Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"My thoughts are stars I can't fathom into constellations."

"Tâm tư tôi là những vì sao nhỏ, đo làm sao được sâu cạn của cả chòm sao kia."

_______________________

Mãi đến khoảng 8 giờ, Yoongi mới về đến nhà. Anh bước vào căn hộ của mình và thả chiếc túi xuống sàn với một tiếng thở dài. Hôm nay anh không thể nào tập trung được trên lớp khi tâm trí anh liên tục bị hút về phía Hoseok, nụ cười của cậu và cả tờ giấy trong túi sau.

Mưa sao băng có lẽ bắt đầu lúc 11:00 giờ, vì vậy Yoongi quyết định đi đến căn hộ của Hoseok vào khoảng mười giờ tôi. Trong khi đó, anh cố gắng đánh lạc hướng mình, đầu tiên là làm bài tập về nhà và sau đó là viết nhạc, nhưng anh chẳng thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoài Hoseok, nên anh đành  từ bỏ mọi nỗ lực sau một giờ đồng hồ, thay vào đó là chuẩn bị sẵn sàng.

Yoongi đi qua đi lại trước tủ quần áo của mình trong nửa tiếng để cố gắng tìm ra thứ có thể mặc trước khi quyết định chọn một bộ cánh an toàn với một chiếc quần skinny jean tối màu và áo phông trắng lỏng lẻo. Anh liếc mắt vào gương lần cuối rồi đi vào phòng tắm để cố gắng điều chỉnh đống tóc vàng của mình. Sau mười phút, anh nghĩ rằng thể nào nó cũng vào nếp cả thôi nên bèn tiến về phía cửa trước. Anh nhào qua chiếc quần jean bị treo vất vưởng để lấy điện thoại và tờ giấy có địa chỉ Hoseok, sau đó anh nhấc chân ra khỏi bệ cửa và lao ra ngoài trước khi anh đổi ý.

Yoongi buộc mình phải đi thật chậm, hy vọng không khí buổi đêm mát mẻ sẽ giúp anh bình tĩnh lại, nhưng đến lúc anh gõ cửa nhà Hoseok, trái tim anh lại đập như điên.

Đây gần như là lần thứ mười lăm anh xem xét việc mình có nên quay đầu về nhà hay không, thì anh đã nghe tiếng bước chân vọng ra và biết rằng đã quá trễ để đổi ý. Hoseok trả lời anh trong chiếc quần ướt mồ hôi và áo tank top. Cậu trông thật đẹp ngay cả với trang phục giản dị. Yoongi cố gắng phớt lờ cánh tay săn chắc, vai và xương đòn đang thoắt ẩn thoắt hiện ngay trước mắt.

"Này, Anh vào đi." Hoseok nói, cho anh một nụ cười ngượng ngùng khiến  Yoongi muốn tan thành một vũng nước trên sàn nhà.

Yoongi đã chấp nhận số phận mới của mình là một vũng nước - điều đó thật ra cũng không tệ lắm -  nhưng sau đó, anh nhận ra Hoseok đang nhìn mình chằm chằm, còn bản thân thì đứng ngây ra đó như một thằng ngốc, nên anh nhanh chóng chấn chỉnh lại mình, lầm bầm trong miệng câu chào rồi bước vào trong.

Hoseok gợi chuyện, nhưng điều mà Yoongi có thể nghĩ trong đầu chỉ quẩn quanh việc cậu trông thật tuyệt vời như thế nào khi mặc tank top.

"Anh muốn uống gì không?" Hoseok hỏi và lục lọi đống đồ uống của mình khi cậu dẫn Yoongi vào bếp.

"Nước gì cũng được," Yoongi trả lời, để mắt đến lon bia mà Hoseok đưa cho anh. Chúa mới biết có cồn trong người rồi thì anh sẽ nói hay làm gì với Hoseok .

Hoseok nhún vai, bật nắp lon của mình rồi nốc một hơi. Yoongi cố gắng không chú ý đến nơi cần cổ đang nuốt xuống từng ngụm của cậu. Hoseok vươn tay chuẩn bị lấy cho anh một chiếc cốc thì chuông điện thoại của cậu reo lên. Mặt Hoseok giật giật, hết liếc điện thoại rồi lại nhìn Yoongi, anh cười rồi xua xua tay.

"Nghe điện thoại đi, tôi tự lấy được rồi."

Hoseok nở nụ cười tỏ ý biết ơn và đi ra phòng khách. "Tôi quay lại ngay," cậu nói với anh khi áp điện thoại lên tai.

Yoongi tình cờ nghe được vài câu hội thoại vụn vặt của Hoseok khi đi ngang qua tủ ly.

"Ài, xin lỗi, tối nay không được rồi. Tao đang bận." "Tao đang có hẹn với bạn." "Không, không phải như vậy." Và cuối cùng là "M-ẹ m-à-y Park Jimin."

Yoongi tự cười với chính mình, nhớ lại về cậu bạn Park Jimin nào đó luôn xuất hiện trong những câu chuyện điên rồ của Hoseok, thường khiến cậu gặp rắc rối và sau đó cũng cứu lấy mông cậu.

Sau khi lật hết các ngăn tủ, cuối cùng anh cũng tìm được nơi đựng ly ở kệ  trên cùng. Yoongi với tay lấy một cái – nó ngoài tầm tay của anh. Anh cố gắng một lần nữa, nhón chân và vươn cánh tay ra xa nhất có thể, nhưng vừa lúc chạm vào chiếc cốc, anh chỉ khiến nó bị đẩy nó ra xa hơn. Lúc  anh chuẩn bị tìm cách nhảy lên quầy thì đột nhiên Hoseok đã ở ngay phía sau, ấn ngực mình vào lưng Yoongi khi cậu đưa tay đỡ lấy chiếc cốc.

Yoongi quay lại trong sự ngạc nhiên và hơi thở của anh nghẹn lại trong cổ họng bởi vì trời đất ơi Hoseok thật sự đang đứng kề sát bên anh. Khuôn mặt của họ cách nhau vài inch, đủ gần để Yoongi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hoseok phả ra trên làn da của mình.

Anh liếc xuống đôi môi của Hoseok và ngay lập tức hối hận vì chết tiệt, nó thật quá mức cám dỗ. Hoseok có mùi như cà phê và chút hương Cologne trong trẻo, nếu anh nói nó không làm anh có cảm giác thì đó là nói dối.

Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng hành động này lại thu hút ánh mắt của Hoseok đọng lại trên môi của Yoongi. Anh thấy hàng mi của Hoseok khẽ rung động, nhìn lưỡi cậu làm ẩm đôi môi, trái cổ của cậu trượt trên cổ, và thế giới như chững lại, cho đến khi điều duy nhất mà Yoongi mơ hồ nhận ra là nhịp thở không đều của Hoseok cùng trái tim đang đập mạnh vào lồng ngực của mình.

Đột nhiên, Hoseok dời mắt và nhìn lên đồng hồ trên lò vi sóng.

"Chết tiệt! Nó sắp bắt đầu!"

Và rồi mọi chuyện kết thúc. Hoseok ném chiếc cốc vào tay Yoongi và lao ra khỏi bếp.

Yoongi đứng không vững mà dựa vào quầy, trái tim anh vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.

Cái quái gì thế?

Anh nhớ lại cái cách mà Hoseok nhìn chằm chằm vào môi anh, cách cậu liếm môi và mí mắt khép hờ. Chẳng phải đó là những điều người ta làm khi họ định hôn ai đó sao? Hoseok sẽ hôn anh à? Không - không thể nào. Cậu ta chỉ đang suy nghĩ gì đó. Hầu hết mọi người đều làm ướt môi khi họ chuẩn bị nói chuyện, phải không? Và Hoseok có lẽ chỉ đang chớp mắt, thế thôi.

Khi nhịp tim anh thoáng bình ổn, Yoongi đứng dậy và đổ đầy nước vào cốc của mình.

Má nó, anh nghĩ, đặt cốc xuống và lấy một lon bia trước khi đi theo Hoseok ra ban công. Anh cần thứ này.

Khi Yoongi bước ra hiên, anh được chào đón bởi mùi vị quen thuộc của trời đêm và nó làm dịu thần kinh của anh đi chút ít. Anh là cú đêm, luôn cảm thấy tỉnh táo nhất khi phần còn lại của thế giới ngủ say. Ngay cả khi trái tim anh vẫn đập liên tục trong lồng ngực, tấm rèm đen đặc của buổi khuya và ánh đèn dịu nhẹ của thành phố đã giúp anh bình tĩnh lại.

Đây không phải là khung cảnh đẹp nhất, ít nhất là khi so với Hoseok.

Cậu ta dựa vào lan can, đầu hơi ngã về sau để nhìn lên trời đêm đầy sao, một làn gió nhẹ lướt qua chơi đùa với lọn tóc cậu. Hoseok trông thậm chí còn xinh đẹp hơn thường ngày, bóng tối nhấn mạnh đường nét sắc xảo của xương hàm và đường cong của gò má.

Do dự một lúc, Yoongi đi đến bên cạnh cậu và đặt khuỷu tay của anh lên lan can, nghiêng người để nhìn con đường bên dưới; Không cao lắm, nhưng dù sao thì Yoongi cũng rùng mình - anh không bao giờ thích những nơi cao thế này. Anh lén liếc nhìn Hoseok; cậu dường như không bị ảnh hưởng bởi những gì vừa xảy ra và Yoongi mắng mình vì đã tự đa tình. Có vẻ như Hoseok đã quên đi sự cố trong bếp, nên Yoongi quyết định quên nó (hoặc ít nhất là giả vờ quên nó).

Hai người rơi vào tĩnh lặng, thư thái mà nhìn lên bầu trời đêm. Họ lắng nghe âm thanh của thành phố, tiếng kèn xe buổi đêm và tiếng còi báo động xa xăm. Mặt trăng vắng bóng, ngay cả mây cũng thưa thớt. Hôm nay là đêm hoàn hảo cho một trận mưa sao băng.

Hoseok giật mình khi những tia sáng trắng đầu tiên xuyên qua bầu trời.

"Yoongi a, anh có thấy nó không?" Cậu hỏi một cách hào hứng, đắm đuối nhìn đến nỗi muốn xé toạt cả bầu trời.

"Ừm," Yoongi lẩm bẩm, anh cũng bị mê hoặc - mê hoặc bởi nụ cười tỏa ra  trên khuôn mặt của Hoseok và kỳ diệu làm sao, triệu vì sao nhỏ như rơi cùng một lúc vào đôi mắt ngời sáng của Hoseok.

Họ xem sao băng trong khoảng một tiếng. Hoseok hành động như một đứa trẻ, nhảy lên phấn khích mỗi khi nhìn thấy một ngôi sao chổi nào đó phóng qua bầu trời, và Yoongi cố gắng làm mình trông thật ngầu nhưng đây đúng là điều tuyệt vời nhất mà anh được thấy trong một thời gian dài. Anh bị cuốn vào guồng quay của trường học, công việc và cuộc sống, đến nỗi rất lâu rồi anh đã không dừng lại để đánh giá những thứ đẹp đẽ thế này, tỷ như mưa sao băng, tỷ như Hoseok.

Đó là một cảnh tượng ngoạn mục - thậm chí có chút mê hoặc, nhưng Yoongi thấy mắt mình cứ liên tục bị hút về phía Hoseok, lại một lần nữa mò mẫm theo xương hàm, theo sóng mũi, theo độ cong của xương gò má. Anh ý thức được mùi hương của Hoseok đầy ắp quanh mình và sự gần gũi của cẳng tay của họ, Yoongi thấy mình dịch chuyển gần hơn để khuỷu tay của họ cọ sát vào nhau.

Có thể do cồn làm anh mất đi tự chủ hoặc cũng có thể là do sự siêu thực của khoảnh khắc, nhưng trước khi anh hiểu được những gì mình đang làm, Yoongi đã tiến tới và ấn một nụ hôn trong sáng dưới quai hàm của Hoseok.

Yoongi nghe thấy hơi thở mềm mại của cậu, rồi cảm nhận được cơn đau nhói trên môi anh - Hoseok xoay lại và môi hai người giao triền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro