XXX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Tùng!Tùng!Tùng!Tùng!..."

Theo từng hồi trống giục giã vang lên, Lee Dong Cuk có thể cảm nhận được mồ hôi trên trán hắn đã tuôn ra như suối. Bàn tay trên thành ghế siết chặt tựa hồ muốn bật máu, ruột gan gần như thắt lại theo từng nhịp trống dồn dập vẫn không ngừng vang lên kia...

Không! Không thể như thế được! Không thể như thế được!

Nhìn quang cảnh trước mắt, Lee Dong Cuk cho đến bây giờ vẫn không tin nổi vào mắt mình...

Lực lượng hùng hậu của các môn phái mới lúc trước còn khí thế rợp trời, sát khí ngùn ngụt tỏa ra như thể muốn nuốt chửng mọi sinh vật dám chống đối. Vậy mà chỉ chưa đến nửa canh giờ, hơn nửa đã bị đánh cho tan tác, tầng tầng lớp lớp đổ rạp như ngả rạ. Mà khó tin nhất, gần nửa số người đã bị đánh bại đều do một tay Thanh Long cùng Bạch Điệp gây nên. Chỉ hai thân ảnh nhỏ nhoi giữa cả biển người, vậy mà khi kề vai sát cánh, kiếm liền kiếm, tâm ý tương thông lại tạo nên một vầng hào quang khiến kẻ khác chói mắt. Bằng thứ võ công thần kì vô địch đến chính Lee Dong Cuk cũng chẳng thể hiểu nổi đó là thứ kiếm pháp gì, hai thân ảnh một xanh một trắng thế tiến như chẻ tre, chẳng vấp phải một chút khó khăn cứ thế dễ dàng tiến sâu về phía thượng đài.

Đội quân của Jung lão gia so ra thì thật nhỏ bé giữa lực lượng hùng hậu môn đệ võ lâm nhưng ai nấy lại đều võ công xuất chúng, đáng xứng danh là cao thủ, không những thế còn một lòng đi theo Jung lão gia nên ý chí sắt đá, quyết chiến đấu tới hơi thở cuối cùng. Sư môn Park Chi thời gian qua dưới sự huấn luyện của Bạch Điệp trưởng môn và Thanh Long thiếu hiệp, tinh thần chiến đấu đều được nâng lên mức cao nhất, khí thế bừng bừng, khiến cho kẻ địch chưa đánh đã khiếp sợ. Đội quân tưởng như nhỏ bé ấy trước sự mở đường thần kì của Jimin và Hosseok càng thêm dâng cao nhiệt huyết, như vũ bão xông thẳng tới trước hạ địch dễ như đốn cây. Đệ tử các môn phái trên giang hồ tuy đông nhưng tinh thần chiến đấu thấp, trước sự dũng mãnh của Park Chi giáo và đội quân của Tứ hải đại vương đều run mình khiếp sợ, đa số khua đao múa kiếm chỉ như có lệ, sau đó tìm cơ hội vờ thua trốn chạy để bảo toàn tính mạng cho chính mình.

"Tùng!Tùng!Tùng!..."

Trống vẫn giục giã đánh lên. Chỉ trong chớp mắt, đến hai phần ba đệ tử của các môn phái đã bị hạ gục. Lúc này đoàn người đã tiến vào rất sâu, ý rất rõ ràng muốn tiến về hướng thượng đài. Các vị trưởng môn tọa trên thượng đài đến lúc này chẳng thể ngồi yên được nữa, liền đồng loạt phi thân vào trận hỗn chiến, không quản hình tượng thong dong đứng trên đầu cả thiên hạ của mình lúc trước mà giờ đây cũng chỉ còn sát khí tanh tưởi ngập tràn. Lee Dong Cuk hai mắt đã đỏ vằn vện lên tơ máu. Hắn một mạch phi tới chỗ tên phu đánh trống vẫn mải miết gióng trống, một trưởng đánh bay tên đó sang một bên rồi cầm lấy đôi dùi trống bẻ đôi thành hai khúc.

"Một lũ vô dụng!!! Đám yêu nghiệt này, xem ta xử trí các ngươi như thế nào!"

Nói rồi rút ra trường đao sáng loáng bên hông lao tới phía trước, gặp bất cứ kẻ nào cản đường đều một đao dã man đoạt mạng không lưu tình. Trong đôi mắt đỏ ngầu lửa giận cùng sát khí của hắn chỉ còn tồn tại một hình ảnh duy nhất: hai thân ảnh một xanh một trắng vẫn không ngừng kề vai sát cánh, phá vỡ vòng vây, hạ gục địch thủ...

...

Namjoon đang vô cùng hưng phấn, y đã đánh hạ không biết bao nhiêu kẻ địch xung quanh. Trận chiến suôn sẻ đến khó tin, đến chính y cũng không thể ngờ được đội quân chỉ vỏn vẹn hơn năm mươi người của bọn y đối với đám đệ tử võ lâm cả ngàn người nay lại có thể chiếm thế thượng phong. Những kẻ xung quanh y như lũ thiêu thân lao đầu vào lửa, mặc cho ban đầu có gào thét vung kiếm điệu bộ ghê gớm lao vào y tới cỡ nào, chỉ sau vài khắc liền lộ ra chân tướng là một lũ hèn nhát sợ chết, thấy yếu thế liền tự động thối lui. Namjoon cũng không phải kẻ tàn ác mà đuổi cùng giết tận, vì vậy đánh đến hơn nửa canh giờ mà sức lực y vẫn vô cùng dồi dào. Nửa canh giờ vừa rồi xem ra cũng chỉ như một buổi luyện kiếm của Namjoon mà thôi.

Seokjin đứng ngay ở mái hiên gần chỗ Namjoon chiến đấu, trên tay cậu là tiểu Suga dường như chẳng buồn bận tâm tới chém giết xung quanh vẫn an nhiên thiêm thiếp ngủ. Bởi vì Seokjin là người duy nhất không trực tiếp tham chiến nên Hoseok và Jimin bèn giao Suga cho cậu trông giữ. Có thể nói Suga chính là điểm yếu duy nhất của hai người bọn họ nên trao Suga cho Seokjin cũng là một cách họ ngầm tin tưởng cậu, cả hai cùng thầm thừa nhận mà nói rằng:Seokjin! Chúng tôi đã coi cậu như người một nhà!

Nói Seokjin không tham gia trận chiến kể ra cũng không đúng lắm. Seokjin quả thực không theo phía nào cả, phía Jimin, Hoseok không, phía sư phụ cậu cũng không, nhưng bất cứ ai tổn hại đến Namjoon thì sẽ đều là kẻ địch của cậu. Seokjin đứng gần chỗ Namjoon giao chiến cũng là vì muốn hỗ trợ y. Bất cứ kẻ nào giở trò muốn gây hại tới y, Seokjin không quản kể cả đó có là môn đệ Nam Dịch, đều ra tay trừ bỏ không lưu tình.

"Keng!"

Bỗng có tiếng binh khí chạm nhau quen thuộc một cách kì lạ vang lên. Seokjin ngay sau khi nhìn rõ kẻ đang giao chiến với Namjoon là ai liền lập tức đổ mồ hôi lạnh. Khí thế cao ngạo lúc trước chốc lát bay mất sạch, chỉ còn lại một Junsu lúng túng vội vã ẩn mình vào một góc cột trụ, không dám để người kia phát hiện ra mình.

"Lee Dong Cuk! Đại sư huynh của ta và Thanh Long thiếu hiệp đã trở về, hôm nay chính là ngày tử của ngươi, chuẩn bị nhận lấy cái chết đi!", Namjoon trong tư thế vẫn đang đọ kiếm với Lee Dong Cuk, ngạo nghễ nở một nụ cười.

"Lũ cỏ rác ngạo mạn, hôm nay mới chính là ngày chôn của tất cả lũ các ngươi!!!!"

"Keng! Keng! Keng! Keng!"

Đao kiếm chạm nhau không lưu tình, dùng lực tàn nhẫn muốn triệt hạ đối phương tới mức kim loại va nhau đến tóe lửa. Seokjin ẩn mình trong góc tuy thấy Namjoon đang lâm vào thế không tốt nhưng cũng không dám lộ mặt. Giữa một bên là người cậu yêu thương nhất, với một bên là sư phụ đã nuôi nấng cậu từ nhỏ, nếu bắt cậu phải chọn một trong hai thì quả thực Seokjin không có cái quyết tâm ấy.

Cho dù khí thế cùng thể lực của Namjoon có đang cao thì y cũng tuyệt không phải đối thủ của Lee Dong Cuk. Chỉ chưa tới năm chiêu, Namjoon đã rơi vào thế hạ phong rõ ràng. Đang lúc nguy cấp chưa biết ứng phó ra sao, một dáng người chợt lọt vào tầm mắt y. Đôi mắt Namjoon liền lóe sáng, không bỏ lỡ thời cơ phi thân tới tóm lấy thân ảnh nữ nhi đang hoang mang giữa cơn hỗn chiến loạn lạc...

...

Giao chiến ở ngay khuôn viên của Dịch Viên Quán, Kim Tae Yeon mới hạ sinh xong tất nhiên sẽ chẳng dại dột gì mà xông ra ngoài. Nhưng không như dự liệu, tiếng người hô hét và binh khí chạm nhau ầm ĩ truyền vào phòng ả ngày một lớn, mà quan trọng nhất, ả nghe được rõ ràng đó chính là tiếng người phía mình bại trận. Đang thấp thỏm như lửa đốt, cửa phòng ả còn đột ngột bật tung ra, ngay sau đó là thân ảnh nam tử đang ôm một đứa trẻ vội vã chạy vào.

"Là ngươi!"

Kim Tae Yeon mở lớn mắt, ngạc nhiên nhìn kẻ vừa xông vào chính là Kim Seokjin – phản đồ của Nam Dịch. Mà Seokjin thấy ả cũng thoáng qua một tia ngạc nhiên trong mắt, nhưng ngay sau đó đã chuyển thành ánh nhìn khinh thường.

Thì ra nơi Namjoon giao chiến gần ngay tẩm phòng của Kim Tae Yeon. Ban nãy khi Seokjin lúng túng khó xử quá bèn chạy bừa vào một phòng, không ngờ gặp đúng Kim Tae Yeon cũng đang ôm con mình tại đây. Nhìn thấy cậu, ả biết đã có điều chẳng lành. Không những thế, giữa ả và Kim Seokjin xưa nay chẳng thể gọi là giao tình tốt. Vì vậy, sau một lúc đề phòng nhìn nam tử vẫn đứng yên trước mắt, Kim Tae Yeon bèn vội vã ôm hài nhi của mình ra khỏi phòng, tránh xa con người vẫn luôn nhìn ả bằng ánh mắt khinh thường kia. Võ công của Tae Yeon giờ đã không còn được như trước, hơn nữa ả lại vừa mới hạ sinh hài tử, nếu lúc này bị tấn công thì coi như ả đã cầm chắc cái chết.

Nhưng thật không may cho Kim Tae Yeon, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Ngay khi vừa mới bước ra khỏi cửa được mấy bước, một bóng người đã xông tới túm chặt lấy ả. Khi Tae Yeon định thần lại được thì lưỡi kiếm sáng loáng đã kề sát cổ ả rồi.

"Lee Dong Cuk! Ngươi mau buông kiếm đầu hàng! Nếu không ta sẽ giết chết ả đàn bà đê tiện này cùng con của ngươi!"

Namjoon dí sát kiếm vào cổ Kim Tae Yeon, ánh mắt thách thức chĩa thẳng tới Lee Dong Cuk ở phía trước. Y cũng chẳng ngại phải dùng trò hạ lưu này, đối phó với tên Lee Dong Cuk vốn không bằng cầm thú kia, bất cứ thủ đoạn nào cũng đều xứng đáng đối với hắn!

Những tưởng Lee Dong Cuk sẽ sợ hãi, hay ít nhất cũng phải có một tia dao động. Nhưng không, hắn vẫn ung dung cầm kiếm đứng thẳng, không những thế trên khuôn mặt đằng đằng sát khí nay còn nở thêm một nụ cười quỷ quái, khiến cho người ta liên tưởng tới ác quỷ dưới mười tám tầng địa ngục.

"Dong Cuk! Cứu thiếp với!"

Kim Tae Yeon hoảng hốt kêu lên. Đối mặt với khuôn mặt lạnh băng của hắn, ả ít nhiều cũng đã đoán trước được kết cục của mình.

"Lee Dong Cuk! Ta cũng không muốn tàn sát người vô tội. Ngươi an tâm, chỉ cần ngươi giơ tay chịu trói và ra lệnh chấm dứt cuộc chiến này, ta đảm bảo ngươi sẽ được chết toàn thây!", Namjoon vẫn nói, nhưng giọng nói của y đã không còn được tự tin như lúc trước.

"Đầu hàng? Ngươi dựa vào cái gì có thể bắt ta đầu hàng? Chỉ dựa vào con đàn bà đê tiện cùng cái thứ nghiệt chủng chưa chắc đã là con của ta kia hay sao? Hahaha..."

Lee Dong Cuk cười lớn, câu nói cay độc đến tàn nhẫn vang lên khiến tất cả đều sững sờ. Kim Tae Yeon sau một khắc hóa đá liền vùng vẫy như phát điên, mở miệng dùng hết sức gào lớn.

"Dong Cuk! Chàng phải tin thiếp! Đây đúng là con của chúng ta mà! Dong Cuk, cứu thiếp với! Chàng không thể bỏ mặc thiếp cùng cốt nhục của chàng được!!!"

Namjoon phải khó khăn lắm mới giữ cho ả đứng yên được. Còn Lee Dong Cuk trước một Kim Tae Yeon đang thảm thiết cầu cứu như vậy dường như cũng chẳng thèm bận tâm. Hắn cất giọng, trong thanh âm hàm chứa cả mỉa mai lẫn cay độc.

"Tae Yeon à! Nàng cũng nên biết điều đi chứ! Nàng theo ta lâu như vậy, ta cung phụng hầu hạ nàng cũng đâu thiếu thứ gì? Ta chẳng quản nàng đã lên giường hầu hạ bao nhiêu gã đàn ông, cũng chẳng quản cái thứ trong bụng nàng là của ai, vẫn dung chứa nó cho đến tận bây giờ thì Lee Dong Cuk ta quả thực đã tận tình tận nghĩa lắm rồi...Phàm trên đời này, có vay ắt có trả, nàng cho ta, ta sẽ đáp lại nàng. Nay nàng không còn giúp gì cho ta được nữa, thì ta cũng chỉ có thể cho nàng...ra đi mà thôi!"

Nói rồi, khi chưa một ai kịp nhận ra chuyện gì, Lee Dong Cuk đã phất tay. Ngay sau đó, tiếng mũi tên xé gió lao tới, chỉ trong tích tắc, đã cắm phập vào chính giữa ngực của ả đàn bà tội nghiệp...

"Phập!"

"Hự!...Lee Dong Cuk...ngươi...ngươi...đồ khốn..."

Namjoon vội vã hướng mắt lên trên mái nhà sau lưng Lee Dong Cuk, thì ra hắn đã gài thủ hạ phục sẵn ở đó. Quả thực là một tên tuyệt tình, tàn ác đến táng tận lương tâm! Để không kẻ nào có thể uy hiếp được mình, hắn đến chính người đàn bà đêm đêm đầu ấp tay gối, đến chính cốt nhục của mình cũng có thể thản nhiên rũ bỏ, còn có ai trên đời này có thể tàn nhẫn tới mức độ đó được?!

"Đúng là một lũ không biết tự lượng sức mình!"

Ném lại ánh mắt khinh thường sắc lạnh, Lee Dong Cuk phất vạt áo tiến thẳng về phía trước. Mục tiêu của hắn là Thanh Long và Bạch Điệp, không phải là lũ nhãi nhép này. Nãy giờ lôi thôi ở đây đã tiêu tốn của hắn không ít thời gian, hắn không thể lãng phí thêm một giây một khắc nào nữa.

...

Namjoon buông tay, cả thân hình mềm oặt loang lổ máu tươi của Kim Tae Yeon liền lập tức trượt xuống. Lúc này, cho đến khi sinh mệnh sắp chấm dứt, Kim Tae Yeon mới nhận ra...mình thua rồi, hoàn toàn thảm bại rồi...

Cái gì gọi là chơi đùa nam nhân? Cái gì gọi là quyền lực vô hạn?...Là vậy, thì ra là vậy! Hóa ra trước nay ả mới chính là thứ đồ chơi trong tay lũ nam nhân, là thứ để đám dã thú đó giải quyết dục vọng, chỉ giống như một miếng giẻ đến lúc không cần nữa sẽ thằng tay vứt đi!...Ha! Ân ái bao nhiêu, âu yếm chiều chuộng bao nhiêu, nhưng trong bao lời đường mật thủ thỉ bên tai có cái nào là thật?!...Cả đời chạy theo ảo tưởng của bản thân, cuối cùng lại chết vì chính thứ ảo tưởng viển vông chẳng bao giờ là sự thực. Cho đến lúc chết mới nhận ra cả đời này mình chẳng là một cái gì cả, có phải chính là hình phạt tàn nhẫn nhất rồi hay không?...

"Oa! Oa! Oa! Oa!..."

Đứa trẻ trong tay ả bị chính máu của mẫu thân chảy ướt đầm cả mặt, thức giấc liền khóc lên thảm thiết. Ngay lúc ấy, đôi mắt vô thần mở to của Tae Yeon liền lóe lên một tia sáng, chính là tia lương thiện cuối cùng của ả.

Ả chết đi là vì quả báo, nhưng ả phải cứu sống hài nhi vô tội này!

"Khụ!..."

Namjoon đang định rời đi liền thấy vạt áo mình bị một bàn tay túm lại. Y nhìn xuống, trước mắt y là một Kim Tae Yeon đang cố gắng hết sức dùng chút sức lực hơi tàn để giữ y lại.

"Xin...xin ngươi...hãy cứu lấy đứa trẻ này..."

Ả hổn hển cất tiếng, nói được mấy chữ đã thấy máu đỏ tươi từ trong miệng ào ạt tuôn ra. Tuy rằng đau đớn nhưng vẫn cố gắng ôm chặt bảo hộ đứa trẻ sơ sinh trong lòng, ánh mắt van lơn tuyệt vọng hướng về phía Namjoon.

"Ngươi..."

Namjoon lúng túng không biết làm sao trước tình huống này. Tae Yeon biết y không muốn, bèn cật lực nắm chặt vạt áo y hơn. Đôi bàn tay trắng nõn thanh mảnh đã nhuộm đầy máu tươi, nay siết chặt lấy vạt áo của y nổi lên đầy gần xanh, như thể nếu y không đồng ý sẽ bám lấy y mãi mãi không buông vậy.

"Ta van ngươi...cứu lấy nó...cứu...hài nhi của ta...nó vô tội...khụ! Khụ! Khụ!"

Kim Tae Yeon dường như sắp không trụ nổi nữa. Vạt áo trắng của ả đã biến thành màu đỏ đến chói mắt, ngay cả miếng vải bọc lấy đứa trẻ trong tay cũng nhuốm một sắc hồng.

Trong một khắc, ngay khi Tae Yeon tưởng y sẽ lạnh lùng dứt áo quay đi thì Namjoon liền cúi xuống, gỡ đứa trẻ đã khóc đến mềm oặt người trong tay ả ra ôm lên. Đứa trẻ được y ôm, thật kì lạ liền đột nhiên ngừng khóc.Nmajoon dùng ánh mắt thương hại nhìn ả, thở dài nói.

"Kim Tae Yeon, ngươi làm việc ác một đời hôm nay chính là quả báo. Nhưng ngươi an tâm, đứa trẻ này vô tội, ta sẽ không xử tệ với nó."

Tae Yeon nhìn hài tử đã ngoan ngoãn trở lại giấc ngủ trong vòng tay kẻ vốn là kẻ thù, đôi môi ả nở ra một nụ cười nhẹ nhõm. Trong cả cuộc đời lầm lạc của ả, ả đã cười biết bao nhiêu lần, vì sung sướng có, vì mê hoặc có, giả tạo để lấy lòng nam nhân có, nhưng có lẽ, đây mới chính là nụ cười thuần khiết xinh đẹp nhất của ả.

"Đa tạ!...ta..an tâm rồi...Xin hãy chăm sóc hài nhi của ta...đừng...đừng để nó đi sai đường giống người mẫu thân xấu xa này..."

Nói rồi, thanh thản nhắm mắt. Từ khóe mắt phượng, một giọt lệ trong suốt chậm rãi tuôn chảy, chính là lương tri cuối cùng, thiện lương cuối cùng của Kim Tae Yeon...

~*~*~*~

Mặt đối mặt. Trong phút chốc, sát khí tỏa ra từ hai bên khiến những kẻ khác tự biết phận mà tránh ra xa...

Lee Dong Cuk đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai nam tử trước mắt, khóe miệng nhếch lên đầy giễu cợt.

"Jung Hoseok, Park Jimin, mạng của các ngươi cũng thật lớn đó!"

Jimin từ lúc nhìn thấy tên mặt người dạ thú này cơn căm hận trong lòng đã bùng lên không cách nào kiểm soát nổi. Nếu không phải có Hoseok bên cạnh ngăn lại, chỉ sợ cậu đã nóng nảy xông đến chém hắn ra thành ngàn mảnh mới thôi.

"Nói thừa! Ngày hôm nay chính ngươi phải cẩn thận cái mạng mình đi!", cậu nói, khuôn mặt thanh tú đã đỏ bừng lửa giận.

"Lee Dong Cuk, ngươi có biết tại sao chúng ta lại thoát chết không?", Hoseok giễu cợt hỏi, "...có lẽ ngươi không thể nào ngờ được, ông trời không muốn chúng ta chết, lại để cho chính người vợ hai mươi năm trước ngươi hãm hại đã đẩy xuống Quỷ Môn vực cứu sống chúng ta, chúng ta sống để trở về tiêu diệt tên tội ác tày trời ngươi!"

Lee Dong Cuk nghe vậy có chút sửng sốt. Nhưng tia ngạc nhiên chẳng tồn tại được lâu trên khuôn mắt tràn đầy sát khí của hắn, hắn nhếch môi cười ngạo mạn.

"Hóa ra ả ta vẫn chưa chết...Vậy thì đã sao? Cũng chỉ là một con đàn bà không có võ công chết rục ở chốn thâm sơn cùng cốc thôi. Hahaha!!!"

Những lời táng tận lương tâm tới trời xanh cũng phải phẫn nộ. Jimin căm hận tới cực điểm, cậu nắm chặt chuôi kiếm hét lớn.

"Tên không bằng cầm thú trời không dung đất không tha kia, ngươi hãy chuẩn bị nhận lấy cái chết đi!!!"

"Hừ! Lũ chuột bọ ngạo mạn!... Ta vốn cũng muốn thương hoa tiếc ngọc ngươi Bạch Điệp à, nhưng chính ngươi lại tự chọn cho mình con đường chết. Lần trước các ngươi thoát khỏi lưỡi đao của ta, lần này thì đừng hòng! Ta sẽ tiễn đôi phu phụ các ngươi cùng xuống suối vàng mà làm uyên ương, chịu chết đi!"

Nói rồi cầm đao xông tới. Hoseok vốn trầm ổn vậy mà giờ cũng đã bị cơn phẫn nộ khiến cho gân xanh nổi đầy trên trán. Anh nắm chắc kiếm, áp lưng vào cậu, kinh thiên động địa hét lớn lên một tiếng.

"Lee Dong Cuk! Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, giết chết tên mặt người dạ thú như ngươi!"

"Sát!!!!!"

"Keng! Keng! Keng!...."

Đến lúc này, giao chiến mới thực sự khiến cho trời đất rung chuyển, vạn vật kinh hồn. Hoseok, Jimin tâm ý tương thông, song kiếm hợp bích liên thủ xuất chiêu thiên biến vạn hóa khiến cho kẻ địch không sao nắm rõ nổi. Nhật Nguyệt thần kiếm tới lúc này phát huy ra toàn bộ sức mạnh của nó, mỗi lần vung lên đều tỏa ra xung quanh vầng sáng hoàng kim chói lòa. Uyên ương kiếm chiêu thức xuất quỷ nhập thần, ra chiêu dựa trên sự phối hợp nhịp nhàng giữa hai người, lúc thì mềm dẻo linh hoạt, lúc lại mạnh mẽ như vũ bão. Song kiếm hợp bích, giao chiến mà đẹp tựa một điệu múa, khiến cho kẻ ngoài cuộc không kìm nổi phải dừng lại trầm trồ ngắm nhìn.

Lee Dong Cuk vốn ban đầu vô cùng tự tin, nhưng chẳng mấy chốc, hắn nhận ra bản thân mình đã hoàn toàn sai lầm. Ban nãy từ trên thượng đài quan sát Thanh Long và Bạch Điệp giao chiến, hắn có thể thấy võ công của bọn họ đã tiến bộ nhưng vẫn chưa đủ để khiến hắn phải lo sợ. Nhưng trực tiếp tham chiến mới biết được, ban nãy hóa ra hai người chưa thực sự vận hết mười phần nội công. Để tránh lạm sát người vô tội, bọn họ chỉ dùng chưa tới năm phần công lực. Vì vậy mà giờ đây, khi không lưu tình xuất ra toàn bộ nội lực để giao chiến với Lee Dong Cuk, chỉ không quá hai mươi chiêu, hắn đã rơi vào thế hạ phong rõ ràng.

Lee Dong Cuk là kẻ thông minh, hắn biết bản thân phải làm một điều gì khác nếu không muốn bị giết chết dưới lưỡi kiếm của Thanh Long và Bạch Điệp. Và, trong lúc nguy nan, hắn bất chợt nhớ ra đã thoáng nhìn thấy đại đồ đệ Kim Seokjin của mình đang ôm một đứa trẻ khi giao chiến với Kim Namjoon khi nãy...

Như tìm được đường sống trong cửa tử, Lee Dong Cuk thoáng chốc bật cười như điên dại. Hắn lợi dụng khoảng cách lúc ra chiêu của hai bên mau chóng túm lấy một kẻ gần đó ném về phía hai người họ. Cùng lúc đó, bản thân đã thi triển khinh công tiến nhanh về phía hậu viện...

.....

Lee Dong Cuk rất nhanh đã tìm được Kim Seokjin. Bởi vì Seokjin không ngờ được sư phụ lại chạy đến tìm mình nên cậu không kịp tránh đi, đành phải đối diện với hắn.

"Seokjin! Đứa trẻ ngươi đang ôm trên tay là con của Jung Hoseok và Park Jimin có phải không?"

Lee Dong Cuk ngạo nghễ cười hỏi. Hỏi, nhưng hắn đã khẳng định chắc, đây chính là con của Jung Hoseok và Park Jimin! Ban nãy chính mắt hắn đã thấy Park Jimin ôm trên tay và âu yếm đứa trẻ này.

Seokjin quá bất ngờ trước câu hỏi của sư phụ mình. Cậu cảm giác được có chuyện chẳng lành, bèn tìm cách né tránh.

"Sư phụ, người...người..."

"Seokjin! Mau đưa đứa trẻ đó cho ta!", Lee Dong Cuk giơ một tay về phía trước, giọng ra lệnh.

Seokjin vội vã ôm tiểu Suga vào ngực, liên tục lắc đầu: "Không được,sư phụ!"

mất bình tĩnh quát lớn.

"Không thể được!", không thể được, Hoseok, Jimin bọn họ đã tin tưởng trao tiểu Suga cho cậu, cậu làm sao có thể khiến nó gặp nguy hiểm được...

Lee Dong Cuk thấy Seokjin vẫn quyết tâm ôm chặt đứa bé kia vào ngực, trong lòng hắn liền nhanh chóng tính toán. Sau đó, chỉ thấy nét mặt hắn giãn ra, đôi mắt phút chốc tràn ngập u buồn.

"Seokjin! Sư phụ biết ngươi vẫn hận ta vì đã bỏ mặc ngươi ở Ẩn Long cốc. Nhưng ngươi cũng phải hiểu cho sư phụ, ta làm vậy chỉ là bất đắc dĩ, ta vốn đã định sẽ nhanh chóng quay lại cứu ngươi ra..."

Seokjin nghe vậy, cúi đầu, nét mặt liền trầm xuống, cậu khẽ nói.

"Seokjin không dám hận sư phụ. Là Seokjin vô dụng, không hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó!"

Khi ngẩng lên đã thấy Lee Dong Cuk tiến đến sát từ lúc nào, một tay hắn vẫn đưa ra phía trước.

"Seokjin, sư phụ sẽ không trách ngươi nữa. Chỉ cần ngươi giao đứa bé này cho ta, sư phụ sẽ không còn trách ngươi điều gì nữa, ngươi vẫn sẽ là Kim Seokjin đại đồ đệ đáng tự hào nhất của Lee Dong Cuk ta!"

"Nhưng...", Seokjin lung lay lùi về phía sau một chút.

"Seokjin!!! Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới hai mươi năm qua một tay sư phụ đã nuôi ngươi lớn lên, sư phụ đã truyền thụ võ công cho ngươi, đã yêu thương tin tưởng ngươi tới cỡ nào sao?!!"

Lúc này, tay Lee Dong Cuk đã nắm được tiểu Suga say ngủ rồi.Seokjin trước những lời nói của hắn tâm can bị chấn động mạnh. Cuối cùng, tình cảm chiến thắng lí trí, bàn tay buông lỏng để Lee Dong Cuk dễ dàng ôm lấy tiểu Suga.

"Seojin! Tốt lắm! Ngươi vẫn luôn là đồ đệ tốt nhất của sư phụ!"

Lee Dong Cuk đã nắm được tiểu Suga, hắn sảng khoái cười lớn, không phí phạm thêm một khắc liền nhanh chóng rời đi.

Còn lại mình Seokjin cậu nhìn hai bàn tay rỗng không của mình, lần hiếm hoi trong đời, rơi nước mắt...

....

"Hahaha! Jung Hoseok! Park Jimin! Các ngươi hãy nhìn xem, trong tay ta là gì đây?"

Lee Dong Cuk trở lại trước mặt Jimin và Hoseok, hai người bấy giờ đã giao chiến tiến tới sát Quỷ Môn vực. Hắn cười sằng sặc, vung mở tay áo lộ ra tiểu hài tử bụ bẫm đang say ngủ trong lòng.

"Suga!!!!"

"Suga!!!!"

"Tên khốn kiếp! Ngươi dám đụng đến một cọng tóc Suga của ta, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây!!!"

Lee Dong Cuk vẫn ung dung, thậm chí còn cười phá lên lớn hơn trước một đôi phu phụ đang gào thét như phát điên trước mặt hắn. Tiểu Suga quả nhiên là điểm yếu của cả hai. Thấy hài nhi của mình đang gặp nguy hiểm, chẳng ai còn giữ nổi bình tĩnh, đều hoảng hốt muốn nhanh chóng cứu lấy hài nhi từ tay kẻ thù. Lee Dong Cuk biết vậy càng đắc ý, hắn thậm chí còn bóp nhẹ vào cổ thằng bé khiến tiểu Suga bị ngạt mà tỉnh dậy, khóc rống lên.

"Oa!Oa!Oa!Oa!..."

"Lee Dong Cuk! Ngươi có còn là con người nữa không hả? Đến đứa trẻ sơ sinh ngươi cũng không tha!",Hoseok vừa phẫn nộ vừa sợ hãi quát lên. Nhìn khuôn mặt đã đỏ ửng vì khóc của hài nhi mình, ruột gan anh đau như đứt đoạn.

"Lee Dong Cuk! Ngươi thả nó ra! Ta xin ngươi hãy thả nó ra!"

Jimin hoảng sợ đến mức khóe mắt đã đỏ ửng. Tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm đến thế? Suga bé nhỏ của bọn họ đã phải chịu quá nhiều cực khổ rồi, tại sao còn nhẫn tâm để nó phải đối đầu với cửa tử như thế này?...

"Thả nó ra? Haha...được thôi! Vậy một trong hai ngươi hãy dùng kiếm đâm chết kẻ còn lại, sau đó cùng nhau xuống Quỷ Môn vực. Sao, có được không? Nếu không, kẻ phải xuống dưới đó, chính là đứa trẻ này!"

Nói rồi, một tay giơ tiểu Suga lơ lửng ra giữa miệng vực. Giữa không gian rộng lớn và gió núi phần phật thổi, tiếng khóc từng hồi của tiểu Suga như xé nát lòng người.

"Oa! Oa! Oa! Oa!...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro