VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm qua Hoseok đã mộng một giấc mộng tuyệt đẹp. Trong cơn mơ, anh thấy đêm động phòng của mình và cậu. Anh và Jimin, đã cùng trải qua một đêm ái ân nồng cháy. Từng đường nét trên cơ thể cậu, vị ngọt ngào của đôi môi cậu, làn da mịn màng mát lạnh của cậu và cả cơn khoái cảm tột cùng khi được cùng cậu hòa làm một...chúng thật đến nỗi dù bây giờ cơn mộng đã dứt mà anh vẫn còn chưa muốn tỉnh. Tại sao là mộng mà bên anh vẫn còn cảm giác mùi dược thảo thanh khiết trên cơ thể Jimin vẫn lưu lại thế này?...

Hoseok chậm chạp mở mắt và ngay lập tức giật mình khi bên cạnh khuôn mặt bây giờ là một mái đầu đen mượt. Anh thận trọng chuyển ánh nhìn của mình dần xuống phía dưới và ngỡ ngàng khi thấy...khuôn mặt đau đớn đến vô hồn của Jimin.

"Jimin ah!"

Hoseok vội vã ngồi dậy lo lắng nhìn cậu thì chợt nhận ra nãy giờ anh vẫn ôm Jimin trong vòng tay. Và điều quan trọng hơn nữa...giấc mộng đêm qua...là thật. Khác chăng, sự thật chẳng bao giờ được ngọt ngào như cơn mơ...

Jimin trước anh bây giờ thật thảm hại sau một đêm phải cùng một lúc chịu hai nỗi đau quá lớn về thể xác và tinh thần. Đôi mắt cậu sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều, khóe môi bị rách vẫn còn rướm máu. Cả thân thể tuyệt đẹp với làn da trắng ngần không tì vết nay đã bị phủ kín bởi những vết bầm tím và cả những dấu hôn đang dần thâm lại. Jimin nằm yên, không cử động, không kháng cự, nhưng đôi mắt ráo hoảng đang mở to nhìn anh lại tựa như bao nỗi oán hận đang chất chồng.

"Ta...ta đã làm gì thế này?"

Thì ra là vậy. Mọi cảm giác trong cơn mộng đêm qua thực đến như vậy bởi nó chính là sự thật. Nhưng sự thực đang phơi bày trước mắt sao lại tàn nhẫn đến thế? Là anh...anh đã cưỡng đoạt Jimin bằng sự thô bạo của mình. Anh đã hủy hoại con người thanh khiết đáng lẽ phải được trân trọng bằng những tình cảm trong sáng nhất nơi anh. Hoseok...tại sao mày lại đê tiện đến mức này? Rút cục đêm hôm qua mày đã biến thành thứ gì để làm những chuyện bì ổi này. Jimin không thể kháng cự cũng có phải vì mày đã điểm huyệt cậu ấy để tiện giở những trò đồi bại này không?

Hoseok vội vã giải huyệt cho Jimin. Ngay lập tức khi huyệt được giải, cậu lặng lẽ gượng cả thân thể đang đau nhức bước xuống giường để nhặt lại những mảnh y phục không còn nguyên vẹn che chắn đi thân thể nhơ nhớp này. Đã mấy lần Jimin suýt khuỵu cả người xuống đất vì cơn đau nơi ấy hành hạ. Nơi ấy đã không còn nguyên vẹn, với máu tươm rách nát trên da thịt rồi...

"Ya!!!!"

Bất ngờ Jimin giật lấy Ngọc Lộ kiếm đặt trên bàn, xông thẳng tới một Hoseok vẫn còn đang đau đớn ngồi trên giường mà đâm mạnh. Nhưng lưỡi kiếm chỉ đến được ngực trái người, ngự trên làn da người và khiến cho một dòng máu đỏ tươi khẽ rơi xuống. Hoseok ngồi trên giường, không chống cự, không tránh né, mặc nhiên để cả thân thể cho Jimin muốn chém muốn giết thì tùy. Anh đã khiến cậu đến nông nỗi này, đã làm những trò của loài cầm thú với cậu, dù bây giờ Jimin có giết chết anh thì Hoseok cũng cam tâm.

Mũi kiếm ngự trên làn da anh đang run rẩy. Cả đôi tay chủ nhân của nó cùng đang run rẩy. Mũi kiếm này...vẫn không đủ can đảm để tiến sâu hơn nữa.

KENG!

Ngọc Lộ kiếm được thả tự do rơi xuống sàn, phát ra một thứ âm thanh chua chát như cắt từng khúc ruột. Đôi mắt Jimin tưởng như đã có thể khô lệ nay lại ướt đẫm. Cậu nói trong tiếng nấc, tựa hồ như trong âm vực cả nỗi căm hận lẫn chua xót đang dâng trào.

"Ta hận...tại sao bản thân không thể một kiếm đâm ngươi chết ngay trước mắt ta!"

Từng giọt pha lê trong suốt đã chảy tràn trên gò má mịn. Jimin bây giờ trông thật đau đớn thật yếu đuối hơn bao giờ hết.

"Jimin ah..."

"ĐỪNG CÓ GỌI TA NỮA!!!" – Jaejoong bất ngờ hét lên – " TA HẬN BẢN THÂN TA YẾU ĐUỐI KHÔNG THỂ TỰ TAY GIẾT NGƯƠI HÔM NAY NHƯNG KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ NGÀY HÔM SAU! MỐI HẬN NÀY...KIM JIMIN TA SẼ MÃI MÃI KHÔNG BAO GIỜ QUÊN...CÒN BÂY GIỜ, NGƯƠI HÃY ĐI ĐI! NẾU CHÚNG TA CÒN GẶP LẠI, TA THỀ, TA SẼ TỰ TAY ĐÂM NGƯƠI MỘT KIẾM ĐỂ TRẢ MÓN NỢ NÀY!"

"..."

"Jung Hoseok....TA HẬN NGƯƠI!!!"

"..."

Hoseok gần như không còn thở nổi nữa trước những lời thốt ra từ Jimin. Là hận ...căm hận anh sao? Căm hận suốt đời, sẽ mãi mãi coi anh là tên đê tiện đã cướp đi sự trong trắng của cậu sao? Mà cũng đúng thôi...những việc làm này, đến chính bản thân anh còn không thể tự tha thứ cho mình được nữa là cậu. Jimin ah..đệ bảo không thể tự tay giết ta, nhưng rút cục con tim Jung Hoseok này đã chết rồi!

Hoseok bước đến gần Jaejoong, định xem xem cậu có ổn không lần cuối trước khi rời đi. Nhưng đáp lại chỉ là cái hất tay mạnh bạo của cậu và cả câu nói tàn nhẫn với chất giọng đã khàn đi vì đau đớn quá nhiều.

"CÚT ĐI!!!"

Cánh cửa vô tình khép lại. Không phải một con tim, mà là cả hai con tim đang cùng đưa nhau đến bờ vực thẳm. Là hiểu lầm, là đang tự làm khổ nhau, nhưng... có ai hay...

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Jimin dùng tay chà mạnh lên những vết hôn còn vương khắp trên thân thể nhưng càng chà, chúng lại càng ửng đỏ lên thật nhức nhối. Nước mắt vô thức cũng tuôn rơi ướt đẫm cả khuôn mặt, men theo thân thể rồi chảy xuống dưới hòa cùng làn nước nóng đang bao bọc một cơ thể đã đau đớn rã rời. Bạch Điệp Jimin cao ngạo lạnh lùng chưa từng biết sợ đâu rồi? Một nam nhi chí khí hơn người chưa từng phải đổ lệ đâu mất rồi? Đâu mất rồi mà chỉ còn một Park Jimin chỉ trong vòng đêm qua đến sáng nay, lệ đã rơi đủ cho cả cuộc đời. Thật yếu đuối, thật thảm hại chẳng khác gì nữ nhân...

Jimin nhìn xuống bả vai trái của mình, nơi vốn luôn ngự một nốt ruồi son đỏ tươi như huyết nay chỉ còn một vùng da đang ửng lên vì bị chà quá nhiều, vô thức cắn môi đến bật máu. Nốt ruồi son ấy chính là thứ nghĩa mẫu của cậu dùng để đánh dấu sự trong trắng một đời Jimin. Thứ ấy đã mất vào tay kẻ không được chọn, cậu là người có tội với nghĩa mẫu của cậu, và với tất cả các vị sư tổ của Park Chi giáo. Park Jimin, trưởng môn nhân đời thứ mười chín, đã không hoàn thành được nhiệm vụ của mình!

"Mẫu thân! Hài nhi đã trở thành kẻ bất hiếu rồi!"

........

Đây chính là lúc vén lên bức màn về sự thực thân thế của Bạch Điệp Jimin. Rằng không như võ lâm giang hồ vẫn nghĩ, Kim Hoa bà bà không những không phải nghĩa mẫu mà còn chính là...mẹ ruột của Jimin. Vì để bảo vệ một số điều tuyệt mật, ngay từ khi Jimin được sinh ra đã phải nuôi nấng và chăm sóc một cách giấu giếm. Ngay đến chính bản thân các môn đồ của Park Chi giáo cũng không biết được sự thật này. Mãi cho đến khi tiểu Jaejoong được ba tuổi, Kim Hoa bà bà mới chính thức đưa Jimin ra ngoài và tuyên bố đây là nghĩa tử của mình.

Về điều kì lạ này, đây chính là một trong những trách nhiệm trưởng môn nhân các đời sau của Park Chi giáo phải thực hiện. Đó chính là tìm người để luyện thành bí kíp võ công tuyệt mật được lưu giữ trong mật động của bản giáo. Những vị trưởng môn nhân của Park Chi, bằng một cách âm thầm nào đó tìm cho được một nam nhân đủ tin tưởng về cả tài năng và phẩm chất, rồi sau đó chính là trao sự trong trắng của mình cho người ấy làm điều ràng buộc. Người nam nhân ấy sẽ trở thành người của Park Chi là người chồng trong bóng tối của vị trưởng môn nhân và có nhiệm vụ tìm cách luyện thành thứ võ công thượng thừa bao đời qua chưa một ai giải đáp nổi. Rồi cũng chính nam nhân ấy sẽ giúp vị trưởng môn nhân tạo nên một thế hệ kế tiếp, một hài tử, vị trưởng môn nhân đời tiếp theo. Đứa bé lớn lên sẽ được truyền lại Hoa Di kiếm dù là nam hay nữ, và cũng sẽ tiếp tục theo bước của mẫu thân mình cho đến khi nào tìm được người luyện thành loại võ công bí ẩn ấy. Vì thế nên, các vị trưởng môn nhân của Park Chibao đời nay đều trên danh nghĩa không hề thành thân, nhưng thực chất gia đình của họ lại luôn được giữ trong bóng tối. Nói một cách đơn giản hơn, tất cả các vị trưởng môn nhân từ xưa đến nay, vốn đều chính là quan hệ mẫu thân hài tử!

Kim Hoa bà bà, một mĩ nhân tuyệt sắc trong giang hồ năm xưa nay sinh ra hài tử là Jimin cũng là một trang đại mĩ nam không ai sánh kịp. Jimin là trưởng môn nhân đời thứ mười chín của Park Chi giáo, tức cũng mang trên mình trách nhiệm như các vị trưởng môn nhân đời trước, phải tìm một nam nhân xứng đáng làm người luyện loại võ công chí tôn đó. Nhưng...tại sao dù đã yêu Thanh Long Hoseok đến như vậy, dù rằng giờ đây cả thân thể cũng đã thuộc về hắn, Jimin vẫn nhất quyết không cho hắn làm người được chọn? Đó cũng là vì một trong những điều ràng buộc của Park Chi giáo, rằng để phòng khi người được chọn phản bội mà cướp đi bí kíp võ công, nam nhân được lựa chọn không bao giờ được phép đã là cao thủ trong giang hồ. Người được chọn chỉ nên là một nam nhân võ công ở hạng thường nhưng có sự nắm bắt nhanh nhạy với võ thuật và phẩm chất trung thực là được. Hoseok đã là một Thanh Long gia vang danh khắp chốn, uy vũ nơi nơi, tuyệt không thể là người được phép luyện loại võ công đó. Park Jimin nếu trái lệ sẽ trở thành nghịch đồ của Park Chi giáo. Nhưng rút cục vì Jung Hoseok, Park Jimin vẫn trở thành kẻ có tội...

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

"Đại sư huynh! Đệ đã về rồi đây!"

Namjoon ẩn cửa bước vào, áp giải trước mặt là ả đê tiện Kim Tae Yeon đã bị trói chặt. Jimin đang ngồi trên bàn nhấp một ngụm trà, không tránh khỏi giật mình suýt chút đánh rơi chén sứ trên tay.

"Ừm...ừ..."

Cậu run rẩy khẽ đáp. Tất cả những chuyện mới xảy ra mới đây thôi khiến cho cậu chưa thể trở về một Park Jimin lãnh đạm của thường ngày được. Và sự kì lạ này không lọt qua được đôi mắt của y.

"Huynh không khỏe chỗ nào ư?" – y lo lắng hỏi.

"Không có!" – Jimin giật mình vội vã xua tay, sau đó mới chú ý đến ả Kim Tae Yeon đang thảm hại nằm gục dưới sàn mới cất tiếng hỏi để đánh lạc hướng sự chú ý của y – "...đệ đã bắt được Kim Tae Yeon rồi sao?"

Namjoon gật đầu rồi lạnh lùng giải huyệt để ả có thể nói. Ngay khi vừa mở được miệng, ả đã cất một nụ cười điên loạn.

"Hahahahahaha.....!!!!!!"

Cả y và cậu đều nhìn ả nhíu mày khó hiểu. Jimin cất tiếng hỏi.

"Ngươi cười cái gì?"

Ả lập tức dừng cười, ngước lên xoáy sâu ánh nhìn vào ánh mắt Jimin. Trong một khắc, ánh mắt sắc lẻm như đọc thấu tâm can người đối diện khiến cậu thoáng giật mình tránh ánh mắt ả. Ả vẫn nhìn cậu đầy thách thức, khóe môi đã rỉ máu nhếch lên thật ngạo mạn.

"Bạch Điệp ơi là Bạch Điệp! Ta tưởng ngươi cao quý tài giỏi đến cỡ nào, hóa ra...cũng chỉ giống ta mà thôi! Hahaha!"

Thì ra, ngay từ khi mới bước chân vào cửa, nhìn thấy thần thái nhợt nhạt và u sầu của Jimin. Cộng thêm ả đã là một con cáo già trong tình trường, chỉ cần nhìn qua vết rách ở khóe môi và những nốt nhỏ đỏ li ti trên cổ cậu cũng biết đêm qua Bạch Điệp ngạo mạn của thường ngày kia đã phải để cho nam nhân khác thượng mình nhục nhã như thế nào. Hóa ra một Bạch Điệp thiếu hiệp mà người ta vẫn tôn thờ, rút cục cũng chỉ cùng một hạng dùng thân xác mình để thỏa mãn đàn ông như ả mà thôi!

Jimin có vẻ vẫn chưa hiểu ý trong câu nói ả ám chỉ. Cậu thận trọng hỏi lại, trong giọng nói cố lấy ra ba phần đe dọa.

"Ngươi nói ta giống ngươi? Nực cười nhỉ? Ta giống ngươi ở điểm nào?"

"Ồ! Là giống nhiều lắm đó!" – ả bỗng trầm giọng, như thể thì thầm mà cũng như bỡn cợt – "chẳng hạn như...đêm qua vậy..."

Câu nói vừa dứt, khuôn mặt Jaejoong cũng đột nhiên tối sầm. Sự giận dữ và nhục nhã mới kìm lại đây thôi nay lại bị ả khơi lại, tức giận và đau đớn đến không thở nổi. Nhanh như cắt, Jimin tuốt vỏ Ngọc Lộ kiếm, đường kiếm sắc bén xé không khí kề sát bên cổ ả. Đôi mày thanh của cậu nhíu lại nhìn ả, gằn từng chữ.

"Kim Tae Yeon, ngươi nói cái gì?"

Ả biết mình chắc chắn không còn đường sống nên gan to kì lạ. Tae Yeon lại khẽ nhếch cười, đôi mắt ả nhìn cậu, lại xoáy sâu ánh mắt một lần nữa.

"Bạch Điệp à! Ngươi có dám thừa nhận rằng đêm qua ngươi không..."

"CÂM NGAY!!!!!"

Ngay khi ả còn chưa nói hết câu, cậu đã hét lên giận dữ và lưỡi kiếm không khoan nhượng cứa sâu thêm một chút vào cổ ả, khiến một dòng máu đỏ tươi từ từ rỉ xuống. Tae Yeon trợn tròn mắt hoảng sợ. Bấy giờ khi đã gần kề với cái chết thì ả lại thấy sợ hơn bao giờ hết. Ý nghĩ phải thoát chết trong đầu ả bỗng bùng lên mãnh liệt. Rồi ả nghĩ, nếu cứ tiếp tục khích Bạch Điệp, thì ắt ả sẽ hơn sáu bảy phần có cơ hội thoát thân.

"Ngươi muốn giết thì cứ giết luôn đi, lằng nhằng! Ta không muốn nghe một nam nhân nhưng làm cái việc chẳng khác gì nữ nhân lên mặt dạy bảo ta!"

"NGƯƠI CÂM NGAY CHO TA!!!"

Ả khẽ cười thầm trong lòng khi cảm nhận lưỡi kiếm ở cổ mình đang run lên. Tuy rằng nó làm ả đau hơn và có chút bất an trong lòng nhưng ả tin nếu mình cứ tiếp tục, việc ả thoát thân và tìm cơ hội trả thù đã còn không xa.

"Bạch Điệp à! Ngươi dữ tợn quá đấy! Thật chẳng còn xinh đẹp một chút nào cả! Tại sao không cho muội muội này thấy một chút khuôn mặt yêu kiều của huynh khi..."

"CÚT! NGƯƠI CÚT NGAY KHỎI ĐÂY CHO TA!!!"

Khuôn mặt Jimin đã chuyển sang đỏ lừ. Dưới làn da trắng mỏng manh, từng đường gân hằn lên rõ rệt trên thái dương cho thấy rằng hiện giờ cậu đang phẫn nộ cực điểm. Jimin hét lớn đuổi ả đi, Ngọc Lộ kiếm đã rời khỏi cổ ả và hướng thẳng ra phía cửa. Namjoon thấy vậy liền khẽ can ngăn.

"Jimin hyung! Sao lại thả ả ta đi!"

Nhưng dường như cậu không còn để ý đến lời nói của y nữa. Trước mắt Jimin bây giờ chỉ còn một Kim Tae Yeon đang cười nhạo mình, giống như cả giang hồ đang cười nhạo mình, cười nhạo khinh bỉ một Bạch Điệp không đủ sức chống đỡ để bị cưỡng đoạt bởi một nam nhân khác. Nỗi đau, sự tủi nhục ùa về như vũ bão khiến cậu không làm chủ nổi hành động của bản thân. Điều mong muốn nhất bây giờ là khuôn mặt đáng ghét đang cười cợt kia hãy biến đi, vì bản thân cậu đã mệt mỏi đến nỗi không muốn giết chóc gì nữa. Park Jimin...bây giờ thật yếu đuối!

Kim Tae Yeon cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm vì mọi dự liệu của ả đã thành công hoàn toàn. Ả gượng đứng dậy, đưa tay bịt chặt vết thương nơi cổ rồi vội vàng lao nhanh ra cửa, trước khi đi không quên nhắn lại một nụ cười đầy chết chóc với Jimin.

"Jimin hyung!!!"

Ngay khi ả vừa đi khỏi, cơ thể mệt mỏi đau nhức của Jimin bỗng khuỵu xuống khiến y hốt hoảng chạy lại đỡ ngay lấy cậu rồi dìu cậu nằm xuống giường. Tạm gác lại những nghi hoặc vẫn quẩn quanh trong đầu về những lời ả nói ban nãy với cậu và tại sao Jimin lại tha cho ả đi chỉ vì mấy lời đó, việc cần kíp nhất bây giờ là y phải chăm sóc Jimin vì hiện thời trông cậu có vẻ rất không ổn.

"Huynh thấy khó chịu ở đâu không?"

Y hỏi sau khi đưa cho Jimin một chén nước trắng. Nhưng đáp lại ánh mắt lo lắng của y, cậu chỉ mệt mỏi lắc đầu và ra hiệu cho y rằng mình muốn nghỉ ngơi. Namjoon gật đầu, kéo chăn đắp lại cho Jimin rồi cũng đành đi ra chỗ khác để Jimin có thể yên tĩnh một mình.

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Hoseok trở về Ỷ Thiên cốc với một tâm trạng vô cùng nặng nề. Với những chuyện trấn động vừa mới xảy ra thôi, thật sự chỉ khiến Hoseok muốn về ngay Ẩn Long cốc mà không bước chân trở lại Nguyệt Chủ cung nữa. Nhưng rồi lại chợt nhớ ra thanh đoản kiếm của mình vẫn còn lưu lại nơi đây, anh đành ghé trở lại. Còn chuyện lấy Nguyệt hoa cho phụ thân...anh phải thất hứa rồi.

Cứ mải gỡ rối tơ lòng, mãi cho đến khi đi sâu vào hậu viện Nguyệt Chủ cung, Hoseok mới sực tỉnh nhận ra sự náo loạn khác thường tại nơi này. Môn đệ Nguyệt Chủ vốn là những nữ nhân thùy mị đoan trang, phong thái thoát tục thì nay đang vội vã kéo nhau chạy đi đâu đó, vội vã đến mức tóc tai các nàng còn chưa được chải gọn, châm cài lệch, điểm trang chưa xong. Thấy lạ, Hoseok quyết định kéo một nàng lại hỏi cho rõ sự tình.

"Cô nương cho hỏi...bản giáo có chuyện gì sao trông ai cũng hoảng hốt như vậy?"

"Kim trưởng môn đêm qua giao chiến với hắc y nhân đã bại và bị bắt đi rồi, chắc giờ đây tính mạng cũng khó giữ! Chúng tôi giờ đã là rắn mất đầu, không chạy để kẻ thù trong võ lâm đến giất sạch mất!"

Nàng vội vàng thuật lại rồi cũng hòa vào dòng nữ nhân chạy loạn mà biến mất. Chẳng mấy chốc, Nguyệt Chủ cung đẹp đẽ thi vị mới ngày hôm qua nay đã như viên trang bỏ hoang. Còn lại mình Hoseok, anh càng nghĩ lại càng thấy lạ. Chẳng phải Nguyệt Chủ cung vốn toàn nữ nhân yếu mềm, lại rất phải đạo nên trên giang hồ không có kẻ thù sao? Tại sao Kim trưởng môn chỉ vừa biến mất, tất cả sư môn Nguyệt Chủ từ trên xuống dưới đều đã bỏ giáo mà chạy giữ lấy thân mình? Và còn Kim trưởng môn nữa...sao chỉ mới qua một đêm mà tất cả mọi chuyện đã rối tung như tơ vò thế này?

Càng nghĩ mọi chuyện càng xoay vần tựa muốn nổ tung. Hoseok đưa hai tay lên di di bên thái dương, chân thẳng bước tới căn phòng mà đoản kiếm của mình vẫn còn lưu lại. Mọi chuyện còn rất nhiều điểm nghi vấn, tốt nhất anh cũng nên dời khỏi đây. Chuyện riêng của Nguyệt Chủ cung, xen vào chưa chắc đã là việc tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro