Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"You were the brightest shade of sun I had ever seen
Your skin was gilded with the gold of the richest kings
And like the dawn you woke the world inside of me."
– Like The Dawn by The Oh Hello's

.

Gần một tuần kể từ khi Hoseok làm việc tại quán cà phê, Yoongi khá chắc anh là người khốn khổ nhất trên cái Trái Đất này. Anh đã cố gắng trở lại thói quen như thường nhật, nhưng thật là khó hiểu, cái sự hiện thân của con baby sun Teletubby aka Jung con mẹ nó Hoseok đang làm việc phía sau quầy, vui vẻ chào hỏi và đùa giỡn với các barista khác làm cho anh thật sự không thể thư giãn nổi.

Nhưng mà đối với những người khác, Hoseok được chào đón rất nồng nhiệt; họ nói rằng cậu khiến bầu không khí của quán trở nên sôi động, khiến nó luôn luôn trong trạng thái vui vẻ và thu hút được nhiều khách hơn mỗi ngày với tính cách hướng ngoại của mình (và dĩ nhiên là do khuôn mặt của cậu ta nữa.) Họ thậm chí còn đồn thổi lên và nói rằng đây là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra đối với quán cà phê nhỏ. Mà Yoongi thì khó có cái nhìn tích cực về việc này. Hoseok là sự tồn tại đầy gai mắt của anh.

Mà đối với anh, chắc chắn Hoseok là điều tồi tệ nhất của quán. Hiện tại anh không thể nào có được không gian yên tĩnh với những trò hề liên tục của Hoseok, chưa kể đến sự gia tăng liên tục, đều đặn của khách hàng, đặc biệt là những cô gái tuổi teen chỉ biết nhìn vào Hoseok và dành toàn bộ thời gian chỉ để cười khúc khích trong một góc.

Nhưng điều khiến Yoongi khó chịu hơn tất thảy là bản thân của Jung Hoseok, cậu ta lúc nào cũng vui vẻ, và trưng ra vẻ lạc quan mọi lúc mọi nơi. Thật lòng, nó làm anh khó chịu (mặc dù anh cũng không biết tại sao). Tất cả những gì anh biết là anh muốn đấm vào mặt của tên Hoseok mỗi khi anh nhìn thấy.

Và nụ cười của cậu ta. Nó chỉ đơn giản là.. đẹp. Đẹp? Không không, không thể nói là đẹp được. Vạn tiễn xuyên tâm mới đúng. Mà sao cũng được. Okay, dù gì thì, nó khiến Yoongi cảm thấy như đang ở địa ngục. Thành thật mà nói, tên nhóc này có phải là con người không vậy? Ai lại trông sáng sủa và vui vẻ như này vào sáng sớm chứ?

Điều tồi tệ hơn nữa là bất chấp tất cả, Hoseok vẫn đối xử rất tốt với anh. Tất nhiên, Yoongi không có ý gì – có nghĩa là anh sẽ không đập mặt Hoseok vào quầy – nhưng cũng không hẳn là vậy. Hoseok không bao giờ thất bại trong việc chào đón Yoongi bằng nụ cười triệu triệu công suất đặc trưng của mình mỗi khi thấy anh.

Cũng thật nực cười, Hoseok đối xử tốt với tất cả khách hàng, ngay cả những người không xứng đáng nhận được điều đó. Yoongi không nói đến những khách hàng như mình, người lặng lẽ trừng mắt nhìn Hoseok như cắm một bồ dao găm vào lưng và nguyền rủa cậu ta trong đầu – anh muốn nói tới mấy tên ngu đần đã hét lên với Hoseok và bắt cậu phải làm lại cà phê những hai lăm lần. v.v. Và mặc dù nói ra thì hơi ngụy thiện, nhưng Yoongi thường vô cùng bực mình với những người khách đó.

Vậy mà nụ cười của Hoseok vẫn không chùn bước và không bao giờ thất bại trong việc đối xử với họ thật tôn trọng, thật kiên nhẫn, điều đó chỉ khiến Yoongi tức tối gấp đôi. Dù vậy, anh vẫn không biết nên làm gì với cơn bực bội này nên quyết định dồn tất cả sự chú ý của mình về Hoseok. Cho đến khi Yoongi bắt gặp cậu ta nhổ nước bọt vào ly đồ uống của tên khốn thô lỗ vào hôm nọ.

Khi Hoseok nhìn lên và nhận ra Yoongi đã chứng kiến hành động trả thù nho nhỏ của mình, trong một khắc, cậu ta có vẻ giật mình, có vẻ hơi đỏ mặt, nhưng rồi lại nháy mắt với anh và đưa một ngón tay lên môi. Và bằng cách nào nó, Yoongi mới là người thấy xấu hổ.

.

Hai tuần rồi (bị tra tấn) khi xảy ra "Sự cố" đó, Yoongi quyết định đề cập đến nó.

Anh ngồi tại bàn của mình khoảng hai phút, cắn từng miếng bánh trong khi ghi lại một số lời bài hát bị mắc kẹt trong đầu từ sáng đến giờ, thì Hoseok đến gần và đặt thứ gì đó trước mặt anh, chắc chắn rằng nó không phải là Americano. Yoongi nhìn vào lớp kem đáng ngờ trên ly.

"Của anh đây," Hoseok thỏ thẻ. "Nó là caramel white mocha. Và tôi đã thêm syrup vào, chỉ dành cho anh đấy." Cậu trông cực kỳ tự hào khi tuyên bố câu cuối cùng.

"Chờ đã – đây không phải thứ mà tôi đã gọi," Yoongi quả quyết là vậy, nhưng Hoseok đã bỏ đi. "Nếu anh không thích, anh có thể gọi lại đồ uống khác và tôi sẽ làm cho anh." Cậu nói qua vai.

Yoongi cằn nhằn nhưng anh vẫn thử nhấp một ngụm vì nhìn lớp kem quá hấp dẫn đi. Anh không chắc lắm về nguyên liệu của thứ đồ uống này – hay thậm chí mocha là gì, nhưng nó ngọt hơn cả ly Americano và năm gói đường. Mặc dù Yoongi ghét phải thừa nhận, nhưng nó thực sự rất ngon.

Anh dành thời gian còn lại của buổi sáng để nhấm nháp tách mocha của mình và lờ đi vẻ đắc thắng của Hoseok gửi cho anh từ phía sau quầy.

.

Lại là hai tuần kể từ khi Hoseok bắt đầu làm việc tại quán cà phê, và những cánh hoa đào cuối cùng đã rơi xuống. Yoongi liếc nhìn vỉa hè dưới chân mình, nơi hàng trăm cánh hoa được khảm vào xi măng.

Vừa đi, anh vừa chiêm nghiệm lại "Sự cố" đó. Anh không biết làm thế nào mà Hoseok chắc rằng mình sẽ thích caramel white mocha hay là vì sao mà anh có thể kinh qua mấy cái rắc rối đã xảy ra như vậy. Anh chỉ biết là điều này khiến anh phiền lòng – bởi vì Hoseok làm phiền đến anh – mà thật ra thì, nó không hẳn như thế. Đâu đó trong anh cảm thấy có chút vui, mặc dù anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

Cho nên, khi mà Yoongi đứng trước quầy gọi nước khoảng năm phút, anh đột nhiên cảm thấy thật khó để buông bỏ lòng tự trọng của mình chỉ để kêu một ly mocha chết tiệt vì nó thực sự quá ngon, và nó đồng nghĩa rằng anh không ghét Hoseok nhiều như anh muốn.

Hoseok kiên nhẫn chờ đợi, chôn môi giữa hàm răng của mình. Yoongi thề rằng anh còn loáng thoáng nghe được tiếng cười khẽ, nhưng cậu ta chỉ đơn giản là nhoẻn miệng khi Yoongi cúi xuống và lầm bầm vài dòng bên dưới món "caramel white mocha". Yoongi loanh quanh bên quầy gọi nước một lúc nữa, để mắt đến những cái bánh ngọt và phì cười khi thấy Hoseok nhảy theo bài nhạc của Sistar đang phát trên radio khi đang pha cà phê cho Yoongi.

Hoseok mang ly Mocha đến cho Yoongi, phải mất một lúc sau Yoongi mới thấy được dòng chữ viết trên cốc của mình chắc chắn không phải là "Yoongi" như thường lệ. Anh cau mày và nheo mắt một cách chật vật mới đọc được dòng chữ cẩu thả đó. Nó đọc là "Suga".

"Cái quỷ gì đây?" Yoongi buột miệng, nhận được tiếng cười đầy hài lòng của Hoseok.

"Tôi nghĩ nó hợp với anh đó.", cậu ta nói, "bởi vì anh thật thích đồ ngọt,  nhỉ?"

Bánh răng trong não Yoongi khựng lại, khiến anh mắc kẹt mà không đưa ra được bất kỳ một chút phản ứng nào tốt cả. Cho nên anh chỉ ngồi đó mà há hốc miệng.

Cậu ta nghĩ mình là ai mà lại đi đặt biệt danh cho người lạ như vậy? Không phải biệt danh là dấu hiệu cho sự thân mật, chỉ dành cho gia đình, bạn bè, và người yêu à? Anh chắc một trăm phần trăm rằng mối quan hệ của anh và Hoseok (nếu người ta thậm chí có thể gọi nó như vậy) không thuộc bất kỳ loại nào trong số đó. Và làm thế quái nào cậu ta biết Yoongi thích những thứ đồ ngọt chứ? Hoseok đang theo dõi anh đúng không?

"À mà bên cạnh đó thì," Hoseok nói tiếp, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, "Tôi nghĩ nó thật là dễ thương." Cậu nháy mắt bỏ đi, để anh lại với mớ suy nghĩ hỗn độn, rối rắm.

Yoongi cố mở miệng để đáp lại câu trả lời dí dỏm của Hoseok, nhưng miệng anh lại gặp trục trặc, ngay cả bộ não cũng gặp vấn đề, ngay cả tim anh cũng vậy. Nó luôn đập nhanh như vậy hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro