9 - Chút lắng đọng dành cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hốt hoảng.

- Hoseok !!! Hoseok !!! Hoseok hyung !!? Anh sao thế này?

Hóa ra cái "thứ" ngáng chân cậu chính là cơ thể đổ ngã của Hoseok. Chả kịp suy nghĩ gì hết, cậu vội vàng bật đèn, nhanh chân chạy đến nhà bếp, rót một cốc nước lã rồi lại vội vã trở lại căn phòng khách. Cậu phẩy mạnh vài giọt nước lạnh vào khuôn mặt trắng bệch của anh, lấy khăn ấm thấm nhẹ lên bờ môi tái nhợt thiếu sức sống mà lâu nay cứ trời trở hanh lại nứt nẻ. Mới có một ngày không gặp, anh thực sự đưa cậu đi hết từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác. Từ hối hận, thấp thỏm rồi lại chờ mong, hồi hộp và giờ là hoảng loạn, sợ hãi.

Có vẻ như cái cách phẩy nước truyền thống này có hiệu quả rất nhanh. Đôi mắt thâm quầng mỏi mệt của anh từ từ khẽ mở, Park Jimin nhẹ nhàng đặt đầu anh lên đùi mình để máu dễ lưu thông, có thể tỉnh táo hơn.

- Jimin...

- Là em. Đừng nói gì cả, để em dìu anh lên phòng.

- Đừng đi đâu cả. Ở đây với anh...ở đây...ở đây... - Jung Hoseok khó nhọc phát ra mấy tiếng thều thào, cậu đâu biết trong tiềm thức của anh lúc này chỉ còn vỏn vẹn ba tiếng Park Jimin, muốn phát lên đầy đau thương và bất lực.

- Được được... Em về rồi mà. Không đi đâu nữa. Đi nào, em dìu anh lên phòng.

Cơ thể nhỏ bé của cậu khó khăn đỡ lấy cơ thể to lớn của anh mà đi chậm từng bước một. Ngay trên đỉnh đầu cậu là hơi thở nặng nề đầy mỏi mệt của anh, nghe đâu trong đó còn có cả đau thương và nỗi bất lực nặng trĩu. Mới một ngày không gặp mặt nhưng cả hai người đều đã có những khoảng thời gian khó khăn.

Biết tin anh không về nhà, cậu đã rất lo lắng, trên đường trở về cũng vô thức nắm chặt cặp sách mà sải bước nhanh hơn, nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại tệ đến như vậy. Rốt cuộc anh đã lao lực vì chuyện gì chứ?

Đến bên chiếc giường cỡ vừa đã sờn ga của anh, cậu nhẹ nhàng đặt từ từ vai rồi đến đầu, từng động tác đều hết sức nhẹ nhàng để anh không bị chấn động. Cậu lấy chăn đắp ngang người anh rồi lại nhanh chân chạy vào phòng tắm lấy chiếc khăn ngâm vào nước ấm, vắt khô lau từng ngũ quan tinh xảo trên khuôn mặt mà cậu ngày đêm thương nhớ. Anh thực sự đã rất mệt mỏi. Đôi mày cứ chau lại trong suốt thời gian lau chùi, anh là đang khó chịu. Có lẽ là vì cậu, vì cái tính trẻ con, ương ngạnh mà cậu đã gây ra nhiều chuyện phiền đến bạn mình, phiền đến cả anh. Có lẽ cậu thực sự là gánh nặng mà Jung Hoseok buộc phải chăm sóc suốt ngần ấy năm qua.

Tạm gạt qua những suy nghĩ không đáng có, cậu quyết định nghĩ về việc chuẩn bị đồ ăn tối cho anh, bởi chăm sóc anh mới là việc quan trọng hơn lúc này. Sau khi mở toang cửa sổ cho thông thoáng không khí, đôi mày của Hoseok cũng đã dãn ra phần nào đó, cậu thu dọn đồ đạc lau chùi để vào một góc rồi rón rén xuống bếp. Lâu rồi không vào bếp, từ trước đến nay toàn là anh chuẩn bị cho cậu, chỉ thi thoảng những hôm anh làm ca đêm thì cậu mới chuẩn bị vài món đơn giản cho anh ăn cho ấm bụng. Thật đúng là không biết bắt đầu từ đâu, vò đầu bứt tai cậu lại quyết định gọi cho Taehyung.

- Alo

- Jimin đây. Tìm cho mình công thức làm súp giá đỗ, trên mạng nó ghi cái quái gì ấy?

- Ơ chưa chi đã làm hòa nấu cơm cho nhau ăn rồi à???

- Kim Taehyung, nói thêm câu nữa là đi học đầu cậu cắm gốc cây này?

- Ơ hay, cậu quên mình có ông anh họ trùm bếp à? Đợi tí mình bắn ảnh qua KakaoTalk cho.

- Ngay và luôn đấy.

- Rồi...rồi...!

Đợi tầm năm phút thì cuối cùng cũng có thông báo chat của Taehyung

"Đây này, chữ hơi xấu cố mà dịch. À mình nghe Namjoon bảo súp này hay cho người ốm ăn thôi. Cậu với Hoseok bị sao à?"

"Không sao, Hoseok mệt, mình nấu cho anh ấy."

"Ái chà... Được quá nhở? ㅋㅋㅋㅋ"

"Im đi, mình off đây."

"Mai đi học nhớ cảm ơn mình."

"Mai là chủ nhật, đồ ngốc!"

"À ờ...thế ngày kia  ㅎㅎㅎㅎ"

Cười nhẹ rồi thoát ra khỏi khung chat, đúng là may mắn khi có người bạn như Taehyung. Nó cũng là một nguồn động lực lớn của cậu trong những khoảng thời gian khó khăn, ví dụ như bây giờ. Đúng là thứ hai đến phải cảm ơn thật rồi.

Không chần chừ lâu nữa, cậu lao vội vào nhà bếp, lôi hết nồi niêu xoong chảo, nguyên liệu có sẵn trong nhà và bắt tay vào món ăn dưới sự chỉ dẫn gián tiếp của anh em nhà Kim.

Có lẽ do tiếng thao tác chế biến ầm ĩ của cậu bé dưới tầng một mà đã đánh thức Jung Hoseok đang say giấc ở tầng trên. Anh lơ mơ mở mắt, gỡ nhẹ cái khăn ấm đang đắp trên trán. Trong không gian vẫn lờ mờ ngửi được mùi đào thoang thoảng đặc trưng của cậu, anh biết là cậu đã về rồi. Chậm chạp lê từng bước vì cơ thể vẫn còn yếu sức, anh đi men theo thành cầu thang xuống gian bếp, nơi phát ra tiếng lèo xèo cùng những câu tự hỏi của ai đó: "Chết, cái đoạn này là như nào?" , "Ơ sao không chín?" , "Đun 15 hay 18 phút đây??? Chữ xấu thế????" cùng vô vàn những tiếng chẹp chẹp từ khuôn miệng nhỏ nhắn.

Đập vào mắt là thân ảnh bé nhỏ đeo chiếc tạp dề cỡ lớn của anh, cậu như lọt thỏm vào trong đó. Thân thể nhanh nhạy của cậu di chuyển từ nồi này qua chảo khác, vòng về cái tủ lạnh, anh thấy trên trán cậu cũng đã mướt mát mồ hôi. Chắc cậu lấy công thức nấu ăn ở đâu đó rồi cố gắng làm cho anh đây mà. Vừa rồi lăn đùng ra đất một phen đúng là làm cậu hoảng rồi, nhưng anh cũng không ngờ bản thân lại kiệt sức nhanh đến thế, có lẽ do từ hôm qua không ăn gì lại còn tăng ca nên mới thành ra như vậy.

Nghĩ bụng, anh nhẹ nhàng đi tới chỗ đang tất bật nơi cậu. Còn cậu thì đang mải mê nhặt đỗ mà không hay biết gì đến chuyển động bất thường của người lớn hơn.

Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm ngang vòng eo nhỏ nhắn của cậu, áp chiếc cằm vuông vắn lên đỉnh đầu nhỏ bé, tham lam hít sâu một hơi dài với hương đào nhè nhẹ từ cơ thể cậu. Anh đang khao khát cậu. Không quan tâm đến người nhỏ hơn đang căng cứng cả cơ thể mà dừng động tác, anh ngay lúc này chỉ muốn ôm cậu, chỉ vậy thôi.

- H..y...Hyung !

- Hửm?

Tiếng trả lời lười nhác, trầm ấm của Hoseok vang lên làm cậu đứng hình, nó cứ vang vọng mãi bên tai mà hút cậu vào vòng xoáy cám dỗ của anh. Nhưng cậu biết anh đang mệt nên không dám cử động nhiều, chỉ dám mấp máy khóe môi

- Bỏ em ra đi. Em đang dở tay.

Thấy người bên trên không xi nhê động đậy cậu lại càng nóng ruột hơn

- Hoseok hyung, bỏ em ra được rồi.

- Một ngày.

- Dạ? - Thực sự thì cậu cũng đang mải mê tận hưởng cái ôm mà thiếu tập trung vào câu nói của anh.

- Anh nói, một ngày em trừng phạt anh rồi. Bây giờ em về rồi, bù đắp cho anh đi.

Khoan...Cách nói chuyện như vậy có thân mật quá thì phải? Cậu tỉnh táo, từ tốn tách anh ra khỏi người, xoay mặt lại đối diện với đôi mắt thâm sâu của anh

- Anh đang mệt. Đợi em làm xong đồ ăn là bù đắp cho anh rồi.

Thấy khuôn mặt cậu nghiêm túc, anh cũng thôi không trêu chọc cậu nữa. Con mèo nhỏ này mà cáu lên, cắt luôn suất ăn thì anh không chết vì lo mà chết vì đói mất. Thực ra anh định nói rằng mới xa cậu có một ngày mà anh đã lâm vào hoàn cảnh như vậy đây, cậu còn không hiểu sao?

Sau khi thấy anh ngoan ngoãn trở lại bàn ăn ngồi đợi, cậu tiếp tục công việc đang dở tay, nhưng trong lòng vẫn không khỏi rạo rực vì cái ôm khó hiểu từ anh. Cậu bất chợt nghĩ lại lí do khiến cái mớ bòng bong này nổ ra, còn không phải là vì cô gái bí ẩn kia sao? Cậu không kiềm được mà lên tiếng thắc mắc:

- Cô gái hôm trước đứng với anh dưới gốc cây là ai?

Anh cũng sững người lại trong giây lát với câu hỏi bất ngờ của cậu. Anh cứ nghĩ cậu đã quên rồi chứ.

Lúc này chưa thể cho em ấy biết được...

---------------------------------------------------------
có ngọt cho hai con ngừi ngốc nghếch rùi nhó 😉 btw có ai đoán được cô gái kia là ai và vai trò của cô ấy hong=))?? đoán đúng có thưởng nè=)))

hãy tim và cmt ủng hộ mình nhé 💜 purple u.

Grassie.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro