XXI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Namjoon nằm bất động trên giường, đôi mắt vô thần nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mắt mà không có lấy một điểm dừng. Seokjin lúc này đã đi ra ngoài nên trong phòng chỉ còn một mình y. Y khẽ thở dài bất lực, vậy là đã hai tháng rồi...

Hai tháng rồi, vẫn không có lấy một chút tin tức gì của Jimin hyung...

Hai tháng rồi, y vẫn phải như kẻ tàn phế ngày ngày chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường thế này...

Và hai tháng rồi, cuộc sống của y có thêm một con người mang tên Kim Seokjin...

....

"Seokjin! Coi như tôi cầu xin cậu, hãy thả tôi ra để tôi đi tìm Jimin hyung!

Biết Yoochun lúc nào cũng nung nấu ý định trốn thoát để đi tìm Park Jimin, Seokjin bất đắc dĩ phải điểm huyệt cho y nằm một chỗ trên giường.Nói cậu làm vậy vì tức giận hay ghen ghét không hoàn toàn đúng mà cũng chẳng hề sai.

Seokjin ngồi lau kiếm cạnh bàn trà trước mặt, khuôn mặt không chút cảm xúc nói với y.

"Nếu muốn đi tìm thì cố gắng ở yên đó mà trị thương, đến lúc khỏi hoàn toàn rồi huynh muốn đi đâu tôi không quản! Nên nhớ mạng này là huynh nợ tôi, đừng có nghĩ đến chuyện ngu ngốc đi đâm đầu vào chỗ chết mà trốn tránh trách nhiệm."

"Jimin huyng sống chết còn chưa rõ, cậu bảo tôi làm sao có thể an tâm ở đây an nhàn dưỡng bệnh được!"

"Huynh thế nào tôi..."

Nhưng câu nói giữa chừng bị chặn lại bởi cánh cửa phòng đột ngột bật mở.

"Seokjin sư huynh! Sư...A!!!"

Tên đồ đệ Nam Dịch vừa tự tiện mở cửa xông vào, sau khi thấy Namjoon đang nằm trên giường liền giật mình la lên. Nhưng không la được quá ba tiếng, cổ họng đã đứt lìa, trợn mắt không tin nổi người vừa mới rút kiếm đâm mình.

"Seokjin ...sư huynh...huynh..."

Khuôn mặt Kim Seokjin bấy giờ lạnh băng, tàn nhẫn nhìn thẳng vào đôi mắt của kẻ đang hấp hối nói rành rọt từng chữ.

"Là ngươi ngu ngốc tự chuốc khổ vào thân. Ta đã nói, không một ai được phép bước chân vào thư phòng của ta khi chưa được sự đồng ý, không phải nói chơi!"

Nói rồi tra kiếm vào vỏ, không chút thương cảm nhìn tên đồ đệ Nam Dịch gục xuống rồi chết hẳn.

Khi cậu quay lại đã thấy Namjoon đang trên giường bàng hoàng nhìn mình. Khuôn mặt y trắng bệch, cất giọng run run.

"Hắn...không phải đồng môn của cậu sao?"

"Tôi không có loại đồng môn ngu ngốc như kẻ này.", cậu lạnh lùng đáp.

Ngừng một chút rồi Seokjin nói thêm, giọng nói lạnh băng như tạc từng chữ vào trong đầu Namjoon.

"Huynh nên nhớ, vì huynh, ngày hôm nay tôi đã giết cả chính đồ đệ Nam Dịch. Món nợ này, dù huynh có muốn chết cũng phải cố sống để trả hết cho tôi."

Rút cục Namjoon cũng đã hiểu, tại sao một chàng trai với vẻ ngoài thư sinh nho nhã như Seokjin lại chính là đại đồ đệ của Lee Dong Cuk. Kim Seokjin, cậu không hề yếu đuối hay nhã nhặn như vẻ ngoài của mình. Ngược lại, một Kim Seokjin đối với đồng môn của mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn không chút lưu tình thế kia, quả là Lee Dong Cuk sẽ vô cùng hài lòng với người đồ đệ ấy... Nhưng thật kì khôi, dù Namjoon có biết Kim Seokjin là loại người tàn nhẫn tới cỡ này, y vẫn không ngừng dằn vặt tâm trí mình: tại sao đối với tôi...cậu lại có thể dịu dàng đến thế?

Cậu tưởng tôi không biết sao Kim Seokjin? Ánh mắt cậu dành cho tôi mỗi đêm khi tưởng rằng tôi đã say ngủ, kì thực là tôi chưa hề ngủ, tôi hoàn toàn biết vì tôi cũng đã từng có tâm trạng đau đớn đó với Jimin hyung. Vẻ ngoài lạnh lùng khi cậu nói chuyện hay đối xử với tôi làm sao che dấu được khuôn mặt lo lắng đến ướt đẫm mồ hôi mỗi khi tôi đau đớn lúc trở trời vì những vết thương do đao kiếm...Đôi lúc Kim Namjoon tôi cũng bật cười tự hỏi: tại sao ông trời lại thích trêu ngươi con người ta đến như vậy? Tôi yêu Jimin hyung nhưng phải đau khổ vì không dành được trái tim của hyunh ấy, vì vậy mà giờ ông trời bù đắp cho tôi bằng việc khiến cho cậu phải đau khổ vì tôi hay sao hả Kim Seokjin?...

Nếu chỉ như vậy thôi đã đành, nhưng dường như cao xanh kia còn chưa muốn buông tha tôi thì phải. Nếu đã để tôi ôm trọn mối tình đơn phương dành cho Jimin hyung thì hãy để tôi chỉ có một mình hình bóng hyunh ấy suốt cả đời. Nhưng tại sao lại hành hạ Kim Namjoon nhiều đến thế?...Gần đây, tôi càng ngày càng không thể ngừng việc mang cậu ra đem so sánh với Jimin. Kim Seokjin, cậu có thể không dịu dàng tràn đầy lòng thương như Jimin hyung, nhưng Seokjin mà tôi biết, lúc nào cũng dứt khoát mạnh mẽ, dám yêu và dám hận, không lúc nào muốn che dấu đi sự tức giận hay đau đớn của mình!

Nực cười thật, rút cục thì tôi cũng đã hoang mang tự hỏi...liệu từ trước đến giờ, tôi có từng ngộ nhận thứ tình cảm gắn bó của mình với Jimin hyung là tình yêu?

...

Namjoon khẽ khép mắt lại. Y hiểu, có một số chuyện dù chưa nói ra rõ ràng nhưng chỉ cần trong lòng đã đả thông, mọi chuyện sẽ không thể trở về như trước kia được nữa.

Seookjin ah, chờ tôi, chỉ cần tìm được tung tích của Jimin hyung, tôi sẽ nói cho cậu điều mà cậu muốn nghe...

~*~*~*~*~

Tại thư phòng của Nam Dịch trưởng môn Lee Dong Cuk...

"Sư phụ! Người cho gọi đồ đệ gấp có chuyện gì vậy ạ!", Seokjin nghiêm ngặt cúi đầu chào sư phụ mình rồi vội vàng ngẩng lên. Dựa theo ngữ điệu của tên đồ đệ đến báo sư phụ cho gọi cậu, hẳn lần này người muốn giao cho cậu một việc không nhỏ. Hơn nữa, Lee Dong Cuk vừa với từ bên ngoài trở về Nam Dịch đã vội cho gọi cậu ngay, chắc chắn có việc muốn giao cho cậu đi ra ngoài một chuyến.

"Ừm, cứ từ từ đã! Seokjin, trong thời gian ta vắng mặt, toàn sư môn có xảy ra chuyện gì không?", Lee Dong Cuk ngồi tựa trên tràng kỉ, dựa trên sắc mặt có vẻ đang rất cao hứng.

"Dạ không thưa sư phụ!Seokjin theo lời người quản ngặt toàn đồ đệ Nam Dịch, đến nay mọi thứ vẫn hoàn toàn bình thường.", Seokjin chậm rãi báo cáo.

"Tốt!Hahaha...", Lee Dong Cuk cười lớn, quả thật đang rất vui vẻ, hắn đứng dậy đến bên vỗ vai Seokjin, "...Seokjin, ngươi quả thật không phụ sự tin tưởng của sư phụ. Chính vì vậy, hôm nay sư phụ muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ tối quan trọng!"

"Xin sư phụ cứ sai bảo, đồ đệ sẽ cố gắng hết sức!", Seokjin vô cùng hưng phấn. Lần này ra ngoài không chỉ có thể gây dựng thêm vị trí của mình trong lòng sư phụ, hơn hết, đây chính là cơ hội tốt đưa Namjoon ra ngoài an toàn với mình. Để y ẩn náu mãi trong Dịch Viên Quán cũng không phải là ý hay.

"Seokjin, ngươi hãy nhớ kĩ, nhiệm vụ lần này ta giao cho ngươi mang tính quyết định đưa môn phái chúng ta lên đỉnh võ lâm, ngươi không được để xảy ra sai sót...Hãy mang theo vài đồ đệ thân thủ tốt nhất mà ngươi chọn được đến Ẩn Long cốc, sau đó đưa cho Jung Yunjin bức thư này, đại khái sẽ xin phép được tá túc lại với danh nghĩa khách từ Nam Dịch môn phái tới muốn được học hỏi giao lưu về y thuật của lão ta. Ngươi yên tâm khỏi lo lão già đó sẽ không đồng ý bởi những gì hệ trọng ta đã đều đã nói hết trong bức thư này...Sau khi đã thành công lưu lại trong Ẩn Long Cốc, phối hợp với Kim Tae Yeon trong đó xác thực lại một lần nữa mật thất nhà họ Jung. Rồi khi đã chắc chắn mọi chuyện, mang lọ độc dược này đổ vào nguồn nước chính, mọi chuyện phía sau sư phụ sẽ sắp đặt nốt!..."

Seokjn ngây người nhìn lọ độc trắng tinh khiết trên tay mình, miệng cũng đã nói câu: "Đồ đệ đã rõ!" từ bao giờ. Chiếc lọ men sứ trắng thoạt nhìn thật vô hại, ai biết ở bên trong lại chứa chất kịch độc sẽ cướp đi sinh mạng của hàng chục con người. Cũng như nụ cười của Lee Dong Cuk lúc bấy giờ, thoạt nhìn tràn đầy tin tưởng và an tâm, ai có thể biết trong đầu hắn đã toan tính, Kim Seokjin ra đi chuyến này nếu thành công thì coi như cậu tốt số, còn nếu thất bại thì đại đồ đệ yêu quý của hắn cũng chỉ là một con cờ thí mạng mà thôi...

~*~*~*~*

"Hoseok ah! Huynh xem kìa, trời hôm nay nhiều sao quá! Chúng ta ngồi bên ngoài ngắm sao một chút đi!"

Anh nhìn vẻ mặt tươi cười thích thú của cậu mà gượng cười đầy bất lực để cho cậu kéo mình lôi ra ngoài hiên ngồi. Jimin của anh chẳng lẽ càng gần đến ngày chào đón hài nhi của cả hai lại càng trở nên giống như một tiểu hài tử, muốn sau này anh có đến hai nhóc con ngày ngày nghịch ngợm đưa ra những yêu cầu khác thường sao?

"Sao hôm nay đệ lại đột nhiên nổi hứng ngắm sao thế Jimin? Mọi ngày đệ đâu có chú ý mấy chuyện sao trăng gì đâu."

Hoseok bật cười khi cả hai đã ngồi bên nhau bên hiên nhà. Ánh trăng bạc dìu dịu hắt lên khuôn mặt nhìn nghiêng của Jimin, khiến cho đôi mắt cậu đang đăm chiêu nhìn lên trời mang một vẻ man mác buồn.

"Đệ đang có tâm sự phải không Jimin?", anh thở dài, rút cục cũng nhận ra việc ngắm sao của cậu chỉ là cái cớ thôi.

Cậu không trả lời, vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm lên bầu trời đầu hạ rực rỡ những vì tinh tú. Hai người im lặng ngồi bên nhau một khoảng thời gian thật dài, cuối cùng Jimin đột ngột cất tiếng.

"Mẫu thân đệ khi đệ nhỏ đã từng nói: con người ta khi chết đi sẽ trở thành một trong những ngôi sao trên bầu trời kia, sau đó tỏa sáng giúp cho người mình yêu thương tiếp tục sống thật hạnh phúc..."

"Đệ có nghĩ mẫu thân nói đúng không?", anh quay sang hỏi cậu.

"Đệ chưa từng nghi ngờ điều đó, bởi sau khi mẫu thân mất đi, những khi đệ tưởng như tuyệt vọng, tưởng như không chống đỡ nổi Park Chi giáo nữa rồi, nhìn lên bầu trời thấy những ngôi sao kia sẽ có cảm giác mẫu thân vẫn đang ở bên đệ và nói với đệ: Jimin ah, cố gắng lên con! Mẫu thân và toàn bộ sư môn Park Chi tin tưởng ở con. Vì vậy đệ lại cố gắng tiếp tục, cố gắng và cố gắng..."

Hoseok thở dài ôm lấy cậu. Anh hiểu, những tâm tư này cậu dồn nén cho đến giờ cũng là quá giới hạn rồi. Con người ta không thể sống mà không có quá khứ.

"Ta hiểu mà Jimin, đệ đừng tự trách mình. Việc chúng ta kẹt lại ở nơi đây cũng là bất đắc dĩ, không phải đệ cố ý bỏ rơi sư môn của mình."

"Huynh có nghĩ...",Jimin lại lái câu chuyện đi rất nhanh, dường như không muốn anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình, "...nếu ngày đó chúng ta không may mắn sống sót như hiện tại mà đã bỏ mạng rồi, liệu đệ và huynh có biến thành hai ngôi sao bên cạnh nhau trên trời cao kia không nhỉ? ...Dù sao đi nữa, chúng ta may mắn nhưng Namjoon thì không...không biết đệ ấy là ngôi sao nào trong số kia rồi?..."

Nói đến đây, giọng Jimin đã bắt đầu nghẹn lại. Anh đau lòng nâng khuôn mặt cậu lên liền thấy viền mắt cậu đã đỏ hoe.

"Jimin, đệ có tin vào Namjoon không?", anh mạnh mẽ hỏi.

"Đệ tin, Namjoon là người lớn lên bên đệ từ lúc nhỏ, đệ ấy là người gắn bó với đệ nhiều nhất."

"Nếu đệ Pakr Chi giáo chứ Jae!", anh quả quyết.

Nhưng đáp lại anh, cậu chỉ buồn bã lắc đầu.

"Huynh không biết đâu Hoseok, đệ nợ đệ ấy quá nhiều..."

"..."

"Nợ Namjoon tình huynh đệ, tình sư môn, nợ đệ ấy một mạng, cả một chữ tình oan nghiệt, thậm chí có thể nói cả nghĩa phu thê nữa..."

Ngước lên nhìn thấy đôi mắt Hoseok đang mở lớn vì bất ngờ, cậu cắn môi, cay đắng kể lại tất cả...những bí mật của Park Chi, những dây dưa ẩn tình của mình và Namjoon...

.

.

.

"Tất cả mọi chuyện là như vậy. Huynh có thấy đệ là một người tồi tệ không Hoseok? Nợ Namjoon nhiều đến thế vậy mà giờ có thể hạnh phúc cùng huynh sống an ổn dưới đáy vực này."

Giọng nói chua xót của Jimin giống như vỡ tan vào màn đêm tịch mịch. Nằm trong lồng ngực ấm áp quen thuộc của Hoseok cậu bỗng thấy sao xa cách quá. Những khúc mắc trong lòng dấu giếm đã bao lâu này giờ cậu nói ra hết rồi, chỉ sợ anh sẽ chẳng chấp nhận nổi sự thật rằng cậu cũng chẳng hề toàn vẹn và hoàn mĩ như trong suy nghĩ của anh.

Một lúc sau, khi Jimin đã định bỏ cuộc đứng dậy đi vào trong nhà thì anh đột ngột cất lời.

"Đệ có biết, thực ra ta cũng chẳng hề bình tâm giống như ta vẫn thường tỏ ra không?"

Jimin gật đầu, "Đệ biết, huynh còn cả cha mẹ và gia đình ở phía trên kia. Huynh chắc chắn cũng rất lo cho họ."

"Đúng vậy, nhưng vẫn còn một điều nữa ta chưa bao giờ nói với đệ, bởi vì ta sợ rằng, đệ sẽ không chấp nhận nổi nó mà rời xa ta.", anh cúi đầu, hàng mi che phủ cả đôi mắt nhuốm buồn.

"Huynh ư?Đệ...", Jimin ngạc nhiên xen lẫn bối rối. Cậu không thể ngờ cả hai người bọn họ đều có những bí mật không thể nói của bản thân.

"Thật ra trước khi rơi xuống Quỷ Môn vực, khi ở Ẩn Long cốc nhà của ta, ta... đã chuẩn bị để thành thân..."

Anh quay sang, quả đúng như dự đoán, cậu đang ngạc nhiên tới nỗi không thốt nên lời.

"Thậm chí cô ấy cũng đã mang thai được hơn một tháng rồi...Tất cả là do một tai nạn khi ta say rượu vào cái đêm mà đệ cố ý dàn dựng để ta thấy đệ và Namjoon cùng với nhau..."

Lại thêm một khoảng lặng nữa, lần này Jimin lấy lại được bình tĩnh rất nhanh.

"Cô ấy...đệ có biết không?"

"Là Kim Tae Yeon."

"Ah!..."

Chỉ một tiếng "ah" của cậu, anh bỗng cảm giác bản thân bị dồn ép tới đứng trước vực thẳm. Chỉ cần một chút sẩy chân, tất cả quãng thời gian đẹp đẽ đã qua sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn...

Chúng ta...tưởng như đã vượt qua tất cả để đối mặt với tình cảm của đối phương, nhưng kì thực... bản thân mỗi người vẫn có những khoảng tối muốn che lấp, muốn quên đi nhưng không tài nào quên nổi. Đó chính là thứ rào chắn cuối cùng trước khi cả hai có thể dung hòa một cách trọn vẹn...

"Hoseok ah! Huynh có nghĩ liệu cả đời này chúng ta có thể thoát khỏi đây không?", câu hỏi đột ngột của cậu khiến anh giật mình. Qua âm điệu của cậu cũng chẳng đoán ra được cậu đang vui hay buồn nữa.

Nhìn vách đá sừng sững gần như dựng đứng trước mặt, anh lắc đầu cười đầy bất lực.

"Trừ phi chúng ta có được nội lực gấp đôi ngày xưa thì họa may còn có thể. Nhưng mà bây giờ thậm chí hyunh và đệ một chút võ công còn chẳng có..."

Nói đến đây, bỗng anh khựng lại, dường như có điều gì mới nổ tung trong trí óc. Anh vội quay qua nhìn cậu, trước mặt anh là khuôn mặt Jimin đang mỉm cười tuyệt đẹp.

"Này! Huynh có nghĩ, việc ông trời để cho chúng ta rơi xuống đây cũng là một đặc ân hay không? Nếu chúng ta cả đời này cũng chẳng thể trở về thế giới tranh đấu phía trên kia nữa, hãy gạt đi mọi vướng mắc mà tận hưởng nốt những tháng ngày trời cao đã ban cho chúng ta. Đệ và huynh đều có những bí mật của riêng mình. Trước kia đệ không dám nói vì sợ huynh sẽ không còn yêu thương đệ như trước, nhưng vừa rồi khi huynh nói ra chuyện của mình, đệ hoàn toàn không có một chút cảm giác oán trách gì với huynh cả... Với đệ huynh cũng như vậy phải không Hoseok?"

Anh ngẩn ra nhìn cậu, đầu óc như trống rỗng trước nụ cười và giọng nói nghèn nghẹn vì xúc động của cậu. Jimin của anh...Jimin của anh...

Giờ phút này, mọi lời lẽ đều là thừa thãi, hãy để cho đôi môi và con tim hoàn thành nốt những lời chấp nhận cuối cùng này.

Jimin à, hóa ra trước kia ta cũng chẳng hề tự tin vào tình yêu của chúng ta giống như đệ thôi. Và giờ nhờ có đệ, chúng ta mới hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của đối phương, mới có thể an tâm cùng nhau đan tay mà đi cho đến cuối con đường này....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro