XVII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok dần lấy lại được ý thức từ cơn mộng mị. Tuy bản thân chưa cảm nhận rõ sự vật xung quanh, nhưng ít nhất xúc giác cho anh biết một thân thể đang đau ê ẩm và đôi mắt nặng trĩu như chì. Đang trong quá trình hồi phục năng lượng để tỉnh dậy, đột nhiên bên tai anh loáng thoáng một giọng nói.

"Cầu lão tiền bối...đừng nói cho Hoseok biết ta đang mang thai được không?"

Hoseok mê man suy nghĩ...Giọng nói này...chẳng phải của Jimin sao? Là của Jimin? .... của Jimin....

.

.

.

Mang thai????

Hoseok dường như không tin vào tai mình nữa. Anh thảng thốt bật dậy, đột ngột đến mức chính bản thân còn cảm thấy choáng váng muốn ngất lại đi.

"Đệ...đệ nói cái gì cơ Jimin? Đệ đang...mang thai???"

Giọng Hoseok bất ngờ vang lên như sét đánh giữa trời quang, khiến mọi vật bỗng chốc đứng sững lại, thảng thốt và ngỡ ngàng. Không gian trong khoảnh khắc như đặc quánh, im lìm và chìm sâu trong một khối sình không lối thoát. Phía trước Hoseok bây giờ cũng là khuôn mặt không thể tin nổi của Jaejoong. Chỉ khác là ...cậu không nghĩ anh tỉnh lại sớm đến thế, càng không dự đoán được việc Hoseok thức dậy vừa đúng lúc để nghe bí mật to lớn mà cậu muốn giấu giếm này.

"Đệ trả lời ta đi Jimin? Ta nghe đệ nói mình mang thai...có thật không?"

Đối mặt với giọng nói xúc động mạnh và đôi mắt da diết của anh, cậu thấy mình như hóa đá... Tuy rằng Jimin đã định trước một ngày chuyện sẽ vỡ lở, nhưng không ngờ nó đến quá sớm, khiến cho mọi chuẩn bị của cậu lúc này bỗng tan thành mây khói. Mọi dây cảm xúc của cậu bị tê liệt, thậm chí còn chẳng điều khiển nổi bản thân dời ánh nhìn hoảng hốt một chút ra khỏi Hoseok.

Lão bà đứng ở bên lề không tham gia câu chuyện, chỉ quan sát hai người thiếu niên trước mắt. Bà cũng khá bất ngờ khi Hoseok tỉnh lại sớm hơn dự liệu, nhưng bù lại giờ đây lại được xem một màn kịch hay. Để xem tên tiểu tử Jimin sẽ ứng xử ra sao trước người mà hắn yêu...

...

Jimin sau một hồi bàng hoàng đã lấy lại được tri giác. Cậu lờ đi câu hỏi và ánh mắt da diết của Hoseok , đến bên giường tỏ ý muốn đỡ anh nằm xuống.

"Huynh nằm xuống đi, cơ thể còn yếu đừng ngồi dậy!"

"Jimin ah...", anh một mực vẫn đang đợi câu trả lời từ phía cậu.

"Huynh có thấy đói không đệ mang chút cháo cho huynh!", Jimin vội vã cướp lời, "cháo đệ mới nấu ban nãy, vẫn còn nóng nên chắc không cần hâm lại đâu nhỉ?"

"Jimin ah!...."

"Huynh thấy cơ thể sao rồi? Đệ..."

"JIMIN AH!", anh dường như cũng đã mất bình tĩnh trước sự lảng tránh của cậu. Vì đây là một chuyện lớn, nên dù cậu không muốn nói nhưng anh có quyền biết, "Đệ trả lời ta đi chứ! Min..."

Nhưng chưa kịp nổi giận trọn câu, lần này đến lượt Jimin cũng bùng nổ.

"ĐÚNG!!! Đệ đang mang thai! Huynh thấy khinh thường lắm sao? Một nam nhân lại có thể mang thai... Đệ là như thế đó, đệ là loại nam nhân có thể mang thai. Huynh vừa lòng chưa???"

Cậu gắt lên, âm điệu đứt quãng đầy xót xa. Nhận được câu trả lời, đôi mắt anh không hề dịu đi mà còn da diết hơn nhìn sâu vào trong mắt cậu.

"Đệ biết là ta không có ý đó mà Jimin! Chỉ là ta quá bất ngờ thôi Jimin à...", Hoseok nắm lấy hai vai cố hướng cậu nhìn về hướng mình, giọng anh run run, "Jimin...nói cho ta biết...đứa trẻ có phải hài nhi của ta không?"

Giọng nói tha thiết của anh như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cậu, đau đớn đến tê dại... Phải, phải thì làm sao chứ hả Hoseok? Hài tử này còn giọt máu của huynh, nhưng nó có thay đổi được sự thật rằng huynh sắp có thê tử, có cho đệ một lí do chính đáng để phản bội lại Yoochun hay không? Nếu đệ thừa nhận đứa trẻ này là cốt nhục của huynh, chẳng phải sẽ hủy hoại tất cả, phá vỡ tất cả hay sao hả Hoseok?...

Jimin không dám quay mặt lại phía anh, không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt đang trắng bệch của mình...Tại sao cái ngày hôm nay lại đến sớm như vậy chứ? Tại sao không cho ta thêm chút thời gian để con tim đầy những vết rạch này kịp bình phục để đủ sức nhận thêm một vết đâm lớn hơn?... Tại sao?....Tại sao?...Cậu trách trời, trách đất, nhưng cuối cùng biết trách ai đây vì ngay từ đầu người gây nên những oan nghiệt này là cậu, chính cậu đã khiến anh vướng vào mối dây tình ái oan nghiệt này. Chính vì thế, ngay từ trước Jimin đã xác định, dù có muộn màng đến mấy thì cũng phải tìm cách chặt đứt sợi dây tơ không nên có, để cho Hoseok có thể tự do tự tại không vướng bận một con người tên Park Jimin...

.

.

.

Jimin nhắm mắt, hít một hơi thật sâu trước khi quay lại nhìn thẳng vào mắt Hoseok.

"Không! Đó không phải là con của huynh, nó... là con của Namjoon !"

Và thời khắc cậu thấy ánh mắt anh như vụn vỡ trước mắt mình, chính trái tim cậu cũng đang tan ra từng mảnh. Rồi sau đó Jimin đã tưởng mình sẽ không nhịn được mà khóc òa trước anh. May thay, lão bà thông cảm cho sự khó xử của cậu đã nhanh chóng phóng kim châm vào huyệt đạo khiến Hoseok ngất đi. Cậu chỉ kịp quay lại cúi đầu vội vã tạ ơn lão bà, sau đó một mạch chạy vào căn bếp trước khi những giọt nước mắt ào ạt rơi.

Bóng lưng run lên bần bật của Jimin đã khuất sau vách nhà, lão bà liền buông đũa thở dài, bữa cơm này thực tình nuốt không trôi.

Khóc đi...cứ khóc đi...khóc được là cách giải tỏa tốt nhất...

~*~*~*~*~*~*~

Bóng lưng gầy guộc trượt dài trên vách tường cũ kĩ, Jimin ngồi thụp xuống, một tay đưa lên che miệng ngăn không cho những tiếng nức nở thoát ra...

Hức...hức....hứt....hứt....

Nhưng rút cục xúc động quá mạnh, tiếng khóc bị chặn lại nghe càng thêm nghẹn ngào bi thương. Nước mắt ào ạt tuôn rơi từ đôi mắt nhắm chặt, đôi vai gầy run lên từng đợt theo những tiếng nấc.

Hứt...hứt...huhu....hu....

Nước mắt bị kiềm lại trong mấy ngày qua, nay một phen bùng nổ dữ dội khiến Jaejoong nức nở đáng thương hơn bao giờ hết. Dáng người gầy xương co cụm lại run rẩy nơi góc bếp, khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm lệ rơi. Đôi tay Jimin, một tay đưa lên che miệng, tay còn lại đang bấu chặt nơi vùng bụng. Cả cơ thể đáng thương cứ nức nở, nức nở từng hồi...

Hài nhi... mẫu thân xin lỗi...

Hoseok...Hoseok...đệ xin lỗi...

Xin lỗi....Hức...hức...huhuhu....

~*~*~*~*~*~

Lần đó, cũng là một trong những lần Jimin rơi lệ nhiều nhất trong cuộc đời.

Jimin đã ngồi trong căn bếp nhỏ, nức nở rất lâu. Mãi cho đến khi lão bà không còn nghe tiếng khóc, bước vào xem đã thấy cậu lịm đi từ lúc nào. Bà thầm thở dài...lần đầu tiên chứng kiến đứa trẻ này khóc như mưa là khi nó xin bà cứu sống tên tiểu tử kia, lần này khóc đến ngất đi thế này nguyên nhân cũng chỉ vì cái tên vô tâm đó.

Bà liền đỡ cậu ra ngoài rồi dìu lên giường, sau đó lấy một chút thuốc an thần mang sắc cho Jimin.

Chứng kiến Jimin khóc rất nhiều, những khi ấy cậu đều vô cùng yếu ớt tội nghiệp, nhưng bà biết... cậu vẫn luôn là một đứa trẻ mạnh mẽ...

...chỉ là đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ mà thôi.

.......

Đến sáng sớm ngày hôm sau thì cả Jimin lẫn Hoseok đều tỉnh dậy. Jimin thức dậy từ sáng sớm, cậu xin lão bà cho mình cùng vào rừng hái thuốc và rau quả, mục đích là muốn tránh mặt Hoseok.

Có lẽ cũng hiểu cho nỗi khó xử của cậu, anh sau khi tỉnh dậy cho đến lúc đối diện với Jimin trong bữa cơm trưa đều tuyệt đối không nhắc về chuyện đứa trẻ kia. Cậu tuy còn chút e ngại, nhưng lí trí rút cục không thắng nổi tình cảm sâu đậm trong lòng, vẫn ân cần chăm sóc anh trong bữa ăn và giúp anh uống thuốc.

....

Sang đến ngày thứ mười, ngoại thương lẫn nội thương trên người Hoseok đều đã gần như hoàn toàn bình phục.

Có được kì tích này điều đầu tiên phải ngưỡng mộ y thuật xuất thần của lão bà, còn lại là do sức khỏe tốt và khả năng hồi phục nhanh của Hoseok. Với y thuật có thể coi như Hoa Đà tái thế, lão bà không chút khó khăn khi giúp cơ thể Hoseok giống như không còn chút dấu tích của vụ trọng thương trong lần rơi xuống vực nửa tháng trước.

Tuy nhiên, nói hồi phục hoàn toàn cũng có phần không chính xác. Vì lão bà e ngại hai người bọn họ khi bình phục sẽ dùng võ công của mình chống lại bà nên đã ép Hoseok và Jimin uống một loại đan dược đặc biệt. Loại đan dược này có đặc điểm, bất kể người có võ công nào, dù cao thâm tới đâu thì khi uống loại đan này vào người cũng đều không thể vận nội công được. Nói đơn giản thì chính là lão bà đã tạm thời phế đi võ công của Hoseok và Jimin, biến họ trở thành hai thiếu niên bình thường. Tất nhiên họ vẫn có thể hồi phục lại võ công, nhưng thuốc giải nằm trong tay lão bà nên vấn đề quan trọng là bà có muốn cho họ trở lại bình thường hay không thôi.

Anh và cậu, hai thiếu niên đã luyện võ từ nhỏ, tất nhiên đối với việc bị tước đi võ công vô cùng không muốn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, chúng ta rơi xuống đáy vực này chắc gì cả đời đã có thể thoát khỏi nơi đây...Vì vậy, phải tạ ơn lão bà đã giúp chúng ta có một nơi ăn chốn ở, và hơn hết...có được những ngày tháng bình yên nhất trong cuộc đời...

...

Thế là từ đó, ngày ngày Hoseok vào rừng đốn củi, săn bắn và xuống suối bắt cá. Lão bà cũng vào rừng nhưng là để hái quả và tìm thảo dược. Còn Jimin, được lão bà truyền dạy lại công việc se sợi, hàng ngày ở lại gian nhà nhỏ cần mẫn bên khung cửi dệt vải, trưa và chiều tối chuẩn bị cơm nước chờ đợi hai người kia trở về...

Chẳng phải rất giống một gia đình nhỏ bé, ấm cúng và hạnh phúc hay sao?...

Nghĩ đến đây, một chút ngọt ngào ấm áp chợt dâng lên trong lòng. Nhưng rồi ngay sau đó, hiện thực khắc nghiệt của thế giới bên trên bờ vực kia, của những gánh nặng trên vai mà cả hai không thể rũ bỏ lập tức ập đến khiến Jaejoong bất giác thở dài...

Giá như...không còn Bạch Điệp Park Jimin, cũng chẳng còn Thanh Long Jung Hoseok, đơn giản chỉ có hai người nam nhân Jung Hoseok và Park Jimin trong tay không chút võ công, sống an an ổn ổn dưới đáy vực sâu cùng Độc lão bà...không ai biết đến sự tồn tại...không còn ai nhớ đến...mãi mãi...

Ước mơ ích kỉ không thể ngăn cản trong thâm tâm khiến Jimin cười buồn. Ngồi lặng người trước khung cửi, cậu thả trôi ý nghĩ của mình về những ngày đã qua, về một Độc lão bà tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thực chất luôn quan tâm lo lắng cho cậu, khiến đôi lúc cậu gần như quên đi rằng lão bà chính là người muốn cướp đi hài nhi của mình. Jimin hiểu, lão bà trầm lặng vì người rất cô đơn chứ không phải vì tính tình khắc nghiệt. Thậm chí cách bà đối xử với Jaejoong khiến cậu có cảm giác ấm áp âm thầm của một người mẹ... Tuy lão bà còn ác cảm với Yunho, luôn tỏ ý chán ghét anh nhưng cậu tin một ngày không xa bà sẽ thay đổi ý nghĩ của mình.

Và cậu nghĩ nhiều về anh, về một Jung Hoseok ngay từ ban đầu đã luôn khiến cậu tuy cố gắng chối bỏ nhưng không thể ngừng yêu thương sâu sắc. Tình cảm đó dù có bị chính bản thân vùi lấp bao nhiêu, tàn nhẫn dìm chết bao nhiêu thì nghiệt ngã thay, lại càng ngày càng yêu thương đến không thể thở nổi. Cậu biết Hoseok yêu thương cậu, trân trọng cậu, thậm chí đến chính tính mạng mình cũng không tiếc giao cho cậu. Nhưng, biết làm sao khi bản thân Jimin lại không thể quên đi hiện thực và dám chấp nhận tình cảm chân thành ấy...

Càng khiến cậu khó xử và dằn vặt hơn là... anh vẫn một mực yêu thương và quan tâm cậu, luôn lo lắng cho đứa trẻ trong bụng cậu từng chút một mặc cho cậu đã nói nó là con của Namjoon . Hoéoko bất cứ khi nào thấy cậu có ý định làm việc nặng hoặc muốn lên rừng giúp lão bà hái thuốc, anh đều ngăn cản và bắt cậu ngoan ngoãn làm những việc nội trợ nhẹ nhàng ở nhà. Anh nói không muốn cậu và đứa bé gặp nguy hiểm...

...

"Jimin! Đệ dừng tay lại! Đưa cái rìu đây cho ta, còn đệ vào nhà nghỉ đi. Đệ đang mang thai, không thể làm việc nặng được!"

Hoseok vừa từ dưới suối trở về nhà thấy Jimin đang loay hoay bổ củi liền vội vàng chạy tới giật chiếc rìu khỏi tay cậu và ép Jimin quay vào nhà. Jimin tỏ ý không muốn đi, cậu thần người ra một lát rồi đột ngột quay lại gắt lên với anh.

"Hoseok, đứa bé không phải là hài nhi của huynh, tại sao huynh cứ lo lắng cho nó nhiều như vậy? Nếu huynh vì thương hại đệ, thì đệ không cần đâu!"

Cậu vì quá đau đớn và dằn vặt khi anh cứ mãi chăm lo cho cậu và đứa bé, không kìm nổi mà bùng nổ, suýt chút nước mắt cũng muốn rơi. Thà anh cứ thờ ơ với cậu, thà anh cứ chán ghét cậu, thà anh cứ...

Hoseok thấy một Jimin giận dữ đến run rẩy trước mắt, anh cũng đau đớn giống như bị dao đâm. Tại sao cậu lại nghĩ anh như vậy, tại sao cứ luôn tìm cách trốn tránh tình cảm của anh như vậy? Cậu chán ghét anh đến mức ấy sao?....

"Jimin ah!"

Không kìm nổi xúc động, Hoseok đột ngột vươn tới ôm siết lấy Jimin, đem con người vừa khiến mình yêu thương vô hạn vừa tột cùng đau đớn ghì chặt vào lòng. Quá bất ngờ về hành động của anh, cậu thậm chí còn chưa thích ứng kịp để đẩy anh ra.

"Đệ!...thật sự còn muốn khiến ta đau đớn tới cỡ nào nữa? Chẳng lẽ sau bao nhiêu điều ta đã làm, đệ còn nghi ngờ tình yêu của Jung Hoseok này dành cho đệ sao Jimin?...Jimin ah, ta xin đệ...đệ có thể không chấp nhận tình yêu của ta nhưng đừng bắt ta phải ngừng yêu đệ được không Jimin?"

Rồi anh nắm lấy một bàn tay cậu và đặt nó lên ngực trái mình.

"Đệ xem, trái tim này còn đập rộn rã là vì đệ, vì còn được tiếp tục yêu đệ. Nếu đệ tước đoạt đi nguồn sống duy nhất của nó thì ta cũng chỉ còn lại thân xác và một trái tim đã chết mà thôi Jimin ah..."

Cậu run rẩy rụt tay mình ra khỏi bàn tay nóng ẩm của anh. Ấm quá...nhịp tim của anh mạnh mẽ quá...chúng khiến cậu không thở nổi, không dám ngẩng đầu lên đối mặt với anh.

"Vì vậy Jimin ah...đệ đừng bao giờ nghĩ ta thương hại đệ. Vì ta yêu đệ, nên dù cho đứa trẻ này có là cốt nhục của bất cứ ai, ta cũng yêu thương và chăm sóc cho nó giống như máu mủ của mình. Đệ tin ta được không Jimin?..."

Tin? Cậu có tin được không?...Tất nhiên là Jimin tin, hoàn toàn tin vào anh. Hoseok yêu cậu, và anh không bao giờ nói trái với lòng mình. Hơn nữa...đứa trẻ còn thực sự chính là cốt nhục của anh...

Nhưng Jimin không dám thốt ra mấy lời đó. Cậu sợ rằng nếu bản thân không rời đi ngay thì không biết tiếp sau đây có vì quá xúc động mà chính cậu lỡ lời thú nhận điều gì không nữa. Vì vậy, Jimin vội vã run rẩy gỡ vòng tay Hoseok đang ôm lấy mình.

"Hoseok ...có thể để đệ yên tĩnh một mình một chút được không?"

Nói rồi, cậu vội vã rời đi trước khi anh kịp nói thêm bất cứ lời nào.

....

Nhớ lại những chuyện đó chỉ khiến những suy nghĩ của Jimin đã rối nay càng thêm rối. Rút cục bản thân cũng nghĩ không nổi nữa, cậu quyết định bản thân phải làm điều gì đó để quên đi trước khi phát điên vì mớ ý nghĩ đan chéo lên nhau này.

Hiện giờ đã là gần giữa trưa nhưng Hoseok và lão bà vẫn chưa về. Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi hết, Jimin không còn việc gì làm bèn quyết định ra ngoài cửa đợi hai người kia trở về.

Khoảng sân căn nhà nhỏ của lão bà trồng rất nhiều rau quả, được rào lại bởi một hàng rào thô mộc nhưng vô cùng chắc chắn. Mọc ở xung quanh có rất nhiều hoa dại, màu sắc không rực rỡ như những loài hoa được cắt tỉa chu đáo nhưng chúng lại có một vẻ trang nhã giản dị rất riêng. Bên cạnh căn nhà cách một khoảng là mấy thửa ruộng trồng lúa cũng đã sắp đến kì thu hoạch. Cây cối rau quả để tươi tốt như vậy, đương nhiên nhiệm vụ hàng ngày của Jimin cũng bao gồm luôn cả việc chăm sóc và tưới nước cho khu vườn nhỏ xinh đẹp này.

Cậu đi lướt qua những giậu hoa nhỏ bên hàng rào, nhìn sắc trắng thanh khiết đang nở rộ khiến đôi môi vô thức nở một nụ cười. Quả thật ra ngoài thay đổi không khí một chút, tâm tình cũng có tốt hơn ít nhiều...

"Bộp!"

Âm thanh nặng trịch đột ngột vang lên. Jimin nhìn ra phía trước, thì ra là một quả xoài chín vừa rụng xuống đất. Cậu không chủ đích bước tới nhặt quả xoài ấy lên, mân mê ngắm nhìn rồi ngửng đầu nhìn tán cây to lớn che bóng cả một khoảng rộng.

Có nhiều xoài quá...nhưng cây cũng rất cao...rất cao...

....

Vì mải ngơ ngác nhìn lên trên cây xoài, Jimin không biết Hoseok đã về tự lúc nào. Anh vừa mới về liền bắt gặp ngay hình ảnh một Jimin nhìn trân trân lên cành cây, nơi lúc lỉu nào những quả với ánh mắt không cam chịu của một tiểu hài tử. Vẻ mặt này lần đầu tiên được nhìn thấy ở cậu khiến anh thích thú vô cùng. Có lẽ anh sẽ định im lặng đứng đấy quan sát cậu mãi nếu không thấy...Jimin nuốt nước miếng...

Hoseok bừng tỉnh.

Thật sự là ngu ngốc mà. Thì ra Jimin thèm ăn xoài, nhưng cậu không thể hái được vì đang mang thai, sao anh có thể quên được chứ...

Hoseok tự cốc đầu mình một cái. Ngay sau đó máu anh hùng nổi lên, tự nhủ lần này phải quyết tâm chứng tỏ bản lĩnh trước mặt Jimin mới được!

....

Jimin vẫn đang ngơ ngẩn nhìn những trái xoài xanh căng bóng lúc lỉu trên cành cao, uất ức chỉ biết nuốt nước miếng thì bỗng từ đâu một thân ảnh phi đến, thoăn thoắt trèo lên thân cây. Cậu ngỡ ngàng nhìn Hoseok đang hăm hở trèo lên cây cao, lát sau đã tụt xuống dúi vào tay cậu mấy quả xoài vàng ươm thơm lựng.

"Đệ ăn đi Jimin! Cây này có vẻ cho quả rất ngon!"

Nhưng trái với sự kì vọng của anh, Jimin không bộc lộ chút xúc động nào hết. Cậu ngạc nhiên nhìn anh, rồi sau đó cúi xuống nhìn mấy trái xoài trên tay mình.

Đúng lúc Hoseok lúng túng chẳng biết làm sao thì giọng nói lão bà đột ngột vang lên.

"Nói ngươi là tên tiểu tử vô tâm quả không có sai! Ngay cả chuyện thai phụ muốn ăn đồ chua cũng không biết!"

Lão bà mới đi hái thuốc trở về hờ hững buông lại câu nói rồi đi thẳng vào nhà. Hoseok bấy giờ liền sực tỉnh, liền "À!" lên một tiếng rồi vội vàng trèo lại lên cây cao.

"Ta xin lỗi đệ, ta thực vô tâm quá! Trước nay chưa từng ai nói với ta về chuyện này cả nên..."

Nhận mấy quả xoài xanh căng bóng từ tay anh, khuôn mặt đang cúi gằm của Jimin từ từ chuyển sang màu đỏ ửng. Jimin lí nhí mấy tiếng cảm ơn rồi xấu hổ đi vội vào nhà.

Còn tên vô tâm Jung Hoseok thì vẫn đứng đó tủm tỉm hạnh phúc một mình vì bản thân đã khiến Jimin đỏ mặt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro