Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu làm gì vậy?" Yoongi hỏi khi Hoseok ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện, trong tay là tách cà phê nóng hổi và miếng bánh muffin chuối.

"Ừm thì..." Hoseok bắt đầu nhấm nháp tách cà phê của mình, "Công việc cũng không có gì nhiều, nên tôi quyết định sẽ nghỉ trưa."

"Ở đây?" Yoongi hoài nghi hỏi, Hoseok chỉ đơn giản gật gật đầu, đặt tách cà phê và bánh muffin xuống bàn. "Vào lúc 9 giờ sáng?"

Hoseok nở một nụ cười nhỏ xinh khiến Yoongi phải giơ cờ đầu hàng. Anh không thể đuổi Hoseok đi chỗ khác, không phải vì cậu mỉm cười với đôi mắt đầy hy vọng đó, chắc chắn là không phải vì điều duy nhất anh ta có thể nghĩ đến là đột nhiên anh muốn Hoseok ở lại.

Khuôn mặt của Hoseok sáng lên như cây thông Giáng sinh khi cậu nhận ra Yoongi thực sự sẽ cho cậu ngồi lại, nên cậu ngay lập tức tung ra một câu chuyện kể về buổi sáng không-có-gì-lạ-hơn-ngày-thường-nhưng-vẫn-khá kỳ-quái của cậu, quyết tâm thu hút sự chú ý của Yoongi trước khi anh, thay đổi ý định. Cho đến khi cậu ta kết thúc, Yoongi nhận ra rằng anh đã cười toe toét như một tên ngốc.

"Wow," Hoseok hít một hơi, đôi mắt cậu lấp lánh trong sự ngạc nhiên khi nhìn chằm chằm vào Yoongi khiến anh cảm thấy như có ngàn con bướm đang khuấy động trong khoang bụng vậy. "Đây là lần đầu tôi thấy anh cười. Tôi thích nó hơn cả cái bĩu môi của anh." Lời Hoseok nghe có vẻ rất chân thành, đến nỗi Yoongi phải cúi đầu để giấu đi luồng máu ấm nóng đang lan nhanh từ má đến chóp tai.

Và bằng cách nào đó, nhiều tuần tiếp theo trôi qua, Hoseok tìm đường vào thói quen của Yoongi. Mỗi buổi sáng khi công việc bắt đầu trống, Hoseok luôn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Yoongi và "nghỉ trưa."

Yoongi thấy mình dường như đã nán lại lâu hơn mỗi ngày chỉ để có thể nhìn thấy những nụ cười xinh đẹp của Hoseok nhiều thêm một chút và lắng nghe hết những trò đùa ngu ngốc cùng tiếng cười của cậu. Họ nói về tất cả những sở thích, âm nhạc và chuyên ngành của họ. Hoseok nói nhiều hơn Yoongi, nhưng điều đó dường như không làm phiền ai trong số họ vì Hoseok thì thích trò chuyện và Yoongi thực sự thích lắng nghe cậu.

Anh yêu cái cách những biểu cảm lần lượt lộ ra trên khuôn mặt của Hoseok, khi cậu ấy kể lại những cuộc phiêu lưu kỳ cục của mình lúc còn là sinh viên năm nhất và vô số câu chuyện kinh dị về việc phục vụ khách hàng.

Yoongi yêu cái cách mà mũi cậu nhăn lại và đôi mắt cậu cong lên thành những vết chân chim nho nhỏ; Anh yêu cách đôi môi của Hoseok di chuyển khi cậu nói chuyện và cách mà lông mày của cậu dường như còn sống động hơn những gì cậu nói. Yoongi dành rất nhiều thời gian để xem đôi môi đó của Hoseok – khi cậu cười, khi cậu nói chuyện, khi cậu uống cà phê hoặc cắn vào chiếc bánh nướng xốp của mình. Và anh dành nhiều thời gian hơn để ngăn mình chú ý đến đôi mắt đẹp đến nhường nào của Hoseok hay chính xác là đường xương hàm của cậu trông tuyệt vời như thế nào khi cậu quay sang một bên.

.

Gần bốn tháng kể từ khi Hoseok làm việc tại quán cà phê, đây là lần đầu tiên cậu không xuất hiện.

Yoongi cau mày khi anh liếc nhìn các baristas phía sau quầy và nhận ra rằng không ai trong số họ là Hoseok cả. Cau mày? Không đúng. Anh nên cảm thấy hạnh phúc. Anh nên cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng anh đã có thể uống cà phê của mình trong yên bình và tên ngốc đó không có ở đây để làm phiền anh với bánh ngọt cùng tiếng cười đáng ghét của cậu.

Nhưng khi cốc cà phê của anh được viết thành "Yoongi" một cách nhếch nhác, tất cả những gì anh cảm thấy đó là trống rỗng và thất vọng.

.

Yoongi không thể xác định chính xác cảm giác được gột rửa là như thế nào khi anh bước vào quán cà phê ngày hôm sau và thấy Hoseok ở phía sau quầy, cười nói vui vẻ như mọi khi cậu ta trò chuyện với khách hàng giữa các đơn đặt hàng.

Hoseok cười tươi rói khi Yoongi đến quầy. "Ấy, chào buổi sáng."

"Cậu trở lại rồi." Yoongi không có ý định nói to.

Trong một nhịp, Hoseok trông có vẻ ngạc nhiên, và rồi cậu hồi phục, nháy mắt với Yoongi cùng một trong những nụ cười chói mắt đặc trưng của cậu. "Vâng. Tôi đã nghỉ ngày hôm qua để thăm gia đình. Caramel white mocha, như thường lệ?"

Yoongi thấy mình gửi lại nụ cười khi gật đầu. Lúc Hoseok pha cà phê, anh thấy mình tìm hiểu thêm về ngày nghỉ của cậu ta.

Hoseok mỉm cười nhiều hơn bình thường (nếu điều đó thậm chí có thể xảy ra) Yoongi không chắc là vì cậu thực sự thích nói về gia đình của mình hay là vì một cái gì hoàn toàn khác.

Một giờ sau, Yoongi rời quán cà phê và cảm thấy tốt hơn đáng kể so với ngày hôm trước, nhưng cũng rất bối rối. Vài tháng trước, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm nếu Hoseok không đến làm việc. Nhưng khi Yoongi bắt đầu dợm bước trên vỉa hè, anh nhận ra mình cảm thấy thật dễ chịu khi lại nhìn thấy cậu ở đây.

Có phải Yoongi nhớ cậu không? Có phải đó là nguồn cơn của việc tức ngực khiến anh thức suốt đêm qua? Từ lúc nào anh ta đã ngừng ghét Hoseok và bắt đầu mong muốn được nhìn thấy cậu ấy?

Anh đi bộ khoảng mười feet thì Hoseok đột nhiên bay ra khỏi quán cà phê, chuông vang lên sau lưng anh. "Đợi đã, Yoongi-yah!"

Yoongi giật mình một chút vì ngạc nhiên và quay lại khi thấy Hoseok đang tháo tạp dề trên đầu. "Gì?"

"Để tôi đưa anh đến lớp!" Cậu la lên và nghe nó còn nghiêm túc hơn cả một lời yêu cầu.

Họ đi cạnh nhau theo hướng lớp học kế tiếp của Yoongi và họ nói chuyện giống như họ thường làm vậy nên Yoongi không thể hiểu được tại sao trái tim anh đột nhiên có thể đập một trăm dặm một giờ trong đời.

"Lớp học tiếp theo của anh là gì?" Hoseok hỏi chuyện.

"Thơ hiện đại."

"Thật không?" Hoseok có vẻ ngạc nhiên. "Tôi thấy anh không phải là người sẽ viết thơ nha."

Yoongi cười nhẹ, lơ đãng đưa tay lên xoa gáy. "Ừ, thì. Tôi đoán tôi thích những thứ như vậy. Tôi viết nhạc – chủ yếu là rap."

"Wahh, tuyệt ghê!" Hoseok cười rạng rỡ và Yoongi phải cúi đầu xuống để che giấu cái má đang ửng hồng của mình.

"Cậu thì sao? Làm nghề gì?" Anh hỏi, cố gắng hướng sự chú ý ra khỏi mình.

Hoseok nhìn lên những hàng cây dọc theo vỉa hè và mỉm cười, như cười với chính mình hơn là với Yoongi. Tôi là vũ công.

Đến lượt Yoongi kinh ngạc. Nhưng sự ngạc nhiên của anh nhanh chóng được thay thế bằng sự mê hoặc khi Hoseok bắt đầu nói chuyện. Anh chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt của Hoseok phát sáng như vậy khi cậu ấy nói về việc nhảy và thật lòng mà nói, nó thật là mị lực. Niềm đam mê của cậu rõ ràng đến mức làm người ta mũi lòng, đến nỗi Yoongi thấy mình nên khuyến khích Hoseok cứ tiếp tục như thế bởi vì cậu chưa bao giờ trở nên đẹp đến mức kỳ lạ như bây giờ và Yoongi nhìn mãi vẫn không thấy đủ. Anh không tin rằng họ chưa từng nói về điều này trước đây, không tin rằng cậu đã bỏ lỡ nó.

"Hôm qua gia đình tôi đã đến xem một trong những buổi biểu diễn của tôi. Đó là lý do tại sao tôi nghỉ ngày hôm đó." Hoseok giải thích, Yoongi gà gật mất tập trung vì tất cả những gì anh có thể nghĩ ngay bây giờ là Hoseok và nhảy, anh thấy tệ đến nỗi mong muốn nhìn thấy Hoseok nhảy múa đến mức nào.

"Anh có nhớ tôi không đó?" Hoseok trêu chọc, nụ cười ẩn hiện trên mặt cậu.

"Ừ, chắc là có." Câu trả lời nhảy ra ngoài trước khi Yoongi nhận thức được anh đang nói gì và anh tự nguyền rủa mình. Tại sao bộ xử lí của anh dường như luôn gặp trục trặc khi có Hoseok ở bên cạnh? Chết tiệt, nó có lẽ đã bị hư hại vĩnh viễn sau những gì anh vừa chứng kiến.

Lần đầu tiên, Hoseok hoàn toàn không nói nên lời. Cậu lắp bắp một chút và Yoongi nhìn cậu cho đến khi một cơn nóng bắt đầu bò lên cổ, nhuốm màu hồng vào má và chóp tai của cậu; Yoongi nghĩ rằng những tia nắng dịu nhẹ đã làm cho cậu trông còn tuyệt vời hơn. Cuối cùng, Hoseok hồi phục, lùi lại bên cạnh anh và cả hai im lặng.

Khi họ bước đi, Yoongi thấy mắt mình liên tục bị hút về phía Hoseok. Yoongi quan sát tất cả mọi thứ, về cách lưỡi của cậu cứ thỉnh thoảng lại làm ướt môi, cách xương hàm hoạt động khi cậu ngậm miệng và khe khẽ hé mở, cách mà trái cổ của cậu trượt trên cổ, đến cả tầng mồ hôi mỏng phủ trên da cậu giữa Tháng 8 nắng nóng.

Và sau đó anh nhận ra: thật muốn chạm vào cậu ấy. Anh muốn được chạm vào cậu, ghì chặt và hôn lấy cậu, muốn dành hàng giờ đồng hồ để dò xét đường quai hàm của cậu, khám phá từng inch trên cơ thể cậu bằng ngón tay mình, tạo âm thanh khi anh vẽ ra trên cánh môi cậu, buộc cậu thật chặt rồi nghiền ngẫm lấy cậu.

Anh chưa bao giờ muốn bất cứ ai đến như vậy trong cuộc đời mình và cảm giác thật kì dị như bị một chiếc xe tải húc lấy rồi đón nhận tất cả khó chịu cùng một lúc.

"Hình như có một trận mưa sao băng đêm nay." Hoseok đột nhiên nói, cắt ngang những suy nghĩ của Yoongi.

Yoongi liếc nhìn cậu tò mò. "Thích thật. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây." Anh không biết Hoseok có ý gì, nhưng có lẽ chỉ là thằng nhóc thích ngắm sao thôi.

".. và nhà tôi có ban công."

"Oh." Yoongi tự đấm vào mặt mình vì phản ứng ngu ngốc nhưng anh không thể xoay xở để nói nổi một câu chữ liền mạch, khi trái tim anh ta đang đe dọa sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào. Mọi kế hoạch cứ xoành xoạch dồn vào người anh rồi lại rút đi cùng một lúc.

"Vậy.. anh có muốn đến không?" Yoongi có thể nghĩ ra hàng triệu lý do tại sao anh không nên đến, lý do chính là anh dường như không thể ngừng suy nghĩ về cảm giác sẽ tuyệt vời như thế nào khi hôn đôi môi hồng xinh đẹp của Hoseok, nhưng sau đó, Hoseok mỉm cười và Yoongi tan chảy.

Anh đang tan chảy, ngay trên vỉa hè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro