II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đã là ngày mùng năm, cũng là tròn một tháng kể từ trận giao chiến giữa các bang phái võ lâm và hai vị kiếm sĩ Thanh Long Bạch Điệp. Nội thương của Jimin , hay còn gọi là Bạch Điệp cũng đã khôi phục hoàn toàn. Một tháng qua, anh và cậu bế quan trong mật động này trị thương, hoàn toàn không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tuy vậy nhưng vẫn thật sự rất thoải mái vô cùng. Có được sự thoải mái này trước hết phải thầm cảm ơn và ngưỡng mộ các vị đại sư tổ sáng lập nên Park Chi giáo đã khéo léo tạo nên một mật động với đủ những loại dược thảo mọc tự nhiên, những cây dại cho trái ăn được và cả một nguồn nước ngầm từ vách đá. Hẳn khi xưa lão sư tổ cũng đã dự liệu nơi đây sẽ là nơi các vị trưởng môn nhân tương lai ẩn mình trị thương hay luyện công được an toàn. Vậy là sau một tháng sống trong mật động, ăn trái dại và uống nước suối, hôm nay sẽ là ngày hai người thấy lại được ánh sáng mặt trời.

Jimin và Hoseok ngồi đối diện nhau trên phiến đá lớn, nhưng cả hai đều nhất nhất không nói với nhau một lời. Một tháng trôi qua là một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng là đủ để con tim có những cảm xúc khác lạ trước đối phương. Với Hoseok là sự luyến tiếc khoảng thời gian đã trôi qua, là những lời ngượng ngập chưa dám nói. Còn với Jimin, là ...sự yên lặng khi cố dùng lí trí để vùi lấp phủ nhận những cảm xúc khác lạ đang nảy nở trong trái tim mình...

Hoseok khẽ hướng ánh mắt ra xung quanh để nhìn lại lần cuối nơi anh và Jimin đã cùng trải qua trong một tháng. Trong hang động ẩm ướt không ánh nắng, ngày ngày sống chỉ có trái cây dại qua ngày, nhưng tại sao đã bao nhiêu lần anh chỉ thầm ước rằng mình có thể ở đây cùng cậu mãi mãi. Và bây giờ...vẫn cũng là một ước mơ như vậy. Đúng! Anh đã rơi vào tình yêu với Park Jimin từ lúc nào không biết. Thanh Long gia phóng túng tự tại không sợ trời chẳng sợ đất ngày nào đã tự nguyện sa vào lưới tình của Bạch Điệp. Nếu ban đầu gặp nhau trong trận giao chiến ấy chỉ là bị thu hút bởi phong thái hơn người, dung mạo tuyệt trần và sự lạnh lùng của cậu thì qua một tháng, anh nhận ra anh đã yêu cả con người cậu. Dù là Bạch Điệp hay Park Jimin cũng đều là những nam nhân không hề tầm thường với lòng tự trọng rất lớn, cao ngạo và lạnh lùng. Anh vẫn nhớ khi mình kiên quyết cùng vào mật động này trị thương cho cậu, Jimin đã nổi giận và thậm chí còn giao đấu để ngăn cản anh, nhưng cuối cùng lại do nội thương quá nặng mà thổ huyết ngất đi. Rồi sau đó ba ngày cậu tỉnh lại. Và điều đầu tiên cậu làm khi nhìn thấy anh trong mật động của Park Chi giáo là lập tức cầm kiếm đâm anh. Nếu không phải lúc đó Bạch Điệp lừng danh đang trọng thương, thì hẳn Thanh Long cũng đã mất mạng vì nhát đâm bất ngờ đó. Biết đánh lại anh không được, Jimin bấy giờ cứng đầu kiên quyết không chịu cho anh trị thương. Thời gian đó quả là một quãng thời gian cực khổ nhất với Hoseok khi anh vừa cố khống chế để trị thương cho cậu, vừa cố hết mức không làm tổn thương Jimin. Chính vì trong những trận giằng co kịch liệt mà một bên cố nâng niu, một bên không tiếc chưởng lực phản kháng, chính Hoseok cũng bị cậu đả thương không ít lần. May sao Jimin cũng không phải là người không hiểu chuyện, vì thế nên khi đã đủ tin tưởng vào thành ý của anh, rút cục cậu cũng cho phép anh trị thương cho mình.

Mất hơn một tuần để lấy được niềm tin, thêm một tuần nữa để ánh mắt cậu không còn nhìn anh cảnh giác lạnh lùng. Và cho đến tuần thứ tư mới biết được cái tên Park Jimin và được gọi một tiếng "huynh" nhẹ nhàng. Nhưng mãi mãi cả đời này, Jung Hoseok vẫn nghĩ rằng một tháng qua chính là lúc anh cảm thấy hạnh phúc nhất trong suốt hai mươi sáu năm sống trên đời.

Ngồi đối diện với Hoseok, Bạch Điệp Jaejoong cũng đang hỗn độn với biết bao nhiêu cảm xúc. Tiếng "đa tạ huynh" tưởng như nói ra thật dễ dàng, nhưng chỉ ba từ ấy đã trực chờ ở cửa miệng cậu không ít lần, rồi cuối cùng lại không đủ can đảm để thốt ra. Một Hoseok ấm áp, ân cần cứ ngày ngày xuất hiện trước mắt cậu, nâng niu trân trọng cậu, dành cho cậu ánh mắt dịu dàng không chút vụ lợi mà cậu chưa từng được nhận từ bất cứ ai. Tuy vậy nhưng Jaejoong luôn biết mình là ai và ở vị trí nào. Cậu chưa phải là trưởng môn nhân chính thức của Kim Lộ giáo nhưng hiện tại cậu lại đang gánh trên vai trách nhiệm tương đương như vậy. Cậu với tư cách là truyền nhân duy nhất của Hoa Di kiếm pháp, phải trấn hưng và phục hồi cả môn phái. Cậu phải đi tìm một truyền nhân tiếp theo để truyền lại Hoa Di kiếm, và kế tục nghĩa mẫu tìm kiếm bí kíp chân truyền của bản giáo rồi luyện thành nó. Vì những trách nhiệm ấy, Jimin quyết giữ cho bản thân không rơi vào tình ái, nhất là...với Hoseok. Cậu biết anh có tình ý với cậu, lại càng rõ hơn hết sự trân trọng từ phía anh. Nhưng cũng vì thế cậu lại càng không thể ở bên anh. Park Jimin dù sao cũng là một nam nhân, tuy rằng đối với cậu đã định sẵn không thể cưới thê tử và sinh con nhưng anh thì khác. Anh là một Thanh Long thiếu hiệp phong lưu tự tại, là chàng trai trong mộng của các thiếu nữ. Anh còn có thể lấy vợ, có thể sinh con...Anh bên cậu sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, phải mang danh kết thân với ma giáo, mang tiếng là nam sắc vì đã yêu một nam nhân là cậu. Hoseok rất tốt và anh không đáng bị như thế. Trái tim băng giá của Bạch Điệp Jimin chỉ vừa được sưởi ấm đôi chút đã bị chính chủ nhân tàn nhẫn bồi đắp thêm một lớp băng dày...

Jimin khẽ liếc nhìn Hoseok nhưng bất chợt bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình. Cả hai ngượng ngập liền vội vàng tránh ánh mắt nhau và nhìn ra nơi khác.

Có những câu chuyện là của ngày hôm trước, nhưng trong hai người lại chẳng ai có thể quên...

Trở lại hai tuần trước...

Jimin ngoài mặt lạnh lùng nhưng thực sự lại rất quan tâm đến người khác. Tuy sự quan tâm ấy không nói thành lời nhưng Hoseok lại cảm nhận được tất cả...

"Này! Ngươi ăn đi!"

Hoseok đang ngồi luyện công thì Jimin bước tới và ném vào lòng anh vài trái dại. Lúc này cậu vẫn còn khá dè dặt khi tiếp xúc với anh và vẫn xưng "ngươi, ta".

"Cảm ơn đệ! Trái này ngọt thật đấy!" – Hoseok ngừng luyện công, đưa trái chín mọng lên miệng cắn ngon lành.

"Khỏi cảm ơn! Ta lượm mấy trái rụng dưới đất, tiện tay đưa ngươi thôi!" – cậu đáp, vờ như không quan tâm nhưng rõ là đang lén nhìn biểu hiện trên khuôn mặt anh.

"Ồ...vậy à?"

Nghe vậy, anh chỉ mỉm cười và tiếp tục thưởng thức vị ngọt lịm của trái chín trên tay. Rõ ràng cậu đang nói dối. Cậu coi anh là con nít chắc? Lừa được ai khi miệng nói tiện tay lượm trong khi tất cả trái trên tay anh bây giờ đều được lau sạch đất cát đến bóng loáng thế này.

Thấy anh cứ mỉm cười suốt vậy, cậu khó hiểu nhún vai rồi cũng tiện tay vớ một trái đưa lên miệng cắn. Quả là thứ trái dại này có vị rất ngon!

"Tại sao trái này lại đắng vậy???" – Hoseok bất ngờ kêu lên, cậu quay sang thì thấy anh đang nhăn nhó nhìn trái trên tay.

"Đắng sao mà đắng? Chính tay ta lượm mà ngươi dám chê hả? Không ăn thì đưa đây ta ăn!" – cậu đổ quạu, thô bạo giựt trái đỏ au khỏi tay anh và đưa lên cắn, miệng làu bàu – "Đồ thần kinh! Ngọt thế này mà kêu đắng!"

Ở phía đối diện, cậu không hề biết anh đang chăm chú quan sát từng biểu hiện của mình một cách thích thú. Đúng là chọc cho cậu giận là một cách rất hữu hiệu để quan sát vẻ mặt dễ thương thật sự của một Bạch Điệp kiếm sĩ lúc nào cũng trưng ra cái mặt nạ lạnh lùng. Làn da trắng khiến cho máu lên mặt đỏ ửng lên thấy rõ, khuôn miệng nhỏ nhai trái cật lực như muốn giận cá chém thớt đổ hết lên trái nhỏ tội nghiệp kia. Cậu rõ ràng đang rất tức giận vì anh dám coi thường trong khi cậu cố gắng lắm mới dẹp bớt cái mặt lạnh đi lượm trái cho anh. Khuôn mặt ấm ức dễ thương tệ này làm cho Hoseok cứ ngồi nhìn và tủm tỉm suốt...

Đệ ấy ăn trái đó, chẳng phải là...đang hôn gián tiếp sao?

——————-

Một tuần trước

Jimin mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Hoseok sau khi đã an tâm nghe lời thề của anh. Nhìn ngắm gương mặt cậu yên bình trong giấc ngủ, Hoseok cảm giác lòng mình như đang được bay bổng trên chín tầng mây vậy. Phải tin tưởng lắm cậu mới dám nằm ngủ trong lòng anh thế này bởi khuôn mặt Jimin khi ngủ hiền hòa đến mức người ta nhìn vào sẽ tưởng có một chú thỏ con vô hại đang cuộn mình nằm ngủ. Không còn ánh mắt lạnh lẽo cô độc, không còn gương mặt ít biểu lộ cảm xúc mà chỉ còn một Park Jimin thật nhỏ bé yếu đuối khiến người ta muốn che chở. Anh cũng không biết nếu để ai khác ngoài anh nhìn thấy một Bạch Điệp yếu ớt thế này thì hắn ta sẽ làm gì cậu nữa. Nhìn kĩ khuôn mặt Jimin hơn nữa, càng nhìn, từng đường nét trên khuôn mặt lại càng hiện lên đến mị người. Làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt to dài khép lại yên bình, cánh mũi thon nhỏ phập phồng theo từng nhịp thở và đôi môi hồng tươi đầy đặn hơi hé ra. Tất cả khiến anh cứ thế ngắm nhìn cậu thật lâu, thật kĩ, đến nỗi anh còn nhận ra một nốt ruồi nhỏ bên gò má trái của cậu trông thật dễ thương. Anh ngắm thật lâu, thật lâu cho đến khi lòng không tự chủ được mà thốt ra câu thú nhận...

"Jimin ah! Có lẽ ta...đã yêu đệ mất rồi!"

—————-

Hai ngày trước

Hoseok thu hồi nội công, tự mình điều hòa khí huyết thân thể còn Jaejoong cũng chầm chậm mở mắt sau lượt luyện công vừa rồi. Đây là lần cuối cùng Hoseok giúp Jimin trị thương, và hai ngày tới chỉ cần Jimin tự mình điều hòa khí huyết là đã có thể xuất quan.

"Đệ thấy vẫn ổn chứ?"

Hoseok dịu dàng hỏi và chăm chú quan sát tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi trước mặt. Jimin khẽ gật đầu trả lời.

"Ừm..."

Nói đến đây, không khí giữa hai người đột nhiên trở nên ngượng ngùng kì lạ. Jimin vẫn không quay mặt lại còn Hoseok bất giác cũng chẳng thốt nổi lời nào. Hàn khí từ phiến băng bốc lên cao, cuộn lại cùng hơi nóng từ thân thể cả hai phát ra, tạo nên một màn sương mỏng giăng giăng trước mắt. Anh chẳng còn biết làm gì ngoài lấy tấm lưng gầy của cậu làm điểm dừng cho ánh mắt. Nhưng...quyết định đó có vẻ không được sáng suốt cho lắm...

"Jimin...đệ!"

Hoseok khó khăn bật ra từng tiếng, đôi mắt ngỡ ngàng vẫn nhìn chằm chằm vào tấm lưng cậu, nhưng trên vầng trán khôi ngô mồ hôi đã tuôn ra xối xả. Yết hầu vô thức mà nuốt khan trước tấm lưng ướt đẫm đang phô ra trước mắt. Jimin vốn vận bạch y may từ lụa thượng hạng, loại lụa rất mỏng và nhẹ. Vì thế nên khi ướt mồ hôi, cả tấm lưng trần trắng muốt tự động hiện lên mờ ảo dưới lớp lụa, thập phần kiều mị cũng thập phần quyến rũ. Hoseok vốn yêu Jimin, nên trước thân thể người mình yêu có chút ham muốn cũng là chuyện thường tình.

"Hm?"

Jimin thấy Hoseok gọi mình rồi im lặng, lạ lùng nên quay lại phía sau. Anh lập tức dứt mắt ra khỏi thân thể cậu, khuôn mặt đỏ rần lên, vội vàng tránh ánh nhìn của Jimin rồi nhanh chóng bước xuống đất.

"Không có gì! Uhm...Ta qua đằng kia lượm trái, đệ cứ ngồi đây tĩnh dưỡng đi!"

Nói rồi Hoseok vội vã chạy lại phía bụi cây dại một góc. Còn lại Jimin, cậu nhìn theo tấm lưng rộng lớn đang vô cùng lúng túng của anh mà chợt nhói lòng. Cậu hiểu chứ, ánh mắt anh kì lạ như vậy cậu hoàn toàn hiểu chứ. Nhưng cậu không thể, và cả chút tình yêu chớm nở này cũng không thể để cho nó nảy nở thêm nữa. Cậu phải dứt khoát cắt đứt nó trước khi nó phát triển lớn hơn. Sẽ tốt cả cho anh... và cho cậu.

"Hoseok! Ngươi lại đây!"

Jimin gọi anh bằng ngữ điệu lạnh lùng của ngày đầu tiên gặp nhau. Hoseok sững người quay lại, có lẽ anh đang nghĩ mình nghe nhầm.

"Đệ vừa gọi ta phải không Jimin?"

"Ta nói vậy còn không rõ sao?"

"Sao đột nhiên nổi hứng đùa vậy? Park Jimin mà ta biết hình như chưa từng biết đùa thì phải?" – Hoseok bước lại chỗ cậu, miệng nở nụ cười ấm áp quen thuộc, có lẽ anh vẫn nghĩ cậu đang đùa.

"Đúng! Bạch Điệp này chưa từng biết đùa!"

Anh hơi khựng lại vì khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt vô cảm trước đây của cậu đang trở lại. Hoseok khẽ hỏi, trong âm vực có chút run rẩy ngỡ ngàng.

"Đệ nói vậy là sao Jimin?"

"TA CẤM NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC GỌI TA BẰNG TÊN THẬT!" – cậu bất ngờ hét lên với anh, rồi bực dọc nói tiếp – "Mấy ngày qua ta biết ta thật vô sỉ khi lợi dụng lòng tốt của ngươi để giúp bản thân trị thương. Bạch Điệp ta vốn không muốn rây rưa mắc mớ tình cảm với bất cứ ai, vì thế nên ta đã thỏa nguyện cho ngươi được đối xử với ta như ngươi muốn mấy ngày qua. Còn bây giờ, ta nghĩ đến lúc làm rõ mọi chuyện rồi. Ta biết sau lần này ngươi sẽ mắng ta, chửi ta...đúng! Ta thật vô sỉ mà! Nhưng chẳng phải cả võ lâm vẫn gọi Park Chi giáo chúng ta là ma giáo sao? Vậy ta cũng là ma giáo đồ, đừng trách ta lợi dụng ngươi!..." – cố gắng kìm nén, Jimin nói tiếp – " Giờ nội thương của ta đã khỏi, chỉ còn hai ngày nữa chúng ta sẽ đi khỏi đây. Mong ngươi vẫn giữ lời thề hôm trước. Ra khỏi đây rồi, đường ai nấy đi. Ngươi vẫn là Thanh Long ung dung tự tại, ta vẫn là Bạch Điệp của Park Chi giáo. Chúng ta từ trước đến nay...coi như chưa từng quen biết!"

Jimin nói một mạch với ngữ điệu lạnh lùng, nhưng kì thực đôi tay đã bấu chặt vào nhau đến trắng bệch. Cậu không dám nhìn anh nữa, cậu không có đủ can đảm để quay lại nhìn anh nữa. Jimin sợ nếu cậu nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của anh, cậu sẽ không kiềm nổi mình mà rơi nước mắt, rồi chính bản thân sẽ lại dịu dàng nói với anh hãy quên những điều cậu vừa nói đi. Không! Park Jimin! Bạch Điệp! Park Jimin! Bạch Điệp! Cả hai đều là một, đều luôn là Bạch Điệp lạnh lùng và tàn nhẫn!

Hay là cả hai đều là một Park Jimin yếu đuối với lớp vỏ mạnh mẽ...

Về phần Hoseok, do còn quá bàng hoàng với những lời vô tình thốt ra từ chính miệng cậu, anh vẫn đứng ngây tại chỗ chưa thể cử động. Từng lời nói cậu thốt ra tựa như vạn mũi tên xuyên qua trái tim anh, vạn tiễn công tâm, đau muốn ứa máu. Càng đau hơn nữa khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng vô cảm đã trở lại, không còn một Park Jimin sống động ấm áp bên cạnh anh những ngày qua nữa. Lợi dụng? Là lợi dụng sao? Tất cả những gì đẹp đẽ một tháng qua đều là lợi dụng sao? Thế thì tại sao dù có lục tung từng kí ức nhỏ nhất ra cũng không thể nào thấy được bất cứ hành động nào là giả...

.

.

.

Có chăng...giả dối nhất là những lời nói lúc này...

Hoseok chợt bừng tỉnh. Đúng! Chẳng phải những người yếu đuối thường tạo cho mình một lớp vỏ mạnh mẽ. Và những người như vậy lại càng thường hay che giấu cảm xúc của mình. Chẳng phải họ thường luôn nhận hết nỗi đau về mình chỉ vì không muốn người mình thương yêu phải đau khổ sao? Nếu như vậy thì Jimin...

"Jimin ah..."

Hoseok khẽ gọi. Nhưng lần này Jaejoong cũng chẳng buồn đáp lại nữa. Cậu đã đến phiến đá lớn được lót rơm dùng làm giường ngủ và nằm xuống đó, cánh tay áo dài đưa lên phủ kín cả khuôn mặt. Có lẽ Jimin không muốn nhìn mặt anh nữa....hoặc không dám đối mặt với anh nữa.

Dù đệ có thật sự lợi dụng ta đi nữa thì ta vẫn tin rằng...ánh mắt ấm áp đệ dành cho ta những ngày qua chưa bao giờ là giả dối

Nghĩ vậy,Hoseok cười buồn rồi cũng bước tới phiến đá lớn bên cạnh nơi Jaejoong đang nằm. Nằm xuống và ép bản thân đi vào giấc ngủ, trời đã quá khuya rồi. Vậy là chỉ còn hai ngày nữa. Sau hai ngày đó...ai đi đường nấy ư?

~*~*~*~*~*~*~*~

Anh lại nhìn cậu. Trong lòng thật sự rất muốn trực tiếp hỏi cậu cho ra nhẽ liệu những lời hôm đó có phải chỉ là nói dối hay không. Nhưng anh cũng biết bản thân Jimin rất cứng đầu, thời gian một tháng qua cho anh biết điều đó. Nếu chuyện gì cậu đã quyết định, thì trừ phi không còn đủ sức chống lại, Jimin nhất quyết sẽ không thay đổi dù chỉ một lời.

Rồi bất ngờ cậu đứng dậy, rất nhanh và dứt khoát. Cậu tiến tới đứng trước cửa mật động, nhắm mắt, và tung trưởng lực...

"Ầm....ầm....ầm...."

Khối đá to lớn chắn động từ từ dịch chuyển. Đó chính là cách bảo vệ chắc chắn của mật động này- chỉ có trưởng môn nhân của Park Chi giáo với trưởng lực khi đã luyện thành Hoa Di kiếm pháp mới có thể mở cửa động. Khối đá dần mở lớn hơn, để cho ánh sáng mặt trời chói lọi tràn vào. Hoseok cũng phải nhíu mày vì quá chói. Đã không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời một tháng trời, thực sự khi gặp lại thấy bản thân nhất thời chưa thể thích ứng được. Anh cảm thấy hơi chóng mặt nhưng lại lo cho Jimin hơn. Liệu cậu có chóng mặt như anh không? Trong lòng thật mong muốn tiến đến hỏi nhưng bản thân lại không làm được.

Một lúc sau, khi cả hai đã thích ứng được với ánh nắng, anh và cậu cùng bước ra ngoài. Không ngờ rằng Jimin lại là người lên tiếng trước.

"Thanh Long thiếu hiệp! Đa tạ ân nghĩa một tháng qua! Bạch Điệp này dù sao cũng không thể không có chút nghĩa khí mà phủi tay cho qua chuyện. Nợ ân tình này sẽ trả! Mong thiếu hiệp quân tử đừng trách kẻ tiểu nhân!"

Nói rồi, cậu vội vàng thi triển khinh công rời khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt. Thứ tình cảm tội lỗi này đã chấm dứt rồi, từ nay cậu sẽ quên nó đi và trở lại là một Bạch Điệp cao ngạo lạnh lùng. Nhưng trước khi đi xa, Jimin vẫn không thể làm ngơ tiếng gọi mang đầy nỗi đau của anh...

"Jimin! Liệu ta có thể còn gặp lại đệ không???"

Jimin khẽ mỉm cười chua chát.

"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng."

Và rồi bạch y bay xa ngút tầm mắt. Chỉ còn một dáng cô độc thanh y đứng mãi trông theo bóng người...

"Jimin ah...Ta và đệ...là hữu duyên!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro