ii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi rời đi vào sáng hôm sau với một nắm tay đầy những đồng bạc nhàu nát, đôi vai co rúm lại để tránh cái lạnh của một ngày mùa đông u ám. Hoseok nhìn y biến mất không chút phô trương, câu tạm biệt lặng lẽ nằm lại trên bờ môi hắn cho đến khi Yoongi rẽ ra một góc; y len lỏi ra khỏi thế giới của Hoseok và về với thế giới của chính mình, phai nhạt đi theo cơn gió chỉ để được nhớ đến như một mảnh kí ức đơn điệu.

Mới đầu, những tuần lễ tiếp đó trôi qua chậm rãi; Hoseok ngồi trong phòng làm việc, trên chiếc ghế da đắt tiền, vận trên người bộ suit Armani hơi chật phần vai, cố gắng quên đi đôi mắt đen huyền và đôi môi hồng nhạt, quên đi những tiếng rên gấp gáp và giọng nói nhẹ nhàng ấy.

Hắn tự nhủ rằng Yoongi chỉ là một tai nạn, và thực lòng mà nói thì, y đúng là một tai nạn thật. Hoseok chưa bao giờ có chủ ý lên giường với một cậu trai bao được hắn đón về từ nơi nhếch nhác nhất của Seoul, và hắn càng không có ý định cho y ngủ lại.

Yoongi là một tai nạn, nhưng thực lòng mà nói thì, y không có cảm giác như thế.

Y có cảm giác như là nhà vậy.

Nhà với Hoseok không phải là lò sưởi ấm cúng và những nụ cười xán lạn, không phải là cái bụng no và chiếc giường êm ái; nhà với Hoseok là những đôi mắt lúc nào cũng mệt mỏi và gò má hốc hác, đôi môi lúc nào cũng nứt nẻ và những lời lẽ vô hồn, và Hoseok nhớ nó.

Nhà hắn chưa bao giờ giống như mọi mái ấm khác, chưa bao giờ thuận tiện hay dễ dàng, nhưng đó là nơi hắn đã quen gọi là của riêng mình, và ngay bây giờ, trong căn phòng làm việc sang trọng ở tầng 10 một toà cao ốc, hắn nhớ nó.

Hoseok nhớ nhà và nhớ hơi ấm của Yoongi ở phía dưới mình, hơi ấm của một thân thể khác trên chiếc giường quá rộng rãi để cho một người, nhưng hắn sẽ không bao giờ phạm phải cùng một sai lầm hai lần. Theo một cách nào đấy, hắn thấy may mắn vì mình sẽ không phải gặp lại Yoongi; vì đâu đó trong tâm trí, hắn biết rằng nếu hắn có được y lần nữa, hắn sẽ khó lòng có thể buông bỏ y.

Nhìn y bỏ đi lần đầu tiên đã khó khăn lắm rồi, và quên y đi thì còn khó hơn gấp bội, kể cả đến tận bây giờ, khi một tháng trời đã trôi qua, khởi đầu êm dịu của tiết trời thu đang dần trở thành cái buốt giá tàn bạo của đông chí.

Một tiếng gõ cửa nặng nề vang vọng quang căn phòng, và Hoseok phải dứt bỏ tâm trí mình ra khỏi những suy nghĩ mông lung, bỏ lại đường chân trời của thành phố nhộn nhịp ở sau lưng, để thấy Taehyung thò đầu vào trong, một nụ cười rạng rỡ trên môi cậu ta.

Là một thư kí CEO, chắc hẳn người ta sẽ nghĩ Taehyung phải vô cùng nghiêm túc, thậm chí là cứng nhắc, khi Hoseok đang hiện hữu. Taehyung, trái lại, tin vào sự thân thiện và ấm áp, thể hiện ở cách cậu ta nhảy chân sáo đến chỗ Hoseok như một chú cún con vui vẻ, những lọn tóc nhuộm cam rối bời, chĩa ra nhiều hướng.

"Hyung," cậu ta vui vẻ gọi, và mặc cho những ý nghĩ ban đầu của mình, hắn vẫn nở nụ cười khi nhìn thấy sự nghịch ngợm của Taehyung.

"Ngài Jung, Taehyung," Hoseok dịu dàng sửa lại, mặc dù hắn biết rằng với độ thân thiết của hai người ở thời điểm này thì có nói cũng chẳng có ích lợi gì.

Taehyung ngó lơ hắn và ôm lấy hắn từ phía sau, đặt cằm lên vai hắn và cười khúc khích.

"Hyung! Joonie-hyung và em hôm nay vừa nói chuyện, và cả hai bọn em đều nhận ra dạo này anh có vẻ cực kì bị áp lực, nên anh có muốn đi club với bọn em đêm nay không? Nhé, hyung? Làm ơn đi mà, Namjoon-hyung chỉ muốn đi vì anh ấy muốn gặp anh bartender đẹp trai thêm một lần nữa, và em thì không muốn làm bóng đèn."

Hoseok cười và gỡ tay Taehyung hỏi người mình, giả vờ nghĩ ngợi trong lúc Taehyung trề môi nũng nịu. "Anh không biết nữa, Tae. Anh có nhiều việc phải làm--"

"Hyung!" Taehyung nhõng nhẽo, giậm chân lên sàn, và Hoseok bỏ cuộc, một nụ cười nở trên chính gương mặt hắn.

"Được rồi, được rồi. Thế xuất phát lúc 8 giờ nhé?"

Taehyung cười, gật đầu lia lịa, sự hứng khởi lấp lánh trong đôi mắt. "Em sẽ lái xe!"

Hoseok lắc đầu rồi cười trừ, đẩy nhẹ Taehyung ra phía cửa. "Không, anh sẽ lái xe vì anh không tin tưởng cả chú mày lẫn Namjoon với một cái ô tô. Còn bây giờ thì, anh nghiêm túc về việc anh có rất nhiều việc để làm, nên nếu mày có thể vui lòng để anh yên bình hoàn thành nó, anh sẽ vô cùng cảm kích đấy."

Hắn nhìn về phía cửa đầy ám chỉ, và Taehyung bĩu môi, vẫy vẫy tay chào tạm biệt. "Anh chả thú vị gì cả, hyung," Taehyung thở dài não nề, một bàn tay đặt lên ngực mình. "Nhưng mà không sao, em sẽ để anh thu xếp. Cần gì thì gọi em nha!"

Hoseok gật đầu và nhìn Taehyung đi ra khỏi phòng, mức năng lượng vẫn còn nguyên như lúc cậu ta vừa đến, rồi hắn thả mình xuống ghế ngay khi cánh cửa đóng lại. Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, và Hoseok xoa bàn tay lên mặt trước khi mệt mỏi nhấc máy, âm thanh inh ỏi vẫn còn dội lại trong đầu hắn một hồi lâu sau khi nó đã biến mất.

Ngày hôm đó trôi qua đầy bận bịu với quá nhiều giấy tờ nhưng lại không đủ cà phê, sắc tím đã bắt đầu tô điểm bầu trời khi hắn về đến căn penthouse của mình. Hoseok tắm rửa sạch sẽ rồi lau khô tóc bằng khăn tắm, trong khi đang bất lực đứng nhìn từng dãy âu phục, cà vạt và cổ cồn trong phòng thay đồ của mình. Tình cảnh còn tức cười hơn khi hắn phải bực bội vứt bỏ danh dự của mình và nhấc điện thoại gọi cho Taehyung cầu cứu, cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn.

Taehyung bắt máy sau hồi chuông thứ ba, giọng hớn hở. "Hobie-hyung! Em có thể giúp gì cho anh đây?"

Hoseok cười gượng. "Ừm, anh đang không biết hôm nay anh mặc âu phục đến có được không? Hay là thế thì nghiêm trang quá?"

Taehyung im lặng một vài giây trước khi trả lời chầm chậm. "Âu phục. Anh muốn mặc âu phục. Có phải đây là lí do vì sao anh không bao giờ muốn ra ngoài với tụi em không?"

"Trả lời câu hỏi chính đi, Tae."

"Không, hyung, anh không thể mặc âu phục, trừ khi anh không ngại rượu và mồ hôi làm bẩn nó."

Hoseok thở dài rồi xoa xoa trán mình. "Được rồi, vậy thì đúng đấy, đây là lí do vì sao anh chưa bao giờ đồng ý đi chơi với mày."

"Hyung biết không...anh và Namjoon-hyung cao cùng tầm với nhau, anh sẽ dễ dàng mặc vừa quần áo của hyung ấy."

Hoseok suy ngẫm một lát trước khi miễn cưỡng đồng ý, tự hỏi xem cuộc đời của hắn đã rẽ sai hướng ở đâu.

Chỉ một tiếng sau khi hắn đang nhìn mình trong gương với Taehyung đứng sau hắn, một nụ cười hình chữ nhật đầy tự hào chạm tới tận khoé mắt, hắn mới nhận ra chính xác đời hắn đã sai ở đâu.

"Taehyung," Hoseok than vãn, nhìn chòng chọc vào phân ảnh của bản thân đầy khiếp đảm. "Nhìn anh như một đứa sinh viên khát tình chết tiệt nào đấy, chứ không phải CEO của một công ty ăn nên làm ra."

"Nào nào," Namjoon nghe có vẻ bị xúc phạm khi anh lên tiếng, dường như đang có vấn đề với việc Hoseok không tôn trọng tủ đồ của mình cho lắm. "Nói cho ông biết, cái quần da đấy giúp tôi đi một quãng khá xa hồi đại học đấy, cảm ơn."

Chiếc quần da đang được thẩm vấn, chính xác mà nói thì, như được khâu lên chân Hoseok, múi cơ đầy đặn của bắp đùi hắn bị kìm chặt trong chất vải bó chật chội. Taehyung bằng một cách nào đó đã đánh vật được hắn mặc nó vào, phối cái thảm hoạ ấy với một chiếc áo khoác blazer của chính hắn và một chiếc áo cộc tay cổ chữ V màu đen, phô ra xương quai xanh dưới cổ áo khoét sâu. Một chiếc choker thanh mảnh vòng quanh cổ hắn, mặt dây chuyền be bé màu xanh treo trên chất nhung đen.

Taehyung thì thầm, hơi ngả về trước để vuốt keo lên tóc Hoseok. "Hobie-hyung, em không đùa đâu. Nếu bên nhân sự đã không cho cái mục 'không hẹn hò với giám đốc' vào hợp đồng, thì em chắc chắn sẽ--" Taehyung lúc này đang nhìn vào mông Hoseok đầy ẩn ý, bàn tay vẫn đang đan vào những lọn tóc đen dày, "--xơi luôn cái này."

Hoseok ngó lơ Taehyung và chuyển ánh nhìn sang Namjoon qua gương. "Làm sao mà ông mặc vừa được cái này thế? Tôi gầy hơn ông một chút mà còn thấy nó đang làm tắc mạch máu tôi rồi, tôi không cảm thấy được đùi tôi nữa--"

Namjoon sụt sùi. "Cái đẹp là khổ đau và khổ đau là cái đẹp, ông bạn à. Bây giờ thì ngồi yên để tôi không chọc mù mắt ông nào."

Hoseok thực sự không chắc chắn lắm nhưng hắn gật đầu lấy lệ, cố giữ bình tĩnh khi đầu chì kẻ mắt mảnh dẻ ấn lên mí mắt hắn, đợi đến khi Namjoon bước lùi lại, vỗ tay vào nhau đầy hứng khởi.

"Tada!"

Hoseok ngập ngừng mở mắt và đánh giá vẻ ngoài của mình, lùa tay qua tóc một cách tò mò. Taehyung đã làm gì đó với mái tóc hắn trong khi Namjoon thử nghiệm với gương mặt hắn, những sợi tóc thường ngày ủ rũ bây giờ bông xốp và đầy sức sống rủ xuống trán hắn, rối bời lên một cách rất nghệ như thể hắn chỉ vừa ra khỏi giường.

"Anh vừa lòng không, hyung?" Taehyung hỏi, mái tóc của chính cậu ta cũng được vuốt keo đến độ hoàn hảo.

"Taehyung," Hoseok trả lời chầm chậm, nhìn vào đôi mắt được kẻ viền đậm, hai đuôi mắt được tán phai ra thành sắc ánh kim. "Anh nhìn như vừa bị chơi tập thể từ thứ Hai đến Chủ Nhật ý."

"Anh ấy có thích nó!" Taehyung nói đầy hưng phấn, và Namjoon cười, hai má lúm sâu tưởng như có thể bơi được vào trong.

"Đúng là có thích thật." Namjoon đồng tình, và Hoseok bất lực rên rỉ.

*

Hộp đêm được chất đầy bằng vô số những thân thể đang quằn quại, hương nước hoa ngọt đến mức buồn nôn đậm đặc trong không khí, và Hoseok thì chính thức sẵn sàng đi về nhà. Họ đã ở trong đó phải được vài giờ đồng hồ rồi, và lưng áo hắn đẫm mồ hôi, chất vải dính dớp lên người hắn vô cùng khó chịu, còn chiếc áo blazer thì đã bị cởi bỏ vào một lúc nào đấy giữa đợt hỗn loạn này.

"Tae!" Hoseok gọi và bằng một cách nào đó Taehyung vẫn nghe thấy hắn, ánh mắt cậu ta di chuyển qua khắp đám đông để tìm hắn. Hoseok chỉ ra phía cửa và ra hiệu, mong sao cho Taehyung hiểu ý rằng hắn muốn về sớm và Taehyung gật đầu, hai ngón tay làm hình khẩu súng chĩa về phía hắn trước khi hắn đánh bài chuồn.

Ngoài trời mát mẻ đến sướng rơn cả người, ánh đèn từ những toà cao ốc của Seoul lấp lánh ở phía chân trời xa xa, và Hoseok để vai mình ngả lên một chiếc cột, mắt nhắm lại khi một cơn gió lạnh thoảng qua. Nhịp nhạc mơ hồ chạy dưới da hắn, và hắn gõ ngón tay nhè nhẹ theo âm điệu ấy, trượt xuống đất, đôi tay vòng quanh đầu gối, cô độc giữa dòng suy nghĩ của bản thân.

"Cút đi, đồ chó chết!"

Hoseok mở to mắt đầy bất ngờ khi hắn nghe thấy tiếng nói trầm đục quen thuộc, chất giọng địa phương âm vang mơ hồ trong tai hắn. Một mái đầu bạc ánh kim thoáng qua trước khi biến mất thật nhanh sau một con hẻm tối đằng sau hộp đêm, tiếng bước chân nhẹ bẫng trên mặt đường nhựa mặc cho kẻ lạ mặt to lớn bám sát phía sau y, và trước khi Hoseok có thể ngăn bản thân lại, hắn đã vội phủi bụi trên người rồi đứng dậy chạy theo hai người họ.

Thật nực cười làm sao, khi hắn lại lo cho Yoongi đến vậy khi y bị bám đuôi; nực cười vì hắn chẳng có nghĩa vụ gì đối với y cả. Nực cười vì khi hắn nghe thấy âm thanh nặng nề của một thân thể đập vào tường gạch, hắn tăng tốc, một cảm giác lo sợ trĩu nặng trong tâm trí hắn.

Con hẻm nồng nặc mùi xú uế, những vỏ chai bia lăn lóc trên nền đất, những bức tường dày đặc graffiti đóng lại thành một ngõ cụt. Yoongi đang bị ép sát vào một trong số những bức tường ấy, hai cánh tay cơ bắp kia gần như che khuất y, nhưng Hoseok làm sao mà quên được ánh mắt ám ảnh của y.

"Tao đã bảo là cút đi rồi mà?" Yoongi gầm gừ, giọng nói có chút run rẩy mặc dù y đang kiên định phòng vệ bản thân. Trông y có vẻ yếu đuối khi bị bao vây như thế này, nhưng y đứng vững vàng, nhổ một bãi nước bọt vào mặt tên kia, đầy khinh miệt. "Lùi lại mau."

Một tiếng động lớn vang vọng giữa con hẻm khi nắm đấm chạm vào da thịt, Yoongi ngã lên nền đất, một bàn chân tiến tới và đá vào bụng y. Kẻ lạ mặt kia lên tiếng, và Hoseok sởn hết gai ốc vì ghê tởm.

"Thằng chó chết tiệt, mày nghĩ mày quá ngon cho tao chắc?"

Một cú đá nữa, lần này ngay ở sống lưng của Yoongi. "Hả? Trả lời đi nào con đĩ chết tiệt này, mày nghĩ tao không chơi mày đủ tốt chứ gì? Có phải không?"

Trước khi tên đó kịp tấn công Yoongi thêm lần nữa, Hoseok bước lên trước, giọng nói bình tĩnh giữa không gian im ắng đến chết người. "Đá anh ta thêm một lần nữa, rồi mày sẽ biết tay tao."

Tên bỉ ổi lườm Hoseok, và Hoseok nói tiếp, bàn tay nắm chặt. "Mày có ít hơn một phút để biến cho khuất mắt trước khi bọn cớm đến đây."

Hoseok đang sợ; Hoseok đang sợ, thậm chí là cực kì sợ, tại vì Yoongi đang nằm trên đất, cả người uốn cong lại như một cánh hoa, im lặng và bất động sau khi bị hành hung, những sợi tóc ánh kim chạm xuống sàn bê tông lạnh ngắt.

"Hoặc là mày cút," Hoseok cẩn trọng nói, "hoặc là mày bị tống cổ vào tù. Chọn đi."

Tên khốn ấy dửng dưng nhìn Hoseok, cố tình huých vai vào người hắn trước khi biến mất, vẫn kịp nói những lời cuối cùng. "Con đĩ đấy đéo đáng đâu."

Cách câu từ ấy thoát ra từ miệng tên kia thật là bẩn thỉu; như thể hắn ta thực sự tin rằng Yoongi, với đôi mắt đẹp long lanh và đôi môi hồng, với thân hình gầy guộc và đường nét thanh tú, đang bán rẻ bản thân để cho vui. Hoseok đợi cho đến lúc hắn ta đã rời đi, cho đến lúc tiếng bước chân nặng nề không vững vàng của hắn rẽ sang hướng khác rồi phai nhạt vào màn đêm, trước khi lao ra phía trước và cẩn thận nâng Yoongi lên trong tay mình.

"Này," Hoseok lay nhẹ vai Yoongi, thân hình mảnh dẻ của y nằm trọn trong tay hắn. "Yoongi? Yoongi? Anh nghe thấy tôi không?"

Làn da quanh mắt trái của Yoongi bị thâm tím nặng, một vết cắt bên má của y nơi y bị tát. Đôi môi y cũng sưng tấy, nhưng Hoseok lờ nó đi để đưa tay lên, ngập ngừng chạm nhẹ vào vết thương kia, những giọt máu rỉ ra rồi chảy xuống làn da nhợt nhạt của y.

"Con chó đấy đeo nhẫn," Yoongi thầm thì, đôi mắt vẫn nhắm chặt mặc cho câu chữ thoát ra từ môi y. Hoseok ngắm nhìn cách dáng hình khuôn miệng y thay đổi sau mỗi âm tiết nặng nhọc, giọng y trầm và khắc khổ, cách kéo dài âm khác xa so với chất giọng Seoul tinh tế.

Đến cả giọng địa phương của y cũng nhắc Hoseok nhớ về nhà.

"Tôi có nhận ra rồi." Hoseok nói. "Anh có đi được không?"

Yoongi rên rỉ, mi mắt khẽ mở ra chỉ để nhìn Hoseok đầy bình thản. "Cậu không gọi cảnh sát thật đấy chứ?"

Hoseok cười, bàn tay gạt những lọn tóc trước mắt y ra chỗ khác. "Tất nhiên là không rồi. Bạo hành là phạm pháp, nhưng mại dâm cũng thế."

Một nụ cười cay đắng hiện hữu trên khoé môi Yoongi, đường nét trên gương mặt y nhăn nhó vì đau đớn. "Nhẽ ra cậu đã nên làm thế." Y nói nhỏ, gần như khó có thể nghe thấy được vì âm thanh vọng lại từ phía xa của phố xá đông đúc.

Thay vì trả lời y, Hoseok chỉ hỏi lại. "Anh tự đi lại được không?"

Yoongi nghiến chặt răng khi y cố đứng dậy, tay ôm chặt bụng vì cái đau nhân đôi. Hoseok nhìn y một lát, ánh mắt di chuyển khắp nhìn đường cong và góc cạnh trên thân thể gầy gò của y, trước khi hắn quỳ gối xuống.

"Lên đi." Hoseok nhẹ nhàng nói, đã tờ mờ đoán trước được câu trả lời của y.

"Cậu đang đùa tôi đấy à."

Biết ngay mà, Hoseok nghĩ. "Làm ơn," hắn thì thầm, cố không để sự tuyệt vọng của mình hiện ra quá rõ ràng. "Anh đang bị thương giữa đêm; không an toàn đâu. Làm ơn."

Hoseok chờ đợi trong lo âu, rồi thở dài nhẹ nhõm khi Yoongi trèo lên lưng hắn, cánh tay lỏng lẻo vòng quanh cổ hắn. Hắn đỡ lấy đùi y rồi dịu dàng nâng y lên, những sợi tóc mềm mại làm làn da nhạy cảm ở hàm hắn ngứa ran lên khi y ôm lấy cổ hắn chặt hơn.

Y vừa khít vào những đường cong trống trải trên người hắn như thể y thuộc về đó từ khi được sinh ra, đầu ngả lên nơi giữa cổ và bả vai hắn nửa tỉnh nửa mê, đôi chân gác lên hai bên hông Hoseok để cho dễ chịu hơn. Thân hình mảnh dẻ nhẹ bẫng của Yoongi lan toả hơi ấm đến làn da Hoseok, và Hoseok như nguôi đi mọi căng thẳng dưới sự tiếp xúc với Yoongi.

"Cậu định mang tôi đi đâu?" Yoongi hỏi, giọng nói nghèn nghẹt nơi bờ vai Hoseok.

"Bệnh viện."

Yoongi bất ngờ dùng dằng trên lưng Hoseok, và hắn chửi thề, không hiểu sao lại càng giữ chặt lấy y hơn. "Không," Yoongi quyết liệt phản đối, sự lo âu trong giọng nói y. "Không, h-họ sẽ hỏi nhiều thứ lắm, rồi kiểm tra nữa, và tôi không-không thể mạo hiểm thế được."

"Ồ." Hoseok lẩm bẩm. Ngón tay cái của hắn lơ đễnh xoa nhẹ trên lớp vải đang che phủ đùi của Yoongi, hắn suy nghĩ về những lựa chọn sẵn có trước khi ngập ngừng hỏi y, có chút bồn chồn. "Chúng ta có thể về nhà tôi, nếu anh muốn."

Yoongi đờ người ra, và Hoseok vội vàng trấn an y, tự nhiếc móc bản thân trong đầu vì đã phát ngôn thiếu suy nghĩ. "Ý-ý tôi không phải thế! Chỉ là Gangnam cũng không cách xa đây cho lắm, và về nhà tôi thì sẽ dễ hơn là đến bệnh viện nên tôi nghĩ là–"

"Cậu đang nói nhảm đấy," Yoongi dịu dàng cắt lời hắn. "Với cả thế cũng được. Tôi không phiền đâu."

"Được rồi." Hoseok nói, quay mặt về phía Yoongi để cười với y, rồi giật mình nhận ra khoảng cách giữa hai người họ gần tới mức nào, cặp mắt sẫm màu tìm kiếm gì đó ở hắn đầy tò mò. Hoseok nuốt khan rồi liếm môi mình, tờ mờ nhận thức được ánh nhìn của Yoongi kể cả khi hắn đã quay mặt đi. "Được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro