôn mang bữa ăn sáng cùng thuốc vào, Doãn Khởi thấy hắn vì mình vội vàng đến chân không chạm đất, lỗ mũi đau xót.

"Cám ơn Lâm thúc." Cậu cảm thấy thật tốt, có Lâm Cận Ngôn thật tốt, chắc cả đời này cậu cũng không trả nổi ân của Lâm Cận Ngôn.

Lâm Cận Ngôn đưa nước ấm và thuốc cho cậu, nhìn Doãn Khởi ăn xong mới nói: "Hôm qua siêu âm không thấy có dấu hiệu mang thai ngoài tử cung, nên đây hẳn là điềm báo sinh non."

Doãn Khởi sửng sốt: "Vậy phải làm thế nào?"

"Chỉ cần nuôi thật tốt, sẽ không có chuyện gì." Lâm Cận Ngôn dừng lại chốc lát, nói: "Cháu dọn đến đây ở cùng ta đi."

Doãn Khởi tạm thời chắc chắn không nằm viện, bởi vì nằm ở bệnh viện nghĩa là toàn bộ bác sĩ y tá ở đây đều biết cậu là người song tính, nếu tin tức này lan ra toàn thành phố, đến lúc đó sẽ có người đưa lên mạng, trở thành tin hot trên internet.

Nhìn đi, ở đây có một quái vật, còn cmn mang thai, đây là tình cảnh của họ.

Doãn Khởi cũng biết điều này, Lâm Cận Ngôn phải chăm sóc cậu, biện pháp tốt nhất là dọn đến nơi của Lâm Cận Ngôn.

Nhưng chiều nay Trịnh chủ sẽ trở về.

Doãn Khởi nghĩ đến Trịnh chủ, trong mắt lại khó chịu, Trịnh chủ đã có bạn gái, vẫn còn giấu giếm bao dưỡng cậu, chẳng lẽ Trịnh chủ lại thích cậu, nhưng lại chê cậu là người song tính, cho nên tính đến khi kết hôn, Trịnh chủ chơi chán thì sẽ ruồng bỏ cậu?

Cậu chắc chắn không làm tiểu tam của người ta.

Nhưng cậu không cam lòng, cậu muốn đoạt lại Trịnh chủ.

Doãn Khởi cúi thấp đầu, nói: "Lâm thúc thúc, cháu có chuyện muốn xin lời khuyên của thúc."

Lâm Cận Ngôn gật đầu: "Cháu nói đi."

"Thật ra thì lúc trước cháu không chịu rời đi, là muốn thẳng thắn với Trịnh tiên sinh."

Lâm Cận Ngôn đã sớm đoán được, cho nên trả lời đâu vào đấy: "Cháu muốn nói cho hắn? Vậy tức là cháu chưa suy xét kĩ càng."

Doãn Khởi dự nhìn Lâm Cận Ngôn, khẽ gật đầu một cái.

Ý nghĩ của cậu chắc chắn Lâm Cận Ngôn đã biết, lần trước theo bản năng mà tránh mặt Lâm Cận Ngôn, chính là sợ phải suy nghĩ kĩ.

Nhưng bây giờ...

"Cháu cảm thấy hắn có chấp nhận không? Chúng ta trước không nói đến hắn có ý nghĩ cưới một người song tính về nhà hay không, có thể tiếp nhận một người song tính sinh con cho hắn hay không, thì gia tộc lớn như gia tộc của hắn cũng không có khả năng chấp nhận một người song tính như cháu." Lâm Cận Ngôn lại nhấn mạnh trọng tâm: " Doãn Khởi , cháu muốn giải phẫu đúng không, vậy Trịnh Hạo Thạc hắn... có thể tiếp nhận cháu sau khi phẫu thuật không?"

Cậu sau khi làm giải phẫu? !

Sắc mặt Doãn Khởi đột nhiên trắng bệch, tim co rút nhanh.

Trịnh chủ là người mê luyến đồ quái dị thế nào cậu cũng biết, giống như làm thế nào cũng không đủ, trên sô pha, trên giường, trong bếp, trong phòng tắm, thậm chí là nơi huyền quan, Doãn Khởi thậm chí từng cảm thấy anh quá độc đoán, vì thế, từ câu nói đầu tiên Lâm Cận Ngôn đã đánh thức cậu.

Đánh thật là đau.

Trịnh chủ sẽ đồng ý cậu giải phẫu?

Trịnh chủ sẽ thích thân thể cậu sau khi giải phẫu sao?

Chờ cậu làm giải phẫu xong, da cậu sẽ không còn trắng nõn, cậu sẽ có những đặc thù của phái nam, sẽ mọc râu, Doãn Khởi từng nghĩ, cắt đứt cái tử cung này cùng lắm cũng chỉ giống như bỏ đi một khúc xương, một miếng thịt, bỏ đi cái âm hộ này, vậy cậu có thể làm một người đàn ông, có thể đứng tiểu, có thể làm một người nam nhân.

Còn nữa, cậu làm sao có thể đánh cược sau khi Trịnh chủ có bạn gái sẽ tiếp nhận hài tử của cậu? Nếu Trịnh chủ bắt cậu phải bỏ đứa con này thì sao?

Cậu không thể mất đi bảo bảo, đứa con này là của cậu.

Gương mặt xinh đẹp của Doãn Khởi thay đổi một sự kiên định khác thường.

"Lâm thúc thúc, chúng ta phải lập tức đi ngay, đi ngay bây giờ!"

Lâm Cận Ngôn sửng sốt.

Doãn Khởi vén chăn lên, cơ thể nhỏ nhắn từ trên giường đứng lên, cậu cố gắng điều chỉnh cho mình một tâm trạng vui vẻ, cậu là ba ba của đứa trẻ, vì bảo vệ đứa trẻ, bỏ lại một Trịnh chủ thì có đáng gì?

Phải đạp bỏ!

"Cháu trở lại thu dọn đồ đạc, sau đó chúng ta cùng trốn đi." Khi cầm lấy tiền Trịnh chủ, thời khắc đó, Doãn Khởi đã quyết định, liền lập tức làm, giống như là một con mèo cực kỳ kiên cường.

Tuy là muốn chạy, nhưng Lâm Cận Ngôn vẫn chưa hướng dẫn cho cậu.

Doãn Khởi tính tính →_→

Nhưng ông đã chuẩn bị tốt, lặng lẽ liên hệ nhà trường của cậu và bệnh viện của Lâm Cận Ngôn xong: "Được rồi, chúng là gặp lại ở nhà ga."

Doãn Khởi lắc đầu một cái: "Chúng ta đi bằng xe buýt, nơi đó không cần dùng thẻ căn cước."

(*thẻ căn cước: chứng minh nhân dân )

Lâm Cận Ngôn cau mày: "Thân thể cháu..."

"Trước tiên chúng ta trốn ở nơi gần đây đã, sau đó chờ thân thể cháu khá hơn rồi mới về quê." Doãn Khởi nói: "Nếu dùng thẻ căn cước mua vé, Hạo Thạc rất nhanh sẽ tìm thấy cháu."

Lâm Cận Ngôn cũng đã gặp Trịnh Hạo Thạc một lần, lần đó ấn tượng khắc quá sâu, người đàn ông kia cả người đều tràn đầy nguy hiểm, không phải là người ông và Doãn Khởi có thể đối phó.

Lâm Cận Ngôn gật đầu đồng ý, nhìn đồng hồ đeo tay: "Vậy chúng ta chia nhau làm việc, đúng giờ gặp lại."

Doãn Khởi kiên định gật đầu một cái, cảm giác mình đang gánh vác trọng trách nặng nề của Đảng.

Doãn Khởi không nói một lời quay về nhà, vị tài xế thường ngày đưa đón cậu cũng phát hiện điều khác thường, bình thường Doãn Khởi đều mềm nhẹ rất dễ nói chuyện, lúc nhìn người sẽ có chút xấu hổ, nhưng hôm nay cậu luôn quay mặt sang bên cửa kính, làm bộ như lạnh lùng lại hời hợt.

Tài xế thấy Doãn Khởi tức giận có chút kinh ngạc.

Đồ của cậu ở phòng Trịnh chủ không nhiều lắm, hơn nữa cậu cũng không cần mang nhiều thứ, Doãn Khởi trở về lấy thẻ atm và phần thưởng Trịnh chủ cho cậu.

Doãn Khởi chưa từng chi tiêu cho việc ăn mặc quá nhiều, cuộc sống cô nhi từ nhỏ dạy cậu biết tiền luôn là thứ quan trọng nhất, cho nên mỗi lần Trịnh chủ khen thưởng cậu sẽ không từ chối. Doãn Khởi muốn lấy thẻ, trực tiếp đi lên.

Lúc cậu xông vào cửa chị Lâm nghe tiếng, vội vàng bưng chén cháo từ trong bếp ra, vừa đi vừa nói: "Về rồi? Mau tới ăn một chút gì."

Doãn Khởi thân thể cứng ngắc.

Khi ngẩng đầu thì chị Lâm thấy sắc mặt cậu có chút không đúng: "Thế nào rồi, Mẫn tiên sinh?"

Doãn Khởi khẩn trương vạn phần, tận lực làm bộ như bình thường nói: "Chị Lâm, bây giờ cháu chưa ăn, cháu muốn vào phòng một lát."

Cậu nói xong liền chạy vào phòng, chị Lâm ở phía sau kêu một tiếng, nhưng Doãn Khởi không hề quay đầu.

Doãn Khởi không dám di chuyển quá nhanh, thế mà lại nhanh hơn bình thường rất nhiều, cậu kéo từ ngăn bàn lấy thẻ atm, sau đó lại tìm một chiếc túi du lịch, tùy tiện bỏ mấy bộ quần áo vào trong.

Toàn bộ quá trình không vượt qua 4 phút, Doãn Khởi cúi đầu kéo khóa lại, gương mặt đanh lại, kiên nghị đảo mắt khắp phòng ngủ.

Đột nhiên, căn phòng im lặng vang lên tiếng chuông điện thoại.

Thân thể Doãn Khởi run một cái, theo tiếng chuông không ngừng vang, trong ánh mắt tràn đầy đau đớn.

Là Trịnh chủ.

Doãn Khởi tưởng Trịnh chủ nói lập tức muốn đi đăng kí? Nếu như ngày hôm qua cậu không biết được Trịnh chủ đã có bạn gái, cậu nhất định sẽ cao hứng, nhưng bây giờ, Doãn Khởi chỉ cảm thấy nhói đau.

(*đăng kí: hình như em thụ nói đến việc đăng kí kết hôn, chỗ này mình không rõ lắm)

Trịnh chủ lừa gạt cậu!

Người xấu, tra nam, khốn kiếp!

Có thể bọn họ sẽ không gặp mặt nữa, nếu không nghe máy, bọn họ sẽ chẳng còn cơ hội mà từ biệt.

Doãn Khởi cắn cắn môi, trong thâm tâm vẫn chưa thể loại bỏ khỏi Trịnh chủ, cậu đưa tay chặn con tim đang đau đớn, đứng ở mép giường trả lời điện thoại.

Chỉ cần là Trịnh chủ, thanh âm của cậu không tự chủ mà nũng nịu: "Trịnh, Trịnh tiên sinh."

Bên tai vang lên tiếng Trịnh chủ quen thuộc, "Thật sự lâu rồi không nghe Trịnh tiên sinh, mèo Tiểu Khởi làm sao vậy?"

"Em... Em nhớ ngài." Doãn Khởi cảm thấy lúc nói lời này, cậu một chút cũng không đau lòng, cho nên lời nói ra giống như diễn cảnh không có diễn viên, người xem cũng thấy cái lúng túng của màn ảnh.

Có thể Trịnh chủ đang vui, thậm chí có chút cao hứng: "Hình như đây là lần đầu tiên bảo bối nói nhớ ta?"

Không có, em vẫn luôn muốn nói, trong lòng Doãn Khởi đau nhói.

"Nhưng nguyện vọng của bảo bối lập tức được thực hiện rồi, ta đang ở dưới lầu."

"A?" Doãn Khởi đột nhiên đứng lên, tay chân luống cuống chạy đến cửa sổ nhìn quanh: "Ngài ở dưới lầu?"

Bên ngoài không có xe cộ ra vào, nói cách khác Trịnh chủ đã đến hầm để xe, lập tức sẽ bước vào thang máy, nói không chừng giờ phút này đang ở trong thang máy!

Tại sao Trịnh chủ lại về sớm hơn dự định?

Doãn Khởi mất hết hồn vía, chỉ muốn chạy ngay lập tức. Điện thoại di động lúc này như một củ khoai lang nóng phỏng tay, giống như Trịnh chủ sẽ từ đó mà chui ra ngay lập tức vậy, Doãn Khởi sợ tới mức quẳng nó ra ngoài.

Điện thoại di động đập xuống đất, ầm một tiếng.

Doãn Khởi không kịp suy xét gì nữa, cắm đầu xông ra ngoài.

Đi nhanh qua cửa phòng bếp, chị Lâm từ bên trong đi ra, ở phía sau gọi cậu: " Mẫn tiên sinh? Cháu sao thế? Phải ra ngoài?"

Doãn Khởi dừng lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, quay đầu lại, ẩn nhẫn khó chịu nhìn chị Lâm: "Chị Lâm, thật xin lỗi."

Nói xong, cậu liền tăng nhanh tốc độ ra ngoài, nhà trọ này không có thang máy riêng, chỉ có thể đi thang máy công cộng, Doãn Khởi xem thang máy đang đi lên tới tầng 27.

Chỉ có thể đi thang bộ mà thôi.

Thật là đáng sợ, cậu đang phải so từng bước với tử thần.

Dây điện, lưỡi dao, thao làm không biết ngày đêm.

Không thể bị Trịnh chủ bắt.

Sẽ bị nhốt lại, nhất định sẽ!

Nhanh lên, phải nhanh lên.

Doãn Khởi liều mạng an ủi mình không được sốt ruột, không thể sốt ruột, nhưng là tim còn đau đớn đập thật nhanh, bước chân cũng rối loạn, nghĩ đến Trịnh chủ đang đứng trong thang máy đi lên, thậm chí có thể đã phát hiện cậu trốn chạy, cậu liền cảm thấy không còn ánh mặt trời.

Đột nhiên, cậu cảm thấy bụng mình đau đớn.

Động tác Doãn Khởi cứng đờ, toát ra mồ hôi lạnh , một hồi lâu sau mới có thể đỡ tường đứng dậy, nhưng mỗi bước đi cậu lại cảm thấy đau đớn.

Cuối cùng, cậu nhắm mắt lại, ngồi trên bậc cầu thang lạnh lẽo .


-----------------------------🌱---------------------------

Aigoooo ~~~ 4444 từ của tui đọ . Sợ các cậu phải đợi nên gộp chung luôn nè . Nói yêu tui đi nào ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro