Chương 24 - Kế sách sủng thê 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được Trịnh chủ cúp điện thoại, Doãn Khởi vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.

Nhưng sau khi nhắm mắt, các giác quan khác liền nhạy bén, Doãn Khởi rõ ràng nghe được kim chủ đi về phía cậu, sau đó đứng  trước giường, bình tĩnh nhìn cậu.

Có phải Trịnh chủ đang suy nghĩ làm thế nào để an ủi cậu đúng không? Đầu óc Doãn Khởi có chút lộn xộn, cậu cảm thấy Trịnh chủ không cần an ủi cậu, dù sao thì cậu cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần.

Nhưng tại sao cậu lại không dám mở mắt chứ ?

Một hồi sau, Doãn Khởi nghe được tiếng Trịnh chủ than thở một tiếng, ngồi xuống mép giường.

Góc giường lún xuống một chút, Doãn Khởi khó thở, lúc này Trịnh chủ xích lại gần cậu, hôn trán cậu một cái, giọng trầm thấp nói: “Chúc mừng tiểu miêu, có thể sinh con mèo nhỏ vui vẻ tung tăng.”

Doãn Khởi mạnh mẽ mở lớn mắt, giọng nói nồng nặc không thể tin: “Ngài vừa nói cái gì?”

Trịnh chủ mỉm cười: “Ta nói muốn em sinh cho ta một đứa bé nghịch ngợm.”

Doãn Khởi a một tiếng ngồi dậy, động tác thật nhanh giống như không để ý đến việc mình đang thai, Trịnh chủ bị cậu dọa sợ hết hồn, đen mặt muốn đánh cậu: “ Doãn Khởi , làm gì vậy chứ?”

Doãn Khởi thực sự rất cao hứng, hưng phấn nắm lấy cánh tay của kim chủ: “Em muốn ngồi dậy nói chuyện với ngài! Không đúng, em phải thông báo cho Lâm thúc thúc nữa!”

Trịnh chủ biết cậu vẫn chưa có suy tính gì, hung hăng đè kẻ vừa muốn vén chăn xuống giường mà hôn.

Doãn Khởi ân ân a a mấy tiếng, bị hôn đến mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.

Trịnh chủ ngài rất xấu ><

Trịnh chủ thấy cậu đã bình tĩnh lại, bám dính một bên vừa hôn vừa nói: “Ngoan, bác sĩ dặn em phải ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày.”

Ánh mắt Doãn Khởi đong đầy tại sao.

“Quên ngày đó đã nói sao? Màu nước ối không được tốt, bây giờ đang hoài nghi do tử cung của em quá nhỏ.”

“Tử cung nhỏ?” Gương mặt Doãn Khởi chợt bốc khói, cậu nhớ ra rồi, khó trách bác sĩ nói để cho Trịnh chủ chú ý một chút. Thật ra thì đều do cậu biến thành sắc mèo, dụ người còn không thành mà.

Trịnh chủ nhìn khuôn mặt của cậu, biết là tiểu miêu đã hiểu sai, mỉm cười cười một tiếng: “Không phải phương diện đó, là do em quá khẩn trương.”

“Đúng rồi, em thấy trên mạng, mọi người đều nói phần lớn người song tính đều sẽ sinh con trai!” Cậu có chút đỏ mặt, cậu bây giờ khẳng định sẽ là con trai: “Trịnh tiên sinh, ngài thích con trai hay con gái?”

Trịnh chủ không có vấn đề gì, anh hôn Doãn Khởi một cái, cười hỏi: “Bây giờ biết kết quả, tiểu miêu Du có chịu về nhà chưa?”

Nụ cười trên mặt Doãn Khởi cứng đờ, lo sợ nhìn kim chủ một cái, sợ anh sẽ sinh khí.

Bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ như vậy là sẽ trở về, hoặc là nói, cậu không xác định được sẽ đi đến bước này.

Cho nên cậu chỉ nghĩ đến trở về mà thôi.

Trịnh chủ thấy cậu không muốn, ngược lại không nói gì: “Không trở về cũng được, thân thể em bây giờ không tiện.”

Thời điểm Doãn Khởi còn có thể chạy nhảy thì nơi kia an toàn hơn, nhưng tình huống bây giờ đặc thù, tương đối mà nói thật ra thì nơi này an toàn hơn.

Cho nên Trịnh chủ đã sớm có chuẩn bị.

“Ta đã mua ngôi nhà ở đối diện rồi.”

“A?” Doãn Khởi sợ hãi, nhìn thổ hào nói: “Ngài mua nhà đối diện làm gì?”

“Ở nơi này ngay cả phòng em còn không chịu ra khỏi, ngôi nhà bên kia thì rộng rãi hơn một chút.”

“…” Doãn Khởi biểu tình囧  đã chết: “Không nhất thiết phải thế chứ?”

Trịnh chủ nhướng mi: “Mua lại cũng là vì giúp Lâm Cận Ngôn, tương lai chúng ta đi, hắn cũng có một chỗ ở riêng.”

Doãn Khởi không hiểu: “Nơi này chính là nhà Lâm thúc mà?”

“Bây giờ là vậy, nhưng khi hai người sống chung khó tránh khỏi thời điểm bất hòa, em có muốn Lâm Cận Ngôn khi cãi nhau với anh trai hắn đến cả một nơi có thể đi cũng không có chứ ?”

Doãn Khởi thấy quan hệ của họ, cảm thấy hai người bọn họ không thể nào gây gổ, nhưng cậu cũng đã từng cùng Trịnh chủ tiểu đả tiểu nháo, loại chuyện này quả thật có thể.

“Hơn nữa coi như Lâm Cận Chí không làm khó dễ hắn, nhưng tương lai Lâm Tiếu cũng sẽ lớn lên, em có chắc chắn Lâm Tiếu sẽ như bây giờ mà tiếp nhận người chú này?”

Doãn Khởi biết điều lắc đầu một cái, cậu không thể xác định được.

Trịnh chủ nói đúng, dọn ra ngoài ở đối với Lâm Cận Ngôn cũng có chỗ tốt, hơn nữa nơi này gần nhau như thế, sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của họ.

Nhưng mà Trịnh chủ thật thần kỳ, cậu căn bản không nghĩ điều nơi này, kim chủ thậm chí ngay cả hậu chiêu cho Lâm Cận Ngôn cũng đã suy xét?

Trịnh chủ thật đúng là người tốt.

Doãn Khởi cảm kích nhìn anh, dùng ánh mắt nói sau này em cũng sẽ luôn đối xử với ngài thật tốt.

Trịnh chủ khẽ mỉm cười, xóa bỏ địch nhân tiềm tàng cùng với nỗi lo về sau, anh luôn luôn làm rất tốt.

Hai người lại nói sẽ lặng lẽ nói cho Lâm Cận Ngôn, Doãn Khởi thúc giục Trịnh chủ đi nói cho hắn tin tức tốt này. Trịnh chủ không quá tình nguyện đi ra ngoài, cười nói: “Trở về ta sẽ bồi em.”

Doãn Khởi trợn to mắt mèo: “Ngài đi nói cho Lâm thúc tin tức này rồi hãy quay trở lại.”

Trịnh chủ suy nghĩ chiếc nhẫn nằm trong túi một chút, nếu bây giờ kết quả đã là tốt, anh cũng không cần cho Doãn Khởi liều thuốc trợ tim này, có thể chọn một thời điểm lãng mạn khác cầu hôn.

Dẫu sao thì lần trước bày tỏ Doãn Khởi đã không vừa lòng.

Quyết định chủ ý xong, Trịnh chủ liền đi ra ngoài.

Lúc này Doãn Khởi làm sao đoán được tâm tư Trịnh chủ, cậu đặc biệt vui vẻ lăn lộn trên giường, tuy nhiên làm gì được bụng cho phép, nhưng là sờ bụng một cái vẫn là có thể, Doãn Khởi nghiêm trang câu thông cùng bảo bảo, đại bảo bối, con đúng là kiêu ngạo lớn nhất của ba n(*≧▽≦*)n

Sau này cậu có thể khoe với người ta, nhà cậu có một bảo bối đó!

Doãn Khởi bắt đầu ảo tưởng tương lai, không biết bảo bảo sinh ra sẽ giống ai, nếu như là đứa bé trai nhất định phải giống như Trịnh chủ, sau đó cậu sẽ lấy cho nó một cái tên thật uy mãnh, đỉnh thiên lập địa (đội trời đạp đất).

Nếu như là con gái, vậy thì dáng dấp… vẫn giống như cậu đi →_→

Dẫu sao vẫn đẹp chút.

Doãn Khởi nghĩ nghĩ, cảm thấy có đứa bé thực sự quá tốt. Niềm vui này luôn có thể kéo dài ngày này sang tháng khác, mặc kệ cả Trịnh chủ đang đau đầu làm thế nào để tình chàng ý thiếp với Doãn Khởi. Bây giờ cậu đã gỡ bỏ lo lắng lớn nhất này, liền nhớ đến các biện pháp an thai.

Doãn Khởi biến thành con mèo nhỏ chăm học, tinh thần phấn chấn học an thai.

Tối hôm đó, Doãn Khởi vẫn còn đắm chìm trong sung sướng, Trịnh chủ đấm bóp sau lung cho cậu rồi lần lần lên mà hôn cậu một cái, Doãn Khởi nháy nháy mắt nói: “Trịnh tiên sinh, sau này mỗi ngày chúng ta đều nói với bảo bảo rằng chúng ta yêu bảo bảo nhé?”

Cậu còn chưa từng nói với anh rằng cậu yêu anh đâu…

Doãn Khởi thấy anh không vui, vội vàng nũng nịu: “Đây là một biện pháp an thai.”

Trịnh chủ cắn tai cậu một cái: “Vậy em hãy dạy ta cách an thai đi?”

Khuôn mặt Doãn Khởi đỏ bừng, cảm thấy Trịnh chủ thật là buồn nôn mà.

Kế đầu tiên không thành, hồi lâu sau kim chủ lại dụ hoặc: “Vậy có muốn để ta dạy em cách an thai của ta?”

Mặt Doãn Khởi càng đỏ, nhưng vẫn dũng cảm thốt lên tiếng nhỏ như muỗi: “Muốn…”

Trịnh chủ cười cười, nhìn Chử Tiểu Du nghiêng đầu mong đợi nhìn anh, cố ý vòng vo: “Vậy chờ hai ngày nữa, chúng ta cùng nhau nói.”

Doãn Khởi  囧囧, chuyện gì mà cần phải đợi hai ngày nữa chứ, thực ra là Trịnh chủ đùa cậu đúng không?

Thật đáng ghét mà ><

Lúc này, điện thoại Trịnh chủ lại reo, điện thoại của kim chủ bình thường luôn là một ít lại reo, nên Doãn Khởi cũng không để ý lắm.

Ngược lại, khi thấy điện thoại tới là Trịnh Quốc Lương, Trịnh chủ hơi hạ mi, đứng dậy bước đến bên cửa sổ tiếp điện thoại

“Cháu trai à!” Đầu tiên Trịnh Quốc Lương hơi hạ giọng, sau đó bắt đầu hát xướng: “Thư ký của cháu, chính là Triệu Tân Đức đó, đã bị lão thái thái bắt giam rồi, gia hỏa ngoan đấy, bị nhốt một ngày một đêm rồi, sợ là lành ít dữ nhiều đó.”

Trịnh chủ ừ một tiếng: “Chú biết gì?”

“Cái gì chú nhỏ cũng không biết a.” Trịnh Quốc Lương nói mà đặc biệt không thẹn với lương tâm, bản tính hoa hoa công  tử rõ ràng: “Không phải cháu đi theo đuổi cháu dâu sao? Có phải bên kia có vấn đề gì?”

“Bên này của cháu thì có thể có vấn đề gì?” Trịnh chủ hỏi ngược lại.

Trịnh Quốc Lương thầm nghĩ ta nào biết, nhưng nhất định là có vấn đề gì đó không đúng làm lão thái thái hoài nghi, giam cả Triệu Tân Đức.

Cháu trai này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là này không được.

“Quả thật cái gì ta cũng không biết, nhưng ta biết chắc chắn cháu phải về, mấy người trưởng bối chúng ta nhớ cháu muốn chết.”

Trịnh chủ lại ừ một tiếng, nhìn Doãn Khởi một cái, lại nhàn nhạt nói: “Cháu biết chú hiểu rõ cháu nhất, coi như là vãn bối, cháu muốn kính nhờ chú một chuyện.”

Trịnh Quốc Lương vừa bị bẫy: …

Nói xong này kia, Trịnh chủ cúp điện thoại, Doãn Khởi đang nghe nhạc an thai, vừa nghe vừa nhịp chân.

Trịnh chủ cũng chưa nói gì, tùy ý cậu, chỉ cần Doãn Khởi không thương tâm là được.

Anh quay về trên giường, kề sát Doãn Khởi nói: “Sáng sớm mai ta phải trở về một chuyến.”

Doãn khởi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, Trịnh chủ còn có sự nghiệp của anh, ở lại bồi cậu lâu như vậy đã là cực hạn. Cậu gật đầu một cái: “Vậy bao giờ sẽ trở lại?”

“Nếu thuận lợi sẽ là một tuần.” Trịnh chủ cười một tiếng: “Đến lúc đó sẽ cho em một sự ngạc nhiên lớn.”

Doãn Khởi không thể hiểu nổi, kết quả ngày hôm sau, cậu nhận được một cái kinh hỉ.


-----------------------------🌱---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro