Chương 4 - Kế sách chia tay 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

Tim Doãn Khởi nhảy tới cổ họng.

Đôi tay duỗi đến gần cậu màu đồng cổ, nó thon dài, tinh tế, ngược lại người ta lại cảm giác được khớp xương lớn, bàn tay hữu lực. Đối với hành động này, Doãn Khởi đã hình thành phản xạ có điều kiện, mỗi lần Trịnh chủ đưa tay ra đều dọa cậu hai mắt đẫm lệ, bày ra tư thái phòng vệ .

Lần này, nội tâm Doãn Khởi lại kháng cự, nói thật mỗi lần làm cái đó cậu chỉ cảm thấy toàn là đau đau đau đau, mặc dù lúc sau thoải mái khóc lên, nhưng lúc bắt đầu thật sự rất đau. Cậu bỗng nhiên lại nhớ ra, tâm cuồng thét, Trịnh chủ, ngài không thể làm thế. Đó là con ruột của ngài đó!!

Doãn Khởi nuốt nuốt nước miếng, châm chước: “Trịnh, Trịnh tiên sinh…”

Trịnh chủ không nghe cậu nói, cái tay có vết chai linh hoạt đưa vào trong quần Doãn Khởi .

Không thấy được cảm giác nên có, Trịnh chủ cười đầy thâm ý: “Không phải kinh nguyệt sao, sao bên trong lại sạch sẽ như vậy?”

“A?” Doãn Khởi vạn vạn không nghĩ tới Trịnh chủ vẫn còn nhớ chuyện lúc chiều.

“Ừm?” Trịnh chủ nhướng mày.

Doãn Khởi khóc không ra nước mắt:  “Ngài đừng…” Ai biết Trịnh chủ còn nhớ tới chuyện này. Cậu vừa mở miệng nói, Trịnh chủ lại ngăn lại.

“Tiểu bảo bối.” Trịnh chủ hôn cậu. Trong lòng Doãn Khởi xuất hiện ngọt ngào khó hiểu, hơi mở mắt giãy giụa, nhìn thấy áo ngủ của Trịnh chủ bị lôi kéo mà mở ra, lộ ra cơ bụng tràn ngập lực lượng. Hấp dẫn bí ẩn lại mê người, tuy Doãn Khởi được nuôi đã hai năm, nhưng mỗi khi nhìn thấy cảnh này vẫn không khỏi chảy nước miếng…

Trên người còn có đại sự, thần thiếp cái gì cũng không làm được a. Doãn Khởi tính toán tìm cách cứu nước, dứt khoát thân mật ôm cổ Trịnh chủ, kết quả bị thân thể nóng rực của Trịnh chủ làm sợ hết hồn, ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt tràn ngập bá đạo, Doãn Khởi thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Ánh mắt này thật sự là muốn giết cậu.

Trịnh chủ cách lớp quần đỉnh đỉnh cậu, trong mắt đầy ắp nụ cười: “Một tháng, không cho phép để rơi giọt nào, mặt trước không xong thì phía sau tới.”

Tim Doãn Khởi đập mãnh liệt, thân thể không nhịn được mà phát tao, dựa theo khả năng giáo dục của Trịnh chủ, lại là người song tính, thân thể được dạy dỗ cực kỳ mẫn cảm. Doãn Khởi cũng muốn, làm nũng:  “Chủ nhân…”

Trịnh chủ không lên tiếng, nhưng Doãn Khởi cảm thấy chóp mũi nhột nhột, cậu nhăn mũi, khổ não suy nghĩ nên nói cái gì để vượt qua lần này:  “Em không lừa ngài… Em, em… A !”

Không gian đột nhiên im lặng. Doãn Khởi tuyệt vọng, sao tự nhiên cậu lại hắt xì, còn phun đầy mặt Trịnh chủ! Nhưng mà, một cái hắt xì có thể giảm bớt độ hảo cảm của Trịnh chủ >.< Quả nhiên, một con sư tử to lớn nhìn một còn mèo nhỏ bé một lát, sư tử đen mặt, ném con mèo nhỏ lên giường, không nói hai lời ra khỏi phòng ngủ.

Rầm một tiếng, cửa phòng ngủ bị giận cá chém thớt mà đập mạnh vào tường. Trong phòng ngủ chỉ còn một mảnh hỗn độn. Doãn Khởi ở trên giường duỗi cổ một cái, cũng không chạy theo, nhưng lại có chút buồn bã, trước mắt thoáng qua bóng lưng quyết tuyệt của Trịnh chủ, Doãn Khởi cố gắng kiềm chế cảm giác chua xót trong lòng, nhớ lại mặt Trịnh chủ bị cậu phun đầy nước miếng, lại cảm thấy thoải mái chết đi được.

Khóe môi câu lên, nhưng bất giác lại bị kéo xuống. Trong lòng vừa đau vừa ngọt vừa khó chịu, thật sự rất rối rắm, Doãn Khởi cũng không biết mình làm sao, kế hoạch thành công, cậu lẽ ra nên cao hứng vui vẻ.

Trịnh chủ thật giống như không vui vẻ gì cho cam, hai năm qua, hai người bọn họ quan hệ cũng chưa từng thấy Trịnh chủ cương như vậy qua. Hình như, bọn họ cũng từng có thời điểm ngọt ngào?

Không biết qua bao thật lâu, Doãn Khởi một bên oán thầm Trịnh chủ, một bên chờ đợi mình biến mất cảm giác… Thời gian này hơi dài, Doãn Khởi cũng giận, muốn tự mình động, lại không dám…

Đó là Trịnh chủ mà…

Đang bổ não, ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh giày da, Doãn Khởi kinh ngạc hồi hồn, nhìn thấy bóng người cao lớn lạnh như băng trước của phòng ngủ. Doãn Khởi kinh ngạc trợn to mắt mèo.

Là Trịnh chủ, mà tại sao Trịnh chủ còn trở lại? Người nào đó đã đổi lại áo choàng dài, trên tay cầm ly nước, còn có một hộp thuốc, hộp thuốc ấy hẳn là thuốc cảm. Trịnh chủ… là đi ra ngoài mua thuốc cho cậu?

“Trịnh tiên sinh.” Doãn Khởi chân tay bò loạn từ trên giường đứng lên, bởi vì nơi nào đó còn đau, động tác đứng lên của cậu có chút không tự nhiên, có thể tâm tình không tệ, ánh mắt không tự chủ được mà dán lên người Trịnh chủ.

Trịnh chủ không nói một lời, đến gần đem ly nước cùng thuốc đặt ở đầu giường, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Doãn Khởi, đột nhiên ôm ngang người cậu lên . Doãn Khởi chớp mắt mấy cái, ôm cổ Trịnh chủ, vì cố che lại nụ cười, len lén áp mặt lên ngực Trịnh chủ. Cậu thật là cao hứng nga~

Trịnh chủ khom người thả cậu lên giường, cắn môi cậu một phát thật mạnh, làm nó sưng lên. Doãn Khởi thẹn thùng mặt đỏ bừng, tay ôm Trịnh chủ cũng không thả, cậu rùng mình nhìn Trịnh chủ, đột nhiên cảm thấy anh có thể nhẫn ở ngoài một tháng, ngày hôm qua cũng nhẫn, còn nửa đêm canh ba đi mua thuốc cho mình, có phải Trịnh chủ thích cậu không nhỉ ? Là thích cậu thật sao?

Trịnh chủ cười một tiếng, nói bên tai cậu: “Xem xét vấn đề em bị bệnh… Ngoan, uống thuốc.”

Mắt Doãn Khởi bỗng nhiên trợn to. Cho dù không có đang mang thai, bị cảm cũng không thể tùy tiện uống Doãn Khởi vẫn biết, nghe nói mang thai uống thuốc có thể làm cho đứa bé mang dị tật. Mà hình hài quái dị, giống như đã ghim vào lòng Doãn Khởi một cây châm thật lớn.

Miễn cưỡng cười một tiếng, Doãn Khởi cố gắng trang bị một hình hài thật đáng thương: “Trịnh tiên sinh, em có thể không uống không? Em chỉ là cảm nhẹ thôi, một xíu liền khỏi.”

Trịnh chủ nhìn chăm chú cậu thật lâu. Ngay lúc Doãn Khởi cho rằng anh muốn nổi giận, Trịnh chủ lại chỉ mỉm cười một tiếng: “Cũng được, sau này không được ngủ trên salon, phải ngủ trên giường cho ta.”

Doãn Khởi nhất thời hồi hộp, mắt mèo tinh ranh sáng lên, Trịnh chủ không nhịn được mà hôn khóe môi cậu một cái, ánh mắt hứng thú rơi vào bàn chân đang để trần của cậu: “Khi nào thân thể tốt lên thì báo qua điện thoại cho ta.”

Doãn Khởi ︰… _(:3∠)_ Mới không gọi đâu.

Ngoan ngoãn tiễn Trịnh chủ đi, nhiệm vụ hôm nay tạm thời hoàn thành, Doãn Khởi vô cùng cao hứng, ngâm nga khúc ca mà đi tắm.

Tắm xong cả người tràn ngập mùi ngọt ngào, cùng mùi vị với Trịnh chủ hôm nay. Doãn Khởi nhảy nhót như một chú mèo nhỏ, linh xảo chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra hai con mắt.

Bởi vì khi còn nhỏ thường bị giam vào nhà kho, Doãn Khởi vẫn luôn sợ bóng tối, cho nên đầu giường cậu luôn có đèn. Cậu ở trên giường lăn qua lộn vẫn không ngủ được, đột nhiên bật người dậy. Mượn ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ, cậu vén quần áo ngủ của mình lên, nhìn nhìn cái bụng phẳng lì của mình, có chút cảm giác mới lạ, thỏa mãn đánh giá. Thật ra thì, cho dù tình huống có tệ như thế nào đi nữa, cậu cũng đã không cô đơn một mình nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau, Doãn Khởi phát hiện khi ngủ mình quay đủ bốn phương tám hướng, chăn bị đá văng. Cậu nuốt nuốt nước miếng, phát hiện cổ họng mình không đau, tính ra thì tiến triển khá tốt. Nghĩ nghĩ mà sợ cho mình một chút, Doãn Khởi thầm quyết định về sau phải nhớ dai một chút.

Bạn trẻ tâm tình tốt thức dậy, lúc này cậu không còn uất ức của ngày hôm qua, không ngừng tìm điện thoại, cánh tay nhỏ len vào khe hở trên saloh cứu nó ra. Kết quả vừa nhìn vào màn hình liền sợ ngây người, 29 cuộc gọi nhỡ.

Doãn Khởi sợ hết hồn, vội vàng gọi lại cho Lâm Cận Ngôn, điện thoại vừa được tiếp, Doãn Khởi lập tức nói: “Lâm thúc thúc.”

“Cháu tinh thần phấn chấn nhỉ.” Lâm Cận Ngôn mỉm cười: “Tiểu Khởi , ta mang đồ đến khám cho cháu, cháu có ở trong kí túc xá không?”

“Dạ có!” Âm thanh Doãn Khởi mạnh mẽ, bởi vì bị dọa giật mình, tiếp thu chậm mất nửa câu trước, vội vàng nói: “Lâm thúc, ông không cần tới đâu, cháu đang rất tốt, thật đó…”

“Ta chưa ghé qua ký túc xá của cháu, đi xem một chút cũng được.”

Doãn Khởi sờ sờ vành tai. Mặc dù Lâm Cận Ngôn không thu nuôi cậu, nhưng cậu một mực xem ông là người thân nhất, hai người tương tự như một phần cơ thể không thể mất đi, để hai người được gần hơn, đi gần hơn, thậm chí khi biết cậu đến phương nam học, Lâm Cận Ngôn cũng yên lặng tới đây chiếu cố chăm sóc cậu.

Lâm Cận Ngôn không có con, sau khi gặp được Doãn Khởi, liền xem cậu là con trai mà quan tâm chăm sóc. Tuy loại quan tâm này sẽ không được tỉ mỉ, nhưng trong lòng Doãn Khởi , tình thương của Lâm Cận Ngôn cũng giống như tình yêu của cha vậy, vì cậu mà chắn gió che mưa, nhưng cũng không can thiệp qua nhiều vào cuộc sống của cậu.

Giống như lần này cậu mang thai, Doãn Khởi có thể cảm giác được lời nói của Lâm Cận Ngôn có chút lo lắng. Chính vì vậy, Doãn Khởi không muốn để ông thất vọng, biết được kẻ mồ côi này lại bị bao nuôi. Mà cậu, cũng sẽ mất đi thân nhân duy nhất.

“Cháu…” Biết không thể ngăn cản ông đến trường, Doãn Khởi quyết định đến ký túc hối lộ bạn cùng phòng một chút, lừa gạt được lần này chắc chắn sẽ không bại lộ việc bị bao nuôi, cậu cố làm ra vẻ ung dung nói: “Vậy Lâm thúc thúc người lúc nào tới, cháu ra cổng trường đón.”

Bên kia yên lặng một chút, đột nhiên bùng nổ: “ Doãn Khởi , cháu còn dám ở đó mà nói láo? Bây giờ ta đang đứng trong phòng kí túc của cháu, cháu hai năm nay đều không ở đây!”

Doãn Khởi trong đầu bùm một tiếng, cảm giác trước mắt mình tối đen.

“Cháu ở nơi nào, lập tức nói cho ta!”

“Cháu…”

“Nói!”

Trong lòng Doãn Khởi hoảng hốt, tay chân luống cuống nhìn về phía phòng khách, hình ảnh chán ghét vào ngày hôm qua ở cùng với Trịnh chủ hiện lên trong đầu. Tình sắc như vậy, cậu sao lại không biết xấu hổ?

Cậu có thể cho Lâm Cận Ngôn đến căn phòng này sao? Xem căn phòng mà cậu dùng để bán đứng nhục thể, mỗi một góc phòng đều từng bị người cắm, thao đến nỗi vặn vẹo xin tha?

“Lâm thúc thúc…” Đầu ngón tay trắng muốt phát run, tận lực bình tĩnh: “Cháu qua chỗ thúc, có được hay không?”

Giọng Lâm Cận Ngôn lạnh xuống: “ Mẫn Doãn Khởi , ta lặp lại lần nữa, nhân lúc ta vẫn còn lí trí thì cháu mau nói ra!”

Doãn Khởi nhắm mắt lại, nhưng cảm giác luôn có một cái gia ở sau lưng đâm cậu, cậu cắn môi, âm thanh run rẩy nói ra nơi ở mình bị bao dưỡng. Lâm Cận Ngôn là một người kiêu ngạo như thế, khi biết cậu bán đứng ông, có thể hay không… ghét cậu?

------------------------------🌱--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro