XXIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết ngục (2)
___

Kim Seokjin không rõ bọn họ chạy bao lâu, chỉ biết trước mắt con đường dài dằng dặc không có điểm dừng. Xung quanh tối om như mực, bọn họ phải men theo tường đá mà chạy.

Bàn tay đang nắm tay Lee Eunsoo run rẩy, cô quay sang nhìn Zero, cậu bé kiệt sức mà ngã khụy xuống.

Tiếng lõng bõng vang lên. Giờ đây bọn họ mới nhận ra, dưới chân mình ngập nước. Mà không, không giống nước lắm, bởi vì nó vừa ấm vừa nặng mùi tanh nồng.

"Là máu!" Lee Eunsoo vì thường xuyên tiếp xúc với bệnh nhân nên mũi cô rất nhạy bén với mùi máu.

Chẳng nhẽ toàn bộ đều là máu ư? Ai nấy cùng đồng loạt rùng mình ớn lạnh.

Kim Seokjin lùi về sau một chút, anh va phải vật thể lạ, ngã nhào xuống. Lấy tay bịt chặt miệng, cảm giác buồn nôn sộc thẳng tới. Kim Seokjin hốt hoảng phát hiện vật anh va phải chính xác là người, một người đang hấp hối. Kẻ đó trợn mắt vươn bàn tay đỏ lòm bị mất gần hết các ngón định chạm vào anh, nhưng giữa chừng thì tắt thở mà chết.

Từ đằng xa, có ai đang đến gần chỗ họ. Bước chân loạng choạng cùng với tiếng gầm gừ đứt quãng, hệt như mãnh thú đi săn mồi ban đêm.

Kim Seokjin run rẩy, cố đè xuống nỗi sợ hãi tăng lên, tiếng bước chân mỗi lúc một sát thêm.

Bất ngờ, kẻ đó lao thẳng vào người Kim Seokjin, hai cánh tay như kìm sắt kẹp chặt anh, khiến cả lưng anh đập xuống sàn nhà toàn máu dính nhớt. Anh muốn kêu nhưng không thể, càng kinh hãi hơn khi nhận ra kẻ đang đè trên mình là ai.

Jung...Jungkook?

Mái tóc đen rối tung, gương mặt hung dữ, thậm chí cả đôi mắt tím tuyệt đẹp cũng trở nên đục ngầu. Jungkook vì sao biến thành bộ dạng này, Kim Seokjin không còn thời gian để nghĩ nữa vì anh sắp bị cậu bóp nát rồi.

"A..." Anh kêu lên một tiếng yếu ớt, muốn gỡ tay cậu ra. 

"Tại sao...!? Tại sao...!?" Jeon Jungkook rít từng tiếng qua kẽ răng, trong câu hỏi vừa đau đớn vừa khổ sở.

"Jungkook...em tỉnh táo lại!" Kim Seokjin khó khăn lắm mới nói được câu trọn vẹn. Cổ họng anh sắp vỡ vụn.

Thoáng chốc, trong đôi mắt tím vụt qua tia do dự, cậu hơi nới lỏng sức nhưng rất nhanh sau đã trở về như cũ. Jeon Jungkook mất đi ý thức, hiện tại cậu chẳng khác nào cỗ máy giết người, bất luận là ai, cứ gặp là giết.

Rất lâu rồi, kể từ năm cậu mười hai tuổi cũng từng xảy ra chuyện tương tự. Jeon Jungkook lúc đó phát điên, không ai ngăn cản nổi, đó là lần đầu tiên cậu giết người. Ngay cả người mẹ đã sinh thành và nuôi dưỡng cậu không dám tin, bà lại ép con trai thành như vậy.

Mọi thứ chỉ ngừng lại khi có một vòng tay bất chấp tất cả ôm lấy cậu từ sau lưng, gọi cậu một câu: "Đủ rồi Jungkook ah, đừng như thế nữa!"

"Em...không nhớ anh sao!?" Kim Seokjin nhìn thẳng vào đôi mắt u tối hơn cả bầu trời đêm.

Ngày hôm đó, chính em đã cứu anh, còn nhớ chứ... Jeon Jungkook mà anh biết là một cậu nhóc ấm áp, có chút trầm ổn nhưng rất dễ thương. 

Tuyệt đối không phải như bây giờ.

"Jungkook...!" Anh cố gọi tên cậu thật to.

Lực đạo trên cổ dần dần buông lỏng, cả người Jeon Jungkook đổ sầm xuống người anh, bất tỉnh.

Màn vừa rồi dọa Lee Eunsoo và Zero không kịp phản ứng, lúc này mới sực tỉnh chạy vội tới. Zero nắm tay Jeon Jungkook vừa khóc vừa gọi, người mong gặp cuối cùng cũng gặp được, nhưng mà anh sao lại thành thế này?

Y tá Lee kiểm tra sơ bộ, quay sang Kim Seokjin, anh vì thiếu dưỡng khí mà mặt mũi đỏ bừng, hít mấy ngụm khí dài rồi vội hỏi: "Em ấy không sao chứ?"

"Kiệt sức nên mới ngất đi."

Mặc dù nói không nguy hiểm tới tính mạng thì Kim Seokjin vẫn chưa yên tâm, nhất là nhớ tới đôi mắt đáng sợ của cậu khi nãy.

Anh để cậu gối đầu lên chân mình, tạm thời họ không thể đi tiếp, mọi người đã kiệt sức. Tìm thấy hốc tường khuất, đủ để giúp họ che chắn. Zero đã thôi khóc, nhưng vẫn nắm tay Jeon Jungkook, mắt dán chặt vào mặt cậu.

Thời gian trôi đi, thẳng tới khi có tiếng trò chuyện đánh thức bọn họ. 

"Ghê quá, đều do thằng nhãi điên đó giết à?" Một kẻ kêu lên.

"Hình như thế, bây giờ chỗ này đâu đâu cũng là xác chết. Thằng đó bị bắt tới đây còn không thể phản kháng, vậy mà đột nhiên phát điên, kéo đứt xích thoát ra, còn chặt bay đầu cái lão tra tấn hắn đấy." Một tên khác đáp lời.

"Sợ thật. Cầu trời đừng để tao đụng phải hắn."

"Tụi mày im lặng thu dọn đi. Chiều nay phải giao nộp đám Omega kì này cho bọn thương nhân rồi. Để chậm giờ xem ông ấy xử chúng mày ra sao!"

"Chợ nô lệ sắp tới đón toàn tầng lớp quý tộc, bọn chúng lắm tiền nhiều của, phải chọn hàng cho cẩn thận vào."

Cứ hết kẻ này đến kẻ khác nói, vừa thu dọn đống xác chết vừa bàn luận. 

May mà mùi máu quá đậm nên hương thơm trên người Kim Seokjin mới không bị phát hiện. Nhưng chuyện nghe thấy khiến cả anh và y tá Lee Eunsoo đều phải run rẩy, chân tay lạnh ngắt.

"Bọn chúng nhân giống người để bán làm nô lệ?" Y tá Lee nhìn Zero, cảm thấy tim mình chua xót.

Nếu chỉ đơn giản thế, vậy thì cần gì mất công cấy ghép nội tiết tố của Omega vào người Beta kia chứ? Mọi chuyện trở nên dễ đoán khi xâu chuỗi tất cả lại với nhau.

Bắt đầu từ cơ thể gốc của Beta, bởi vì so với Omega, sức chịu đựng của Beta tốt hơn nhiều. Việc cấy thêm mùi hương chất dẫn dụ vào người họ rồi nhân bản ra. Sau đó bán làm nô lệ, chẳng lẽ...

Họ sẽ trở thành nô lệ tình dục?

"Những sản phẩm nhân tạo như tụi em, sẽ không có khả năng mang thai nên đám quý tộc kia mới hứng thú. Có lẽ, cuối cùng chỉ có thể làm đồ chơi mà thôi..." Ánh mắt Zero nhuốm màu ảm đạm. "Em phải cứu bạn em!" Dứt lời, cậu ngắm nhìn Jeon Jungkook thêm một lần rồi bám theo đám người kia.

Y tá Lee bắt trượt tay cậu, cô tức giận khi thân ảnh nhỏ bé biến mất trong bóng tối.

"Thằng nhóc cứng đầu này!"

"Chúng ta tới đó thôi." Kim Seokjin dùng khăn tay lau sạch máu trên mặt Jeon Jungkook rồi nói.

"Nhưng..." Y tá Lee do dự.

"Dù sao cứ tiếp tục ở đây sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Còn nữa, phải đưa Jungkook ra ngoài."

Bọn họ không còn lựa chọn nào khác. Hai người cùng đỡ Jeon Jungkook, theo hướng Zero biến mất mà đi. Cuối con đường le lói ánh sáng, bởi vì ở lâu trong bóng tối, nhất thời nhìn thấy ánh sáng, Kim Seokjin vội lấy tay che mắt.

Con đường rất dài, cửa ra là con hẻm nhỏ nằm khiêm tốn trong một góc phố cũ kĩ. Y tá Lee phát hiện căn nhà hoang, tạm thời dùng làm chỗ nghỉ ngơi. Bọn họ bước vào, Kim Seokjin đặt Jeon Jungkook tựa lên bức tường tróc sơn, lộ cả gạch.

"Chắc là Zero chỉ ở đâu đây thôi. Đợi Jungkook tỉnh lại, chúng ta đi tìm thằng bé." Y tá Lee kiểm tra tình trạng Jeon Jungkook rồi nói. "Cậu đợi chút, tôi ra ngoài mua vài bộ y phục với nước hoa."

Kim Seokjin gật đầu, quần áo họ đang mặc toàn máu là máu, cứ thế mà xuất hiện sẽ gây sự chú ý. Hơn nữa, dùng nước hoa giúp che bớt mùi chất dẫn dụ trên cơ thể anh.

Vốn định nói để anh đi, nhưng Lee Eunsoo cự tuyệt. Không phải cô có ý coi thường, mà nếu cô đi sẽ giảm bớt khả năng bị phát hiện hơn. Dù sao cô cũng là một Beta bình thường, không có điểm nào nổi bật.

Nửa tiếng sau Lee Eunsoo quay lại, Jeon Jungkook vẫn chưa tỉnh, Kim Seokjin ngồi bên cạnh, thẫn thờ nhìn đi đâu đó. Cô đoán, anh đang lo cho Alpha của mình.

"Cậu thay đồ đi. Mặc như vậy khó chịu lắm."

Quả thực vô cùng khó chịu, vì bị Jeon Jungkook đẩy ngã, cả người Kim Seokjin từ trước đến sau đều dính máu. Anh nhận lấy bộ quần áo cô đưa, nhẹ nhàng nói hai tiếng: "Cảm ơn."

Kim Seokjin thay xong trở lại đã thấy y tá Lee bộ dạng trầm ngâm do dự. Anh hiểu vấn đề đi tới bên cạnh cô.

"Để tôi thay cho em ấy, cô tránh mặt một lát."

Bộ dạng ngủ say của Jeon Jungkook hoàn toàn vô hại, gương mặt vẫn còn nét ngây ngô chưa trưởng thành. Kim Seokjin suy nghĩ, trước đây cậu đã phải trải qua điều khủng khiếp thế nào, đến nỗi phát điên như vậy, đau đớn nhường ấy.

Kim Seokjin thay xong đồ cho Jeon Jungkook, y tá Lee mới kể rằng lúc cô đi mua đồ, phát hiện khu chợ này rất kì quái. Hàng hoá bày la liệt nhưng chẳng mấy ai tới mua, mặc dù người qua lại nhiều vô kể. Càng kì lạ hơn, người bán thờ ơ với khách, nói thẳng ra là không quan tâm có bán được hàng hay không.

"Hẳn mấy cái đó chỉ dùng che mắt thôi, theo lời đám người lúc ở dưới hầm thất, nơi này đích thị để ngầm mua bán nô lệ!"

Kim Seokjin thấy cách phân tích của cô khá hợp lí. Khu chợ này nằm ở vị trí không thuận lợi, bề ngoài kém sầm uất hơn các khu chợ khác cạnh học viện. Chính phủ coi nó như khu chợ của đám dân đen, chẳng quản nhiều.

Nhắc mới nhớ, chuyện Học viện Tường vi thông tới khu chợ này, còn sản xuất và cung cấp Omega để bán làm nô lệ. Chính phủ không biết chút gì ư?

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro