.Side story.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Dạo quanh thành phố nhỏ. Trên con đường đang được không khí của mùa xuân bao trùm lấy.

Đâu đó đã sớm có sự hiện diện của mùa đông. Và mùa đông ấy đang nằm bên trong trái tim của cậu thanh niên này. Nhìn cậu ấy cũng đã 18. Trên người vẫn còn bộ đầm phục trường Trung học. Tay xách balo. Dán mắt vào màn hình điện thoại mà ung dung bước đi.

- Eyyy...Jhope, Ăn kẹo không? Vừa nãy đi mua đồ còn tiền thừa người chủ đưa tao cục kẹo. Thôi cho mày nè. Tao đi đây. Bye~

- Ơ...Nhưng...Tao không ăn...Này!

Đột nhiên có một anh bạn nào đó chạy nhào đến khoác vai rồi dúi cục kẹo vào lòng bàn tay anh. Chẳng cần biết anh có ăn hay không vẫn vội chạy đi mất hút để anh lại trong sự ngơ ngác. Anh cũng chỉ tặc lưỡi cho qua.

Dọc trên đường đi anh vô tình nhìn thấy một nhóc con nhỏ bé đang thút thít đứng cạnh gốc cây. Chiếc áo yếm liền quần màu xanh và áo sọc kẻ mặc bên trong.

Anh bước đến gần hỏi
- Này nhóc con. Sao khóc vậy?

- Hic...Anh ơi...Hic...em...hức..bị lạc mẹ gòi...a hức..._Nhóc con thút thít. Đôi mắt ướt đẫm đỏ hoe nhìn anh. Rồi mếu máo nói từng câu chữ.

- Lạc mẹ?...Cho nhóc cục kẹo nè, nín đi, nhóc mấy tuổi rồi hả?_Nhưng, một điều kì lạ anh cảm thấy từ cậu nhóc này chính là nét quen thuộc trên gương mặt của em ấy. Nó mang cho anh một cảm giác dường như anh đã từng gặp được nhóc ấy ở đâu đó. Nhưng anh lại không nhớ.

- Em...hic..em 8 tủi gòi...hức...em sợ quá đi...hic..._Đôi tay run rẩy, nhóc nhận lấy kẹo của anh.

-.....Muốn đi tìm mẹ với anh đây không hả?_Thấy cái vẻ đáng thương của nhóc nên anh đã động lòng. Ngỏ ý muốn làm người tốt một ngày.

- ....Hic...có ạ...hic...anh bế em nha...

- Ừm.

Ngoan ngoãn trên tay anh mà đi từ con phố này đến đoạn đường nọ. Tìm kiếm người có đặc điểm giống với lời mô tả rời rạc của nhóc con. Hy vọng sẽ tìm được một chút dấu vết nhỏ nào đó mà bà ấy để lại.

Nhưng đã đi từ sáng sớm cho đến khi mặt trời đứng bóng vẫn chưa tìm được thông tin nào tốt cả. Tất cả những người anh từng hỏi đều chỉ đáp lại anh bằng cái lắc đầu. Cảm giác hết hy vọng đã đến. Anh nghĩ thầm
- "Không lẽ giờ mình mang cục nợ này về?...mẹ có chịu nuôi thêm một đứa nữa không nhỉ?...nhóc này dễ thương quá đi. Bỏ em ấy một mình cũng tội.........Dễ thương quáaa!!~~"

Cứ nghĩ ngợi đôi lúc lại nhìn cậu nhóc. Gương mặt tèm lem nước mắt cứ sụt sà sụt sịt, hai bên má cũng đã đỏ ửng lên hết rồi. Dáng vẻ vừa đáng thương lại vừa đáng yêu vô cùng. Anh là một người không hay đi khen thứ gì đó dễ thương, ít khi có thứ nào là dễ thương qua đôi mắt của anh hết.

Nhưng nhóc con này thì...

" Thôi. Mang về nhà thôi nào. Của rơi không ai nhặt thì mình nhặt. "

Thơm nhẹ lên má nhóc con rồi anh bảo
- Nè...Giờ tìm mãi chẳng thấy mẹ nhóc đâu...Thôi về nhà anh ở vài ngày chờ tìm mẹ nhé?

- Hic...Hoi...em muốn tìm mẹ...Hức..._Nhóc con ngẫm nghĩ một chút rồi lại lắc đầu từ chối.

- Nhưng giờ tìm mãi không thấy mẹ nhóc đâu hết...Giờ tìm nữa cũng không thấy đâu. Trời đang nắng lắm, nhóc muốn đi giữa trời nắng thế này tìm mẹ à?

-....Ưm...Hoi...về nhà anh đi...Hức...Nhà của anh có sữa hong?

- Có. Rất nhiều luôn.

-...Nae...vậy em về...

Ngoài mặt thì gật gật đầu lạnh lùng. Nhưng trong lòng anh bắt đầu múa trống mở hội rồi. Đột nhiên nhặt được đâu bé con đáng yêu thế này mà. Chơi với bé vài ngày rồi đem về cho mẹ của nhóc cũng được. Hoặc nếu không thì lấy luôn.

Biết là tùy tiện thơm con của người khác là rất kỳ cục nhưng nhóc dễ thương quá. Dọc đường đi anh cứ thơm bé mãi. Nhưng mà nhóc con đâu phàn nàn gì đâu. Có nghĩa là nhóc cũng thích được thơm nhỉ?

Trên đoạn đường gần đến nhà. Anh vô tình nhìn thấy mẹ của anh đang trò truyện cùng người phụ nữ nào đó và trong có vẻ người phụ nữ ấy đang rất lo lắng vì điều gì đó.
Bước chân ngày một gần hơn rồi bỗng nhóc con trong tay anh nháo lên
- Ah! Mẹ! Mẹ ơiii~~

-....Oh! Jimin của mẹ! Con đã đi đâu thế hả?!

Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi khẩn của nhóc con liền vội quay sang và chạy đến phía của anh. Nhóc con trên tay cũng vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của anh.

Anh hơi bị luống cuống một tí vì sự chuyển động kịch liệt của nhóc con. Liền thả nhóc con xuống.

Chân vừa chạm đất, nhóc con liền chạy ùa đến người phụ nữ ấy và òa khóc nức nở. Thì ra người phụ nữ ấy là mẹ của nhóc con. Vừa mới chuyển đến đây nhưng vô tình lại để lạc mất cậu khi đang đi dạo quanh thành phố này một tí.

Cứ tưởng đâu sau khi trả nhóc này về lại cho mẹ của nhóc thì sẽ không được gặp lại nhóc nữa. Nhưng ai đâu ngờ bé con này lại là hàng xóm mới của anh. Vậy là sau này được gặp nhóc mỗi ngày, được chơi với nhóc mỗi ngày...Nghĩ đến thôi là anh đã vui khôn xiết rồi.

- Hức...mẹ ơi...anh kia là người đã giúp con tìm mẹ đó...hic...con thích anh ấy quá đi~

- Vậy sao?...Cháu à...Cảm ơn cháu rất nhiều vì đã mang Jimin về lại. Cháu có phải là con trai của cô Jung lúc nãy không?

- Dạ...Dạ phải...Rất vui được gặp cô ạ.

- ừm...Cô cũng rất vui khi gặp được cháu.

...

Và sau khoảng thời gian rất lâu kể từ khi gia đình của nhóc con chuyển đến đây. Anh không ít lần được bà Park nhờ sang nhà trông hộ bé con khi bận phải vắng nhà. Nên khoảng thời gian anh tiếp xúc và chơi với bé con rất nhiều. Sinh ra bé con cũng rất thích anh như cách mà anh thích nhóc vậy.

- Jhope Hyunggg~

Vào buổi trưa của một ngày hè mang không khí oi ả. Anh đang ngồi ngoài sân nhìn ngắm mấy cái cây mà mẹ trồng thì đâu đó từ phía sau vang lên tiếng gọi của nhóc con. Vội quay sang. Anh đột ngột bị ôm lấy đến ngã nhào ra đất, cười khúc khích bế hẳn cả người bé con lên
- Nhóc đi đâu đây hả?

- Mẹ em lại đi vắng gòi...Hong ai chơi với em hết..._Nhóc con gục đầu nhõng nhẽo nói với anh.

- Thế nên mới chạy qua đây tìm anh hả?

- Nae...

*Reng reng reng*
Âm thanh của tiếng chuông cũ leng keng phát lên bên tai. Hướng ánh mắt qua hàng rào. Một ông chú đã có tuổi đang đạp xe chở theo chiếc thùng gỗ trên nắp còn dư ra tấm vải màu cũ. Ông cứ leng keng chiếc chuông thu hút sự chú ý của những đứa trẻ. Thấy thế anh mới quay sang hỏi nhóc con

- Trời nóng quá đi, nhóc muốn ăn kem không hả?

- Dạ muốn~

Ngồi trước hiên nhà với que kem trắng mút mát lạnh. Đôi chân chạm đất, đôi chân đung đưa. Nhẹ nhàng tận hưởng cái mát lạnh nhỏ nhoi của mùa hè.

Mùa đông giá lạnh bên trong anh đã được sưởi ấm sau khi thiên thần nhỏ này hạ cánh xuống.

- Bong! Em nhanh lên đi.

- Dạ!

Mái tóc dài xõa ngang lưng nhẹ tung bay theo gió. Dáng người thon thả với chiếc váy dài qua đầu gối. Một thiếu nữ trên tay xách theo chiếc túi hối thúc cậu trai đang luống cuống xỏ giày phía sau. Khi ngẩn đầu dậy nhìn qua hướng của cậu nhóc trung học cùng bé con đang vui vẻ ăn kem cô lại chợt khựng lại một lúc. Rồi chợt nở nụ cười. Quay sang chạm nhẹ vai người phụ nữ trung niên đứng cạnh bên và bảo

- Chị Eunbe, nhìn kìa.

- Hả?...Ừm...Chị biết..Rồi ngày nào đó họ sẽ được ở cạnh nhau một lần nữa mà.

- Em cũng đã nghĩ vậy..

- Chúng ta đi thôi, Nari, Bong.

- Dạ.

Rồi ba người bọn họ rời đi để lại một nụ cười như đã nhận được câu trả lời của thắc mắc nào đó. Giải tỏa được nỗi lo âu trong người.

Và trong cái ngày hè oi ả đó. Một tình yêu cũ đã được tái sinh. Và hy vọng nó sẽ thật mạnh mẽ để có thể bên nhau mãi mãi như điều mà họ đã từng mong muốn.

.End side story.

X

in chào mọi người. Đã rất lâu rồi chúng ta mới lại gặp nhau. Mình chỉ vừa thi giữa kỳ xong ngày 1, còn 1 ngày nữa là xong. Dự kiến tháng 4 mình sẽ thi cuối kỳ.

Đây là ngoại truyện của mọi người đây. Còn 2 cái ending mình vẫn chưa hoàn thành nhưng chắc mình sẽ cố hoàn thành cho xong trước kỳ thi cuối kỳ.

Mình có rất nhiều dự định cho fic và rất nhiều fic khác sắp ra mắt nhưng tất cả đều bị hoãn lại vì kỳ thi.

Và một trong các dự định đó ( Mình không chắc có thể hay là không, chỉ là dự định thôi ) là fanart cho fic này do chính tay mình vẽ. Nó sẽ mất khá nhiều thời gian. Khả năng vẽ của mình không có gì đặc biệt lắm đâu. Mình chỉ được coi là "biết vẽ" thôi. Nhưng mình vẫn rất muốn vẽ fanart cho fic của mình...

Những ai sắp và đang thi giống mình thì chúc các bạn thi tốt được điểm cao nhé♡

Vậy nên...Hẹn gặp lại mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro