Chương 1: Người con trai có nụ cười tỏa nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần đầu tiên cậu ấy cười, tôi nghĩ Mặt Trời nên học lại cách tỏa sáng, vì cậu ấy làm tốt hơn."

.

Vào đầu tháng tư, hoa anh đào nở rộ. Biển hoa anh đào tráng một lớp hồng nhạt khắp các con phố, lắng đọng trên nền xi măng và mái hiên. Thỉnh thoảng, một cơn gió nhẹ lướt ngang khuấy động vài cánh hoa, nhặt chúng lên và mang chúng đi từ nơi này sang nơi khác. Con đường đưa Yoongi đến quán cà phê quen thuộc được lót bằng những tán cây đang bung nở, những cánh hoa nhỏ trôi xung quanh anh như bông tuyết. Anh thấy rằng mình nên phủi chúng ra khỏi tóc và áo khoác trước khi bước vào quán cà phê nhỏ.

Mọi thứ đều quen thuộc; tiếng chuông vang lên vui vẻ khi anh mở cửa, hương cà phê đậm đà tỏa ra khắp nơi và tràn vào các giác quan trên cơ thể cùng mùi ngọt ngào của bánh ngọt mới nướng.

Yoongi đã đến quán cà phê này gần như là mỗi ngày trong suốt một năm nay, kể từ khi anh phát hiện ra nó trong học kỳ đầu của năm thứ nhất đại học. Anh bắt gặp nó trong một dịp khá là tình cờ, quán cà phê nép mình ở một góc yên tĩnh trong khuôn viên trường và ngay lập tức anh đã yêu không gian ở đây. Quán khá nhỏ và không thu hút được nhiều khách hàng, ngoại trừ những người đến đây thường xuyên, nhưng điều đó khiến mọi thứ trở nên hấp dẫn hơn đối với Yoongi.

Anh thích không gian yên bình và tĩnh lặng này, anh thích những nơi vắng khách vì nó khiến anh cảm thấy thư giãn khi không có tiếng ồn xung quanh. Và sau đó, tất nhiên, là có sự góp mặt của những chiếc bánh ngọt ngào. Yoongi thích những thứ thật là ngọt, và thẳng thắn mà nói, anh thực sự ghét cà phê, nhưng mùi của nó làm anh dễ chịu và chúa mới biết vì sao anh cần caffeine. Cho nên, anh đã nén lại cái sự đắng ngắt đó bằng những món bánh ngon lành và thật là nhiều chất ngọt. Nhưng hơn cả bầu không khí hay thậm chí những món bánh ngọt, Yoongi thích tất cả mọi thứ đều có trật tự. Anh yêu cách mà anh có thể dễ dàng rơi vào một thói quen mà không cho phép bất cứ biến chứng nào có cơ hội xảy ra ngoài ý muốn.

Phần lớn, tất cả chúng ta đều vấp ngã trong cuộc sống, né tránh những quả bóng lao nhanh vào người và tìm cách để vượt qua những chướng ngại vật bất chợt xuất hiện ở đâu đó, cho dù chúng bắt ta phải thử thách bản thân hay chỉ vì cuộc sống này đôi khi trở nên nhàm chán. Cuộc sống của Yoongi cũng vậy, nhưng thói quen vào buổi sáng cho phép anh thoát khỏi điều đó, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Đầu tiên, anh sẽ đặt cho mình một cốc cà phê – một ly Americano đơn giản, lúc nào cũng vậy – và chọn một chiếc bánh ngọt để nhấm nháp trong khi chờ đồ uống của mình sẵn sàng. Sau đó, anh chọn vị trí mình thường xuyên ngồi, một chiếc bàn cạnh cửa sổ và chờ nhân viên mang đồ uống đến. Sau khi nhận được cà phê, anh làm nó ngọt hơn theo cách của mình, ngồi khoảng một giờ trước khi phải rời đi đến lớp học tới. Đôi khi anh làm bài tập hoặc ghi lại một số lời bài hát, nhưng thường thì chỉ nhìn ra ngoài cửa, suy nghĩ mông lung.

Có thể người khác thấy nó nhàm chán, nhưng Yoongi thoải mái trong thói quen của mình. Cuộc sống của Yoongi đã là một chuỗi giai điệu, anh ấy tự viết nên và tìm ra loại nhạc phù hợp cho mình. Nhưng giai điệu này là những gì anh biết rõ nhất, không có sự ngắt đoạn hay cao trào, cũng chẳng có sai lầm gì khiến anh phải quay lại và xóa đi. Anh đơn giản là rơi vào nhịp điệu vô cùng quen thuộc vào buổi sáng.

Hoặc ít nhất đó là cách nó diễn ra đến tận bây giờ.

Bởi vì chỉ như vậy thôi, nó đã xuất hiện – một bước nhảy bất ngờ trong bản thu âm mà anh đã chơi trong soundtrack của mình.

Yoongi bước vào quán cà phê và ở đó, cậu ta đang đứng sau quầy – một cậu trai trạc tuổi Yoongi, với mái tóc màu caramel và anh ta nở nụ cười như mặt trời, mẹ kiếp. Trong giây lát, Yoongi tự hỏi ai đã cho cậu ta vào bên trong vì cậu thực sự tỏa ra cái thứ nhiệt lượng bức người và Yoongi muốn hét lên vì đối diện với tia cực tím. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Yoongi cân nhắc việc quay lại và bước ra ngoài, nhưng sau đó cậu ta đã nhìn thấy anh, và nó đã quá muộn.

"Chào buổi sáng!" Cậu ấy chào một cách thích thú và, cậu ta cười, chúa ơi, cậu ta cười, nó giống như lần đầu tiên mà Yoongi nhìn thấy. Anh cảm thấy mình như thể đang nhìn thẳng vào Mặt Trời ấy, nếu nó không nhức mắt như Mặt Trời chính hiệu. Nụ cười thì giống Mặt Trời như thế, nhưng đôi mắt lại như vầng trăng nho nhỏ, hình lưỡi liềm uốn cong. Và đôi má – thật đau đớn khi nhìn nó. Nó có phát sáng không vậy? Và đến đôi môi của cậu, gần như là vừa vặn với hình trái tim trừ khi chúng được kéo ra để lộ hàm răng hoàn hảo nhất Yoongi thấy trong đời.

Và anh ghét nó. Yoongi ghét nó.

Lần thứ hai sau ba mươi giây cuối cùng, anh cân nhắc việc quay lưng và rời đi, nhưng không, anh quyết định, anh sẽ không để điều chẳng quan trọng nhỏ nhoi này phá hỏng toàn bộ buổi sáng của mình, vì vậy, anh tiếp cận quầy.

"Xin chào, tôi có thể gọi gì cho anh?"  Cậu trai cười còn tươi hơn khi đến quầy và Yoongi phải chống lại sự thôi thúc muốn che đi đôi mất của mình. Làm thế nào mà ai đó có thể vui vẻ đến mức không thể vui hơn nữa vào sáng sớm?

"Một ly Americano.", anh lẩm bẩm, tránh giao tiếp bằng ánh mắt, tránh nhìn vào mặt cậu ta vì ai biết được loại ảnh hưởng tiêu cực nào có thể gây hại đến sức khỏe của mình. Thay vào đó, Yoongi liếc xem bảng tên của cậu. Jung Hoseok. Anh chưa từng thấy cậu trai này trước đây nên cho rằng cậu hẳn là nhân viên mới; ý nghĩ này khiến anh nhăn nhó.

"Có ngay đây!" cậu ta thực sự đã ngâm nga nó, vẽ ánh mắt của Yoongi lên môi (điều mà anh hối hận ngay lập tức). "Tôi có thể xin tên cho đơn đặt hàng của anh không?" câu hỏi làm anh không để ý. Gần một năm kể từ khi bất cứ ai ở đây đều đã hỏi tên của anh và ghi nhớ nó cùng với thức uống. Tất nhiên, điều đó cũng có nghĩa cậu ta sẽ không biết tên của Yoongi, xem xét lại thì dù sao đây cũng là ngày đầu tiên cậu làm việc, nó thực sự không phải là vấn đề lớn, ngoại trừ nó can thiệp vào thói quen hàng ngày của anh. Vì vậy, bất kể những điều vô cùng hợp lý này, Yoongi cũng rất bực mình.

"Yoongi," anh càu nhàu, cố gắng không chạm vào và dí mặt cậu ta xuống quầy, nếu không chính mình sẽ tự đập mặt vào quầy vì anh thực sự có thể nhìn thấy nụ cười ngu ngốc của cậu ta thêm vài giây nữa.

"Americano của anh sẽ xong trong vài phút nữa," cậu vui vẻ nói, hoàn toàn không biết về sự cằn nhằn của Yoongi, hoặc là, cậu đã phớt lờ nó.

Sau khi anh chọn cho mình một chiếc bánh muffin việt quất và trả tiền, Yoongi chậm rãi bước đến chiếc bàn quen thuộc, ngồi xuống với sự bực dọc và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không nói gì. Cuối cùng, anh nhớ đến chiếc bánh nướng xốp trước mặt và cắn một miếng đầy tán thưởng, chào đón hương vị ngọt ngào và mịn màng chảy dọc theo vị giác. Anh gần như hết cáu kỉnh khi tập trung vào chiếc bánh nướng ngon lành của mình, và Yoongi quyết định ngắm hoa anh đào rơi bên ngoài khung cửa sổ.

Cứ như thế, cho tới khi một giọng nói dễ nghe nhưng ồn ào phá vỡ sự bình yên của anh.

"Một ly Americano, như đã hứa!"

Yoogi nhìn lên và ngay lập tức thấy hối hận vì mình gần như bị mù trong giây lát, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục cười, không biết gì về sự đau khổ của anh. Thực sự, anh muốn tìm một cách nào đó để giảm độ sáng của nụ cười cậu ta lại.

Yoongi lẩm bẩm gì đó giống như một lời 'cảm ơn' và quay lại phía cửa sổ, quyết tâm không để một điều không đáng quan trọng phá hỏng toàn bộ thói quen buổi sáng của mình.

Nhưng, hoá ra, Jung Hoseok trở thành một biến chứng rất lớn trong nhiều thứ hơn cả thói quen vào buổi sáng của Yoongi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro