XXII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn môi đối với cả hai người bọn họ đều đã trở nên quá quen thuộc. Bờ môi, từng nhịp thở và cả hương vị của đối phương đều đã khắc sâu trong tâm trí. Tuy vậy, để có được nụ hôn tan hòa vào nhau một cách trọn vẹn như thế này, họ đều đã không dễ dàng gì trải qua rất nhiều rào cản và chướng ngại trong lòng mình...

"Ji...Jimin của huynh..."

Giọng nói si mê của anh vang lên giữa nụ hôn sâu khiến đôi mắt Jimin chầm chậm hé mở. Trước mắt cậu là người đàn ông cậu yêu thương nhất đang dịu dàng nhìn cậu. Đôi mắt ấm áp của anh bao trùm khắp cả khuôn mặt Jaejoong, khiến cậu bỗng cảm thấy mình như đang chìm sâu trong đôi mắt đen thăm thẳm ấy...

"Uhm...đệ..."

Cậu đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, đang định ngại ngùng kéo anh tiếp vào nụ hôn còn đang dang dở. Bỗng từ phía sau lưng Hoseok một đôi mắt sáng lóe lên cùng cái đuôi ngoằn ngoèo sọc vàng xuất hiện. Mắt rắn hiểm độc trong tích tắc lao như bay tới chỗ hai người họ. Giỗng như một cú sét giáng mạnh vào đầu, không kịp suy nghĩ gì hết, cả cơ thể cậu đã tự động phản ứng đẩy anh sang một bên, bản thân lao tới trước đỡ lấy nhát cắn trí mạng cho Hoseok. Nhưng...

"Không!!!!Hoseok!!!!!"

Cậu chỉ kịp hét lên bàng hoàng khi nhận ra anh đã xô cậu trở lại và đưa lưng về phía con rắn độc. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc cậu bỗng trở nên trắng xóa. Những nỗi đau đớn sợ hãi kinh hoàng nhất trong quá khứ một lần nữa được khơi lên từ nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn.

Chẳng lẽ...ông trời thực sự muốn chia cắt chúng ta đến cùng đường tuyệt lộ hay sao?...

.

.

.

"Khè...khè...khè...."

Người trấn tĩnh lại được đầu tiên là Hoseok. Anh quay mặt về phía sau, ngay lập tức ngạc nhiên đến mức giật nảy mình. Con rắn lớn như loài trăn với sọc vàng đen trên thân- chỉ nhìn qua cũng biết là loại kịch độc, đang đứng yên, ngóc đầu dậy nhìn thẳng vào anh nhưng chưa hề tấn công. Tuy nhiên, điều khiến Hoseok ngạc nhiên hơn nữa chính là...sau một lúc, anh rút cục đã nhận ra, đây chính là con rắn đã suýt giết chết mình lúc anh và Jimin mới rơi xuống đáy vực.

"Ho...Seok...Ah Hoseok! Con rắn đó!"

Cậu cũng đã hoàn hồn lại sau pha sinh tử vừa rồi. Nhưng vừa mở mắt ra thấy con rắn lớn quen thuộc kia lại liền hoảng hốt la lên.

Hoseok gật đầu với cậu ra hiệu anh đã nhận ra. Anh cẩn trọng kéo cậu sâu vào trong lòng mình bảo vệ, bản thân không ngừng hướng ánh mắt đề phòng về phía con rắn đang liên tục há miệng phùng mang đe dọa kia.

Nằm trong vòng tay bảo vệ của anh nhưng Jimin nhất quyết không chịu ngồi yên. Cậu cố gắng xoay tới xoay lui xem xem anh có bị thương chỗ nào không. Họ đã trải qua bao phen sinh tử, cậu đã phải nếm trải cảm giác sắp đánh mất Hoseok biết bao lần, sinh mạng đối với họ giờ đây không phải là chuyện có thể đem ra đùa nữa...

Nhưng chẳng để hai người phải lo lắng lâu, từ phía trong nhà bỗng truyền ra tiếng nói, đồng thời một bóng người từ lúc nào đã tiến tới đứng trước hiên nhà.

"Xà Nhi, lại đây! Đừng ở đó trêu trọc hài nhi của ta nữa!"

Con rắn lớn kịch độc mới mấy khắc trước còn vô cùng hung hãn, nay bỗng ngoan ngoãn cúi đầu trườn đến chỗ người mới xuất hiện. Người đó, chẳng phải ai xa lạ chính là Độc lão bà.

"Nghĩa mẫu!"

Cả Hoseok lẫn Jimin đều la lên kinh ngạc khi thấy con rắn đó chầm chậm trườn lên trên người và quấn quanh cây gậy của Shim lão bà. Thấy hai đứa trẻ còn đang há miệng kinh ngạc, quả nhiên là chưa hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, lão bà liền cười cười, đưa tay vuốt ve con rắn giờ rất ngoan ngoãn cọ cọ bên cổ mình.

"Đây là Xà Nhi, nó đã theo ta từ lúc ta rơi xuống đáy vực cho đến giờ...ừm...cũng hai mươi năm rồi nhỉ? Không cần ta nói, chắc hai đứa cũng nhận ra Xà Nhi rồi đúng không?"

Như hưởng ứng lời lão bà, Xà Nhi liền hướng về phía Hoseok và Jimin khè khè mấy cái, không rõ là biểu thị cho sự chào mừng hay trêu trọc bọn họ nữa...

"Nghĩa mẫu...người...người nói vậy nghĩa là...", Jimin lắp bắp.

"Ha ha! Ta nói vậy nghĩa là, lần đó Xà Nhi tấn công Hoseok là do ta ra lệnh cho nó đó. Khi hai đứa mới rơi xuống đây, biết được Min đang có thai, ta liền nảy ra ý định giết chết thằng nhóc Hoseok này trước, sau đó sẽ bắt con giam lại. Đợi sau khi con hạ sinh hài nhi xong, ta sẽ cướp lấy đứa bé rồi giết nốt con là xong chuyện. Kể ra nghĩ lại thì...đúng là ông trời đã giúp ta không giết lầm hai đứa, như bây giờ thật sự tốt hơn rất nhiều..."

"...", anh và cậu trước câu chuyện mình suýt bị giết được kể thản nhiên từ miệng lão bà, không ai bảo ai đều đồng loạt lạnh người.

Liếc thấy hai đứa trẻ mặt tái mét đang nhìn mình trân trân, lão bà không kìm nổi liền phá ra cười.

"Sao sao? Biết sợ rồi chứ hả? Có phải bây giờ hai đứa đều nghĩ Shim lão bà ta quả thực là một bà già vừa tàn độc lại vừa thủ đoạn? Đã thấy hối hận vì chấp nhận sống với lão bà này rồi phải không?"

Lão bà cười lớn, nhưng chẳng khó để nhận ra chút chua xót tê tái trong giọng cười. Anh và cậu liền quay qua nhìn nhau. Mỉm cười, thông qua ánh mắt đối phương đều đã hiểu rõ...

"Chúng con thực sự cảm tạ nghĩa mẫu còn không hết, làm sao có thể nghĩ xấu về người cho được.", Jimin đứng dậy, tiến tới trước mặt lão bà.

"Đúng vậy! Dù trong quá khứ có bất kì chuyện gì xảy ra cũng không thể nào sánh được với việc người đã tái sinh chúng con, cho chúng con một gia đình hoàn chỉnh!", anh cũng tiến đến bên cậu, đan tay vào với tay cậu, cùng cậu dùng ánh mắt chân thành nhìn lão bà.

Lão bà ngỡ ngàng nhìn hai đứa trẻ ánh mắt không chút giả dối đang đứng trước mình, nhìn một lát, sống mũi đã cay cay, viền mắt tự lúc nào liền trở nên đỏ hoe. Cố ngăn cho bản thân không rơi nước mắt, bà dang rộng vòng tay ôm hai nhi tử của mình vào lòng.

"Jimin nhi, Hoseok...nghĩa mẫu thực sự cảm ơn hai đứa đã không ghét bỏ bà già này. Ta thực sự cứ nghĩ nếu để hai đứa biết chính ta đã sai Xà Nhi đi giết Hoseok ngày đó, chính ta đã âm mưu cướp đoạt hài nhi của hai đứa, hai con sẽ căm hận ta và không thể tha thứ cho ta nữa. Chính vì vậy mà ta mới giấu hai đứa sự tồn tại của Xà Nhi cho đến tận bây giờ. Chỉ là ta không ngờ...không ngờ...hahaha..."

Shim lão bà cứ liên tục cười, nhưng khóe mắt đỏ và giọng nói nghèn nghẹn đã đủ cho thấy bà đang xúc động đến bao nhiêu. Jimin chỉ cười, ôm lấy bà và vỗ vai an ủi. Khi đang nói dở, lão bà bỗng quay người về phía Hoseok, đôi mắt hoe đỏ bất chợt nhìn thẳng vào mình làm anh có chút bối rối. Shim lão bà tay phải run rẩy cầm một tay anh lên, tay trái nắm lấy tay Jimin rồi đặt bàn tay hai người nắm lấy nhau trọn vẹn.

"Vừa rồi ta để Xà Nhi giả vờ tấn công hai con thực ra còn một mục đích nữa. Ta muốn một lần cuối cùng thử nghiệm tình cảm của Hoseok đối với Jimin nhi thực sự tới mức nào, bởi vì ta không muốn nghĩa tử của mình sẽ lâm vào hoàn cảnh đau khổ giống ta ngày trước. Nhưng vừa rồi chứng kiến hai đứa thậm chí không một khắc suy nghĩ sẵn sàng hi sinh tính mạng vì nhau, bà già này đã thực sự an tâm rồi...", phút chốc đôi mắt hoe đỏ của lão bà đã lấp lánh ý cười, "...Min nhi, con may mắn hơn ta rất nhiều, con có được người yêu thương, chăm sóc và bảo vệ con. Hoseok, con cũng hãy biết trân trọng Jimin, nó là một thằng bé tốt, chắc chắn cũng là một người vợ và một người mẹ tốt, đừng để nó chịu chút thiệt thòi nào. Từ giờ, ta chính thức hoàn toàn tin tưởng giao Min nhi cho con, mong con không làm ta thất vọng. Hạnh phúc của bà già này từ giờ trở đi, chính là được chứng kiến hai đứa sống bên nhau mãi mãi khỏe mạnh và vui vẻ như thế này..."

"Nghĩa mẫu..."

"Nghĩa mẫu! Con đa tạ nghĩa mẫu vì đã tin tưởng giao Jimin cho con, con không dám hứa nhiều, chỉ xin hứa chừng nào con còn sống trên đời con không bao giờ phản bội Jimin, cũng không để kẻ nào tổn thương đệ ấy!", nói rồi anh quay mặt nhìn cậu, ánh mắt từ lúc nào đã chứa đầy sự kiên quyết, "...Minie à, giờ đây chúng ta đã hoàn toàn cởi bỏ hết những nút thắt mở lòng với nhau, nghĩa mẫu cũng đã toàn tâm toàn ý giao đệ cho ta, ta...ta muốn nói với đệ một điều giấu kín trong lòng từ rất lâu rồi..."

"Huynh...", trước ánh mắt nghiêm trọng của anh, Jimin bỗng cảm thấy bản thân mình trở nên bối rối một cách kì lạ.

"Jimin, đệ...đồng ý trở thành nương tử của ta nhé? Chúng ta chính thức làm lễ bái đường thành thân nhé!"

Là câu hỏi, lời câu hôn mà ngữ khí dường như đã kiên quyết từ rất lâu rồi. Cậu sau khi nghe xong anh nói liền mở tròn hai mắt, gò má rất nhanh liền đỏ lựng lên như ráng chiều. Jiminbối rối cúi đầu né tránh ánh mắt anh, không phải cậu không muốn hay không dám trả lời, chỉ là chuyện này đến quá bất ngờ, khiến đầu óc Jimin lúc này dường như trống không...

Đúng đến lúc anh đợi mãi mà chưa thấy cậu trả lời, trong lòng tràn ngập lạnh lẽo tưởng rằng Jimin không muốn kết thành phu phụ với anh, cậu bỗng từ từ ngẩng mặt lên. Khuôn mặt xinh đẹp bấy giờ đã đỏ bừng như nhuộm sắc hoa mẫu đơn ngại ngùng nhìn anh, sau đó chầm chậm gật đầu...

"Đệ...đồng ý!"

~*~*~*~*~*~

Ba ngày sau khi nhận lệnh từ sư phụ, đoàn người của Seokjin chính thức khởi hành lên đường thẳng tiến tới Ẩn Long cốc.

Việc đưa Namjoon ra khỏi Dịch Viên Quán hóa ra lại dễ dàng hơn họ tưởng. Sau khi dịch dung và cải trang cho y thành một đồ đệ Nam Dịch, Seokjin để y giả mạo trà trộn vào đám sư đệ theo mình đến Ẩn Long cốc, vô cùng thuận lợi mang Namjoon ra khỏi cửa Dịch Viên Quán, sau đó rất nhanh đã ra khỏi địa phận của Nam Dịch môn.

Vì thương thế của Namjoon vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cậu cương quyết ép y phải vào ngồi trong xe ngựa cho dù y có cật lực từ chối. Đám đệ tử Nam Dịch đi theo hộ tống dù đã sớm nhận ra kẻ được vị đại sư huynh của mình đặc biệt quan tâm ưu ái kia chính là kẻ mấy tháng trước đã xông vào Nam Dịch rồi bị đâm chết, nhưng vì để bảo đảm cái mạng mình, không một kẻ nào dám hó hé bàn tán bất cứ điều gì về chuyện này. Và không cần nói cũng biết, sau này khi đã trở về môn phái, nếu kẻ nào dám lẻo mép ba hoa chuyện này ra chắc chắn sẽ không yên với Kim Seokjin- kẻ nắm đến tám phần chức đại trưởng môn Nam Dịch sau này.

Đoàn người do Seokjin dẫn đầu không dám chậm chễ cưỡi ngựa cứ thế chỉ sau mười ngày đã tới được Ẩn Long cốc. Jung lão gia khi mới nghe báo có người từ Nam Dịch môn phái tới liềnvô cùng ngạc nhiên. Ông rút lui khỏi giang hồ về ở ẩn tại Ẩn Long cốc này đã được hai mươi năm chưa từng bị quấy rầy, nay tại sao đột nhiên một môn phái đang hùng mạnh trên võ lâm như Nam Dịch lại tới đây xin cầu kiến? Hơn nữa, con trai ông, Hoseok đã rơi xuống vực vì bị đồ đệ của Nam Dịch truy đuổi, tuy rằng ông chưa bao giờ nghĩ anh đã chết, song lòng tin và sự mất tích của đứa con trai yêu quý nhất của mình cũng đủ khiến Jung Yunjin không muốn dây dưa với người của Nam Dịch rồi.

Vì vậy, khi gia nhân vào bẩm báo có một phái đoàn của Nam Dịch môn phái muốn được cầu kiến, Jung lão gia liền tức giận hất tay.

"Ra bảo với những người đó, ta không thể tiếp đón họ được!"

Gia nhân chạy ra ngoài một lúc sau liền trở lại.

"Thưa lão gia, mấy người đó bảo biết lão gia sẽ không đồng ý gặp mặt, vì vậy thỉnh lão gia hãy đọc bức thư này trước."

Jung Yunjin cúi đầu nhìn lá thư trên tay gia nhân, suy nghĩ một lúc liền cầm lấy mở ra đọc.

.

.

.

"Chết tiệt! Ra báo với những người đó mời họ vào đây. Người đâu, mau chuẩn bị dâng trà."

Jung lão gia cố kiềm nén cơn tức giận mệt mỏi ngồi tựa xuống ghế. Ông nhắm mắt, những lời khi xưa của Hoseok sau mỗi lần hành tẩu trên giang hồ nói với ông lần lượt ùa về...

...

"Thưa cha! Con không dám chắc nhưng con cảm giác Nam Dịch môn phái nhất định có điều gì đó bất thường!"

...

"Nam Dịch môn phái tuy không phải môn phái hùng mạnh nhất nhưng lại có thể chi phối cả võ lâm, chắc chắn có điều khuất tất phía sau."

...

"Lần này con nhất định sẽ điều tra Nam Dịch, con không tin một môn phái võ công không nổi trội lại có thể quang minh chính đại mà khuynh đảo cả giang hồ!"

...

Khi đó ông đã nghĩ có lẽ Nam Dịch cũng chỉ là gặp thời nên mới hùng mạnh, rằng Hoseok con trai ông cũng không cần thiết phải quá quan tâm đến Nam Dịch như thế. Nhưng sau tất cả những chuyện vừa qua, cộng thêm lá thư vừa rồi chính tay Nam Dịch trưởng môn viết gửi ông, Jung Yunjin không khỏi phẫn nộ với kẻ đã leo lên ngôi vị trưởng môn rồi chèo lái Nam Dịch đến con đường hắc đạo như thế này.

"...Tứ Hải đại vương Jung Yunjin, chẳng hay ngài nguyên là minh chủ võ lâm giờ đây lại có thể thờ ơ đứng ngoài cuộc khi võ lâm ở trong tình cảnh hỗn loạn, nếu để cho giang hồ biết được sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa, ai có thể đoán được chính con trai của Tứ Hải đại vương khi xưa giờ lại cấu kết với Ma giáo, dám xông vào Dịch Viên Quán của ta làm loạn nên đã bị rơi vực?... Thực ra Lee Dong Cuk ta viết bức thư này gửi tới ngài không có ý luận tội, ta chỉ muốn báo với ngài một tin quan trọng: con trai ngài Thanh Long Hoseok thực ra chưa chết, cậu ta đang ở lại Dịch Viên Quán làm khách quý một thời gian. Nếu ngài không tin, có bảo kiếm và ngọc bội của con trai ngài đồ đệ của ta đã mang theo làm tin. Chỉ cần ngài cho đám đồ đệ của ta tá túc tại Ẩn Long cốc một thời gian, sau đó ta khắc mang Yunho thiếu gia hoàn trả lại ngài không mất một sợi tóc..."

Bức thư đó lời lẽ rõ ràng uy hiếp đe dọa, mang tính mạng của Yunho ra trao đổi với ông. Tuy rằng chưa biết được Lee Dong Cuk muốn mang đồ đệ Nam Dịch lưu lại tại Ẩn Long cốc có âm mưu gì, tuy nhiên suy đi tính lại tính mạng của Hoseok mới là quan trọng nhất, ông đành cho người mời phái đoàn của Nam Dịch vào gặp mặt.

Tất cả những con người quanh năm đã quen sống an bình nơi Ẩn Long cốc, nay đều bỗng linh cảm một cơn đại biến sắp dội xuống đầu...

Phái đoàn Nam Dịch đến Ẩn Long cốc chỉ vỏn vẹn có năm người, bao gồm: Kim Seokjin, Kim Namjoon – hiện đang đóng giả một đồ đệ Nam Dịch, và ba đồ đệ thân tín của Junsu. Có thể lưu lại Ẩn Long cốc đã không dễ dàng gì, vì vậy để tránh Tứ hải đại vương nảy sinh nghi ngờ, Seokjin cũng chỉ tiện mang theo chừng đó người bên mình.

Seokjin dẫn đầu đoàn người tiến vào sảnh chính tiếp khách của Jung gia. Gia nhân đi lại tấp nập dâng trà, tuy rằng vẻ mặt lộ ra thì lại không có chút nào hoan nghênh những vị khách mới tới.

Jung lão gia tọa tại vị trí chính giữa, vẻ mặt không nặng không nhẹ đi thẳng vào vấn đề.

"Trong thư Lee trưởng môn gửi cho ta có viết, muốn ta cho các vị lưu lại Ẩn Long cốc một thời gian, bù lại Nam Dịch môn phái sẽ hoàn trả lại con trai cho ta, có đúng là ý này?"

KimSeokjin mỉm cười khẽ gật đầu nhẹ. Đoạn y không vội trả lời mà ra hiệu cho thủ vệ mang một vật dâng lên cho Jung lão gia xem.

Tên đồ đệ Nam Dịch tháo tay nải đang đeo sau lưng tiến đến đặt lên bàn. Nhanh chóng mở ra, những vật bên trong lớp vải bọc ấy thoáng chốc khiến khuôn mặt Jung Yunjin biến sắc.

"Jung lão gia, hẳn ngài cũng nhận ra đây là những vật bất ly thân của Jung thiếu gia?"

Jung Yunjin nhìn đăm đăm vào thanh bảo kiếm và miếng ngọc bội bên trong tay nải mới được tháo ra. Phải, chỉ cần nhìn qua ông cũng có thể nhận ra ngay đây chính là Đoạt Long kiếm của Jung Hoseok con trai ông...Tuy rằng ông cũng đã từng nghi ngờ, có thể Nam Dịch chỉ đoạt được kiếm của Hoseok, thật ra con trai ông hiện không bị giam giữ tại Dịch Viên Quán, nhưng... kiếm có thể bị đoạt khỏi người, còn miếng ngọc bội kia biết lý giải ra sao...

Đó chính là miếng ngọc đã theo Yunho từ khi nó mới chỉ là đứa bé ẵm ngửa trên tay. Trải qua bao năm tháng trưởng thành, Hoseok con trai ông chưa một lần tháo miếng ngọc đó ra. Với thân thủ của Hoseok, nếu không phải bị người của Nam Dịch bắt giữ thì hoàn toàn không lí nào có thể bị tước đoạt hay đánh rơi miếng ngọc bội này được. Hơn nữa, nếu bọn chúng không nắm Hoseok trong tay thì cũng không thể biết miếng ngọc bội này là vật bất ly thân của anh...

Chỉ là Jung lão gia không bao giờ có thể ngờ được, miếng ngọc bội đã không còn trên người Hoseok từ trước khi anh lên đường tới Dịch Viên quán...

...

Sau một lúc, Jung lão gia rút cục đã lấy lại được sự điềm tĩnh của bản thân. Ông liền nói với đoàn người của Seokjin, ngữ khí mang đầy sự tức giận đang cố kiềm nén.

"Rút cục Lee trưởng môn của các người muốn gì?"

"Xin Jung lão gia đừng nổi giận, trưởng môn của chúng ta trước sau gì cũng vì dĩ hòa vi quý, có lợi cho đôi bên mà thôi. Điều kiện trong thư cũng đã nói rõ, mong Jung lão gia cho chúng ta lưu lại Ẩn Long cốc một thời gian, chúng ta có việc cần phải làm, sau thời gian đó Nam Dịch khắc mang Jung thiếu chủ hoàn trả không tổn thương một sợi tóc."

Đáp lời ngữ khí Seokjin ngược lại cực kì bình thản, như thể cậu đã dám chắc Jung Yunjin nhất định sẽ đáp ứng trao đổi của mình. Và đúng như cậu dự đoán, sau một hồi hai bên vòng vo thăm dò dè chừng nhau, cuối cùng Jung lão gia miễn cưỡng sai gia nhân đi sắp xếp quét dọn chuẩn bị một số phòng ở để cho đoàn người của Seokjin lưu lại. Mỉm cười cáo từ, cậu cùng bốn người kia nhanh chóng ra khỏi sảnh đường.

...

"Seokjin à, nếu tôi không nhầm thì đây...có phải chính là nhà của Thanh Long Hoseok thiếu hiệp không?"

Vừa về đến phòng, Namjoon không kìm được liền nói ra ngay thắc mắc của mình. Để tiện chăm sóc cho thương thế chưa hoàn toàn lành hẳn của y, cậu và y vẫn ở chung một phòng.

"Đúng vậy!"

Namjoon trong một khắc liền tái xanh mặt.

"Vậy là các cậu lừa cha của Yunho thiếu hiệp ư? Hoseok cậu ấy đâu...."

Nhưng câu nói còn chưa hoàn thành đã bị Seokjin vội vàng bịt miệng ngăn lại.

"Ở đây tai vách mạch rừng, nếu còn muốn được yên ổn thì huynh nói nhỏ một chút cho tôi!"

Y biết điều liền ngậm miệng lại, có điều ánh mắt vẫn tỏ ý chờ đợi Seokjin giải thích mọi chuyện sáng tỏ cho mình.

Sau một lúc bị y nhìn chòng chọc như vậy, Seokjin rút cục cũng chịu không nổi, cậu đành thở hắt ra nói với y.

"Tôi biết huynh và Jung Hoseok là bằng hữu, nhưng tôi và Jung Hoseok lại ở thế đối địch.Tuy bây giờ tôi và huynh cùng đứng trên một con thuyền, nhưng không có nghĩa nếu tôi thấy hắn sắp chết đuối thì sẽ vớt hắn lên, huynh hiểu chứ?"

Thấy ánh mắt của y dường như còn chưa cam chịu với lời giải thích ấy, cậu bực mình đang định vọt ra mấy lời tàn nhẫn. Nhưng bỗng chốc nghĩ lại gần đây Namjoon đối xử dường như rất nhẹ nhàng với mình, lòng liền trùng xuống, mấy câu nói gai góc ra đến tận miệng còn nuốt ngược trở vào.

"Mà thôi! Dù sao tôi có nói gì huynh cũng vẫn chỉ xem tôi là một tên xấu xa độc ác chuyên đi giết người mà thôi. Đằng nào...nội thương trên cơ thể huynh cũng sắp lành hẳn rồi...chúng ta...huynh cũng sắp được giải thoát khỏi tôi rồi!"

Nói đoạn tiến đến đóng sập cửa đi ra ngoài, khiến cho cánh tay Namjoon đưa ra định níu lại cũng không kịp. Chỉ còn lại một mình giữa căn phòng xa lạ nơi Ẩn Long cốc, Namjoon thoáng chốc khẽ bật cười buồn bã...

Thật nực cười, dù cậu có làm những chuyện xấu xa độc ác tới đâu thì tôi cũng chưa từng...chưa từng...oán tránh cậu...

~*~*~*~*~*~

Màu xanh...hay đỏ nhỉ?

Vừa từ suối trở về liền thấy Jimin đăm chiêu ngồi trước hiên nhà, đang nghĩ ngợi cái gì đó dường như rất tập trung, anh liền nổi ý chọc phá, rón rén tiến tới phía sau lưng cậu.

Có lẽ màu đỏ sẽ đẹp hơn, là trai hay gái cũng đều mặc được cả, hơn nữa dùng hoa mẫu đơn nhuộm vải sẽ lên màu rất đẹp!...

Vẫn tập trung suy nghĩ, không hề biết phía sau đang có một con chuột lén lút bò tới gần...

Ừm, quyết định vậy đi, chiều sẽ qua bên kia suối hái mẫu đơn rồi...

"Òa!"

"A!", cậu giật mình suýt chút nữa ngã ra. Sau khi quay lại thấy khuôn mặt cười cười hối lỗi của con chuột họ Jung liền lập tức nổi giận, tay chân không thèm kiêng nể tay thì đấm chân thì đá vào người kia.

"Huynh! Muốn đệ giật mình chết hả? Sao về không nói một tiếng lại đi bày cái trò...A!", nhưng do giận quá mất khôn mà quên đi tình trạng khó nói của bản thân hiện tại nên vừa mới giơ chân lên mặt cậu liền trắng bệch.

Anh thấy biểu cảm đau đớn bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt cậu liền phát hoảng, trong bụng vẫn đinh ninh là do ban nãy mình không suy nghĩ mới bày trò nghịch dại hù cậu.

"Đệ không sao chứ Jimin? Huynh xin lỗi, là huynh sai rồi, đáng lẽ huynh không nên trêu đệ như vậy. Có phải đụng đến con rồi không?"

Nghe đến đây khuôn mặt đang trắng của cậu liền biến thành đỏ, hết đỏ lại hồng, hồng lại đỏ, tất cả diễn ra chớp nhoáng trong có mấy giây. Ai biết được trong lòng Jimin đang nộ khí xung thiên, phải vất vả kìm nén đến thế nào.

Trời ơi tên ngốc Jung Hoseok này! Rút cục ta ăn nhầm cái gì mà một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như Park Jimin ta lại chấp nhận làm hiền thê của một tên ngốc như thế này chứ?!...

Nghĩ vậy nhưng rút cục chỉ giấu trong lòng chứ không nói ra. Sau một lúc thấy khuôn mặt lo lắng vô cùng nghiêm túc của Hoseok vẫn cứ đăm đăm nhìn mình, cậu đành thở dài đầu hàng.

Park Jimin chịu thua hoàn toàn rồi! Park Jimin mạnh mẽ ngang bướng đã bị khuất phục hoàn toàn trước một Jung Hoseok thâm tình như thế này đây. Và vì thế, Park Jimin cũng sẽ không bao giờ hối hận...

"Ha ha ha ha ha!..."

Nghĩ nghĩ, rồi Jimin bỗng bật cười, nụ cười từ khe khẽ cuối cùng trở thành cười ngặt nghẽo mãi không dừng nổi. Lặng người ngắm nụ cười đáng yêu quen thuộc của cậu, đôi mắt cong lại hình vầng trăng khuyết ấy, đôi môi mọng đỏ đáng yêu ấy, cả thói quen đưa tay che miệng khi cười ấy...khiến Hoseok dù nhìn đã biết bao nhiêu lần cũng không khỏi ngẩn người.

Hai con người ấy lại đang sắp chìm dần vào thế giới chỉ có mình đối phương thì bỗng giọng Shim lão bà đột ngột vang lên, kéo hai đứa trẻ đang nhìn nhau tươi cười không rõ lí do kia trở về thực tại.

"Min nhi! Hoseok nó đã về chưa?"

Jimin giật mình, xấu hổ vội đáp lời lão bà.

"Dạ nghĩa mẫu, huynh ấy đang ở đây rồi!"

"Vậy hả? Tốt quá, Hoseok con lại đây!"

Anh liền vâng lời đứng dậy tiến tới chỗ Shim lão bà. Trên mặt lão bà là nụ cười rạng rỡ, dường như lão bà đang có chuyện gì đó rất vui.

"Ta cho con này Hoseok."

Lão bà đặt vào tay anh một viên đan tím thẫm.Hoseok nhìn viên đan, vẫn chưa hiểu ngơ ngác nhìn lão bà.

"Nghĩa mẫu, cái này là..."

"Đó chính là giải dược của Tán Hóa Công mà ta mới điều chế được, nó sẽ giúp con lấy lại được toàn bộ nội công đã bị lấy đi khi con uống Tán Hóa Công lúc trước."

Hoseok dường như còn chưa tin nổi vào tai mình.

"Thật vậy sao?"

"Đúng vậy!", lão bà cười, vô cùng cao hứng, "...lúc trước khi ta ép hai đứa uống Tán Hóa Công vốn không định sau này sẽ để hai con có võ công trở lại nên ta chưa từng chế giải dược. Nhưng mà bây giờ, quan hệ giữa ta và hai con đã khác xưa, cộng thêm chúng ta cũng cần võ công để hộ thể phòng bất trắc, vì vậy mấy ngày hôm nay ta đã tập trung chế giải dược cho Tán Hóa Công. Hiện tại đã thành công rồi, ta mang cho Yunho dùng trước, còn Min nhi hiện đang mang thai nên chưa thể dùng giải dược này. Đợi sau khi con hạ sinh, ta cũng sẽ giúp con lấy lại võ công."

"Vậy thì tốt quá rồi, Hoseok ah, huynh mau uống giải dược đi!", Jimin vô cùng vui mừng. Cậu chưa từng nghĩ tới việc hai người còn có thể có lại võ công được nữa.

"Uhm!", anh kiên định nhìn cậu và lão bà, sau đó dứt khoát đưa viên đan vào miệng. Nuốt xuống...

"Hự!"

Ngay lập tức một cơn đau ập đến tấn công lục phủ ngũ tạng khiến Hoseokkhông kìm nổi mà khuỵu xuống. Jimin hoảng hốt lao đến, nhưng liền bị Shim lão bà chặn lại.

"Con ở yên đấy, ban đầu khi lấy lại nguyên khí sẽ gây đau đớn. Để ta giúp nó đả thông kinh mạch."

Nói rồi lão bà tọa phía sau Hoseok, truyền chân khí giúp anh trấn áp luồng nội lực mạnh mẽ đang đảo lộn tứ tung bên trong cơ thể. Từng khắc trôi qua, những cái nhíu mi đau đớn và mồ hôi trên trán anh chảy xuống càng nhiều. Tuy rằng đã tự nhủ đau đớn là điều khó tránh khỏi, Hosoeok rồi sẽ ổn thôi, nhưng cậu vẫn không ngăn được bản thân mà không ngừng đau lòng.

Cuối cùng, sau nửa canh giờ, lúc anh mở mắt ra cũng là lúc cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi! Hiện tại toàn bộ kinh mạch trong cơ thể con đã được hồi phục nguyên vẹn như lúc đầu. Con hãy thử vận công xem."

Anh quay qua nhìn khuôn mặt lo lắng của cậu, thấy cậu khẽ mỉm cười gật đầu liền vận công tung một trưởng vào rừng trúc phía trước.

"Đoàng!"

Thân trúc đổ nghiêng ngả, lá trúc tan tác bay trong không trung. Hoseok vui mừng thở phào, quả nhiên, đã hồi phục hoàn toàn rồi!

"Nếu như vậy...", cậu đột ngột vui mừng reo lên, nhưng khi nhìn đến Shim lão bà liền lập tức khựng lại.

Shim lão bà chỉ cười, vô cùng thoải mái.

"Ta hiểu con định nói gì Joong nhi, có phải con muốn nói nếu hai đứa có thể khôi phục hoàn toàn võ công sẽ có cơ hội thoát khỏi Quỷ Môn vực, nhưng rồi lại không dám vì lời hứa với ta phải không?"

Jimin liền vội xua tay.

"Nghĩa mẫu à, không phải, chúng con nhất định sẽ không..."

"Con đừng nói nữa Min nhi!", lão bà liền cắt lời, "...cũng đừng lo lắng gì cả. Bây giờ, ta chính là muốn hai đứa có thể thoát khỏi đây!"

"Cái gì ạ?", cả hai cùng đồng thanh hô lên ngạc nhiên.

"Đúng vậy! Ta nghĩ lại rồi, ta không thể chịu uất ức mà âm thầm sống dưới đáy vực này thêm nữa. Mối thù diệt môn, giết cha, giết hài nhi hai mươi năm trước ta nhất định phải đòi đủ...Hoseok, Jimin, hai con hãy giúp ta, chỉ có hai đứa mới có thể giúp ta thoát khỏi Quỷ Môn vực này, thoát khỏi đây, ta sẽ lên trên đó trả thù Lee Dong Cuk!"

Nghe vậy, anh và cậu liền quay qua nhìn nhau, sau đó nhất loạt trả lời.

"Dạ vâng, thưa nghĩa mẫu!"

Nghĩa mẫu, người yên tâm! Dù người có không giết Lee Dong Cuk, mối thâm thù đại hận của chúng con với hắn cũng đủ để quyết một trận sinh tử một sống một còn

A�{~��"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro