XXXII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khắp Ẩn Long cốc được trang hoàng bởi một màu đỏ rực rỡ. Nơi nơi chỗ nào cũng treo đầy đèn hoa đăng, chữ hỉ đỏ, câu đối chúc phúc, hạ nhân thì đi lại nườm nượp bận rộn không ngớt. Người người đi lại mang theo những khuôn mặt sáng bừng rạng rỡ, tuy bận rộn nhưng cũng không ai phàn nàn, tất cả chỉ tập trung hoàn thành tốt công việc của mình. Điều này cũng không có gì lạ, bởi vì hôm nay, chính là ngày thành thân của vị thiếu gia độc nhất của Jung gia: Thanh Long Jung Hoseok.

Tại phòng tân nương...

"Jimin! Hyunh đẹp quá!", Namjoon thốt lên trầm trồ.

Jimin hiện tại một thân hỉ phục đỏ chót lộng lẫy. Dung mạo diễm lệ mặc lên màu đỏ xinh đẹp ấy lại càng tăng thêm thần thái điên đảo hồn người. Suối tóc đen mềm được cột lại bởi một dải lụa đỏ, vài lọn tóc vấn lên cao, cài lại bằng chính cây trâm bạch ngọc của mẫu thân cậu. Jimin mỉm cười hài lòng nhìn dung mạo của mình trong gương, nhẹ nhàng nạt khẽ Namjoon.

"Đẹp cái gì mà đẹp! Đệ đừng khen ta như khen nữ nhân như thế!"

Namjoon lè lưỡi sửa lại.

"Đệ thấy đẹp thì đệ khen đẹp thôi mà! Thôi được rồi, Jimin hyung của đệ vô cùng anh tuấn, được chưa?

"Vậy mới được!", Jimin quay lại nhìn y, bật cười.

"Ai da! Đệ ghen tị với hai người quá đi mất!", Namjoon hình như sau khi ở bên Junsu đã thay tính đổi nết hoàn toàn rồi. Một bộ dạng điềm tĩnh chững chạc lúc trước bay hết đi đâu mất, bây giờ chỉ còn lại một Namjooon suốt ngày không cười đùa thì cũng làm nũng, y hệt một đứa trẻ nhỏ.

"Ghen tị thì hai đứa cũng hãy mau thành thân đi, ở đó mà kêu huynh làm gì!", Jimin nhướn mày.

"Thành thân? Huynh tưởng đệ không muốn chắc, nhưng mà Seokjin..."

Y dài mặt ra quay qua nhìn Seokjin vẫn im lặng không lên tiếng nãy giờ. Nhưng đáp lại vẻ mặt trêu chọc của y, biểu cảm trên gương mặt cậu vô cùng nghiêm túc, không có vẻ gì muốn cười đùa cả.

"Đa tạ Jimin hyung có ý tốt, nhưng mà...Seokjin vẫn còn nhiều việc phải làm. Ta trước hết phải trở về trấn an sư môn Nam Dịch, chèo lái môn phái vượt qua thời kì khó khăn này. Với lại...một ngày làm thầy, cả đời làm cha...ta còn muốn để tang sư phụ ba năm..."

Ánh mắt Seokjin khi nhắc đến sư phụ đượm vẻ buồn rầu. Jimin biết, cho dù Lee Dong Cuk đã làm nhiều điều tai ác, nhưng đối với Junsu, hắn vẫn mãi mãi là người sư phụ đã cưu mang một tay nuôi nấng cậu từ thuở nhỏ. Vì vậy, Jimin đến bên Seokjin, dịu dàng vỗ vai cậu.

"Ta hiểu mà Seokjin. Đệ hãy cố nén đau buồn, mọi chuyện sẽ chóng qua đi thôi...Thời gian của hai đứa còn dài, cũng không cần gấp gáp làm gì...", nói rồi quay qua Namjoon, " Còn cả đệ nữa Namjoon! Park Chi giáo bây giờ đã hoàn toàn trao vào tay đệ, hãy liệu mà trấn hưng môn phái, nếu không người huynh tìm đến hỏi tội đầu tiên sẽ là đệ đấy!"

Namjoon giơ tay đầu hàng, "Đệ biết mà! Huynh thì tốt rồi, lui về ẩn cư an nhàn bên tướng công, còn lại nặng nhọc đẩy hết sang cho đệ thôi!...Ui da! Đau!"

Miệng mồm Namjoon trở nên liến thoắng quá cũng không phải một chuyện tốt, tỉ như lúc này, y đã ăn ngay một quyền của Jaejoong vào ngực.

"Đừng có đùa cợt nữa, ta có chuyện quan trọng muốn giao lại cho đệ đây!", nói rồi Jaejoong lôi ra từ tay áo một mảnh da thuộc trao cho namjoon.

"Đây...chẳng phải là bí tịch võ công của Park Chi giáo chúng ta hay sao?", y ngạc nhiên.

Đó quả thực chính là kiếm phổ bí tịch của Park Chi giáo, chỉ khác, nay trên nó đã viết thêm ba chữ: "Uyên ương kiếm".

"Đệ hiện giờ đã trở thành tân trưởng môn của Park Chi, ta tất nhiên phải trao lại nó cho đệ cất giữ!"

"Nhưng huynh và Hoseok hyung mới là người luyện thành nó, đáng lẽ hai người hãy giữ luôn nó mới phải!", y lắc đầu.

"Không! "Uyên ương kiếm" này mãi mãi thuộc về Park Chi Di huấn của các vị sư tổ đã nói, kiếm phổ là để giúp môn phái vượt qua những cửa ải hiểm nghèo. Việc ta và Hoseok luyện thành kiếm cũng chính là tuân theo di huấn, nay việc đã thành, cũng nên đưa nó trở về Park Chi giáo, giữ gìn cho các lớp hậu bối phía sau.", Jimin gập mảnh kiếm phổ, cho vào tay Namjoon rồi nắm chặt tay y lại, không để y có cơ hội từ chối.

"Vậy hai người không định truyền "Uyên ương kiếm" lại cho Suga sao?", Namjoon vẫn có chút thắc mắc.

"Không! Ta và Hoseok đều đã quyết định sẽ truyền thụ cho Suga "Đoạt Long kiếm" của Jung gia, bản thân chúng ta cũng đã định sẽ không màng tới chuyện giang hồ. Sau khi nuôi nấng Suga trưởng thành, ta và Hoseok sẽ đi vân du tứ hải!"

Jimin nói tới đây, trong mắt cậu ánh lên tia sáng rực rỡ về một tương lai hạnh phúc êm đềm đang chờ đợi phía trước. Namjoon và Hoseok nhìn nhau gật đầu, cùng tiến tới nắm lấy tay Jimin. Hai người đồng tâm nói ra lời chúc phúc từ tận đáy lòng.

"Jiming hyung, chúc huynh và Hoseo hyung mãi mãi ở bên nhau, hạnh phúc tới tận đầu bạc răng long!"

~*~*~*~

"Nhất bái thiên địa!"

Quan khách tề tựu tấp nập, tươi cười chúc phúc. Khắp nơi nơi rộn rã tiếng cười.

"Nhị bái cao đường!"

Jung lão gia và lão phu nhân tọa trên lễ đường, tươi cười không ngớt khiến cho khuôn mặt hồng hào lại càng thêm vài phần rạng rỡ. Tiểu Suga được bà nội bế trên tay. Cậu nhóc cũng đang mặc một bộ y phục đỏ chót, thấy phụ thân và mẫu thân bái đường phía trước liền hai tay vỗ vào nhau bật cười khanh khách.

"Phu thê giao bái!"

Đối diện với nhau, cùng nắm tay nhau, thấy trong mắt đối phương là hạnh phúc dâng đầy.

Hoseok từng nói: "Jimin, trong đôi mắt đệ là cả thế giới của ta!"

Nay Jimin cũng đã có thể tự tin mà đáp lại rằng: "Nếu vậy thì trong mắt huynh chỉ cần có đệ thôi. Nhưng nếu huynh không giữ nổi mà để đệ ra đi, thì đệ cũng sẽ mang toàn bộ thế giới của huynh theo cùng!"

Jimin ah! Tất nhiên làm sao có thể có một ngày như thế được. Bởi vì chúng ta là đôi uyên ương hồ điệp, cánh liền cánh, sinh mệnh liền cành. Cả đời này, cả kiếp này và muôn kiếp sau, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, dù phong ba sóng gió, cũng sẽ không bao giờ có thể xa rời...

Năm năm sau

Trời xanh mây trắng, gió nhẹ hiu hiu. Trong hoa viên rộng lớn của Ẩn Long cốc, khắp nơi nơi là một màu xanh mướt mả xinh đẹp. Ấy thế mà, không ai biết được khuất sau một lùm trúc xanh tốt lại có một cái đầu nhỏ vẫn đang không ngừng gặm gặm cắn cắn, chốc chốc lại ngửa mặt lên trời giả bộ kêu.

"Hây!...Hây!..."

Tiểu Suga thích chí ngồi xơi gần sạch đĩa bánh điểm tâm mới lén lấy được từ nhà bếp, trong lòng hí hửng chắc mẩm lát nữa mẫu thân có đến kiểm tra thì bản thân cũng đã ăn xong và thanh toán sạch sẽ hiện trường. Đôi tay nhỏ bụ bẫm, một tay thì cầm bánh liên tục đút vào miệng, tay còn lại cầm kiếm gỗ, thỉnh thoảng gõ gõ vào tường giả bộ tiếng đang luyện chiêu.

Đang vui vẻ cầm lên chiếc bánh cuối cùng, mắt cười nhăn tít chuẩn bị đút tọt vào miệng, thì từ phía sau bất ngờ truyền đến âm thanh lạnh lẽo...

"Shim Suga...con giỏi nhỉ?..."

Tiểu Suga giật bắn mình đánh rơi luôn cả mẩu bánh vẫn còn chưa cho kịp vào miệng. Nhóc con từ từ xoay người lại, thấy mẫu thân đang đằng đằng sát khí đứng ngay phía sau liền giở ra bộ mặt ngây thơ thuần khiết.

"Mẫu...mẫu thân..."

"Được! Con giỏi lắm Shim Suga!!! Ta kêu con luyện kiếm mà con lại dám lén lấy đồ ăn từ nhà bếp đem ra đây ăn vụng?! Nếu không phải ta tình cờ xuống bếp thấy Han bá mẫu bảo mất trộm một đĩa bánh, ta đã bị con qua mặt rồi!"

Mẫu thân xinh đẹp nộ khí xung thiên nhéo tai tiểu quỷ lôi ra ngoài. Nhóc con ôm tai kêu la oai oái. Bị lôi ra ngoài vừa đúng lúc thấy phụ thân tiến tới, tiểu Suga liền như chết đuối vớ được cọc, chạy như bay tới ôm chân phụ thân.

"Phụ thân!!!"

"Suga ngoan! Con lại làm gì khiến mẫu thân nổi giận rồi?", Hoseok dịu dàng bế tiểu hài tử của mình lên, mỉm cười hỏi nó.

Tiểu Suga bĩu môi phụng phịu ôm lấy cổ phụ thân.

"Có làm gì đâu ạ..."

"Còn nói không làm gì?...Huynh xem, Suga nó một ngày ăn đủ ba bữa, mỗi bữa đủ ba chén cơm, đệ có bỏ đói nó hay cấm đoán nó ăn gì đâu mà lúc nào cũng lén chạy đi ăn vặt là thế nào?! Bây giờ là giờ luyện kiếm, vậy mà tiểu tử này cũng dám ăn vụng, đã vậy còn nghĩ ra trò lừa cha dối mẹ thế này đây!"

Jimin tức giận giơ ra bằng chứng là cả đĩa bánh điểm tâm đã bị "con chuột nhỏ" nào đó xơi sạch. Tiểu Suga gian xảo biết lúc này phụ thân chính là lá chắn tốt nhất, vì vậy bèn giả vờ sợ sệt, nũng nịu vùi mặt vào cổ phụ thân.

Hosoek bật cười, trấn an một Jimin đang điên tiết vì tiểu quỷ lắm trò.

"Jiminie ah! Đệ đừng nổi giận như thế! Suga dù sao cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, đệ để nó ăn nhiều một chút nó cũng không phát phì được đâu...Còn chuyện luyện kiếm, Suga còn nhỏ, cũng không cần gấp gáp làm gì!"

Tiểu ma đầu Suga được thế là bắt đầu nhe nanh múa vuốt cười hề hề trong lòng. Jimin không tin nổi đến anh cũng hùa theo nhóc con, dung túng chiều hư nó, cậu tức giận chau mày ngẫm nghĩ một lúc. Cuối cùng, chỉ thấy vẻ tức giận trên mặt biến mất, thay vào đó là biểu cảm lạnh tanh.

"Được! Suga ah...nếu con đã ăn nhiều như vậy thì mẫu thân cũng không đủ sức nấu cơm cho con ăn nữa đâu...Hay là bắt đầu từ tối nay, cha con hai người tự dặn nhà bếp chuẩn bị cơm nước, tôi không việc gì phải đích thân tự mình đụng tay nữa cả!

Tiểu Suga nghe vậy hoảng đến lè lưỡi. Nhóc con vội vã tuột khỏi vòng tay phụ thân, chạy đến bù lu bù loa ôm chân mẫu thân xinh đẹp của mình.

"Mẫu thân à! Suga biết lỗi rồi!!! Suga không dám ăn vặt lung tung nữa!!! Nếu con không được ăn cơm mẫu thân nấu thì làm sao chịu nổi đây?! Huhuhu!..."

"Chẳng phải vẫn ăn suốt ngày đó sao? Con dù có bỏ cả ba bữa cũng không chết đói được đâu!"

"Hahahaha..."

Hoseok đứng nhìn quang cảnh mẫu thân hài tử chí chóe cãi nhau trước mắt, không kìm nổi cất tiếng cười lớn. Gia đình lúc nào cũng tràn ngập cảm giác đầm ấm vui vẻ như thế này, trong đời còn mong gì hơn nữa?...

Đúng lúc này, một hạ nhân vội chạy đến bẩm báo.

"Minh chủ đại nhân! Có trưởng môn Nam Dịch và trưởng môn Kim Lộ giáo cầu kiến!"

Hoseok vô cùng ngạc nhiên, anh mừng rỡ vội nói.

"Sao họ lại đến bất ngờ vậy? Mau, mau đi thỉnh hai vị vào đây!"

"Dạ!"

Mẹ con nhà nọ đã thôi màn chí chóe diễn trò. Jimin nghe vậy liền hỏi.

"Là Namjoon và Seokjin đến sao?"

"Đúng vậy! Huynh còn đang tự hỏi tại sao lần này hai người lại ghé chơi đột ngột không báo trước, thật khác mọi khi!", anh bật cười.

"Mẫu thân! Namjoon thúc thúc và Seookjin thúc thúc đến chơi ạ?", tiểu Suga hớn hở, không hiểu làm lành với mẫu thân lúc nào mà giờ đã lại bám lấy gấu áo Jimin háo hức giật giật.

"Ừm! Suga, lát nữa trước mặt hai thúc không được nghịch ngợm nghe chưa?!", cậu trừng mắt đe dọa nhóc con.

Tiểu Suga ngoan ngoãn gật đầu nhưng lại âm thầm bĩu mỏ: "Suga con thì lúc nào chẳng ngoan!"

Đúng lúc này, một thân ảnh tiêu sái theo chỉ dẫn của hạ nhân liền ung dung bước tới. Hoseok cùng Jimin dắt theo tiểu Suga vội mừng rỡ tiến tới đón chào.

"Chà chà! Park Chi trưởng môn lại bớt chút thời gian rảnh rỗi đến thăm vợ chồng chúng ta sao?", Hoseok cười tươi, trêu chọc nói.

"Không dám không dám! Là ta phải vui mừng vì Jung minh chủ đại nhân bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn đón tiếp cố nhân này chứ? Hahaha..."

"Hahaha..."

Hai bên nói xong đều cất tiếng cười sảng khoái, cả tiểu Suga cũng lanh chanh khanh khách cười theo. Lại nói, Kim Namjoon hiện tại đã chính thức trở thành trưởng môn nhân đời thứ mười chín của pakr Chi giáo, tiếp thu Hoa Di kiếm do Jaejoong truyền đạt lại, tiếp tục cai quản Park Chi có được một đời hưng thịnh thái bình. Kim Seokjin sau khi để tang sư phụ mình là Lee Dong Cuk trong ba năm cũng đã chính thức ngồi lên ngôi vị trưởng môn Nam Dịch, tẩy đen thành trắng, đưa Nam Dịch trở về một danh môn chính phái đúng nghĩa như xưa. Cũng không thể không nói, Namjoon cùng Seokjin đã nên nghĩa phu thê, Nam Dịch Kim Lộ hai môn phái từ nay kết nghĩa huynh đệ, đời đời tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau giữ vững an bình.

Nhưng còn điều có lẽ không một ai lúc trước có thể dự tính được, đó là một năm sau trận đại chiến, toàn bộ các môn phái đã đồng lòng tôn Hoseok lên ngôi minh chủ võ lâm. Mặc dù anh đã định trước không muốn xen vào việc giang hồ, nhưng sau khi tiền Han minh chủ chết đi, ngôi vị Minh chủ võ lâm vẫn luôn để trống. Xét thấy thời điểm hiện tại không một ai có thể xứng đáng hơn Hoseok giữ ngôi vị ấy, toàn bộ võ lâm đều đã đồng lòng, tiền hô hậu ủng thuyết phục Thanh Long Hoseok anh dũng chính trực trở thành tân minh chủ.

Vì thế nên hiện tại,Hoseok đã trở thành Jung minh chủ, công minh chính trực được người người ngưỡng mộ.

"Seokjin đâu? Ta nghe nói đệ ấy cũng đến cơ mà?", Jimin không thấy Seokjin liền hỏi y.

"Seokjin đang ở ngoài kia, chắc cũng sắp vào thôi. Cậu ấy còn đang phải thuyết phục "tiểu công chúa" của bọn đệ!", Namjoon bật cười.

Hai người còn đang thắc mắc "tiểu công chúa" được y nhắc tới ở đây là ai, thì đã thấy thấp thoáng bóng Junsu tiến tới, trên tay cậu là một bé gái tầm bốn năm tuổi.

"Hoseok hyung! Jimin hyunh! Đã lâu không gặp!", Seokjin nở nụ cười rạng rỡ, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng khi xưa; nói rồi quay sang bé gái vẫn đang sợ sệt ôm chặt lấy cổ mình, "...Yoo Ha, mau chào Hoseok bá bá, Jimin bá bá với Suga oppa đi con!"

Bé gái vô cùng xinh xắn, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to, nhìn sao cũng thấy vô cùng quen thuộc. Chỉ là bé có vẻ rất nhút nhát, nghe Seokjin bảo vậy mãi mới dám cất tiếng.

"Yoo Ha bái kiến Hoseok bá bá, Jimin bá bá...bái kiến Suga oppa!"

Hoseok, JIMIN từ lúc nhìn thấy bé gái này đã vô cùng ngạc nhiên rồi. Cậu không kìm nổi cất tiếng hỏi.

"Đây là..."

Yoochun dịu dàng vuốt má bé con, mỉm cười trả lời: "Là tiểu công chúa của đệ và Junsu đó!"

Jimin, hoseok hai người suýt chút nữa há miệng vì ngạc nhiên. Nhưng y đã kịp nói nhỏ.

"Để cho tụi nhỏ qua chỗ khác chơi, đệ sẽ giải thích với huynh!"

Jimin gật đầu đã hiểu, cậu cười cười lôi nhóc con Suga nhà mình, không hiểu sao lúc này lại trở nên nhu thuận lạ thường, bảo.

"Suga! Mau lại đây dắt em đi chơi này!"

Tiểu Suga hai má đỏ bừng xấu hổ dè dặt chui ra từ sau chân mẫu thân. Mọi người thấy vậy, ngẩn người một chút rồi đồng loạt cười lớn.

"Ai da! Tiểu Suga nhà này cũng đã biết xấu hổ rồi đó nha!"

Suga không quản mọi người trêu chọc, chỉ chăm chăm tiến tới gần bé gái đang mở to hai mắt long lanh như hai hạt trân châu ra nhìn mình, ngượng ngịu chìa tay ra.

"Chào muội! Huynh là Suga!"

Bé gái sau một lúc dè dặt nhìn tiểu Suga, cuối cũng cũng rụt rè đáp lại.

"Muội là Yoo Ha, Kim Yoo Ha."

"Ta đưa muội ra kia chơi nhé! Hoa viên nhà ta có rất nhiều loài hoa đẹp do bà nội và mẫu thân ta trồng, muội có muốn đi xem không?!", tiểu Suga bước đầu được người đẹp đáp lại, vui đến miệng mồm toe toét rồi.

Tiểu Yoo Ha chớp chớp mắt nhìn mẫu thân đang bế mình, rồi lại nhìn Suga hyung đang chìa tay ra chờ đợi, cuối cùng quyết định...

"Ưm!...", gật gật cái đầu nhỏ, cong lên đôi môi hồng xinh.

Seokjin liền thả cho bé con xuống, trao nó vào tay tiểu Suga. Hai đứa trẻ cùng tuổi ríu ra ríu rít chẳng mấy chốc đã chạy đi chơi xa khuất tầm nhìn...

...

"Nói vậy...đó chính là hài tử của Lee Dong Cuk và Kim Tae Yeon sao?", cả Hoseok và Jimin đều hô lên ngạc nhiên. Chuyện Namjoon thu nhận hài nhi của Kim Tae Yeon năm đó y chưa từng nói cho hai người biết, bọn họ ngạc nhiên cũng là phải.

"Đệ và Namjoon đã quyết định trở thành phụ mẫu của con bé, không cho nó biết thân thế của cha mẹ ruột, muốn con bé sống một cuộc sống hạnh phúc không phải mặc cảm vì cha mẹ của mình...Đệ chưa làm gì để báo đáp công dưỡng dục của sư phụ, dù sao nuôi nấng con bé thành người cũng coi như để báo đáp một phần ân nghĩa ấy đi!", Seokjin cười khẽ, nói.

"Với lại, tiểu công chúa Yoo Ha của bọn đệ không những xinh đẹp, ngoan ngoãn lại vô cùng yêu thương cha mẹ. Có được một đứa con như vậy, đệ mãn nguyện không còn mong gì hơn!", Namjoon hào hứng nói, trong ánh mắt y không giấu nổi vẻ hạnh phúc dịu dàng đến tột độ.

"Vậy là tốt rồi! Ân oán hận thù đều đã chôn sâu nơi bảy tấc đất. Từ nay về sau, không còn oan oan tương báo, không còn chém giết hận thù, mấy người chúng ta, có thể thanh thản hạnh phúc mà sống rồi! Hahaha..."

"Hahaha..."

Bốn người một bàn đồng thanh cất tiếng cười lớn thoải mái. Thật không thể ngờ được, những phong ba bão táp như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua thôi mà giờ đây, trên khuôn mặt ai cũng đã đều lộ ra nụ cười hạnh phúc viên mãn đến dường ấy. Có lẽ trời cao có mắt, những khó khăn kia chỉ là thử thách lòng người. Khi chúng ta đã dám can đảm đương đầu với những phong ba giông tố, thì phần thưởng quý giá nhất, chính là những ngày tháng an bình trọn vẹn bên những người thân yêu. Bởi vì đã từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn sinh tử, ta lại càng thấm thía hơn lúc nào hết giá trị của hạnh phúc lúc này...Nguyện làm đôi uyên ương hồ điệp, cánh liền cánh, sinh mệnh liền cành, cả đời sát cánh bên nhau không bao giờ xa rời. Đó không chỉ là ước muốn, mà còn là lời hứa ước định giữa chúng ta, là lời ước định ta tự nguyện chịu ràng buộc cả đời.

Trong ánh nắng mùa hạ rực rỡ, hai đứa trẻ nhỏ với nụ cười rạng rỡ trên môi, dắt tay nhau cùng chạy giữa biển hoa mùa hạ...

"Suga oppa! Suga oppa đợi muội với!"

"Yoo Ha mau lên! Đôi bướm này bay nhanh quá, huynh sắp không đuổi kịp mất!"

Uyên ương kiếm, câu chuyện về những đôi uyên ương, là một câu chuyện không bao giờ kết thúc...

~*Hết*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro