VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau...

"Đại sư huynh! Dừng lại!!!!"

Mặc kệ tiếng thét gọi mình vọng đến gấp gáp từ phía sau, thân ảnh một người một ngựa trắng muốt vẫn tiếp tục xé gió lao đi.

"Jiming huyng! Dừng lại đi!!!!"

Đôi mắt Jimin vẫn hoàn toàn đăm đăm hướng về phía trước, bỏ ngoài tai tiếng gọi sắp lạc cả giọng của sư đệ mình. Trong đôi mắt ấy bây giờ, là phẫn nộ! Phẫn nộ cực điểm!

"Híiiiiiiiiiii!!!!!!!....."

Cương ngựa bị ghìm lại bất ngờ khiến con bạch mã lồng lên suýt nữa hất tung cả chủ nhân trên lưng xuống. Thì ra nãy giờ Namjoon đã dùng hết sức phi ngựa đuổi kịp Jimin rồi lao lên chặn đầu ngựa của cậu lại. Jimin sau khi lấy lại được thăng bằng, hướng ánh mắt tức giận ra nhìn y.

"Tránh đường mau Namjoon !", Jimin lạnh lùng ra lệnh nhưng y quyết không suy chuyển.

"Đại sư huynh!....Đệ thật chẳng hiểu nổi tại sao huynh lại mất bình tĩnh đến vậy? Đại sư huynh bình tĩnh nắm bắt sự việc trong mọi hoàn cảnh đã biến đâu mất rồi? Tại sao huynh có thể chỉ vì vài lời nói của bọn phàm phu đó mà định phá vỡ kế hoạch đã tốn bao công sức lập ra chứ?"

Namjoon cũng đáp lại bằng khí ngữ bực dọc không kém. Y bây giờ, vừa ngỡ ngàng trước cách hành xử nóng nảy bất thường của sư huynh mình, vừa tức giận khi cậu dường như đang không màng đến sự hiện diện của y.

Sau câu nói gần như gắt lên của Namjoon , không ai nói thêm một lời nào nữa. Một khoảng lặng bao vây cả hai cho đến khi Jimin đã có vẻ nguôi bớt, y mới nhẹ nhàng nói.

"Đệ xin lỗi đã lớn tiếng với huynh...Nhưng huynh cũng phải hiểu rằng đệ rất lo cho huynh chứ, Jimin?"

Jimin vẫn không nói gì, ánh mắt hướng xuống dưới không dám đối diện với y. Trong đôi mắt cậu bây giờ, là một thứ gì đó đang bị đè nén đến cực điểm.

Đến nửa ngày trôi qua mà Jaejoong vẫn nhất quyết im lặng, Namjoon đành thở dài bất lực đưa tay ghìm lấy dây cương cùng dắt con ngựa của cả hai quay trở về quán trọ. Trên đường trở về, cậu vẫn lẳng lặng đi mà không nói lời nào.

......

Nguyên nhân hành động nóng nảy vừa rồi của Bạch Điệp vốn rất điềm đạm thì phải trở lại nửa canh giờ trước...

Tại quán trọ...

"Tiểu nhị! Cho một cân thịt bò và hai hũ rượu ngon ra đây!"

"Có ngay thưa quan khách!"

Jimin và Namjoon đang dùng bữa trưa tại lầu dưới của quán trọ thì một nhóm ba bốn tên đạo sĩ bước vào quán. Nhìn qua trang phục thì mấy tên này thuộc phái Nam Dịch, võ công cũng chỉ hạng xoàng. Ấy thế mà đi lại rất nghênh ngang trịch thượng, ngồi vào bàn còn cố ý nói chuyện lớn tiếng rõ ràng muốn khoe mẽ giữa trấn nhỏ vốn không quen việc đao kiếm này. Liếc nhìn chúng qua khóe mắt, Jimin chỉ khẽ nhếch miệng khinh bỉ.

Nam Dịch xuất hiện tại đây cũng tốt! Dù sao trong những kẻ còn nợ nần Park Chi giáo, Nam Dịch cũng chẳng thiếu phần...

Đông Phương, Tây Hạ cùng Nam Dịch, Bắc Thế hiện tại chính là bốn đại môn phái đứng đầu võ lâm. So về thực lực, có thể thấy rõ Đông Phương và Bắc Thế vượt trội hơn cả. Nhưng không rõ tại sao, về vị trí và trọng lượng lời nói, đến cả võ lâm minh chủ hiện tại đến bảy phần cũng phải nể mặt Lee Dong Cuk, đại trưởng môn của Nam Dịch. Thật đáng tiếc làm sao...Lee Dong Cuk lại không hề là một vị trưởng môn đức độ khiến đám đệ tự của Nam Dịch tự do hoành hành, đã gây không biết bao nhiêu điều sai trái trên giang hồ.

Dù Jimin vẫn chưa có ý định tấn công một bang phái lớn như thế vào thời điểm hiện tại, nhưng xuất hiện mấy tên nhãi nhép này ở đây chẳng phải rất thuận lợi để kiếm được chút thông tin sao?

Nghĩ thế nên cậu bề ngoài vẫn ung dung dùng bữa, nhưng thật sự thì đang tập trung nghe đám đạo sĩ kia nói chuyện. Namjoon hiểu ý, y cũng chăm chú lắng nghe.

"Thất sư huynh! Huynh...bên cạnh có giấu trộm một nàng Nguyệt Chủ nào không đấy? Hahaha!!!", một tên cất giọng hỏi, tiếp theo là một tràng cười khả ố hưởng ứng của những tên còn lại.

"Ai cha! Sư huynh của đệ thì làm gì được đến phần chứ! Phải chăng huynh có vai vế to hơn chút, thì chắc chắn đã có một mĩ nhân xinh đẹp của Nguyệt Chủ cung nép mình vào ta rồi. Thật đáng tiếc...đáng tiếc..."

Tên này giả giọng thư sinh ẽo ợt lặp đi lặp lại mấy chữ "đáng tiếc...", nhưng cũng chỉ ngay tức khắc phá ra cười cùng lũ đạo sĩ còn lại.

Jimin khẽ nhếch miệng cười. Lại còn dính dáng đến cả Nguyệt Chủ cung, xem ra hay rồi đây!

"Nói thì nói thế thôi...", tên đó tiếp tục, " chứ dây vào mấy nàng Nguyệt Chủ cũng mệt lắm chứ. Ấy là môn phái các nàng gặp nạn, các nàng mới chạy theo tìm nam nhân bám víu, chứ bình thường thì các nàng kiêu sa lắm, đám nam nhân thấp hèn chúng ta đâu đủ tiền mà lên giường nổi với các nàng..."

"Hahahahah!!!"

Đám đạo sĩ lại tiếp tục cười to đầy khả ố. Jimin một bụng khinh bỉ lẩm nhẩm trong miệng.

"Kim Tae Yeon đã bại dưới tay Namjoon , tất nhiên đám nữ nhân đó phải chạy lo giữ lấy thân rồi...Đúng là vô sỉ!"

...

"Chỉ có Đại sư huynh là sướng rồi! Lão ta được hẳn trưởng môn đại mĩ nhân Kim Tae Yeon nương cậy. Giờ thì nàng ta yên ổn được bảo vệ an toàn trong Nam Dịch, mà nhị sư huynh cũng có vẻ mê mẩn nàng ta rồi. Chậc chậc! Giá như ta được một lần thử công phu trên giường của nàng, chắc hẳn phải tuyệt diệu lắm....Hahahaha!!!! Nào uống! Uống đi!"

Sự xuất hiện của cái tên Kim Tae Yeon trong cuộc đối thoại của chúng đã khiến Jimin càng thêm chú ý và cũng từ đó mối thù hận với Kim Tae Yeon lại bắt đầu bùng lên. Ả đê tiện đó thì ra đã trốn vào Nam Dịch, cũng khéo chọn nơi lánh nạn nhỉ? Jaejoong nhếch miệng. Đợi đấy Kim Tae Yeon, đợi ta đến phá tan Nam Dịch, thì ngươi cũng chẳng khác nào cháy nhà ra mặt chuột đâu!

...

Bọn đạo sĩ đang cắm cúi nốc rượu và đồ nhắm thì một tên đã có vẻ ngà ngà say cất giọng nhão nhoét nói.

"Mấy huynh đệ của ta à! Mấy người đã mơ sao lại chỉ mơ thế thôi sao? Haha! Phải như ta đây này, ta muốn thượng... Bạch Điệp!"

Namjoon giật mình ngước nhìn lên Jimin đang ngồi đối diện mình. Trên vầng trán thanh tú, từng sợi gân xanh nổi lên thật đáng sợ. Nhìn xuống đã thấy đôi tay cậu ghì chặt Ngọc Lộ kiếm từ lúc nào. Nhưng có vẻ Jimin vẫn đang kiềm chế được sự tức giận của mình mà tiếp tục lắng nghe đám người kia nói phía sau.

Bọn đạo sĩ hoàn toàn không cảm nhận được luồng sát khí từ phía sau lưng, vẫn tiếp tục cười hềnh hệch.

"À à phải rồi! Tuy chưa nhìn tận mắt bao giờ nhưng ta nghe nói cái tên Bạch Điệp đó so với nữ nhân còn xinh đẹp bội phần, có khi còn hơn cả Kim Tae Yeon. Mà cũng chính miệng nàng ta chẳng phải đã nói rằng so với nàng, công phu trên giường của Bạch Điệp còn hơn vạn phần sao...Nam nhân vướng vào Bạch Điệp là bị quyến rũ đến điên đảo, giống như vướng phải tơ nhện có ngày bị hút cho rục xác ấy!"

"..."

...

Bỗng từ phía sau vang lại thanh âm trong trẻo nhưng hàm chứa một nguồn nội lực to lớn...

"Nếu đã muốn được ta quyến rũ đến rục xác như vậy, ta sẽ cho các ngươi toại nguyện!"

Và điều cuối cùng chúng còn nhìn thấy trên cõi đời trước khi hồn lìa khỏi xác là một dung mạo tuyệt đẹp nhưng lạnh lẽo tàn độc. Một dung nhan tuyệt đẹp, một ánh mắt ám ảnh đến chết mãi mãi không thể quên!

...

Jimin chỉ trong một đường kiếm vung ra đã tắm máu bốn tên đạo sĩ, khiến chúng chết nhanh đến mức ngỡ ngàng chưa kịp nhắm mắt. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho chính Namjoon đi bên cạnh còn chưa kịp phản ứng can ngăn, đến lúc sực tỉnh thì Jimin đã bừng bừng lửa giận leo lên yên ngựa phóng đi...

"Kim Tae Yeon! Ngươi dù có trốn trong Nam Dịch ta cũng quyết cho Ngọc Lộ kiếm này được uống máu của ngươi! Kim Tae Yeon, hãy đợi đấy!!!!"

~*~*~*~*~*~*~*~

Châu trấn vốn là điểm giao cắt quan trọng giữa nhiều tuyến lộ trình lớn. Muốn đến được ba trong bốn môn phái lớn mạnh nhất giang hồ lúc bấy giờ là Tây Hạ, Nam Dịch, Bắc Thế ắt đều phải đi qua Châu trấn này. Châu trấn tuy không lớn nhưng quanh năm đều nhộn nhịp nếu không nói đến có phần hỗn tạp. Đó là điều hiển nhiên bởi ngoài ba môn phái lớn, Châu trấn còn là nơi kề cận khá nhiều môn phái nhỏ. Châu trấn, nói cách nào thì cùng đều là một nơi cực kì phức tạp.

Chính vì Châu trấn là nơi dừng chân của nhiều hạng người thuộc nhiều môn phái như thế, nơi đây nghiễm nhiên được chọn để trở thành điểm tập hợp mỗi khi các bang phái có sự vụ gì. Châu trấn xưa nay tuy không có ngày nào yên bình, nhưng đông đúc ngột ngạt như hôm nay quả thực có điểm kì lạ....

...

Kì lạ! Đó chính là cảm giác đầu tiên khi Hoseok mới đặt chân đến Châu trấn. Kì lạ, bởi địa điểm này vốn chẳng còn chút nào lạ lẫm đối với anh... nhưng đây lại là lần đầu tiên Hoseok được chứng kiến sự đông đúc bất thường ở nơi này. Châu trấn thời điểm hiện tại đã là quá ngọ, là giờ dùng bữa và nghỉ ngơi nhưng tại đường lớn, người trên giang hồ vẫn đi lại nườm nượp. Khuôn mặt ai nấy đều vô cùng khẩn trương và nghiêm túc, dường như chẳng một ai là chú ý đến cái nắng như đổ lửa bên trên đầu. Không gian xung quanh như bị một cái bọc vô hình chụp lên, ngột ngạt và đốc thúc đến cực điểm...Càng quan sát lại càng nhận ra điểm kì lạ hơn nữa. Dường như đi lại trên đường không chỉ là kiếm khách dừng chân đơn thuần mà là người của từng môn phái đang đi lại thành từng nhóm. Tuy bọn họ đều không mặc trang phục riêng của môn phái mình, nhưng chỉ cần quan sát kĩ một chút là có thể nhận ra được...

Đến giờ phút này thì Hoseok hoàn toàn dám khẳng định rằng...tại Châu trấn này sắp diễn ra một cuộc tập hợp bí mật của các bang phái võ lâm.

Thật may mắn làm sao vì trước khi đến đây, Hoseok đã mặc một bộ y phục bình thường thay cho tà thanh y Thanh Long trước nay thường mặc nên anh lặng lẽ hòa vào đám người hỗn tạp kia mà chẳng gặp phải một chút khó khăn nào. Thanh Long gia đi lại trên giang hồ, tất nhiên không đơn thuần chỉ như những kiếm sĩ thích sống phóng túng tự tại mà mục đích sâu xa hơn cả chính là lặng lẽ tìm hiểu và can thiệp vào những âm mưu không chính đáng của các môn phái. Nói theo cách nào đó, tuy Hoseok hoàn toàn không phải minh chủ võ lâm nhưng chính anh đang thay người cha vĩ đại của mình hoàn thành tiếp sự nghiệp giữ vững nền thái bình giữa các bang phái. Khác chăng là Thanh Long xưa nay làm việc gì cũng chưa từng ra mặt, luôn luôn cũng chỉ giữ vững hình ảnh một kiếm sĩ Thanh Long tiêu dao tự tại mà thôi...

Tất nhiên đó chỉ là trước khi Hoseok trực tiếp đứng về một phe với Park Chi giáo và bảo vệ Bạch Điệp. Cũng vì sự kiện động trời đó mà việc bí mật điều tra các môn phái hiện giờ của Hoseok không hề suôn sẽ dễ dàng như lúc ban đầu.

....

Nhập vào đoàn đệ tử của Bắc Thế, anh rút cục đã thành công trong việc đột nhập vào nơi diễn ra cuộc họp. Tại căn phòng lớn này, đa phần các bang phái lớn nhỏ đã tập hợp đầy đủ. Tọa trên những vị trí chủ chốt, đã đủ mặt cả trưởng môn nhân của các bang phái lớn mạnh. Tại vị trí chính giữa, hoàn toàn không khó để nhận ra là trưởng môn nhân của Nam Dịch – Lee Dong Cuk. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, lần triệu tập bang phái này chắc chắn là do một tay Nam Dịch khởi xướng lên!

Lại nói về Nam Dịch, thế lực lớn mạnh bất thường của môn phái này khiến không một ai trên giang hồ là không khỏi nghi ngờ. Và Hoseok ngay từ buổi đầu đã nhận ra điểm kì lạ này. Chỉ tiếc rằng thế lực Nam Dịch quá mạnh, không hiểu bằng cách nào có thể chi phối cả minh chủ võ lâm, làm việc lại quá kín kẽ không để lại manh mối nên đến thời điểm hiện tại, Hoseok dù có điều tra kĩ càng cũng không cách nào tìm ra nguyên nhân...Ngày hôm nay trưởng môn nhân Nam Dịch đích thân triệu tập các đại môn phái tại đây, quả thật chính là cơ hội anh đã chờ đợi bấy lâu nay.

Chẳng mấy chốc đại sảnh lớn đã chật kín người, những nhân vật trọng yếu của các môn phái đã đủ mặt. E ngại rằng cuộc triệu tập bí mật này hẳn sẽ có điều không minh bạch, đám đệ tử đi theo có lẽ sẽ nhanh chóng bị đẩy ra ngoài, Hoseok liền lặng lẽ lui về phía sau và ẩn mình tại một góc kín đáo. Ngay khi anh vừa tìm được một nơi thích hợp sau tấm bình phong nơi góc phòng, thì đúng như anh dự đoán, đám đệ tử của các môn phái bị buộc phải lùi hết ra ngoài. Bên trong phòng bây giờ chính là chỉ còn những vị đại trưởng môn cao cao tại thượng và nhân vật đứng đầu của các môn phái mà thôi...

"Được rồi! Tại hạ Lee Dong Cuk, trưởng môn phái Nam Dịch, mạo muội đưa thư mời các vị trưởng môn tới đây ngày hôm nay, lí do đã viết trong thư hẳn các vị đã rõ. Tại hạ muốn buổi triệu tập bí mật này sẽ là nơi các môn phái chúng ta bàn luận và đưa ra một sự thống nhất về sự việc sắp tới!"

Lee Dong Cuk đứng dậy từ vị trí chủ tọa cuộc họp. Gã là một người đàn ông đã ngoại ngũ tuần, dáng người cao lớn, thân thể cường tráng rõ ràng là do việc luyện võ mà thành. Nhưng có điểm buồn cười, thân thể to lớn cuồn cuộn bao nhiêu thì khuôn mặt lại càng nhỏ bấy nhiêu. Khuôn mặt nhọn hoắt cộng thêm đôi mắt lá dăm híp tịt như mấy kẻ đạo sĩ, ngũ quan không đoan chính của gã khắc trên một cái đầu nhỏ khiến người ta mới nhìn sẽ có cảm giác cái đầu gã là gắn trên một thân thể cường tráng của ai đó chứ đó vốn không phải thân thể của gã vậy. Nhìn qua nhìn lại, đúng thật chẳng ai có thể nghĩ gã lại chính là người đang làm mưa làm gió trên giang hồ.

Lee Dong Cuk vừa dứt lời, người tọa tại vị trí bên trái hắn, trưởng môn phái Bắc Thế – một trong tứ đại môn phái liền tiếp lời.

"Lee trưởng môn, ngài thật ra không cần dài dòng. Chúng ta nhận được thư mời liền đến đây chính là đã đồng ý với lời đề nghị của ngài. Hiện giờ ở đây là muốn được nghe cao kiến của Lee trưởng môn, bản thân Bắc Thế không có ý kiến."

Các vị trưởng môn khác dường như cũng đồng ý với vị trưởng môn của Bắc Thế môn phái, xung quanh liền nổi lên một tràng gật đầu và ậm ừ nho nhỏ. Hoseok nãy giờ đã rất nóng lòng thắc mắc về chuyện mà khiến các đại môn phái tập hợp nhau bàn bạc thế này. Và không để anh phải đợi lâu, sau khi nhận được tín hiệu đồng ý từ những vị ở dưới, Lee Dong Cuk liền khẽ mỉm cười.

"Tại hạ thật ra cũng không có cao kiến gì, chỉ là mời các vị trưởng môn đường xá xa xôi tới đây chính là muốn xác định lại ý kiến của các môn phái một lần nữa. Nay các môn phái chúng ta đã đồng lòng đồng tâm muốn trừ bỏ vết nhơ của võ lâm, tại hạ Lee Dong Cuk thay mặt phái Nam Dịch sẵn sàng bố cáo toàn võ lâm về kế hoạch lần này."

Nghe đến đây, Hoseok chợt chột dạ...Lại một trận thanh trừng võ lâm nữa ư? Mới gần đây thôi là Park Chi giáo, còn lần này mục tiêu của đám người này sẽ là ai đây?...Nhưng chẳng phải gần đây võ lâm đâu có môn phái nào đắc tội? Chẳng lẽ...

"Lee trưởng môn! Theo ta nghĩ lần này cứ âm thầm mà trừ đi tên Bạch Điệp, sau đó Park Chi giáo như rắn mất đầu sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt gọn. Còn đằng này ngài định bố cáo rộng rãi, chẳng phải rút dây động rừng sẽ khiến hắn lẩn trốn càng khó bắt được hay sao?"

Một vị trưởng môn nhân ở phía dưới lên tiếng. Ngay khi cái tên "Bạch Điệp" được xướng lên, Hoseok biết...không xong rồi!

"Tại hạ lại nghĩ rằng, tuyên bố rộng rãi với toàn võ lâm, nêu lên tội ác của ma giáo thì toàn giang hồ sẽ cùng đồng lòng truy sát Bạch Điệp. Tên Bạch Điệp không biết trời cao đất dày đã phá tan Nguyệt Chủ cung, cũng chính là tuyên chiến với toàn võ lâm ta. Ta không tin chỉ một tên Bạch Điệp nhỏ nhoi mà có thể chống lại tất cả các môn phái!"

"Nhưng..."

Cạch!

Không xong rồi, tại sao Jung Hoseok ta hành sự cẩn thận lại có thể mắc phải một sơ ý chết người như thế chứ? Hoseok nhăn mày lo lắng khi một chiếc lọ dưới chân anh do lúc sơ ý chạm phải đã đổ gây ra một tiếng động nhỏ. Nhưng với một hội đồng cao thủ giang hồ đang có mặt tại đây, chỉ một tiếng nhỏ xíu ấy thôi cũng khiến hàng loạt con mắt đổ dồn về chiếc bình phong nơi Hoseok đang nấp. Anh biết...thật sự là không xong rồi!

"AI?"

Lee Dong Cuk quát lên. Mười mấy loại bảo khí trên tay các vị trưởng môn đã sẵn sàng tuốt vỏ xông đến đoạt mạng anh bất cứ lúc nào. Hoseok, lúc này đang nấp sau tấm bình phong, thật thầm cảm ơn ngày xưa cha anh đã từng rèn luyện cho anh khả năng thoát vòng vây nhanh nhất mà không cần phải xuất chiêu nhiều.

Có lẽ...bây giờ là lúc tốt nhất để áp dụng bài học ấy rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro