XIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choang!

Chén thuốc nóng hổi trong tích tắc rơi xuống đất rồi vỡ tan, khiến cho thứ nước thuốc màu nâu sệt bắn đầy lên vạt thanh y của cậu. Nhưng Seokjin không còn nhận thức được điều gì nữa. Trong mắt cậu hiện giờ chỉ có hình ảnh người nam nhân đã tỉnh lại sau một cơn hôn mê rất dài mà thôi.

"Huynh...huynh đã tỉnh rồi!"

Seokjin không kìm nổi xúc động khiến cho giọng nói cũng trở nên lắp ba lắp bắp. Đôi chân cũng dường như hóa đá trước bậc thềm.

Namjoon vì tiếng đổ vỡ kia đã gượng ngồi dậy. Y hướng về phía cửa, chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú của người thiếu niên xa lạ, đôi lúc còn nhíu mày cố nhớ xem khuôn mặt kia có chút ấn tượng nào. Nhưng sau một lúc, y bỏ cuộc, kết luận rằng mình chưa từng gặp người này.

Y không biết rằng biểu cảm xa lạ của mình đã khiến Seokjin buồn và hụt hẫng đến thế nào. Những tưởng y vẫn còn nhớ, không thì chí ít cũng chỉ cần một chút ấn tượng về cậu lưu lại trong tâm trí y...nhưng mà...thì ra chỉ có một mình cậu là không thể quên được thôi...

Seokjin lặng lẽ giấu nỗi buồn của mình vào trong lòng. Cậu khôi phục lại tinh thần, chậm rãi tiến đến bên giường Namjoon.

"Cuối cùng huynh cũng tỉnh lại rồi! Huynh đã hôn mê suốt một tháng liền có biết không?"

Nhưng Namjoon lại đề phòng nhìn cậu.

"Cậu ...là ai vậy?"

"A...", Seokjin cười buồn, "...là người đã cứu huynh."

"Là cậu đã cứu tôi?...Nhưng...tại sao vậy? Hình như chúng ta chưa từng quen biết."

Lần này cậu hoàn toàn tuyệt vọng với ý nghĩ phải chăng y còn chút nào ấn tượng với mình. Trước ánh mắt đầy đề phòng của y, Junsu khẽ cười, ánh mắt giấu không nổi sự chua xót.

"Chúng ta có quen biết, nhưng chỉ có tôi nhớ, còn huynh thì không."

Namjoon hơi ngạc nhiên. Y lại tiếp tục nhíu mày cố nhớ xem người thiếu niên này mình đã từng gặp ở đâu rồi. Seokjin chịu không nổi nét mặt của y, liền thở dài nói.

"Đừng cố nhớ nữa! Nếu như ngay từ ban đầu huynh đã chẳng lưu tôi lại trong kí ức của huynh thì giờ có cố cũng vô ích thôi...Hãy coi như, tôi cứu huynh là làm một việc tốt cho bản thân cũng được."

Bấy giờ y mới gỡ bỏ sự đề phòng của mình. Toàn thân liền thả lỏng, hướng ánh nhìn biết ơn lên Seokjin.

"Vậy đa tạ các hạ!"

"Đừng gọi khách sáo như thế, cứ gọi tôi là Jin."

"Uhm...Jin...nhưng mà...đây là ở đâu vậy?", y mệt mỏi nhìn quanh.

"Dịch Viên Quán."

"Cái gì????"

Ba chữ "Dịch Viên Quán" hờ hững buông ra từ miệng Junsu khiến Namjoon trấn động. Y không tin nổi vào tai mình, đang muốn hỏi lại nhưng Jin biết được đã cướp lời y trước.

"Đây chính là Dịch Viên Quán. Còn tôi...là đại đồ đệ của Nam Dịch trưởng môn Lee Dong Cuk – Kim Seokjin!"

~*~*~*~*~*~

Bên ngoài căn nhà nhỏ, chim chóc đang ríu rít chuyền cành bỗng chốc nháo nhác bay đi. Tất cả chỉ vì tiếng động hỗn độn truyền ra từ căn nhà gỗ thô mộc ấy...

"Ha ha ha ha ha!!!...."

"Lão bà!....Người...người...tại sao lại có thể hùa theo huynh ấy lừa ta?..."

"Jimin ah! Đệ bình tĩnh ngồi yên đi Jimin ah! Đệ nổi giận như vậy nhỡ ảnh hưởng đến con thì sao?"

"Ha ha ha ha ha!!..."

Một cảnh tưởng thật xưa nay chưa từng có. Độc lão bà ngồi một bên, không ngừng cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Phía bên này là một Hoseok đang nhăn nhó cố ghìm Jimin, ép cậu ngồi yên trên giường. Khuôn mặt Jimin đỏ lựng, có lẽ tức giận thì ít mà xấu hổ thì nhiều. Khuôn mặt tinh xảo khi giận dỗi thế này lại đáng yêu vô cùng. Giống như một tiểu hài tử, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng cưng nựng rồi dỗ dành.

"Jimin à đệ có tức giận cứ đánh ta này, đừng nóng giận kẻo ảnh hưởng đến con. Còn nữa đệ cũng đừng trách lão bà, lão bà làm vậy cũng chỉ vì thương đệ thôi mà..."

Khuôn mặt anh nhăn nhó đến khổ sở, nhìn qua lại có chút giống như phụ thân đang dỗ dành hài tử bé bỏng. Jimin thấy vậy, cơn giận cũng mau chóng qua đi nhưng vẫn làm vẻ không thèm chú ý đến Hoseok. Cậu hướng về lão bà, lúc này cũng đã ngừng cười, đang đưa một vạt áo lên chùi nước mắt.

"Lão bà..."

"Khỏi! Không cần hỏi gì hết, tự bản thân ta sẽ giải đáp cho ngươi... Ta làm vậy vì nhìn hai đứa ngốc tử các ngươi chơi trò đuổi bắt, lão bà ta mệt óc lắm rồi. Ta giúp hai ngươi cắt bỏ một nút thắt, phần còn lại hai đứa tự gỡ đi. Làm thế nào thì làm, miễn sao đừng để ta nhức đầu nữa là được."

"Lão bà..."

Jimin vẫn trân trối nhìn lão bà. Tuy lời lão bà nói ra luôn tỏ vẻ vô tình nhưng cậu biết, bà mới chính là người luôn quan tâm và hiểu cậu nhiều nhất. Chưa một lần cậu thổ lộ với lão bà tâm sự của mình nhưng không ngờ người chỉ cần quan sát đã nắm rõ tất cả...

"Đừng có nhìn lão bà ta như vậy, ta sắp bị ngươi nhìn cho thủng rồi đây này...Có chuyện gì mau giải quyết nốt với tên tiểu tử kia đi", bà nhìn Hoseok, "...hai đứa các ngươi từ lúc ở cùng ta, suốt ngày trốn trốn tránh tránh ta đã sớm hiểu ra hết cả rồi. Ta chịu thật không có nổi, lần này quyết định kể hết những gì ta biết được cho tên tiểu tử Hoseok kia, bày cho hắn kế bị gai Ma thảo cứa giả chết... Thật ra Ma thảo chẳng khiến cho ai chết được cả, chỉ giúp người ta giả chết thôi. Ha ha ha...vậy mà ngốc tử nhà ngươi lại bị lừa tin đến sái cổ!Ha ha ha..."

Nhưng lần này Jimin chẳng còn tâm trí đâu xấu hổ giận dỗi được nữa. Trong mắt cậu bây giờ là tràn ngập sự kính trọng yêu thương với Độc lão bà. Thêm vào đó, Hoseok quay sang, đưa tay nắm lấy một bàn tay cậu.

"Đúng vậy Jimin ah! Nếu không phải nhờ lão bà, có lẽ cả đời này ta cũng không thể biết được đệ vẫn còn yêu thương ta đến vậy...và còn mang cả hài tử của chúng ta nữa chứ!"

Cậu đứng dậy, chậm rãi tiến đến trước mặt Độc lão. Với tất cả thành tâm và lòng biết ơn của mình, Jimin quỳ xuống vái lão bà một lạy.

"Jimin từ khi sinh ra mới chỉ bái lạy duy nhất mẫu thân và các vị sư tổ của Park Chi giáo. Nay ta xin vái lão bà một lạy, thứ nhất vì ơn tái sinh khi chúng ta rơi xuống đáy vực, thứ hai vì người đã cưu mang chúng ta, còn thứ ba là vì người đã giúp cho ta và Hoseok được giải tỏa mọi khúc mắc, giúp cho hài nhi chưa chào đời được nhận phụ thân của nó."

Hoseok cũng quỳ xuống bên cạnh cậu, vái một lạy.

"Hoseok cũng xin tạ người một lạy này, vì ơn tái sinh như cha mẹ thứ hai, cũng vì người đã giúp ta đoàn viên với gia đình của mình."

Độc lão bà ngồi đó, đang định nói rằng ta cứu các ngươi cũng vì cái giao ước ngày nào. Nhưng rồi lời lại nuốt lại trong lòng, không khí hòa hợp đang hạnh phúc như vậy, nỡ nào lại phá hỏng chứ...

"Được rồi hai đứa các ngươi đứng dậy hết cho ta! Ta nhận bái lạy của các ngươi đến tổn thọ mất thôi...Cũng không cần phải mang ơn ta như thế, tự bản thân hai ngươi chưa dứt tình với nhau thì việc ta làm chỉ là giúp đẩy nhanh quá trình lên một chút thôi."

Anh đỡ cậu đứng dậy. Lưỡng lự một lát, Hoseok mới e dè hỏi lão bà.

"Lão bà...người có cần xem mạch cho Jimin không? Đệ ấy nãy giờ xúc động mạnh đã mấy lần, ta e..."

Lão bà mới đầu còn hơi ngỡ ngàng, sau đó liền phá ra cười.

"Hảo tiểu tử! Ha ha ha! Quả ta không nhìn lầm ngươi, quyết định giúp hai ngươi quả là đúng đắn...Ngươi yên tâm! Cả Jimin và hài nhi của ngươi đều không sao, ta nhìn sắc mặt là biết nó ổn rồi!"

Hoseok như trút được cục đá đè nặng trong lòng, khuôn mặt u ám nhanh chóng rạng rỡ lên hẳn.

...

Jimin tần ngần một lúc lâu, dường như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó. Lát sau liền bừng nở một nụ cười rạng rỡ, hướng ánh mắt yêu thương lên nhìn Hoseok.

"Huynh có thấy trong cái rủi hóa ra lại có cái may? Nếu lần đó Lee Dong Cuk không dồn chúng ta rơi xuống Quỷ Môn vực này, biết đâu đệ và huynh sẽ mãi mãi chìm trong cái vòng luẩn quẩn ấy..."

"Uhm, đệ nói đúng. Jimin..."

Rầm!

"Hai ngươi vừa nói cái gì????"

Độc lão bà bất ngờ đập mạnh bàn, sửng sốt hỏi lớn khiến Hoseok và Jimin giật bắn mình quay lại. Chưa kịp phản ứng, lão bà liền tiếp.

"Hai ngươi vừa nói đến...Lee Dong Cuk???"

Dường như nói ra cái tên này, ở lão bà đang diễn ra một sự căm phẫn tột độ. Anh và cậu đưa mắt nhìn nhau trao đổi ý, sau đó Jimin quay lại nói.

"Đúng vậy! Lee Dong Cuk, trưởng môn Nam Dịch, cũng chính là người đã truy sát dồn chúng ta rơi xuống đây!"

Lão bà nghe vậy, có chút thất thần, nhưng ngay sau đó liền lập tức ngửng mặt lên trời, cất tiếng cười, vừa như thống khổ, vừa như điên loạn.

"Thiên địa à! Đúng là...đúng là oan gia mà! Hai mươi năm trôi qua còn để ta nghe lại về tên khốn kiếp đó...hahaha...đúng là ông trời trêu ngươi ta mà! Hắn bây giờ còn chính là trưởng môn của Nam Dịch! Người có nghe không? Là trưởng môn của Nam Dịch!!!"

Lần đầu tiên sau hơn một tháng chung sống, cả hai người bọn họ được chứng kiến bộ dạng này của lão bà. Mới chỉ một khắc trước vẫn là Độc lão bà mỉm cười với họ, vậy mà sau khi cái tên Lee Dong Cuk được xướng lên, lão bà dường như phát điên. Nhìn lão bà như vậy, Jimin vừa sợ hãi lại vừa lo lắng...

Cuối cùng một lúc lâu sau, khi lão bà đã trấn tĩnh lại, cậu mới dám e dè hỏi bà.

"Lão bà...người...không sao chứ?"

Lão bà không nói,dường như đang rất mệt mỏi, ngồi sụp xuống ghế, đầu tựa lên một tay chống trên bàn.

"Lão bà, người không khỏe phải không? Người cảm thấy khó chịu ở đâu nói cho ta biết đi!"

Lão bà xua tay ý bảo không sao. Nhưng Jimin lại càng thêm lo lắng hơn. Đúng lúc cậu định phải đến xem lão bà thế nào, người lại đột ngột cất tiếng.

"Các ngươi...có muốn nghe chuyện của ta hai mươi năm về trước không?"

Hai người quay sang nhìn nhau ngạc nhiên, nhưng vẫn im lặng nghe lão bà nói tiếp.

"Hai mươi năm rồi...quả thực là một khoảng thời gian quá dài rồi! Quá dài đủ để che giấu đi mọi tội lỗi, kể cả những tội lỗi không thể dung thứ được của hắn, tên khốn Lee Dong Cuk đó!!!

Các ngươi đều là lớp hậu sinh, có lẽ chuyện hai mươi năm trước đều không thể biết được. Mà không, có lẽ cả những người năm đó cũng đều bị hắn che mắt bịt tai hết cả rồi. Có ai biết được...tên khốn Lee Dong Cuk đó chính là một tên phản đồ của Nam Dịch, đã giết chết chính sư phụ của mình, đẩy cả nương tử đang mang thai bốn tháng xuống vực để đoạt lấy ngôi vị trường môn nhân không chứ???"

Lời nói của lão bà giống như cơn trấn động kinh hoàng đối với Jimin và Hoseok. Tuy chưa hiểu tường tận mọi việc, nhưng chuyện hai mươi năm trước dường như cứ mờ ảo hé lộ từng thứ một...

"Hai mươi năm trước, Lee Dong Cuk là đại đệ tử của cha ta, Shim Ah Dong. Vì hắn nhanh nhẹn, lại có tư chất võ thuật, cha ta đã tin tưởng truyền lại võ công tuyệt mật của môn phái cho hắn. Có lẽ các ngươi không biết, Nam Dịch thực ra có một bộ võ công chỉ truyền lại qua các đời trưởng môn nhân, cực kì ảo diệu cao siêu, khó lòng địch nổi. Các vị trưởng môn xưa nay của Nam Dịch đều nhất quyết thề rằng, vì sự an bình của Nam Dịch và tránh tranh chấp nổi lên, chỉ dùng loại võ công này khi thực sự cần thiết. Vì vậy xưa nay, võ lâm đều biết đến Nam Dịch như một môn phái an phận và không có gì nổi trội mà không biết chúng ta thừa sức có thể leo lên ngôi minh chủ võ lâm. Cha ta năm đó đã ấn định sẽ trao lại ngôi vị trưởng môn cho tên khốn Lee Dong Cuk, truyền lại hết võ công tâm pháp cho hắn. Không những thế còn gả con gái duy nhất của mình là ta cho hắn....

Nhưng thật không ngờ, Lee Dong Cuk, hắn lại là loại người có dã tâm lớn. Khi thấy được ẩn lực tiềm tàng của Nam Dịch bí truyền võ công, hắn đã ngày đêm luyện tập hết sức. Cho đến một ngày, khi võ công của hắn đã vượt được cả sư phụ của mình...

Đó là một đêm mùa hạ mười tám năm trước. Chỉ trong một đêm, hắn đã làm cái việc trời không dung đất không tha giết chết chính sư phụ của mình. Sau đó, tên khốn đó, hắn hạ thuốc mê ta. Lúc đó ta, Shim Jung Ah, đang mang thai con của hắn được bốn tháng. Hắn mang ta đến bên bờ Quỷ Môn vực, đợi cho ta tỉnh lại rồi nói với ta việc làm không thể dung thứ của hắn. Hắn hỏi ta, đồng ý im lặng sống tiếp với hắn hay hắn sẽ cho hai mẹ con ta cùng sự thật chôn vùi vĩnh viễn. Khi ta nói ta không thể chấp nhận được, ta không nghĩ rằng hắn sẽ nhẫn tâm đẩy chúng ta xuống vực. Nhưng mà không ngờ..."

Lão bà nói đến đây đã không còn kìm nổi xúc động nữa. Nước mắt lần đầu tiên lăn lại trên đôi gò má nhợt nhạt trong suốt hai mươi năm qua. Bao nhiêu thống khổ, căm phẫn, uất hận dường như hòa vào theo dòng lệ mặn đắng ấy.

"Hắn! Hắn là tên khốn kiếp! Hắn giết sư phụ, giết vợ nhưng tại sao lại giết chết hài nhi bé bỏng còn chưa có cơ hội chào đời của hắn??? Hài nhi của ta, hài nhi của ta....hắn....hắn giết chết nó rồi....hài nhi chưa chào đời của ta bị hắn giết chết rồi...."

Jimin lao đến, ôm chặt lấy đôi vai gầy của người phụ nữ khốn khổ đang quằn quại nấc lên từng cơn. Nước mắt cậu cũng vô thức chảy dài hòa theo tiếng khóc bi thương của lão bà. Jimin hiểu, cậu hiểu chứ. Cậu cũng đang mang trong mình một sinh linh, hơn ai hết cậu thấu hiểu nỗi đau khi phải đánh mất sinh linh này như thế nào. Lão bà...Jimin chưa từng nghĩ, bà lại từng có một quá khứ đau đớn khắc nghiệt đến như vậy.

Lão bà quá đau đớn trong kí ức kinh hoàng, cũng vòng tay ôm chặt lấy Jaejoong mà khóc đến cạn kiện. Khuôn mặt dù có in hằn dấu vết của tuổi tác và trải nghiệm vẫn rất đẹp ấy, bây giờ lại đang đau khổ mà co lại, khiến cho những nếp nhăn hằn sâu thêm. Đôi tay gầy run rẩy ôm lấy tấm lưng Jimin làm điểm tựa, gục đầu khóc thật lâu...

....

"Lão bà...người có ổn không?"

Jimin ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn lão bà bấy giờ đã ngừng khóc. Lão bà hiện giờ dường như đã kiệt sức rồi, gượng gật đầu cũng thật run rẩy.

"Cảm ơn...cuối cùng trước khi chết ta đã có thể một lần nói ra hết những chuyện này..."

"Lão bà..."

Hoseok tiến lại cùng cậu đỡ lão bà đến bên giường. Lão bà ngồi xuống, Jimin lo lắng vẫn nhất quyết không chịu rời đi túc trực ngay phía trước lão bà. Độc lão ngắm nghía kĩ khuôn mặt cậu một lát rồi bỗng vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm của Jimin.

"Hài nhi của ta...nếu nó còn sống nhất định cũng lớn bằng từng này rồi. Nó cũng sẽ ngoan ngoãn và hiếu thuận như ngươi, Jimin ah!"

Jimin nhìn lão bà, ngay lập tức bật ra câu nói.

"Lão bà, nếu người không chê, có thể cho con nhận người làm nghĩa mẫu được không?"

Câu nói tuy là bất thình lình nhưng không phải bột phát. Trong tâm trí cậu, lão bà vốn đã để lại ấn tượng như một người mẹ, khiến Jimin cảm nhận được những ấm áp mà cậu nhớ nhung bao lâu nay.

Lão bà lại quá sửng sốt không thốt nên lời. Thấy vậy Jimin liền tiếp.

"Jimin đã mất mẹ từ năm mới mười hai tuổi. Từ đó đến giờ, con luôn nhớ cảm giác có mẹ. Từ khi sống dưới đây cùng lão bà, con đã luôn có cảm giác rằng mình có được bàn tay mẹ chăm sóc một lần nữa. Thế nên..."

Lão bà đỏ hoe mắt xúc động nhìn cậu, cũng không nói gì thêm nữa, đưa tay vòng lấy đầu Jimin nhẹ nhàng ôm vào lòng.

"Được! Được! Hài nhi ngoan...Từ giờ, ta sẽ là nghĩa mẫu của con...Gọi ta một tiếng nghĩa mẫu, hài nhi ngoan!"

"Nghĩa mẫu!"

"Ngoan! Ngoan! Hài nhi của ta!"

Nước mắt tưởng đã khô nay lại chảy tràn trên bờ mi. Lão bà vừa xoa đầu Jimin vừa xúc động khóc. Sau đó liền quay sang Hoseok, nghẹn ngào nói với anh.

"Jung Hoseok! Jimin từ giờ là hài nhi của ta, nếu ngươi đối xử với nó có chút nào không tốt thì đừng trách ta sẽ không nương tay với ngươi!"

Anh ngồi xuống, hai tay nắm lấy bàn tay lão bà, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.

"Lão bà, người yên tâm, con sẽ không bao giờ để Jimin phải đau khổ !"

"Được! Được! Như vậy là được rồi...được rồi..."

Đêm đã khuya, từ trong căn nhà gỗ bé nhỏ nơi đáy vực cứ truyền ra tiếng khóc liên hồi. Giống như một cuộc chia li, nay đã đến ngày hội ngộ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro