XVIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng thấm thoát đã trôi qua rất nhanh...

Cuộc sống bình yên của "gia đình nhỏ" có ba người, mà cũng có lẽ là bốn người vẫn trầm lặng bình ổn diễn ra. Chỉ có điều, lòng người lại không thực sự được bình ổn như thế...

Hoseok có một mối lo rất đơn thuần. Anh ngày ngày đều không muốn một chút nào dời mắt khỏi Jimin bởi bất cứ một phút ngoài tầm mắt ấy, cậu sẽ lại không chịu nghe lời cố sức làm thêm mấy việc phần của anh và lão bà.

Nhưng mối lo đơn thuần ấy chỉ chiếm một góc nhỏ bởi...sự đau đớn khôn cùng khi Jimin vẫn luôn tìm cách né tránh tình cảm và sự chăm sóc của anh mới làm Hoseok thực sự mệt mỏi. Anh biết anh không có quyền ép cậu phải chấp nhận tình cảm của anh khi cậu không yêu anh. Nhưng trêu ngươi thay, rõ ràng luôn cảm giác được yêu thương từ phía người ấy mà không thể khiến nó bộc lộ hay thậm chí là chạm vào...

Jimin thì vẫn luôn ôm lấy vào bản thân sự dằn vặt không hề nhỏ. Những tưởng kìm nén có thể chậm rãi mà quên đi thứ tình cảm không nên có, nhưng ngày ngày đối mặt với một Hoseok bằng xương bằng thịt, đối mặt với ánh mắt chân thành ấm áp và sự chăm sóc từng chút một từ người mà mình yêu thương, Jimin lúc nào cũng thấy sợ. Ngày qua ngày, cảm giác sợ hãi ấy lại càng tăng lên khi cậu đối diện với vòng bụng tròn trĩnh đã bắt đầu xuất hiện. Jimin có cảm giác, hiện giờ chỉ cần một cú hích nhẹ thôi, tất cả những cảm xúc bị kìm nén trong bao kín bấy lâu nay sẽ cùng lúc vỡ òa.

...

Hai con người đó tự chơi trò đuổi bắt trong mê cung tình ái không lối thoát. Luôn muốn đối phương hạnh phúc mà có ai hay lại chính là luôn tự dằn vặt, làm khổ lẫn nhau...Đuổi bắt mãi, sức người đâu phải vô hạn. Nếu không thể giải thoát, chẳng phải sẽ dẫn đến kết cục bi thương, cả hai cùng kiệt sức mà chết đi trong thứ mê cung hỗn độn chính mình tạo ra này...

Cả Hoseok và Jimin đều không biết rằng, vẫn luôn có một người thứ ba tưởng như hờ hững thờ ơ nhưng kì thực vẫn luôn luôn quan sát mớ bòng bong tình cảm của bọn họ. Hosoek và Jimin mỗi người trong lòng đều có một cơn sóng ngầm riêng thì lý nào.... Độc lão bà lại không thể có tâm sự...

...

Hai tên ngốc tử này, vốn nghĩ chúng có thể tự thoát ra nhưng hình như ta đã lầm rồi...Nếu không ra tay giúp chúng giải thoát, chỉ e rằng... cả đời này sẽ tự vùi bản thân trong mê cung không lối thoát mà thôi...

....

~*~*~*~*~*~*~

Lão bà từng nói: dưới vực này có thể coi là chốn thâm sơn cùng cốc, khí hậu vô cùng khác biệt với thế giới bên ngoài, vì vậy thực vật ở đây vô cùng đa dạng nhưng cũng đặc biệt phức tạp. Phải thầm cảm tạ ông trời đã ban phát cho nơi đây rất nhiều loại cây ăn quả và dược liệu phong phú mới có thể giúp cuộc sống của ba người đầy đủ như hiện tại. Nhưng, cũng kèm theo đó là mối hiểm họa to lớn từ những loại cây kịch độc chết người.

Hiện giờ đang vào đúng vụ thu hoạch thảo quả – một thứ thực vật chỉ có tại đáy Quỷ Môn vực. Theo lời lão bà, thảo quả có mùi vị rất thơm ngon lại giàu chất dinh dưỡng, tuy nhiên chỉ có thể thu hoạch được trong đúng ba ngày từ khi cây bắt đầu ra quả vì thảo quả rất nhanh rụng và dễ mất chất. Để tranh thủ tích trữ được nhiều nhất nguồn lương thực quý giá này, ngày hôm nay Jimin phá lệ được sự cho phép cùng lên rừng từ cả Hosoek và bà lão ...

Tất nhiên mọi hoạt động của cậu vẫn phải luôn nằm trong tầm quan sát của anh.

Jimin thoăn thoắt đưa tay hái những quả vỏ cứng màu nâu sậm trên thân cây chỉ cao ngang đầu người, khuôn mặt tươi tắn không giấu nổi sự vui thích. Hoseok hái quả ngay bên cạnh cậu vẫn luôn đưa mắt quan sát, thấy biểu cảm đó trên khuôn mặt Jimin cũng cảm giác lòng nhẹ nhõm theo. Cũng phải, Jimin bị nhốt kín trong phạm vi loanh quanh ngôi nhà lâu như vậy, dù gì cũng là nam nhân, mang một đứa trẻ trong bụng đã chịu đủ thiệt thòi lại còn bị tù túng, hôm nay được ra ngoài như vậy hẳn tâm tình cậu vui lên rất nhiều. Anh chợt có chút hối hận khi đã quá khắt khe bắt Jimin chỉ được ở nhà đợi anh và lão bà trở về...

Có lẽ cảm nhận được cái nhìn trân trân của anh cứ hướng về phía mình suốt nãy giờ, đôi tay Jimin đang hái quả chợt dừng lại, không tự nhiên hướng ánh mắt quay lại phía anh. Nhưng vừa quay đầu, khuôn mặt chỉ kịp thu lấy hình ảnh Hoseok trong một khắc, biểu cảm trên khuôn mặt Jimin thoáng chốc trở nên kinh hoàng.

"HOSEOK ! DỪNG TAY LẠI!"

Jimin hét lớn chạy lại nhưng... tất cả đã muộn.

"A!"

Cơn đau nhói từ đầu ngón tay truyền lại khiến Hoseok sực tỉnh. Vừa hoàn hồn, chỉ thấy Jimin đã hoảng hốt lao đến, kéo anh ra xa khỏi vị trí đang đứng rồi vội vã cầm tay anh lên xem. Chưa kịp hiểu chuyện gì, anh đã thấy đôi mắt cậu nhìn trân trân vào bàn tay anh dần dần ầng ậc nước.

Bấy giờ Hoseok mới chú ý, máu đỏ tươi đang chảy ra từ một vết cắt nhỏ trên tay anh. Không có cảm giác đau, nhưng có điều gì đó là lạ...

Theo phản xạ Hoseok lập tức quay lại nhìn về phía có cành cây vừa cắt trúng tay mình. Ngay khi nhìn thấy loại lá màu xanh có răng cưa rất đặc biệt, toàn thân anh chợt như chết sững.

...Là Ma thảo – theo như lời lão bà, là loại thực vật không nên gặp nhất trong khu rừng này. Có lẽ ban nãy do mải mê nhìn cậu mà anh vô tình để lá của nó cứa phải...

Anh vẫn nhớ, Ma thảo chính là loài cây kịch độc...

........................

"LÃO BÀ! LÃO BÀ! XIN NGƯỜI CỨU MẠNG!"

Độc lão bà đang hái quả cách đó không xa liền giật mình khi thấy Jimin mặt cắt không còn giọt máu vừa kêu vừa chạy tới. Biết có chuyện chẳng lành, bà vội vã đi theo Jimin đến chỗ hai người ban nãy. Trên đường đi, lão bà cũng phát hoảng khi phát hiện bàn tay Jaejoong đang nắm chặt cánh tay mình lạnh ngắt như người chết còn đôi mắt cậu chỉ có thể dùng bốn chữ diễn tả : hoảng loạn tột cùng!

Khi đến nơi, chỉ còn thấy Hosoek đã nằm mê man trên đất. Lão bà vội chạy lại bắt mạch, vạch mí mắt Hoseok lên xem.

"Hắn...", lão bà kinh hoàng lắp bắp.

"Huynh ấy... bị lá Ma thảo cắt trúng...", Jimin quỳ bên cạnh, cũng run rẩy gần như không nên lời.

"Thật sự đúng là Ma thảo sao?", lão bà không giấu sự hoảng hốt hỏi lại.

"Đúng...", mặt Jimin càng trở nên trắng bệch đến dọa người, "...lão bà bà... người... người hẳn có thuốc giải đúng không?"

Jimin run run nắm chặt tay lão bà, đôi mắt hoảng hốt cố gượng chút hi vọng nhìn bà. Nhưng cuối cùng sau một vài khắc, lão bà chợt cúi đầu thở dài rồi từ từ đứng lên. Một câu nói thốt ra mà giống như sét đánh ngang tai, khiến cơ thể Jimin gần như sụp đổ.

"Ma thảo kịch độc ta đến nay vẫn chưa thể tìm được thuốc giải. Ngươi...có lẽ nên nói với hắn mấy lời cuối đi."

Nói rồi lặng lẽ rút khỏi, để lại khoảng không gian tĩnh mịch u ám đáng sợ chỉ còn lại mình Jimin. Cậu vẫn như hóa đá tại chỗ, đôi mắt mở lớn kinh hoàng, tưởng như có gì đó sắp vỡ vụn...

"Ji...Jimin..."

Hoseok nằm trong tay cậu cố gắng thều thào gọi tên cậu, sau đó có lẽ đã kiệt sức, chẳng thốt thêm nổi lời nào.

"Huynh...huynh sẽ không chết Hoseok ..."

Cậu ôm lấy anh, đôi mắt dại đi, bàn tay trắng bệch run rẩy vuốt nhẹ theo từng đường nét khuôn mặt người mà cậu yêu thương nhất...làn da xanh xao...đôi môi tái nhợt...Hoseok của cậu...

"Min...KHỤ!...Khụ!...khụ...."

Hoseok cong gập người ho lên dữ dội, đột ngột nấc lên một tiếng, cả cơ thể bỗng chốc cứng đờ. Đôi tay còn đang giương lên trên không muốn nắm lấy tay cậu...đột ngột buông thõng...

"Ho...Hoseok ..."

Đôi mắt ngây dại của Jimin nhìn trân trân vào bàn tay vừa buông xuống của anh, bất tri bất giác nâng cơ thể Hoseok lên ôm chặt vào lòng. Nước mắt nóng hổi từ từ lăn xuống từ khóe mi...

"Huynh...huynh không được chết, Hoseok..."

...

"Huynh...làm sao có thể chết dễ dàng như thế...huynh...làm sao có thể..."

...

"Hosoek...nói cái gì mà yêu đệ trọn đời trọn kiếp...muốn cả đời này bảo vệ đệ...tại sao lại bỏ lại một mình đệ thế này? Tại sao...TẠI SAO????"

Nước mắt ào ạt tuôn rơi ướt đẫm nơi khuôn mặt trắng bệch. Đôi tay run rẩy ôm lấy hình hài trong tay đang dần nguội lạnh.

"Hoseok...đừng rời bỏ đệ mà...Hoseok...huynh mở mắt ra nhìn đệ này...Hoseok ...huhuhu..."

"Huynh có thấy không?...Đệ đang đau đớn lắm, vì vậy mở mắt ra nhìn đệ đi mà Hoseok!"

Nhưng dù có khóc than đến mấy, lay tỉnh đến mấy, đôi mắt ấy vẫn cứ nắm chặt. Cậu buông anh ra một chút để nhìn rõ khuôn mặt anh hơn. Đôi mắt tự lúc nào đã đỏ hoe, đôi môi Jimin đã bị cắn cho bật máu...

"Huynh chẳng lẽ tàn nhẫn đến mức...", cậu nắm lấy bàn tay anh đặt lên bụng mình, giọng nói chua xót, "...bỏ rơi cả hài nhi của chúng ta sao?... Nó còn chưa chào đời, nó còn chưa được nhìn mặt phụ thân ... hức ... hức..."

...

"Hoseok ah...hãy mang đệ đi theo với...", đôi môi trắng bợt của Jimin khẽ gượng nở một nụ cười, từ từ cúi xuống cho đến khi đặt một nụ hôn nhẹ lên trên đôi môi anh, nghẹn ngào trong tiếng nấc, "...đệ...yêu huynh...rất yêu huynh..."

Chạy trốn mãi trong mê cung, không muốn để người phía sau đuổi kịp, rút cục cho đến khi chịu thừa nhận tình cảm sâu đậm trong tim, thì đã quá muộn....

.

.

.

Bởi vì từ nay, sẽ không còn cần lạc lối trong mê cung nữa.

...

Cánh môi khô khốc nhẹ nhàng được tách ra, rồi sau đó đầu lưỡi ấm nóng mang biết bao trân trọng lẫn yêu thương tột cùng nhẹ nhàng thâm nhập. Hơi thở ấm nóng phả lại, vị ngọt ấm áp chờn vờn nơi đầu môi khiến đại não Jimin một trận trấn động. Đột ngột trừng mở mắt, chỉ thấy người phía dưới mắt vẫn nhắm nghiền nhưng đang say mê cướp lấy bờ môi của mình.

"Ưm...ư...."

Hoảng hốt, Jimin cố bật dậy nhưng cánh tay kia đã gắt gao kìm lại, ghìm chặt cậu cố định lại trên lồng ngực đang phập phồng những hơi thở loạn nhịp. Đôi môi Jimin hoàn toàn bị tóm lấy, được bờ môi ấm áp ôn nhu của người kia tận tình chăm sóc khiến chẳng mấy bờ môi khô đã trở lại ẩm ướt đỏ mọng. Jimin ngây người, không còn giãy dụa muốn thoát ra nữa, nằm im để cho chiếc lưỡi ai đó làm loạn trong khắp khoang miệng mình.

Nụ hôn sâu nồng nàn chứa đựng tất thảy những tình cảm bị kìm nén trong thời gian qua làm sao có thể nhanh chóng kết thúc. Hôn môi dây dưa nồng nhiệt, ôn nhu có, đôi lúc bá đạo cũng có, chỉ hận sao không thể nuốt trọn khoang miệng ngọt ngào của đối phương. Hôn cho đến lúc cảm giác Jimin nằm trên người mình sắp lả đi vì thiếu khí, Hoseok mới buông tha cho đôi môi đã sưng mọng.

Lúc ngẩng lên, chỉ thấy đôi mắt Jimin nhìn mình vô cùng phức tạp. Cũng không rõ vui, buồn, hạnh phúc hay đang tức giận...Hoseok định mở miệng thì đột ngột Jimin ra tay đấm thùm thụp vào ngực anh.

"A! Jimin đệ dừng tay! Muốn đánh chết ta hay sao?", Hoseok oai oái la lên, mặc cho tay Jimin đấm gần như vô lực, căn bản là chẳng đau một chút nào.

"Đánh cho huynh chết luôn đi! Huynh...vì cái gì mà lừa đệ? Có phải muốn dọa cho đệ sợ chết khiếp mới vừa lòng phải không?", cậu run giọng làm ầm lên.

Jimin đánh đấm một lúc chán chê thì dừng tay, nước mắt lại bắt đầu rơi. Nhưng lần này không phải vì đau đớn nữa. Tuy có chút ấm ức hờn dỗi, nhưng chính là vì quá hạnh phúc.

Hoseok cũng không dám đùa. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt cho cậu, không ngờ lại làm cho khuôn mặt cậu tèm la tèm lem thêm. Anh khẽ bật cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương sâu sắc nhìn cậu.

"Huynh thực sự đã đi một vòng tới Quỷ Môn quan rồi đấy chứ. Chẳng qua...nghe ai đó khóc thảm thiết gọi huynh, muốn huynh trở về, huynh lại sợ tên ngốc nào đó đòi chết theo huynh nên phải vội về ngay!"

"Hoseok... Hoseok!...huhuhu...."

Chẳng cần kìm nén chi hết nữa, trải qua lần sinh li tử biệt này đã phá vỡ giới hạn cuối cùng của Jimin. Cậu nhào xuống ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào cổ anh mà khóc òa lên như một đứa trẻ.

Vỗ vỗ lưng cậu, đợi cho cơn nức nở qua đi, anh mới ấm áp thủ thỉ vào tai cậu.

"Jung Hoseok này nỡ nào ra đi khi...ái nhân và cả hài nhi của mình còn yêu thương mình đến cỡ này cơ chứ..."

Nhận thấy Jimin đang run lên trong vòng tay mình, anh nói thêm.

"Jimin, chỉ cần đệ hứa đừng bao giờ rời xa ta nữa, trọn đời trọn kiếp này Jung Hoseok sẽ mãi mãi ở bên bảo vệ con và đệ, không bao giờ để đệ phải rơi nước mắt vì ta thêm bất cứ một lần nào."

Lời hứa cảm động và tấm chân tình tới cỡ ấy, còn ai có thể chối bỏ được nữa. Trong tay Hoseok, Jimin khẽ gật đầu, nước mắt hạnh phúc vẫn lăn mãi trên bờ mi.

Bởi vì từ nay sẽ không suy nghĩ đắn đo thêm nữa. Dù sống, dù chết, chỉ cần còn được ở bên nhau, đó mới là hạnh phúc trọn vẹn cho cả hai người...

~*~*~*~*~*~

Cùng lúc đó, tại một nơi nằm bên trên bờ vực...

Namjoon nặng nề hé mở đôi mắt nặng trĩu như chì. Ánh sáng ban ngày đột ngột hắt vào, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong tê dại. Cảnh vật mù mờ trước mắt dần dần hiện rõ khiến y nhận ra... đây là một căn phòng xa lạ.

Ta...ta đang ở đâu thế này?...

CHOANG!

Tiếng động lớn bất ngờ vang lên khiến Namjoon giật mình hướng về phía cửa. Ở nơi đó, một khuôn mặt xa lạ đang nhìn y ngỡ ngàng...

"Huynh....huynh đã tỉnh rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro