XX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cuộc đời hai mươi mấy năm của mình, Kim Namjoon đã từng gặp phải rất nhiều chuyện khó tin. Không nói đâu xa, chính bây giờ khi y còn có thể tỉnh dậy sau một cơn hôn mê dài với không dưới mười nhát chém trên cơ thể đã là một kì tích. Nhưng...có nằm mơ cả đời Yoochun cũng không thể tưởng tượng được, người cứu sống mình...lại chính là đại đồ đệ của kẻ thù không đội trời chung Lee Dong Cuk...

"Cậu...cậu nói cậu là ai cơ?"

"Đại đồ đệ của Nam Dịch trưởng môn Lee Dong Cuk."

Seokjin rất tự nhiên nhắc lại, giống như thể đó chỉ là một chuyện chẳng đặc biệt chút nào. Nhưng Namjoon không nghĩ thế, y đang quá bàng hoàng. Y không thể tin nổi...

"Vậy tại sao lại cứu tôi????"

"Như tôi đã nói, cứ coi như tôi cứu huynh là làm một việc tốt, vậy thôi.", dường như Seokjin không còn dịu dàng và ấm áp như mấy phút trước. Không biết tại sao, nhưng biểu cảm của cậu giống như đang trách móc y một điều gì đó.

"Nhưng tôi là kẻ thù, là người mà sư phụ cậu muốn giết???"

"Huynh đừng có hỏi nữa!", Seokjin gắt lên, có vẻ hơi bực bội, ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "...huynh là kẻ thù của sư phụ tôi, không phải của tôi."

Namjoon không nói gì nữa. Y mới tỉnh lại, thần trí còn chưa đủ tỉnh táo để tiếp nhận quá nhiều điều bất ngờ như vậy. Seokjin đứng đó một lúc mới sực nhớ ra rằng y hãy còn rất yếu. Cậu vội đỡ y nằm xuống giường, bảo y ở yên đó đợi mình rồi trở lại bếp sắc cho y một chén thuốc mới.

...

Seokjin thất thần ngồi bên bếp lửa. Đôi mắt có phần dại đi nhìn qua một lớp khói đun mờ đục lại càng giống như đã không còn hồn vía. Trong đôi mắt ấy, là kí ức của ba năm trước...

Ba năm trước, Kim Seokjin được sư phụ mình là Lee Dong Cuk giao cho nhiệm vụ đầu tiên trong đời. Cậu phải đến Độc Chân phái cách Dịch Viên Quán một tháng trời đi bộ để giao một bức mật hàm. Một Seokjin tràn đầy năng lượng tuổi trẻ và khát khao muốn chứng tỏ bản thân đã cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ và trở về chỉ với một nửa thời gian dự định. Nhưng người tính không bằng trời tính, đúng lúc đi qua đỉnh Yên Vũ lại gặp phải một toán người lạ mặt. Chúng tự xưng là kẻ thù của sư phụ cậu...

....

"Các vị nếu không có chuyện gì thì làm ơn tránh đường."

Seokjin không chút cảm xúc mở miệng nói với mấy tên y phục kì lạ vừa nhảy ra chắn đường mình. Lũ người này quả thực ăn mặc kì quái, không nhận ra được là người của bang phái nào.

Mấy tên đó quay qua nhìn nhau, rồi tên có vẻ như là thủ lĩnh cất tiếng:

"Ngươi có phải Kim Seokjin, đại đồ đệ của Lee Dong Cuk?"

"Các ngươi dám gọi thẳng tên sư phụ ta như vậy, gan cũng lớn lắm nhỉ?"

Lũ người lạ mặt nhanh chóng rút kiếm, Seokjin cũng không chậm chễ đặt tay lên chuôi kiếm của mình, dùng ánh mắt băng lãnh quét một lượt qua địch thủ khiến chúng bất chợt không rét mà run. Đám người kia trong khoảnh khắc nhận ra...người thiếu niên này vốn không hề nhu hòa giống như vẻ ngoài thanh tú và mảnh khảnh kia.

Không thêm một lời dây dưa nào được cất lên, hai bên lập tức xông vào nhau nói chuyện bằng đao kiếm. Đánh nhau một hồi, Seokjin nhận ra võ công lũ người này cũng chỉ thuộc hạng tầm thường mà thôi. Tuy thế nhưng vì đến bảy tám người vây đánh một mình cậu, chiến thắng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đã tiếp đến mấy chục chiêu, bên địch còn ba tên mà Seokjin cũng đã hơi thấm mệt. Cậu quyết định dồn nội công dùng chưởng lực để nhanh chóng giải quyết nốt đám còn lại, sau đó mau chóng trở về Dịch Viên Quán báo cáo sư phụ. Trưởng lực tung ra, quả nhiên ba tên nhãi nhép kia chống đỡ không nổi bại trận chết ngay tại chỗ. Đúng lúc này, bên tai cậu đột ngột truyền tới tiếng gió rít bên tai...

"Keng!"

Tiếng kim loại va chạm nhau dễ thật chưa nghe bao giờ. Seokjin giật mình quay lại, phát hiện sau lưng ngay phía dưới chân mình là một mũi tên gãy đôi, vách đá bên cạnh còn nguyên một lưỡi dao sáng loáng cắm trên đó.

Mà từ xa vọng lại tiếng một người nam nhân, trầm nhưng rất ấm.

"Đã là người trên giang hồ, các vị huynh đài đây cũng không nên chơi trò dùng mồi nhử rồi đánh lén thế chứ? Như vậy còn mặt mũi đâu tự xưng là nam tử hán đại trượng phu!"

Rất nhanh chủ nhân của giọng nói ấy đã xuất hiện trước mắt cậu, và không khó để Seokjin hiểu ra đây chính là người vừa mới cứu mình một mạng. Nếu không vì nể mặt vị ân nhân này, mấy tên đánh lén hèn hạ ẩn nấp trên mỏm đá vừa rồi đã bị cậu cho chết không toàn thây.

Người nam tử trước mặt có ngoại hình khôi ngô tuấn tú, vóc người cao ráo, khí chất quang minh chính đại khiến Seokjinvừa nhìn thấy đã có cảm tình. Cộng thêm người này lại còn chính là ân nhân của cậu, Seokjin liền thu kiếm, dùng bộ dạng nhu hòa của mình cảm tạ y.

"Cảm tạ thiếu hiệp đã ra tay cứu giúp! Xin cho hỏi quý tính đại danh, nếu có dịp tại hạ nhất định sẽ báo đáp."

"Không có chi! Ta đi lại trên giang hồ xưa nay, chẳng qua thấy việc bất bình thì chẳng thể làm ngơ. Ban nãy chừng đó người dồn lại tấn công một mình thiếu hiệp, ta đã muốn giúp nhưng thấy thiếu hiệp có thể tự giải vây được nên lại thôi. Nhưng chẳng ngờ...haisshh lũ người kia thật chẳng biết điều, đến thủ đoạn đó cũng có thể dùng được!"

Người nam tử mới tới này chính là Namjoon. Y cau mày bất bình thay cho cậu, khiếnSeokjin từ trong lòng chợt nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ.

"Thật chẳng biết cảm tạ thiếu hiệp làm sao cho hết...Thôi thì, xin thiếu hiệp cho ta biết tên, nếu gặp lại sẽ mời thiếu hiệp một bữa cơm rượu, coi như vì cái duyên hội ngộ."

"Tại hạ là Namjoon, Kim Namjoon."

"Ah...Namjoon...tại hạ nhớ rồi. Vậy bây giờ tại hạ còn có việc gấp cần rời đi, xin hẹn ngày tái ngộ!"

"Hẹn ngày tái ngộ!"

Lần gặp gỡ ngày ấy, đối với Namjoon cũng chỉ là một việc nghĩa hiệp y vẫn thường làm. Y đâu có biết, đối với một người trẻ tuổi non nớt mang tên Kim Seokjin khi ấy, khuôn mặt và cái tên y đã in sâu vào trong trái tim cậu, để đến bây giờ gặp lại, có lẽ là duyên...mà cũng là nghiệt.

....

"Namjoon, thuốc đã sắc xong rồi. Huynh..."

"Choang!"

.

.

.

Chén thuốc nóng hổi lần thứ hai rơi xuống. Vỡ tan.

"Huynh làm cái gì vậy? Thân thể còn đang trọng thương thế kia, còn muốn vác kiếm đi đâu???"

Seokjin phẫn nộ quát lên ngay khi trông thấy Namjoon đang chật vật trên sàn với trên tay là thanh kiếm của y. Cậu tức giận vì y không thèm để tâm đến nỗ lực của cậu một tháng qua mới cứu được cái mạng y về. Quan trọng hơn, Seokjin tức giận vì y dám không quan tâm đến thân thể mình.

Nhưng Namjoon dường như chẳng để tâm, ánh mắt y giờ đây ngập tràn sự hoang mang. Vừa thấy Seokjin, y ngay lập tức quên đi cơn đau khắp thân thể lao tới túm cổ áo cậu.

"Nói! Nói cho ta biết, đại sư huynh của ta đâu rồi? Huynh ấy đã chạy thoát hay bị các người giết chết rồi???"

Ban nãy khi Seokjin rời đi, rút cục sau một lúc Namjoon đã lấy lại được thần trí của mình, đồng thời những kí ức về cái đêm kinh hoàng hôm ấy lần lượt ùa về. Lúc đó y ngất đi khi còn chưa biết được Jimin đã an toàn hay chưa. Chỉ nghĩ đến Jimin đã bị lũ người đó giết chết, bản thân y dường như muốn phát điên!

Namjoon vẫn siết lấy cổ áo Seokjin, ép cậu trả lời bằng đôi mắt đỏ quạch tơ máu như thế. Y đâu có biết, Seokjin trước mặt y đang đau đớn tới cỡ nào...

"Ta không biết có còn sống hay không nhưng...có lẽ là đã chết rồi."

Câu nói Seokjin vừa buông ra, hai bàn tay y đang nắm cổ áo cậu cũng từ từ nới lỏng. Đôi mắt Namjoon dường như dại đi, vừa như muốn khóc, lại cũng giống như muốn giết người.

"TẠI SAO???HẢ? TẠI SAO???CÓ LẼ LÀ CÓ LẼ NHƯ THẾ NÀO???"

Seokjin mặc cho y gào thét bên tai, cậu chỉ lẳng lặng trả lời. Có lẽ đau đớn và tuyệt vọng khiến cho trái tim dường như cũng đóng băng, cũng chẳng biết có thể duy trì tình cảm này đến bao giờ nữa.

"Tôi chỉ biết, đại sư huynh của huynh và Thanh Long Jung Hoseok đã cùng nhảy xuống Quỷ Môn vực, chết thì dễ, mà sống thì khó."

"Ha!...Chết thì dễ, mà sống thì khó...Chết thì dễ, mà sống thì khó...KHÔNG!!! JIMIN AH!!!"

Namjoon điên cuồng lao đi như một con thú bị thương. Seokjin tuy bất ngờ nhưng ngay lập tức đã ra tay ngăn y lại. Yoochun đang trọng thương nhưng khó khăn lắm cậu mới có thể ghìm cả cơ thể đang bùng nổ của y lại.

"Thả ta ra!!!! Ta phải đi tìm Jimin!!! Jimin hyung nhất định chưa chết!!!"

Namjoon gào lên, lồng lộn đau đớn giống như bị đâm vào tử huyệt. Seokjin dồn hết sức ngăn y lại, sự mệt mỏi của cơ thể cộng thêm nỗi đau về tinh thần khiến Seokjin cũng chẳng mấy chốc bùng nổ theo y.

"Huynh thôi đi!!! Tìm! Tìm! Tìm! Muốn tìm cái gì? Chẳng lẽ muốn nhảy xuống đó chết cùng anh ta sao???"

"Không! Thả ta ra! Ta muốn tìm Jimin hyung!!!"

"Một câu cũng Jimin, hai câu cũng Jimin! Sớm biết thế lúc ấy tôi đã không thèm cứu huynh, cả một tháng qua đã không phải khổ sở giấu giấu diếm diếm huynh trong phòng mình chữa trị cho huynh, cứu cái mạng huynh về, để bây giờ huynh đòi vứt bỏ tất cả chết theo cái tên Jimin đó!"

"Jimin! Jimin ah!"

Namjoon bấy giờ thần trí đã không còn tỉnh táo, y liên tục kêu tên Jaejoong, bao nhiêu lời phẫn nộ của Seokjin bên tai chẳng còn nghe nổi lời nào. Cuối cùng Seokjin cũng đi đến sự giới hạn của mình, cậu thẳng tay giáng một đòn vào gáy Namjoon, khiến y bất tỉnh ngay lập tức.

Căn phòng rút cục cũng yên tĩnh trở lại. Seokjin đỡ Namjoon nằm lại giường, dùng khăn ẩm lau đi mồ hôi túa đầy trên khuôn mặt y. Nhìn khuôn mặt y đỏ bừng vì kích động quá mức, đôi mắt cậu không kìm nổi mà cay xè.

Namjoon...có bao giờ huynh để tôi vào tâm trí, dù chỉ một lần hay không?...

~*~*~*~*~*~

Ẩn Long Cốc...

Đêm đã khuya, đèn đóm cũng đã dập tắt gần hết. Không ai biết rằng tại phòng riêng của thiếu phu nhân Jung gia, một chuyện bại hoại đạo đức đang diễn ra không chút kiêng dè...

"Uhm...con chim nhỏ xinh đẹp của ta, không ngờ nàng mang thai mà vẫn còn tuyệt đến thế!"

Lee Dong Cuk ngả ngớn trên ngực tình nhân, ánh mắt thỏa mãn trao cho tình nhân bé nhỏ của hắn những nụ hôn dồn dập. Tình nhân của hắn đâu phải ai xa lạ chính là Jung thiếu phu nhân Kim Tae Yeon. Mà đôi gian phu dâm phụ này cũng không phải chim chuột lần đầu, chúng vẫn thường xuyên làm trò bại hoại ngay trong chính phòng riêng của Kim Tae Yeon tại Jung gia.

Sau khi đã thỏa mãn xong, Lee Dong Cuk nằm gối đầu lên tay, quay sang hỏi Kim Tae Yeon bấy giờ đang uể oải nằm gối đầu lên ngực hắn.

"Giờ ta mới hỏi nàng, ta nghe mấy tên đồ đệ nói lại là...nàng không muốn giúp ta lấy cắp bí kíp võ công của nhà họ Jung nữa?"

Nhà họ Jung nói đến ở đây đâu khác ngoài Jung gia của Jung Yunjin, của Jung Hoseok. Lee Dong Cuk sau khi dồn Jaejoong phải nhảy xuống vực, tuy trong lòng có hơi tiếc nuối nhưng hắn cũng sớm quên đi vì trong tay đã có được Park Chi tuyệt mật kiếm phổ. Hắn mau chóng luyện tập, nhưng cũng chẳng mấy chốc nhận ra kiếm phổ này quá kì diệu, quá khó để nhận ra huyền cơ trong đó. Nắm được kiếm phổ trong tay mà chẳng thể luyện thành, Lee Dong Cuk nổi giận đem đồ đệ đến đỉnh Yên Vũ định tàn sát nhằm hả giận. Nhưng hắn không biết rằng Jimin đã lường trước được chuyện này nên đã cho toàn bộ sư môn Park Chi rút vào địa đạo lớn trong núi. Sau mấy ngày khiêu chiến không được, hắn đành cho rút quân trở về. Dù sao Park Chi giáo như rắn đã mất đầu chẳng thể gây thêm tai họa gì, cộng thêm nếu hắn cho đồ đệ liều mạng tấn công, chẳng hóa hi sinh vô ích.

Đang lúc bực bội nhưng không biết trút vào đâu, Kim Tae Yeon lại mang đến một tin vui cho hắn. Ả vì mờ mắt bởi thù hận, điên cuồng cho rằng Yunho cố tình bỏ rơi ả nên không còn màng gì hết. Ả nói với Lee Dong Cuk rằng, tuy ở Ẩn Long cốc chưa lâu nhưng ả phát hiện ra thân thế Jung Yunjin không hề bình thường, trong cốc này ẩn chứa rất nhiều bí mật và bí kíp võ công. Lee Dong Cuk liền như tìm được mỏ vàng mới, thâm trầm bàn với Kim Tae Yeon kế hoạch dần dần điều tra ra nơi giấu bí kíp của nhà họ Jung. Cũng từ đó, đôi gian phu dâm phụ đến một ngày hẹn định lại lén lút với nhau trong phòng, trao đổi những thông tin đánh cắp được...

Tae Yeon đang tựa đầu lên ngực hắn, nghe nói vậy liền bật dậy, trừng đôi mắt được kẻ viền sắc sảo.

"Đúng vậy! Ta không muốn tiếp tục lén lút điều tra nữa, lão già Jung Yunjin đó gần đây đã bắt đầu nghi ngờ ta rồi!"

Nhắc đến lão già đó, ả lại tức muốn chết! Ngay từ khi ả bước chân vào nhà họ Jung, lão hồ ly đó đã nhìn ả với ánh mắt cảnh giác rồi. Trong khi Jung lão phu nhân bị những lời ngon ngọt của ả dụ dỗ hoàn toàn tin tưởng thì Jung Yunjin dạo gần đây dường như dè chừng với ả hơn rất nhiều.

"Con chim nhỏ của ta, có lẽ do nàng tự tưởng tượng đấy thôi. Lão già đó làm sao có thể nghi ngờ con dâu "hiền lành xinh đẹp" như thế này được, hửm?"

"Ngươi không tin thì thôi. Nói chung là...ta nói không làm nữa là không làm nữa! Ta không muốn con ta sinh ra sau này không có chốn dung thân."

Lee Dong Cuk nghe ả nói vậy, nét cưng chiều trên khuôn mặt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là biểu cảm đe dọa.

"Ta hỏi lại một lần nữa...có tiếp tục hay không?"

Tae Yeon vẫn chưa nhận ra biến đổi ở hắn, tiếp tục làm mình làm mẩy.

"Không là không!"

"Được!", hắn cười gằn, "...vậy quá khứ không mấy sạch sẽ của nàng, ta sẽ đem công bố cho toàn võ lâm này, để xem lúc ấy nàng còn yên ổn ở trong Jung gia mà làm con dâu ngoan hiền được không?"

"Ngươi!!!"

Tae Yeon trừng mắt. Trước mặt ả là ánh mắt khiêu khích của Lee Dong Cuk. Chưa bao giờ ả hận đến mức muốn băm nát khuôn mặt đểu cáng đó ra đến như vậy. Nhưng rút cục sau một lúc, ả đành nuốt cục tức vào trong bụng, nhượng bộ trước hắn.

"Thôi được...vậy từ từ ta nghĩ cách là được chứ gì!Hừ!"

Khuôn mặt Lee Dong Cuk nhanh chóng giãn ra, như đã đoán trước được kết quả, hắn nở nụ cười châm chọc ả.

"Ngoan như vậy có phải là tốt không!...Nàng yên tâm, ta vẫn còn muốn gửi con ta nhờ nhà họ Jung này nuôi dưỡng giùm nữa, ha ha ha!"

Nói rồi kéo Tae Yeon vào nụ hôn ướt át, chuẩn bị cho lần mây mưa thứ hai trong đêm nay. Tae Yeon cắn răng, âm thầm nín nhịn cơn ghê tởm đang trào lên trong cổ họng.

Mi chờ đấy Lee Dong Cuk, sẽ có ngày ta hoàn trả lại mi cả vốn lẫn lời!...

Tạm gác lại hết thảy những mưu tính ngoan độc, những âm mưu bẩn thỉu của thế giới bên trên kia mà nhìn xuống nơi Quỷ Môn vực. So với những thứ đen tối kia, nơi đáy vực này đừng nên gọi là Quỷ Môn nữa, mà có lẽ phải đổi thành Thiên Đàng vực – nơi chỉ có những con người thiện lương, an nhàn hạnh phúc mà sống cuộc sống thành thực với chính bản thân mình...

...

Trời cao mây trắng, gió nhẹ thanh thanh, chim chóc nô đùa ríu rít ríu rít...Hôm nay quả thực là một ngày vô cùng đẹp trời!

"Nghĩa mẫu! Tụi con đi đây, người ở nhà cũng đừng làm cầu kì nhiều món nhé, tụi con ăn không hết đâu!"

Jimin mỉm cười rạng rỡ ôm chậu quần áo chuẩn bị đi ra ngoài. Hôm nay cậu và anh sẽ cùng nhau ra suối – Jimin giặt đồ còn Hoseok bắt cá, như thế anh vừa làm việc lại vừa có thể để mắt trông coi cậu được. Vốn mọi khi Jimin không được tự mình ra suối giặt đồ mà chỉ giặt tại nhà vì hai người kia sợ cậu sẽ trượt chân ngã, nước đều là do Hoseok tự mình gánh từ suối về. Nhưng hôm nay vì có một sự kiện đặc biệt nên mới khiến cậu được thoải mái ra ngoài thế này.

"Hừ thằng nhóc này! Làm như thể sợ ta nấu cái gì hai đứa không nuốt nổi vậy!"

Shim lão bà liếc mắt lườm yêu một cái tên nhóc con đang hihi cười. Thật chẳng ra sao cả, bản thân sắp làm mẫu thân đến nơi mà giờ có khác nào tiểu hài tử không

"Chỉ tại con lo nghĩa mẫu sẽ vất vả thôi mà... Vậy con đi đây nghĩa mẫu!"

"Ừ!"

Thì ra hôm nay, để chúc mừng việc nhận nghĩa tử nghĩa mẫu của hai người bọn họ, Shim lão bà quyết tâm xua hai đứa nhóc kia ra suối để mình tự tay vào bếp. Bình thường cơm nước đều do Jimin chuẩn bị cả, phải nói thêm rằng đồ ăn do Jimin nấu phải nói có thể so sánh với đầu bếp hoàng gia. Nhưng hôm nay để kỉ niệm ngày đặc biệt này, lão bà muốn thực hiện ước vọng bấy lâu nay của mình – nấu cho hài nhi ăn một bữa cơm tự tay mình nấu.

Vì thế bóng lưng hai đứa nhỏ kia vừa khuất sau rặng cây um tùm, lão bà liền quay vào nhà, vừa đi vừa nghĩ mình nên chuẩn bị nấu nướng từ bây giờ là vừa...

......

Không khí núi rừng nguyên sơ lúc sáng sớm thật thanh khiết, khiến cho tâm hồn người ta bỗng như được thanh tẩy đi rất nhiều. Sương trắng bảng lảng giăng mắc khắp nơi, phủ đầy lên những tán rừng xanh rì mới thức giấc, bên cạnh là con suối hiền hòa róc rách chảy, ngân lên những âm điệu thực êm tai...

Hoseok và Jimin khi ra đến bờ suối dường như đều cảm nhận được vẻ đẹp tinh khôi của khung cảnh này, vì thế hai người bọn họ chưa vội bắt đầu công việc mà còn đứng bên nhau hít thở bầu không khí thanh mát. Một lúc sau, không hiểu tại sao đều cùng một thời điểm quay qua nhìn nhau, rồi lại cùng một lúc bật cười.

Hoseok đưa tay vén lên một sợi tóc mai còn vương bên má cậu, sau đó vì sự đụng chạm với làn da mịn màng nơi gò má, vô thức không kìm nổi mà đưa tay vuốt nhẹ má Jaejoong.

Giữa khung cảnh tinh khôi này, với đôi mắt dịu dàng của cậu lúc này, Jimin trong mắt anh giờ đây thực sự giống như một thiên sứ, đẹp đẽ và tinh khiết đến không thở nổi...

Nhận thấy ánh mắt mê đắm của anh cứ chĩa vào mình mà không có ý định rời đi, khuôn mặt cậu rất nhanh trở nên đỏ bừng. Jimin dứt ánh mắt mình khỏi khuôn mặt Hoseok, xấu hổ dùng hai tay đẩy đẩy anh về phía trước.

"Huynh còn nhìn cái gì mà nhìn! Mau đi bắt cá đi để đệ còn giặt đồ, không lại đến trưa bây giờ đó!"

Hoseok sực tỉnh, ngay sau đó liền bật cười trước khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc cùng bộ dạng lúng túng của Jimin. Tuy còn lưu luyến nhưng cũng không nỡ trêu cậu, anh liền ngoan ngoãn nghe lời cầm kiếm bước xuống suối.

"Đệ giặt đồ ở phía trên đi, để ta ở dưới này còn tiện quan sát đệ."

"Huynh ngốc hả? Cá là để ăn đó, làm sao có thể giặt đồ ở thượng nguồn được! Huynh lên phía trên đi, đệ ở dưới này là được rồi."

Cậu đặt chậu đồ xuống một mỏm đá, nhanh chóng xắn quần áo rồi ngồi xuống. Nhưng có vẻ anh còn chưa an tâm lắm.

"Vậy có được không? Ta ở hướng này sẽ khó quan sát đệ hơn, nhỡ..."

"Hừ! Đệ không phải là nữ nhân yếu đuối, huynh đừng có coi thường đệ như thế. Với lại đệ chỉ ngồi đây giặt đồ thôi, huynh lo gì chứ?"

Thấy Jimin kiên quyết như vậy, anh cùng đành dằn lòng nghe theo cậu. Chỉ là, có một người cầm kiếm đứng giữa dòng suối bắt cá mà cứ chốc chốc ánh mắt không kìm nổi lại liếc nhìn ai kia đang chăm chỉ vò vò giũ giũ quần áo mà thôi...

"Ấy!"

Đang giũ, bỗng Jimin tuột tay khiến chiếc áo theo dòng nước băng băng trôi đi. Cậu vội vàng ngồi dậy bước xuống suối định lấy lại chiếc áo, nhưng tay vừa chạm được chiếc áo đang trôi kia thì...

Xoạt!

"Á!"

Chân đặt trúng lên một viên đá đóng rêu trơn trượt khiến cậu ngã nhào. Jimin nhắm tịt mắt, thầm la trong lòng nguy rồi...Chỉ là lưng còn chưa kịp cảm nhận lớp đá sỏi thô ráp phía dưới, một vòng tay mạnh mẽ đã luồn qua eo nhấc cậu lên...

"Ta đã bảo đệ mà, phải cận thận chứ! Đệ có biết nếu vừa rồi đệ mà ngã thật sẽ nguy hiểm thế nào không?"

Jimin mở mắt, khuôn mặt nổi giận của Hoseok đã ở ngay phía trên đầu. May vì anh vẫn luôn quan sát cậu nên lúc cậu trượt chân mới lao đến kịp thời. Anh không tưởng tượng nổi nếu cả thân thể mảnh khảnh này va đập với lớp đá sỏi nhọn hoắt dưới kia thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa...

Chuyện này rõ ràng do sự bất cẩn của cậu nên Jimin cũng chẳng dám phản bác gì hơn ngoài việc hướng ánh mắt nhận lỗi về phía anh. Jimin nằm trong vòng tay anh ngoan ngoãn với đôi mắt mèo con sợ bị la mắng này, thật khiến Hoseok không làm sao giận lâu cho được.

"Thôi được rồi, lần này tha cho đệ. Nhưng từ giờ có gì thì gọi ta, không được tự tiện bước xuống nước nữa!"

Thoát được bị mắng là tốt rồi, Jimin nghe vậy liền tươi cười gật gật đầu. Hoseok thấy biểu hiện như tiểu hài tử của cậu cũng không nhịn được mà bật cười. Jimin hiền lành, Jimin luôn chỉ nghĩ cho người khác, cả Jaejoong cố chấp với tình cảm của mình anh đều đã gặp, nhưng một Jimin trẻ con hồn nhiên như bây giờ thì thật sự Hoseok mới nhìn thấy lần đầu tiên. Có lẽ, không còn vương lại gánh nặng trên vai mới giúp cậu sống thoải mái với bản thân nhất như lúc này...

Anh đỡ cậu đứng thẳng lên, đang định quay lại công việc thì Jimin bỗng la lên oai oái.

"Chết rồi! Quần đệ ướt mất rồi!"

Cậu ngoái đầu về phía sau, nhăn mặt nhìn phần phía sau quần mình đã ướt nhẹp. Ban nãy tuy Hoseok đã kịp đỡ cậu khỏi bị ngã, nhưng Jaejoong cũng đã kịp ngã tới mặt nước rồi, vì thế nên giờ mông quần cậu ướt sũng...

Khỏi phải nói ngồi giặt đồ mà quần ướt thì sẽ khó chịu như thế nào. Jimin mang theo ánh mắt không cam chịu của mình định quay sang hỏi anh phải làm sao bây giờ. Chỉ là không ngờ, khi quay lại nhìn, đập ngay vào mắt khuôn mặt đang thần ra của Hoseok.

"Huynh...làm sao vậy?"

Jimin khó hiểu nhìn biểu hiện kì lạ của anh. Cậu làm sao mà biết được, bộ dạng của mình bây giờ chính là vô cùng mị hoặc, có thể khiêu khích bất cứ nam nhân nào nhìn thấy, và anh cũng không phải ngoại lệ. Lớp vải bị ướt trở nên mỏng tang, bám chặt vào từng đường nét cơ thể để lộ ra cặp mông tròn trĩnh. Jimin lại ngày càng đẹp, dường như từ khi sống dưới đáy vực này, da cậu ngày càng trắng mịn, khuôn mặt bầu bĩnh hơn, đôi mắt ướt át, đôi môi hồng tươi...

Hoseok nuốt khan, cảm nhận thân dưới mình đã phát hỏa thật rồi. Không được! Bản thân mình cùng Jimin vừa mới đoàn viên được xong, hiện tại mình tỏ ra lỗ mãng trước mặt cậu ấy sẽ khiến Jimin hoảng sợ. Nghĩ vậy, anh nhanh chóng dứt mắt ra khỏi mị lực kinh hồn của cậu, đang định nhanh chóng rời đi thì một bên tay bỗng truyền lại lực kéo...

Ngạc nhiên quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt đỏ bừng đang cúi thấp của Jimin

"Đệ..."

Hoseok khó khăn mở miệng, sợ rằng Jimin bây giờ chỉ cần níu kéo anh lại một lát nữa thôi thì dục vọng nam nhân kia sẽ không kìm nổi mà trướng to lên mất. Anh không biết, Jimin tinh tế quan sát một lúc đã phát hiện ra vấn đề của anh rồi. Cậu kéo anh lại, là có chủ đích...

"Huynh...đang khó chịu đúng không?"

Jimin xấu hổ muốn chết khi nói ra mấy chữ này. Nếu không phải cậu quyết tâm ghê lắm để dẹp qua một bên cái gọi là sĩ diện của nam nhân thì còn lâu mới nói ra điều đáng xấu hổ như thế.

Hoseok không tin nổi vào tai mình, mắt anh mở to, miệng thậm chí còn hơi há ra.

"Đệ..."

"Này! Huynh là nam nhân, đệ cũng là nam nhân, còn tưởng giấu được đệ chắc? Huynh không muốn thì thôi, đệ đi giặt..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, đã bị người ta ôm chặt vào lòng.

"Jimin..", anh thì thầm bên tai cậu, giọng nói hơi đứt quãng vì kiềm chế, "...nếu đệ không muốn, đừng cố..."

Jimin giận. Huynh đã đến nước này còn nhịn được nữa sao? Tuy kí ức về lần đầu tiên không mấy tốt đẹp của cậu và anh vẫn còn ám ảnh trong tâm trí, nhưng không vì thế mà cậu ghê tởm sự đụng chạm giữa hai người.

Vì tức giận nên muốn trêu chọc. Nghĩ là làm, cậu không thèm lường trước hậu quả đưa tay chạm đến nơi cộm lên giữa hai chân Hoseok, kết quả bị sự to lớn của nó làm cho giật mình mà rụt tay về.

"Đừng có đùa với lửa thế chứ, Jimin...", giọng anh dường như đã đi đến cuối của sự chịu đựng rồi. Anh nhanh chóng buông cậu ra, định rời đi. Nhưng một lần nữa, lại bị bàn tay ai đó, lần này có chút run run, kéo lại.

"Là đệ tự nguyện muốn giúp huynh...đừng đi!"

Người ta đã ngoan ngoãn tự dâng thân mình lên như thế thì đời nào lại nỡ từ bỏ. Hoseok cười khổ, thầm than bây giờ có muốn dừng lại cũng đã muộn rồi. Anh dịu dàng ôm lấy cậu vào lòng, miệng ghé đến bên tai Jimin. Dòng nước mát lành chảy róc rách dưới chân, vẳng bên tai cậu là giọng nói lẫn hơi thở mang chút tà mị.

"Jimin...giúp ta..."

Sợ sệt vươn tay vào trong lớp quần áo nắm lấy dục vọng nam nhân đang ngẩng cao đầu ấy, độ lớn và nhiệt độ kinh người của nó lại một lần nữa khiến cậu rùng mình. Cũng may cơ thể hai người đang nửa chìm dưới nước, vì vậy sự tình bí mật kia cũng đã được dòng nước kia che khuất đi phần nào...

Chẳng có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này, Jimin cậu cũng chỉ biết theo bản năng sờ loạn lung tung trên Seokie nhỏ, đổi lại là mấy tiếng gằm gừ trong cổ họng đầy thỏa mãn của Hoseok mới đại khái đoán là mình đã làm đúng. Phía dưới Seokie nhỏ dưới bàn tay chăm sóc của cậu càng ngày càng to lớn, phía trên Hoseok lớn vẫn ôm chặt cậu, nhắm mắt tận hưởng thứ khoái cảm hạnh phúc kia...Đến một lúc sau, Jimin lại đỏ mặt. Nguy to rồi, giúp Hoseok và giờ thì chính cậu cũng có vấn đề rồi...

Jimin xấu hổ dán mặt vào hõm vai anh khi nhận ra sự biến đổi của cơ thể mình, không biết rằng hành động này của cậu đã khiến anh chú ý. Hoseok nâng đầu cậu lên, ánh mắt ý loạn tình mê nhìn thẳng cậu mà hỏi.

"Đệ sao vậy Jimin? Có phải... muốn dừng lại? Ta đã nói, nếu đệ không được thì đừng cố..."

Jinin thầm rủa trong đầu. Tại sao Jung Hoseok huynh lúc nào cũng sáng suốt mà riêng trong việc tình ái lại ngốc nghếch đến như vậy? Nếu đệ không muốn làm thì có cố sống cố chết giúp huynh để bây giờ Minie nhỏ cũng hư hỏng đòi thức dậy theo không?

Xem ra tên ngốc Hoseok này không nói thẳng ra thì sẽ không hiểu được. Jimin cắn răng, một lần nữa nuốt ngực sĩ diện bản thân lí nhí nói.

"Huynh...cũng giúp đệ đi..."

Hoseok ngây ra một lúc mới hiểu ra được. Không như cậu nghĩ, anh không chọc cậu, cũng không cười, chỉ nở một tia ấm áp ôm chặt cậu hơn vào lòng.

"Ta thật đáng chết, làm sao có thể bỏ rơi đệ được chứ."

Jimin đúng là lúc này chỉ muốn ngụp thật sâu xuống nước để hạ hỏa thôi. Nhưng chưa kịp nghĩ gì thêm, một bàn tay to lớn ấm áp, những khớp ngón tay thuôn dài đã luồn vào trong quần bao bọc lấy nơi yếu ớt nhất của cậu, khẽ vẽ vuốt, khiến cơ thể cậu bỗng chốc mềm nhũn...

Hai con người đứng ôm chặt nhau giữa dòng suối, phía dưới dòng nước bí mật kia đang cùng nâng niu âu yếm lẫn nhau, cảm giác hạnh phúc đến tột đỉnh. Jimin mặt đỏ bừng thở dốc, toàn thân mềm nhũn tựa hẳn vào lồng ngực Hoseok. Được bàn tay kia chăm sóc thật vừa ý chẳng mấy chốc đã trút ra một dòng sữa trắng đục, hòa cùng dòng nước suối mát lạnh nhanh chóng trôi đi. Hoseok cũng ra ngay sau cậu, thỏa mãn tột độ ôm Jimin trong lòng. Hai người cùng nhau hớp lấy từng chút hơi thở.

"Đệ có mệt không, Minie?"

Jimin tất nhiên vừa mệt, lại còn vừa xấu hổ cứ gục mặt vào hõm vai Hoseok mặc cho anh nói thế nào cũng không chịu ngẩng lên. Cuối cùng Hoseok đành cười khổ, dứt khoát một cái vòng hai tay bế bổng cậu lên ngang người.

"Huynh! Huynh làm cái gì thế? Thả đệ xuống mau!", Jimin hoảng hồn quẫy đạp.

"Tại huynh thấy đệ mệt quá rồi, giúp đệ về nhà nghỉ ngơi luôn!", anh sau chuyện cậu chủ động vừa rồi liền mặt dày ra mấy phần, ngang nhiên cười tà cứ thế bế Jimin thẳng tiến về nhà.

"Có về nhà thì đệ tự đi được, không cần huynh phải bế!", cậu giãy lên, nhưng cơ thể mệt lử sau chuyện vừa rồi không xoay chuyển được gì, "...với lại quần áo đệ giặt chưa xong, thả đệ xuống đệ còn đi giặt nốt!!!"

"Quần áo cứ để đó, chiều giặt tiếp cũng được. Ở đây có mỗi chúng ta, đệ khỏi lo mất.", không thèm để ý, tiếp tục dấn bước.

"Ah huynh đáng ghét! Mau thả đệ xuống!!!", quá xấu hổ! Quá xấu hổ! Jimin tuy chấp nhận làm hiền thê của Jung Hoseok, nhưng bị bế như nữ nhân thế này thì thật sự quá xấu hổ!

"Khôn Hoseok! Huynh đáng ghét!!!"

.....

Khi về đến nhà, Shim lão bà đang bận rộn trong bếp nghe tiếng chí chóe của hai đứa nhóc kia cũng không kìm nổi tò mò phải chạy ra xem thử. Khi thấy một Jimin vô lực nằm trên tay Hoseok, toàn thân đỏ bừng như tôm luộc liền ngay lập tức phì cười.

"Min nhi, con làm sao mà trông mệt nhọc thế kia?", đã biết nhưng lão bà còn cố tình hỏi để chọc ghẹo cậu.

"Jimin mệt nên con đưa cậu ấy về trước. Lão bà, người xem có phải tẩm bổ cho Minie món gì không?", ai đó cười tà hùa vào trêu chọc cậu.

"Hoseok ngươi yên tâm! Sức Minie nó thì có mệt nữa cũng không vấn đề gì đâu!"

"Vậy thì người giúp con trông coi cậu ấy, con quay lại suối thu dọn đồ."

"Ừ đi còn về ăn cơm, ta sắp nấu xong hết rồi."

Lão bà vẫn liên tục ám muội cười, Hoseok cũng rạng rỡ chẳng kém, tất cả dường như coi khuôn mặt đỏ bừng của Jimin giống không khí. Cuối cùng, Jimin tội nghiệp đành uất ức hét lên.

"Nghĩa mẫu! Hoseok! Con ghét hai người!!!"

Và cuộc sống hạnh phúc của ba người bọn họ vẫn tiếp diễn như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro