XXXI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Hoseok, huynh mau đâm đệ đi!", giọng nói đầy bất lực của Jimin vang lên, khản đặc cuốn đi theo âm vang của gió núi.

"Jimin, đệ nói ngốc cái gì đó?! Đệ mau bình tĩnh lại đi!!", anh không tin nổi Jimin lại có thể nói mấy lời bỏ mặc bản thân như vậy, tức giận quay sang ép chặt vai cậu, lay mạnh cho cậu thanh tỉnh lại.

Nhưng Jimin dường như đã bị nỗi sợ hãi phải mất đi hài nhi yêu quý của mình choán ngợp toàn bộ tâm trí. Đôi mắt cậu trống rỗng vô thần, nụ cười yếu ớt lộ ra trên môi.

"Không, đệ bình tĩnh, đệ đang rất bình tĩnh. Hoseok đệ xin huynh, hãy cứu lấy Suga! Hãy cứu lấy Suga! Con nó đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi từ lúc nó mới chỉ là một bào thai rồi...đệ...một người mẫu thân như đệ, không thể chứng kiến con mình phải chịu thêm bất cứ một nỗi đau khổ nào nữa!"

Hoseok nghe vậy, trong mắt anh bất đắc dĩ lộ ra một tia chua xót. Anh thất thần nhìn cậu, như muốn buông lơi bản thân mà trả lời.

"Chẳng lẽ đệ còn không hiểu hay sao? Nếu bắt ta phải chọn giữa đệ và con...ta thà hi sinh chính bản thân mình!!!"

Nói rồi trong chớp mắt, Nhật thần kiếm vung lên cao, lưỡi kiếm hướng về chính chủ nhân của nó, chuẩn bị hạ xuống thì...

"Bốp!"

"Khéeeeeee!!!!!!!!!!!!!!"

Hai người hoảng hốt cùng quay về phía Lee Dong Cuk, còn chưa kịp nhận ra điều gì đã chỉ thấy tiểu Suga bị tung lên cao đang bay về phía mình, Hoseok theo quán tình liền vội vã phi thân ra bắt lấy. Cho đến khi đã nhìn rõ mọi chuyện trước mắt, hai người mới sửng sốt nhận ra...

.

.

.

Xà Nhi đang quấn chặt quanh người Lee Dong Cuk, vật lộn khống chế toàn bộ tay chân hắn...

Thì ra ban nãy khi Hoseok và Jimin tranh cãi nhau, đến chính Lee Dong Cuk cũng buông lỏng cảnh giác. Chính lúc này, Xà Nhi một thân trăn thuôn dài linh hoạt đã lặng lẽ trườn tới gần, bất ngờ một chưởng húc vào lưng hắn, khiến tiểu Suga văng ra khỏi tay.

Hai người không thể hiểu được làm cách nào mà Xà Nhi lại có thể ra khỏi Quỷ Môn vực. Nhưng quan trọng hơn, Xà Nhi của hiện tại đã không còn là Xà Nhi hiền lành quấn quýt với bọn họ như lúc trước. Xà Nhi của hiện tại hoàn toàn lộ ra bộ dáng thực sự của một con linh xà cực độc, hung dữ và đáng sợ. Đôi mắt của nó chuyển sang màu đỏ ngầu vô cùng chói mắt, thân trăn to lớn đang dùng hết sức quấn quanh thân người Lee Dong Cuk, dường như trên thân từng mạch máu sôi sục căng phồng cũng đã hiển hiện không che dấu một chút nào.

Một người một xà quần nhau đến nỗi bụi đá xung quanh bay mù mịt. Ban đầu Lee Dong Cuk do bị tấn công bất ngờ chưa kịp trở tay, nhưng khi hắn đã kiểm soát lại được tình hình, Xà Nhi phải vô cùng khó khăn mới có thể trụ lại trên người hắn.

"Thứ nghiệt súc này! Ngươi có mau buông ta ra không?!!"

Lee Dong Cuk gầm lên, hắn phẫn nộ dùng một đao không lưu tình đâm xuyên người mãng xà đang dùng hết sức cuốn lấy mình.

"Khéeeeee!!!!", máu tươi phun tung tóe, Xà Nhi đau đớn kêu lên.

"Xà Nhi! Không!!!", Jimin gào lên, cả thân mình đang chuẩn bị lao tới thì Hoseok đã kịp ngăn cậu lại.

"Jimin, đệ đừng hành động dại dột! Xà Nhi bây giờ đã phát điên rồi, dù có là đệ nó cũng không nhận ra đâu. Nếu đệ đến gần, nó sẽ làm bị thương cả đệ nữa đấy!"

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết nữa lại vang lên, nhưng không phải là của Xà Nhi mà là của...Lee Dong Cuk.

'Phập!"

"Aaaaaa!!!!!...."

Xà Nhi hung dữ cắm phập hai chiếc răng nanh nhọn hoắt của mình vào cổ Lee Dong Cuk, nhanh đến nỗi hắn còn chưa kịp trở tay. Xà Nhi không hổ là loài mãng xà kịch độc. Chỉ chưa đầy ba khắc, từ vết răng nanh do Xà Nhi để lại, độc đã lan đi khắp cơ thể, da của Lee Dong Cuk dần chuyển sang màu đen thẫm...

"Nghiệt...nghiệt súc...."

Lee Dong Cuk hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép ôm lấy cổ cố gắng cất tiếng. Thanh đao của hắn rơi chỏng chơ dưới đất từ lúc nào, hai tay run rẩy, chân trụ không vững...

Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc tại đó. Xà Nhi mặc dù bị đao đâm, máu tươi đã tuôn ra như suối nhuộm đỏ cả thân mình nhưng chính lúc này bản năng khát máu của nó lại càng dâng lên đến cực điểm. Xà Nhi hai mắt đỏ au thè lưỡi thỏa mãn nhìn khuôn mặt rúm ró đau đớn của Lee Dong Cuk bị kịch độc tấn công, sau đó trong chớp mắt cúi đầu xuống ngực trái hắn, cắn một nhát thật mạnh...lôi ra trái tim đỏ chót vẫn còn đang đập nhịp nhàng...

Hoseok và Jimin chứng kiến cảnh tượng trước mắt không khỏi run rẩy lạnh người. Khuôn mặt độc ác của Lee Dong Cuk căng ra, dường như đã đau đớn đến cực điểm, đôi môi đen thẫm há ra lắp bắp như muốn kêu rên mà không kêu được. Trái lại, Xà Nhi dường như vô cùng thỏa mãn khi chứng kiến sự đau đớn đến tột cùng của hắn. Nó ngậm quả tim còn đang đập của Lee Dong Cuk trong miệng một lát, cho đến khi cảm nhận được sinh mệnh của mình cũng sắp đứt, Xà Nhi dứt khoát cắm phập răng nanh xuống, cắn nát quả tim kia, chấm dứt sinh mệnh của kẻ thủ ác cùng lúc với mình.

Hai thân ảnh một người một xà quấn chặt lấy nhau, ngả nghiêng theo gió núi buông mình ngã xuống Quỷ môn vực. Cho đến khi Jaejoong kịp hoàn hồn lại chạy đến bên rìa mép vực, thi thể của Xà Nhi lẫn Lee Dong Cuk đã rơi thật xa, thật xa, mờ ảo hòa tan trong ráng chiều và nghi ngút sương mờ...

"Huhu...Xà Nhi...Xà Nhi..."

Jimin gục xuống bên mép vực, một tay buông thỏng giữa không trung chỉ còn nắm được hư không. Nước mắt cậu lã chã tuôn rơi, một lần nữa phải chứng kiến những người thân yêu xung quanh mình từ giã cõi đời.

Hoseok đi đến bên cạnh dịu dàng ôm lấy cậu vào lòng, giọng nói ấm áp của anh thủ thỉ bên tai, chính là điểm tựa vững chắc duy nhất cho cả cuộc đời này.

"Jimin, mọi chuyện chấm dứt rồi...chấm dứt rồi...Xà Nhi đã trả thù cho nghĩa mẫu thay chúng ta...Mọi chuyện đã chấm dứt thật rồi..."

....

Mọi chuyện quả thực đã chấm dứt. Bầu trời sau một hồi vần vũ mây đen nay liền hửng sáng rực rỡ. Khởi nguồn của cuộc huyết chiến tương tàn vô nghĩa đã chết, trận chiến này cũng chẳng còn lí do để tiếp tục. Trong khuôn viên của Dịch Viên Quán chỉ còn lại một bãi chiến trường tiêu điều xơ xác, nhưng những khuôn mặt sáng bừng rạng rỡ lại hoàn toàn xóa tan đi mùi máu tanh vẩn đục. Giao chiến tuy bị thương vô số nhưng số người chết lại không nhiều, dù sao cũng không phải chiến tranh ác liệt, cũng không cần tuyệt tình đoạt mạng nhau. Những người còn sống giờ đây, không quản ta ngươi ở phe đối địch, không quản ai ai ở môn phái nào, đều tự nguyện giúp đỡ dìu nhau đứng dậy, kết thúc cuộc chiến khốc liệt tương tàn.

Tuy nhiên thì những kẻ đáng chết thì vẫn cứ phải chết, tỉ như đương nhiệm minh chủ võ lâm Han Yong Tae đã không may thiệt mạng...

Jung lão gia không ngờ lại là người đứng lên ổn định thu dọn lại tàn cuộc sau trận chiến, giúp cho các môn phái an toàn đưa đồ đệ của mình trở về. Dù sao thì, Jung lão gia mỉm cười nhẹ nhõm, mọi chuyện đã thực sự chấm dứt thật rồi...

~*~*~*~

"Jimin, đệ đừng sợ. Đi nào!"

Hoseok mỉm cười ấm áp nắm lấy bàn tay vẫn đang không ngừng run lên vì sợ của Jimin. Cậu cúi mặt dè dặt bước theo anh, cho dù được bàn tay ấm áp quen thuộc nắm lấy thì vẫn không khống chế nổi trái tim mình cứ liên tục đập dồn...

"Hoseok xin vấn an cha, mẹ! Hài nhi bất hiếu, cho đến bây giờ mới có thể trở về nhận tội, đã khiến cho cha mẹ lo lắng suốt quãng thời gian vừa qua rồi!"

Jung lão phu nhân tọa ở phía trước không kìm nổi xúc động hai khóe mắt đã ầng ậc lệ. Nếu không phải Jung lão gia đã dặn trước hôm nay Hoseok có việc quan trọng muốn nói, bà đã không kiềm chế nổi bản thân lao tới ôm nhi tử vào lòng rồi đánh cho nó vài cái như hồi còn nhỏ.

Jung lão gia khẽ gật đầu, đợi cho nhi tử của mình tiếp tục.

"Đây là Jimin...", anh nắm lấy tay cậu dắt tới phía trước, "...con biết mình không hỏi ý kiến cha mẹ đã tự ý quyết định là không đúng nhưng...con và Jimin... đã kết nghĩa phu thê! Chúng con thực lòng yêu nhau, vì vậy khi ở dưới Quỷ Môn vực đã tự nguyện bái đường thành thân... con biết mình có lỗi nhưng xin cha mẹ hãy chấp nhận Jimin và hôn sự này!"

Nói đến đây, Hoseok cúi thấp đầu, anh thực sự sợ hãi, sợ rằng cha mẹ mình sẽ không nhấp nhận một đứa con dâu nhưng lại là nam nhân như Jimin. Quả thực, sau khi nghe lời ấy, Jung lão phu nhân há miệng kinh ngạc.

"Con...con nói sao? Thành thân? Nhưng...nhưng Jimin đây rõ ràng là một nam nhân?"

"Con biết! Bởi vì vậy con xin cha mẹ hãy hiểu và chấp nhận cho chúng con. Con và Jimin đã cùng trải qua rất nhiều sinh tử, đến với nhau như bây giờ chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Dù thế nào đi nữa, chúng con cũng sẽ không thể sống nổi nếu không có nhau!"

Lời nói đanh thép mạnh mẽ, đồng thời bàn tay anh siết chặt thêm tay cậu, ngụ ý muốn nói: Jimin, tin tưởng ta! Không một điều gì có thể khiến chúng ta xa nhau được!

Jimin lén nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Jung lão phu nhân và vẻ trầm ngâm của Jung lão gia, trong lòng cậu cũng đã đoán được trước chuyện này muốn chấp nhận chẳng thể dễ dàng gì. Hoseok là con nhà thế gia cao quý, hơn nữa anh lại là con trai độc nhất, mấy ai lại có thể chấp nhận sự thật con trai mình đi rước về một nam nhân...Thật ra hai người đã bàn bạc với nhau trước sẽ tạm thời chưa cho Chang Min xuất hiện, bởi vì Hosekok muốn cha mẹ anh chấp nhận Jimin là vì thật lòng, chứ không phải chỉ vì ràng buộc của một đứa con...

Nhưng cả hai mãi mãi không thể thấu hết được tấm lòng phụ mẫu bao la như biển rộng. Jung lão phu nhân chỉ trong một năm ngắn ngủi vừa qua đã phải trải bao cửa ải đau khổ nhất trong cuộc đời mình: con trai mất tích, con dâu phản bội, thậm chí phu quân mình cũng bị đe dọa tính mạng. Đối với bà bây giờ, mọi chuyện dường như cũng thấu suốt hơn xưa.

Sau một lúc thật dài, Hoseok và Jimin bỗng nghe được một tiếng thở dài từ Jung lão phu nhân.

"Aiii...Bà già này quả thực mệt mỏi lắm rồi. Hoseok ah, mẹ của con thật sự không thể chịu nổi nếu con còn đưa tới cho ta một bất ngờ khác nữa đâu!...Jimin, tên của con là Jimin đúng không? Từ nay ta giao lại toàn bộ đứa con trai duy nhất này của ta cho con, ta đã đến lúc phải nghỉ ngơi an hưởng tuổi già rồi!..."

Jimin và Hoseok đồng loạt ngẩng lên, ngạc nhiên đến nỗi không tin nổi vào tai mình. Nhưng nét mặt nghiêm túc của Jung lão phu nhân chứng tỏ bà không hề nói đùa, vì vậy Hoseok liền quay sang phụ thân mình ý muốn hỏi ý kiến.

Jung lão gia không ngờ còn bật cười sảng khoái.

"Mẹ con đã chấp nhận, còn hỏi ý kiến ta làm gì!"

Trong phút chốc, đáy mắt cả hai long lanh nước. Anh và cậu quay qua nhìn nhau, trong ánh mắt cùng không kìm nổi xúc động. Nhận được ý nhắc nhở của Hoseok, Jimin liền kìm bản thân mình lại, cố gắng nở một nụ cười, từ từ cúi xuống hành lễ với hai vị phụ mẫu phía trước.

"Jimin xin bái kiến cha, mẹ!"

"Ngoan! Ngoan!...Để ta xem nào, con dâu của ta quả thực vô cùng xinh đẹp!"

Jung lão phu nhân bấy giờ đã nở nụ cười vô cùng thoải mái. Bà thậm chí còn rời khỏi ghế, bước tới nâng Jaejoong đứng dậy, ôn tồn nắm lấy tay cậu.

"Jimin, con là nam nhân, chịu gả cho Jung gia quả thực thiệt thòi cho con quá!"

Jimin lần đầu tiên biết tới cái gì gọi là gia đình đoàn viên hạnh phúc. Hốc mắt cậu hoe hoe đỏ, khàn khàn khẽ đáp lời.

"Dạ không! Được đời này ở bên Hoseokhuynh, đối với con đã là hạnh phúc không gì sánh bằng rồi."

"Hảo! Hảo!"

Jung lão phu nhân hiền từ vuốt ve mái tóc đen mềm của Jimin, nhìn cậu đầy trìu mến. Hoseok nhìn cảnh ấy thực sự hạnh phúc, đến lúc này anh quyết định cho cha mẹ mình một niềm hạnh phúc viên mãn thực sự.

"Thực ra con trở về còn một người nữa muốn cho cha mẹ thấy."

Nói rồi nhìn Jaejoong, thấy cậu khẽ mỉm cười gật đầu liền hô lớn.

"JiYul, mang tiểu thiếu gia vào đây!"

Jung lão gia và lão phu nhân còn đang ngơ ngác không hiểu "tiểu thiếu gia" ở đây là ai thì cô nhóc tì nữ JiYul đã hớn hở ẵm một tiểu hài tử vô cùng xinh xắn chạy vào.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân! Tiểu thiếu gia quả thực dễ thương quá đi mất! Nãy giờ chị em chúng em thay nhau bế tiểu thiếu gia cứ khanh khách cười hoài à!"

Hoseok mỉm cười nhận lấy tiểu Suga từ tay JiYul. Jung lão phu nhân vẫn chưa kịp hoàn hồn, bà lắp bắp.

"Đây...đây là..."

"Đây chính là cháu nội của cha mẹ, là cốt nhục của Jung gia do chính Jimin hạ sinh!"

"Sao...sao cơ?"

"Thật ra tuy Jimin là nam nhân, nhưng đệ ấy lại có thể hạ sinh nhi tử.", Hoseok mỉm cười nói.

Jung lão phu nhân mở lớn mắt, không tin nổi tay run run chạm xuống làn da non nớt của tiểu hài tử trong tay Hoseok. Suga được bà nội của mình chạm vào, đôi mắt sáng khẽ cong lên, khóe miệng nhỏ dãn ra cười khanh khách.

"Lão gia! Lão gia ông lại đây xem này! Đây quả thực là cháu nội của chúng ta! Trời ơi lão gia, thằng bé nó giống Hoseokquá!"

Jung lão phu nhân hạnh phúc đến tột độ. Bà vội vã ẵm lấy đứa cháu kháu khỉnh của mình, mang tới cho Jung lão gia xem, trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười tột cùng mãn nguyện...

......

"Oa! Oa! Oa!..."

"A! Ưm...ư...cháu nội của bà tè cả ra quần rồi sao? Để bà nội mang cháu đi thay quần mới nào!", Jung lão phu nhân từ lúc bế được cháu trai trên tay vẫn tuyệt đối dính lấy tiểu hài tử xinh xắn này. Thấy thằng bé đã khóc nháo loạn cả lên liền cưng chiều bế nó đi ra ngoài thay tã.

"Con cũng xin phép trở về phòng sắp xếp lại đồ đạc.", Hoseok nói với cha mình.

"Ừm, hai đứa cứ về nghỉ ngơi trước đi...À khoan đã! Jimin con ở lại đây, ta có vài chuyện muốn nói với con!", Jung lão gia rời khỏi ghế, bước xuống chỗ hai người.

Jimin có chút lo lắng nhìn Hoseok. Đáp lại, anh chỉ mỉm cười trấn an cậu, gật đầu bảo cậu đừng sợ rồi rời đi.

"Jung lão gia, người muốn nói với con chuyện gì thế ạ?", khi chỉ còn hai người, Jimin dè dặt cất tiếng.

"Jung lão gia?...Con vẫn còn xưng hô như vậy sao?"

"Ah...cha...", Jimin xấu hổ sửa lại.

Jung lão gia bật cười, hài lòng đưa tay vuốt bộ râu của mình. Sau một lúc, ông như chìm trong hồi tưởng, nói.

"Jimin ah, còn quả thực...rất giống mẹ của con."

Jimin nghe vậy liền lập tức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: "Lão gia...à cha, người biết mẹ của con ạ?"

"Ừm...Min Joong khi còn trẻ, cũng y nguyên một dung mạo như thế này, một khí chất quật cường như thế này. Chỉ là, đáng tiếc...bà ấy không mạnh mẽ quyết đoán được như con...", Jung lão gia dường như đang nhớ về một thời xa xắm nào đó, trong đôi mắt cương nghị liền hiện lên một tia dịu dàng đến lạ kì.

"Vậy người và mẹ con...từng là...bằng hữu?", Jimin nghiêng đầu thắc mắc.

"Không! Không những chỉ là bằng hữu, ta và mẹ con...từng có một đoạn nhân duyên dang dở!"

Jung lão gia bật cười, còn cậu ngạc nhiên đến nỗi không cất nổi tiếng. Ông lại tiếp luôn.

"Ta và mẹ con xưa kia cũng giống như con và Hoseok bây giờ vậy. Chúng ta gặp gỡ nhau năm mười bảy tuổi, sau đó tự nhiên mà yêu nhau sâu sắc. Nhưng con cũng biết rồi đó, mẹ con vì trách nhiệm trưởng môn Park Chi giáo trên vai mà đành phải từ bỏ đoạn nhân duyên của chúng ta, làm theo di huấn của sư tổ, cuối cùng dù chúng ta vẫn còn yêu thương nhau thì vẫn phải chia cắt...Nhưng ta cũng đã nói rồi, bà ấy không mạnh mẽ và quyết đoán được như con Jimin à! Bởi vậy khi giờ đây được chứng kiến hai đứa đã vượt qua tất cả để đến được bên nhau, ta vô cùng hạnh phúc!..."

"Cha..."

Jimin chớp mắt xúc động nhìn người cha đang nhoẻn miệng cười đầy mãn nguyện trước hạnh phúc của đứa con mình. Trong lòng cậu thầm nghĩ: trái đất này thật là tròn, có phải không?

"Ta còn một vật này muốn trao cho con, Jimin!"

Jung lão gia liền ra lệnh cho hạ nhân. Lát sau hạ nhân quay trở lại đem theo một chiếc hộp bằng gỗ chạm khắc vô cùng tinh xảo. Jung lão gia đưa chiếc hộp cho cậu.

"Con mở ra xem đi!"

Jimin từ từ mở hộp. Bên trong hiện ra là một cây trâm bằng bạch ngọc đang tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo, đẹp đẽ và tinh khiết đến rung động lòng người. Jimin nhìn vật quý trước mắt, thắc mắc hỏi.

"Đây là...?"

"Đây là kỉ vật của mẹ con đã tặng cho ta. Nay, ta nghĩ mình nên trao lại nó cho con.", Jung lão gia mỉm cười.

Jimin ngây ngẩn cầm lên cây trâm ngọc, rồi từ từ, nắm chặt nó vào lòng bàn tay đặt lên trước ngực. Cậu nhắm mắt, khóe môi chậm rãi nở ra một nụ cười...

Mẫu thân, Minnhi hiểu rồi. Con sẽ hạnh phúc thay cả phần của mẹ, con hứa!

~*~*~*~

Cậu và anh cùng mang hoa quả, hương trầm đến trước Quỷ Môn vực thắp nhang cho Shim lão bà và Xà Nhi. Cánh tay vung lên, vàng mã lả tả cuốn đi, cuối cùng lại trở nên đẹp đẽ giống như một đàn bướm trắng đang bay lượn trong nắng chiều.

Cậu nói: "Có lẽ Xà Nhi đã len theo các khe đá trong núi để bò được lên đây. Xà Nhi thật hiếu thảo, nó đã trả thù được cho nghĩa mẫu rồi...Chắc chắn nghĩa mẫu đã chỉ đường cho Xà Nhi, nếu không, tại sao chưa hề gặp Lee Dong Cuk một lần mà Xà Nhi đã có thể tấn công chính xác như thế!"

Anh cũng nói: "Đệ nói đúng, Jaejoong! Xà Nhi đã mang Lee Dong Cuk xuống dưới kia hầu hạ người rồi...Ta đoán chắc rằng, nghĩa mẫu hiện tại hẳn đang mỉm cười mãn nguyện nơi chín suối."

"Nghĩa mẫu, xin người hãy yên nghỉ!"

Jimin nói, vung tay một lần nữa để vàng mã lả tả bay lên. Những phiến cánh bướm thuần trắng chao lượn trong gió, hòa mình trong nắng rồi từ từ chìm trong biển khói đục. Hai người cứ thế đứng thật lâu, thật lâu...

Bóng hoàng hôn phủ lên sườn núi, ở bên rìa mép vực, có hai người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro